Lâm Thanh Nham ngẩng đầu nhìn lên, thấy ống thép. đập xuống người mình, lập tức bị dọa đến ngây người, hoàn toàn quên mất phải né tránh!
Diệp Huyền phản ứng rất nhanh, lập tức vươn tay ôm eo Lâm Thanh Nham, sau đó nhanh chóng chạy ra chỗ khác!
Chỉ trong nháy mắt!
Râầm!
Mấy ống thép nặng nề đập xuống đất, có một tiếng nổ lớn trên mặt đất, mạnh đến mức khiến bụi đất xung quanh bay loạn xạ!
“AP
Lúc này Lâm Thanh Nham mới phản ứng lại, cuối cùng hoảng sợ hét lên!
“Tôi ở đây, đừng sợi”
Giọng điệu Diệp Huyền rất tự tin, hắn nhẹ nhàng trấn an cô. Nhưng khi Lâm Thanh Nham còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, ánh mắt Diệp Huyền đột nhiên đông cứng, hắn đặt cô xuống đất!
Cùng lúc đó, hắn cúi xuống đất và nhanh chóng nắm lấy một viên gạch rồi ném nó lên không trung!
Keng!
Viên gạch trực tiếp đánh bay một chiếc phi đao. đang bắn tới từ không trung, khiến nó rơi xuống bên cạnh Lâm Thanh Nham, ánh sáng lạnh lóe lên! Đúng lúc này, một bóng người vụt qua trên tầng chín!
“Hung thủ ở đó. Gã ta rất có thể là do nhà họ Phùng phái tới!"
Sát khí hiếm thấy của Diệp Huyền đang nổi lên, lạnh giọng nói!
“Diệp Huyền...”
Lâm Thanh Nham nhìn phi đao cắm bên cạnh, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi: “Vậy chúng ta nên xử lý như nào bây giờ?”
“Tôi sẽ đi bắt hắn, Dương Duy, cậu dẫn nhân viên bảo vệ đến phụ trách an toàn cho Lâm tổng và công nhân!”
Lâm Thanh Nham sợ tới mức tim đập thình thịch nhưng vẫn miễn cưỡng trấn định lại, nói với Diệp Huyền: “Anh phải chú ý an toàn, tuyệt đối không được có chuyện gì...”
Diệp Huyền mỉm cười với cô, sau đó chạy vào tòa nhà trước mặt!
Động tác của hắn nhanh như một cơn gió, không ai có thể nhìn rõ bóng dáng của hän!
Một lúc sau, trong một khu rừng rậm rạp phía sau công trường, Diệp Huyền chặn được một bóng người đang chạy trốn!
Đó là một người đàn ông trung niên hói đầu, khí tức toàn thân hung hãn!
Ánh mắt gã nheo lại, như thể không ngờ hành động của Diệp Huyền lại nhanh đến mức không hợp lẽ thường như vậy, thế mà lại có thể chặn đường gãt!
“Ông là người gây tai nạn ở công trường xây dựng của tập đoàn Lâm Thị đúng không?” Diệp Huyền lạnh giọng hỏi.
“Là tôi thì sao?”
Lý Thạch là cao thủ của nhà họ Phùng, lúc này, gã liếc nhìn Diệp Huyền một cái, cũng không vội chạy mà lại cực kỳ bình tĩnh!
“Ha ha.”
Diệp Huyền cũng không chút hoang mang, hắn vui vẻ châm một điếu thuốc, phun ra một làn khói dài, cười nói:
“Nếu hung thủ là ông thì... chịu chết đi!”
Lý Thạch không khỏi bật cười: “Cậu cho rằng né được phi đao của tôi thì chắc chắn đối phó được với tôi sao?”
Diệp Huyền nâng khóe môi mỉm cười, hắn không nói gì, nhẹ nhàng đánh ra một quyền!
Thấy vậy, Lý Thạch không nhịn được bật cười: “Thằng nhóc miệng còn hôi sữa như cậu nghĩ rằng chỉ bằng một quyền này mà muốn giết tôi à?”
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
/427
|