Sau khi có kế hoạch rời khỏi nhà họ Lâm, Diệp Huyền không khỏi nở nụ cười.
Lúc này, Diệp Huyền lại nhận được một tin nhắn khác. Nó được gửi đến bởi nữ thần chiến tranh Tiêu Băng Tuyết.
“Diệp Huyền, mau nói cho tôi biết, Huyền Hạo là ai!”
“Mấy ngày nay tôi đều nghĩ đến chuyện này, rất dày vò!”
Nhìn thấy tin nhắn, khóe miệng Diệp Huyền cong lên.
“Người đẹp, đừng nói là cô thích Huyền Hạo rồi nha?”
Diệp Huyền nhàn nhạt trả lời.
“Vớ vẩn! Tôi rất kính trọng và biết ơn Huyền Hạo!”
“Huyền Hạo rất có năng lực, không tham danh lợi, tận tâm phụng sự quốc gia và nhân dân, là một anh hùng vĩ đại!”
“Cho nên tôi thích anh ấy thì thế nào? Dù sao tôi cũng sẽ không thích anh!”
Nhìn thấy câu trả lời của Tiêu Băng Tuyết, Diệp Huyền càng vui vẻ hơn: “Vậy thì cô chỉ có thể yêu đơn phương thôi, bởi vì Huyền Hạo không thích phụ nữ có tính cách như cô đâu.”
Trong lòng Tiêu Băng Tuyết lập tức trở nên lạnh lẽo, vội vàng hỏi: “Huyền Hạo thích mẫu phụ nữ như thế nào? Mau nói cho tôi tất cả những gì anh biết!”
“Ha ha.”
Diệp Huyền cười lạnh: “Tôi sẽ không nói cho cô biết đâu. Thế nào, cảm giác ngứa ngáy trong lòng rất không thoải mái đúng không? “
Tiêu Băng Tuyết vừa tức giận vừa lo lắng, mặt đỏ bừng: “Chỉ cần anh nói cho tôi biết thân phận của Huyền Hạo, tôi sẽ đáp ứng bất cứ điều kiện nào anh đưa ra.”
Diệp Huyền đáp: “Vậy… làm người hầu của tôi, thỏa mãn một số nhu cầu của tôi, ví dụ như gọi tôi là chủ nhân, hầu hạ tôi tắm rửa thay quần áo, vân vân…”
Tiêu Băng Tuyết không ngốc, lập tức nhớ tới Diệp Huyền là cái tên háo sắc, lập tức đáp: “Cút! Anh chờ đó, sẽ có ngày anh rơi vào tay tôi.”
“Ha ha!”
Diệp Huyền cười ha hả, không trả lời Tiêu Băng Tuyết, hắn cố ý làm cô bị dày vò, trong lòng ngứa ngáy.
Cách đó không xa.
Nhìn thấy Diệp Huyền ở trên ghế sofa vừa cười vừa xem điện thoại, Lâm Thanh Nham trợn mắt: “Tên bi3n thái này nhất định đang nói chuyện với phụ nữ.”
Cô không hiểu tại sao ông nội lại nhất quyết muốn cô kết hôn với Diệp Huyền!
Nghĩ đến hôm nay suýt chút nữa cô bị mấy gã đàn ông bắt đi, Lâm Thanh Nham càng thêm buồn bực.
Cô thực sự muốn gặp định mệnh của đời mình, một người đàn ông chính trực hiên ngang!
Có thể bảo vệ cô, chăm sóc cô!
Nhưng cô đâu thể ngờ rằng người đàn ông tưởng như xa tận chân trời lại là người gần ngay trước mắt cô!
Sáng sớm hôm sau.
Trong phòng chủ tịch.
Lâm Thanh Nham vội vàng đi đi tới: “Cha, sao tìm con gấp vậy?”
Sắc mặt Lâm Vân tối sầm lại: “Chuyện ngày hôm qua đã tra được. Những người kia là do Bàng Hổ Cường phái tới.”
“Bàng Hổ Cường phái tới?”
Sắc mặt Lâm Thanh Nham đột nhiên trầm xuống: “Ai cũng biết Bàng Hổ Cường là người của Ngô Thiên Di của tập đoàn Thiên Di! Chẳng lẽ họ cũng nhìn trúng dự án Tân Dân Sinh…?
Lâm Vân gật đầu nói: “Nếu Ngô Thiên Di cũng có hứng thú với dự án Tân Dân Sinh, chuyện này liền khó giải quyết!”
Lâm Thanh Nham cũng tràn đầy buồn bực, Bàng Hổ Cường là một kẻ nổi tiếng tàn nhẫn!
Mà người đứng phía sau gã, Ngô Thiên Di, còn tàn nhẫn hơn Bàng Hổ Cường không biết bao nhiêu lần!
Hơn nữa, xét về sức mạnh tổng thể, Tập đoàn Thiên Di là doanh nghiệp bất động sản số một tại Dương Thành, có nhiều lợi thế hơn Tập đoàn nhà họ Lâm!
Nếu Tập đoàn Thiên Di cũng muốn lấy dự án này, thì khả năng Tập đoàn Lâm thị có được dự án Tân Dân Sinh nhỏ hơn rất nhiều!
Suy cho cùng, không chỉ có Tập đoàn Thiên Di mà còn có hàng chục tập đoàn lớn trong tỉnh cũng đã đặt mục tiêu vào dự án lớn này!
Hiện tại, Tập đoàn Lâm thị đang phải đối mặt với lá chắn, muốn phá vỡ thì phải giành được dự án Tân Dân Sinh!
Nếu cuối cùng dự án lớn này rơi vào tay Tập đoàn Thiên Di, Tập đoàn Lâm thị có khả năng phải đối mặt với nguy cơ bị các tập đoàn lớn khác nuốt chửng!
Từ xưa đến nay, trên thương trường luôn là mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé!
Hôm qua, Bàng Hổ Cường đã cho người tới gây chuyện, hôm nay rất có khả năng sẽ có động tác kế tiếp!
Gã là người tàn nhẫn độc ác, có khả năng sẽ ra tay giết người!
Loại chuyện này đã từng xảy ra với các công ty khác!
“Cha, chúng ta nên làm gì bây giờ, chẳng lẽ cứ như vậy bỏ cuộc?”
Lâm Thanh Nham cảm thấy không cam lòng, Tập đoàn Lâm thị đã bỏ ra rất nhiều công sức, cả nhân lực và vật lực cho dự án này!
Lâm Vân lắc đầu, trả lời: “Tuyệt đối không thể bỏ cuộc!”
“Tôi nghe nói rằng gia đình họ Lưu có mối quan hệ nhất định với các nhà đầu tư của dự án sinh kế người dân mới. Chỉ cần chúng ta có thể nhờ người của nhà họ Lưu giúp đỡ, sớm muộn gì dự án Tân Dân Sinh cũng sẽ là của chúng ta! “
Lâm Thanh Nham nghe xong không khỏi lắc đầu!
Nhà họ Lưu?
Cha con Lưu Công Thiên và Lưu Bình Vân?
Muốn gặp họ một lần còn khó hơn lên trời.
Những người nhờ nhà họ Lưu giúp đỡ lấy một ít, nhà họ Lâm chỉ là gia đình hạng hai, nhà họ Lưu làm sao có thể mua được?
Người muốn được nhà họ Lưu giúp đỡ nhiều không đếm xuể, nhà họ Lâm chỉ là một gia tộc hạng hai, nhà họ Lưu sao có thể để mắt đến?
Lâm Thanh Nham sầu não.
Phía bên kia.
Diệp Huyền cũng quay lại tổ tám để làm việc, đột nhiên điện thoại reo lên, người gọi cho hắn là Trương Vãn Thanh, cháu gái của bác sĩ nổi tiếng Trương Vũ Hà.
“Anh Diệp Huyền, anh có tiện đến phòng khám của ông nội tôi không?”
“Hôm đó anh đã giúp chữa khỏi bệnh cho ngài Lưu. Con trai ông ấy là Lưu Bình Vân muốn đích thân bày tỏ lòng biết ơn với anh và cũng muốn nói lời xin lỗi.”
Trương Vãn Thanh nói rất chân thành, giọng điệu mang theo ý tứ dò hỏi.
Diệp Huyền thông minh như thế, hắn đương nhiên biết Trương Vãn Thanh gọi tới là vì được Lưu Bình Vân nhờ vả.
“Được, tôi sẽ tới đó ngay.”
Diệp Huyền khẽ cười đáp, không muốn để Trương Vãn Thanh và Trương Vũ Hà rơi vào tình thế khó xử.
Trương Vãn Thanh âm thầm hưng phấn.
Sau khi gọi điện thoại, tim cô không khỏi đập thình thịch.
“Thật tốt quá, lại có thể gặp Diệp Huyền.”
Sau cuộc gặp gỡ hôm qua, khi trở về nhà, bóng dáng của Diệp Huyền vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô.
Nhớ mãi không quên.
“Tôi ra ngoài có chút việc.”
Diệp Huyền chào Dương Duy một tiếng rồi rời đi.
Dương Duy không nhịn được bật cười nói: “Muốn lười biếng thì cứ nói đi, tổ tám chúng ta thì có việc gì để làm chứ?”
…
Diệp Huyền ra khỏi tòa nhà, lập tức phát hiện có người đang bí mật theo dõi mình!
Diệp Huyền dứt khoát chọn một con hẻm hẻo lánh để đi đến rồi dừng lại.
Quả nhiên, hắn đoán không sai, có bốn người lập tức từ góc tối vọt ra, liền bị hắn chặn lại!
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lùng: “Xem ra các người cảm thấy hôm qua chưa bị đánh đủ!”
Người bên kia nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng nhãi, mày chọc trúng người không nên đụng!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Câu này phải là tôi nói với các anh.”
“Mẹ kiếp! Giết hắn!”
Bên kia trao đổi ánh mắt, lập tức lao về phía Diệp Huyền!
Một trong những người đàn ông cao to giơ con dao lên, nhắm vào cổ họng của Diệp Huyền, chém xuống!
Người này thật sự muốn giết Diệp Huyền!
“Thật ác độc!”
Diệp Huyền hơi cong môi, không hề né tránh, dứt khoát tung ra một cú đấm về phía hai người!
Bang!
“A!”
Hai người đàn ông cao lớn lập tức nghẹn ngào kêu thảm, máu phun ra từ miệng, chết ngay tại chỗ!
Hai người còn lại bị xác của đồng bọn đánh trúng, vài cái xương sườn bị chấn gãy!
Ác độc?
Diệp Huyền anh mới là kẻ ác độc nhất!
Nhìn thấy sự đáng sợ của Diệp Huyền, hai gã may mắn không chết không dám do dự, lập tức xoay người bỏ chạy!
Thật ra Diệp Huyền cố ý để lại mạng cho hai gã này, hắn muốn tìm ra hung thủ thực sự phía sau, tránh phiền phức sau này.
Hình như gọi là ông chủ Bàng Hổ Cường gì đó đúng không nhỉ?
Đúng là chán sống!
Hai người kia mừng rỡ vì đã trốn thoát, nhưng không ngờ Diệp Huyền theo sát chúng suốt chặng đường!
/427
|