“Điện thoại hãng gì đây?”
Cô chưa bao giờ nhìn thấy mẫu điện thoại di động của Diệp Huyền.
Không chỉ nhẹ và trong mà kết cấu còn rất tốt, thoạt nhìn có vẻ như được làm bằng công nghệ cao cực kỳ lợi hại.
Hơn nữa, có một họa tiết khó hiểu ở mặt sau điện thoại.
Cô thấy một người đàn ông với thanh kiếm dựng thẳng trước ngực, thân kiếm đang tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, che lại khuôn mặt của người đàn ông!
Một người cầm kiếm!
Đằng sau người đàn ông có ba đồ vật bí ẩn.
Một đồ án kỳ lạ!
Một con rồng dữ tợn màu đỏ như máu!
Một là con khủng long bạo chúa màu đen!
Ba thứ này đứng đằng sau người cầm kiếm, xếp thành hình tam giác, nhìn cực kỳ huyền bí.
“Không ngờ hiện tại hàng nội địa làm tốt như vậy, bữa nào phải mua một cái mới được!”
Lâm Thanh Nham không biết tầm quan trọng của nó, vì vậy cô lấy điện thoại ra chụp hình lại, sau đó tính mở điện thoại Diệp Huyền ra.
Nhưng cô nhập mật khẩu hai lần đều sai, và điện thoại di động của Diệp Huyền đã bí mật chụp lại khuôn mặt xinh đẹp của cô!
“Mật khẩu là gì nhỉ...”
Lâm Thanh Nham sốt ruột!
Lúc này, tiếng vòi sen trong phòng tắm đã dừng lại!
“Anh ta tắm xong rồi!”
Lâm Thanh Nham vội vàng đặt điện thoại di động của Diệp Huyền trở lại vị trí cũ, sau đó hoảng hốt ngồi xuống trước bàn trang điểm, giả vờ soi gương dưỡng da, che giấu sự chột dạ của mình.
Diệp Huyền tùy ý liếc nhìn một cái, hỏi: “Cô xem điện thoại của tôi?”
“Không có, không có!”
Lâm Thanh Nham giật mình, vội vàng đổi chủ đề nói: “Giường là của tôi, anh chỉ có thể ngủ trên ghế sofa! Nếu anh dám tới gần, tôi lập tức giết anh.”
Diệp Huyền nhún nhún vai, vẻ mặt thờ ơ, bởi vì phòng của Lâm Thanh Nham đủ rộng rãi, chiếc ghế sô pha đặt cạnh cửa sổ trông rất đắt tiền, ngủ trên đó cũng không tệ.
Sau khi tắt đèn.
Lâm Thanh Nham lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, hy vọng tìm ra mật khẩu điện thoại di động của Diệp Huyền dựa vào hình ảnh bí ẩn cô chụp được.
Nhưng không ngờ tới… Cô vừa mở trang tìm kiếm, trong vòng một giây, điện thoại của Lâm Thanh Nham lập tức hiện lên màn hình đầy mã số, sau đó màn hình tối đen, cuối cùng không mở lên được nữa!
“Bị gì vậy…”
Lâm Thanh Nham trợn mắt kinh ngạc, cô nhanh chóng lấy điện thoại dự phòng ra tìm hình chụp vừa nãy trên lưu trữ đám mây, không ngờ màn hình điện thoại dự phòng của cô cũng lập tức tối đen!
Lưu trữ đám mây cũng không mở được!
“Điện thoại nhiễm virus rồi?”
Lâm Thanh Nham tức giận đến mức nghi ngờ hoa văn ở mặt sau điện thoại di động của Diệp Huyền là đồ họa có liên kết virus!
“Khốn kiếp...”
Mang theo tâm tình tức giận, Lâm Thanh Nham bất đắc dĩ nhắm mắt ngủ, lại không hiểu sao lại mơ thấy cảnh nóng bỏng với Diệp Huyền...
Một đêm hoang đường…
Sáng sớm, Lâm Thanh Nham tỉnh dậy từ trong mộng, chỉ thấy Diệp Huyền đã sớm rời khỏi phòng cùng ông Lâm nghiên cứu Thái Cực Quyền, bầu không khí rất hài hòa.
“Tên này nhất định là đang cố gắng làm cho ông nội vui vẻ, muốn chiếm thêm lợi lộc!”
Lâm Thanh Nham cảm thấy không vui, cô tắm rửa sạch sẽ, vội vã xuống lầu!
“Thanh Nham, tới đây!”
Ông nội Lâm cười nói: “Con tìm một vị trí trong công ty cho Diệp Huyền đến làm việc, để Diệp Huyền có thể hiểu về cơ cấu tập đoàn họ Lâm chúng ta. Bắt đầu với mức lương hàng tháng 200.000 đi!”
Lâm Thanh Nham không khỏi hít sâu một hơi, cô đoán không sai mà!
“Ông nội!”
Cô vội vàng nói: “Hiện tại tiền lương của nghiên cứu sinh trong tập đoàn cũng mới có 40.000, anh ta không có chuyên môn gì, dựa vào cái gì nhận tiền lương cao như vậy?”
Lâm Vân Bạch cũng tiến tới, nói: “Đúng vậy, cha, nếu chuyện này lan truyền, không biết mọi người sẽ nghĩ thế nào. Sợ sẽ gây ra ảnh hưởng...”
Có thể thấy Lâm Vân Bạch rất bất mãn với sắp xếp của ông Lâm!
“Tiền lương hai trăm ngàn thì sao? Cháu rể của tôi không có tư cách nhận nhiêu đó à?” Sắc mặt ông Lâm trầm xuống:
“Nghe rõ đây, Diệp Huyền có thể vào làm việc ở tập đoàn chúng ta là nhờ tài năng của cậu ấy. Nếu có người dị nghị, trực tiếp sa thải!”
Lâm Vân Bạch và Lâm Thanh Nham trong lúc nhất thời không có cách nào phản bác lại, chỉ có thể trừng mắt hung ác nhìn Diệp Huyền.
Vẻ mặt Diệp Huyền thờ ơ.
“Cảm ơn ông nội Lâm.”
Diệp Huyền cười nói cám ơn, ông Lâm liên tục xua tay: “Cậu khách khí như vậy làm gì? Mức lương này còn thiệt thòi cho cậu!”
“Không đâu ạ, đủ cao rồi.”
Diệp Huyền giả vờ khiêm tốn đáp lại, đồng thời ném cho Lâm Thanh Nham một ánh mắt kiêu ngạo.
“Tên khốn kiếp này...!”
Ánh mắt Lâm Thanh Nham tràn đầy tức giận, cô nhỏ giọng nói với ông Lâm: “Ông nội, ông còn chưa biết, tối qua Diệp Huyền lấy thẻ vàng mà ông đưa tiêu một phát hơn 7 triệu, gần 8 triệu...”
Lâm Vân Bạch cũng bực mình nói: “Cha, tốt hơn hết là cha nên bảo nó trả lại thẻ! Nó tiêu tiền phung phí. Nếu còn tiếp tục, con sợ...”
Bọn họ vốn tưởng rằng ông Lâm sẽ tức giận, nhưng không ngờ ông lại khẽ mỉm cười, hài lòng gật đầu: “Ta thấy đây là chuyện tốt! Cậu ấy sẵn sàng dùng tiền của ta chứng tỏ cậu ấy không coi chúng ta là người ngoài!”
“Hai cha con các người đừng có hẹp hòi như vậy! Diệp Huyền là phúc tinh của nhà họ Lâm chúng ta, mang theo cơ hội lớn đến cho nhà chúng ta! Ta càng nhìn càng thích, hai người cũng nên quý trọng!”
Sau khi nghe những lời ông Lâm nói, Lâm Vân Bạch và Lâm Thanh Nham thầm nghiến răng nghiến lợi trong lòng, chỉ có thể chịu đựng cơn tức giận, đi ra ngoài làm việc.
“Đưa Diệp Huyền theo cùng.”
Ông Lâm ra lệnh, sau đó nhờ trợ lý kiểm tra hạn mức của thẻ vàng, phát hiện trong thẻ không thiếu một xu nào.
Ông khẽ mỉm cười, càng thích người cháu rể Diệp Huyền này hơn.
“Cha, chúng ta nên làm gì bây giờ!”
Lâm Thanh Nham ngồi xuống ghế lái, trong mắt hiện lên sự tức giận: “Ông nội càng ngày càng thích tên khốn kiếp Diệp Huyền, mù quáng tác hợp con với hắn ta...”
Ánh mắt Lâm Vân Bạch sắc bén, nói: “Tổ thứ tám vẫn còn thiếu người, sắp xếp cho Diệp Huyền vào đó. Để hắn cảm thụ một chút sự tàn khốc của xã hội, đến lúc đó tự nhiên hắn sẽ tự bỏ cuộc.”
“Tổ thứ tám…”
Lâm Thanh Nham không khỏi nhếch môi nói: “Quả nhiên vẫn là cha có cách! Tổ tám toàn là thiếu gia của các cổ đông tập đoàn, Diệp Huyền tới tổ tám, khẳng định chịu thiệt…”
Nói xong, Lâm Thanh Nham lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho tổ trưởng tổ tám: “Dương Duy, hôm nay có một đồng nghiệp tên là Diệp Huyền sẽ tới tổ của anh điểm danh. Tôi đã sớm nhìn anh ta không vừa mắt…”
Dương Duy ở đầu bên kia điện thoại lập tức cười nói: “Làm chị Thanh Nham không vui mà còn dám đến đây làm việc? Đừng lo, tôi sẽ cho Diệp Huyền đó biết thế nào là mặt tối của xã hội!”
Lâm Thanh Nham giữ vị trí giám đốc thuộc tập đoàn Lâm thị, đồng thời cũng là người có năng lực và uy tín nhất trong thế hệ cổ đông trẻ của tập đoàn.
/427
|