Bốp!
Diệp Huyền tát vào mặt Lục Chí Phàm, thanh âm thanh thúy vang dội vang vọng trong hành lang!
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh!
Tất cả mọi người đều sửng sốt!
Không ai nghĩ tới Diệp Huyền thật sự dám đánh Lục Chí Phàm, cổ đông thứ hai của tập đoàn!
"Anh điên rồi sao?"
Lâm Thanh Nham vội vàng túm lấy Diệp Huyền, đôi mắt đẹp của cô vừa kinh hãi vừa bất an!
"Tôi không điên." Diệp Huyền thờ ơ cười: "Ai bảo ông ta gọi tôi là vô dụng. Tôi vừa nói đó thôi, ông ta mà dám nói nữa thì tôi sẽ đánh!"
Nói rồi, Diệp Huyền hạ giọng, thấp giọng hỏi Lâm Thanh Nham: "Tôi hỏi cô một câu, tôi tát ông ta, vui không?"
"Chuyện này..."
Đôi mắt đẹp của Lâm Thanh Nham hiện lên vẻ vui sướng, cô không tự chủ được mà nhếch lên môi đỏ mọng: "Không nói những chuyện khác thì đúng là khá sảng khoái!"
"Như vậy còn chưa đủ sao?"
Diệp Huyền cười nhạt nhìn Lục Chí Phàm: "Như thế nào, một tát này có dễ chịu không?”
"Mày, mày làm càn!"
Lục Chí Phàm tức giận đến mức dựng thẳng râu, muốn lao tới đánh trả Diệp Huyền!
"Ha hai"
Diệp Huyền cười, nhưng không ngờ lúc này Lâm Thanh Nham thế mà lại dùng thân thể để bảo vệ trước. mặt Diệp Huyền, nghiêm nghị quát Lục Chí Phàm:
"Phó chủ tịch Lục, đủ rồi!"
Diệp Huyền sửng sốt, hắn thật không ngờ lúc này Lâm Thanh Nham lại bảo vệ hắn.
"Cô tránh rai"
Lục Chí Phàm tức giận gầm lên: "Tôi sẽ giết nó!"
"Tôi muốn nó xéo đi, tôi muốn nó phải chết!"
“Này, này, này."
Sắc mặt Lâm Thanh Nham lập tức trở nên lạnh lùng: "Phó chủ tịch Lục, nơi này là tập đoàn, không thể dung
túng cho ông đe dọa uy hiếp nhân viên! Hơn nữa, là do. ông mắng người trước, đó là lỗi của ông."
Lâm Văn Bạch cũng không nhịn được hừ lạnh một tiếng: "Lục Chí Phàm, Diệp Huyền là bậc con cháu, anh cùng nó so đo cái gì? Để các nhân viên nhìn thấy, còn ra thể thống gì nữa?"
Thấy hai cha con nhà họ Lâm đều đứng ra, Lục Chí Phàm tức giận đến mức râu ria dựng thẳng: "Được! Ra là các người đã thông đồng trước! Các người chờ đó cho. tôi!"
Lâm Thanh Nham cười lạnh: "Phó chủ tịch Lục, xem ra ông muốn phá hư đoàn kết nội bộ của tập đoàn ta! Diệp Huyền chỉ đang nói sự thật, bởi vì anh ta đúng là biết một chút y thuật! Tôi nghĩ tốt hơn là ông nên đưa con trai ông đến bệnh viện kiểm tra đi, kẻo sau này thật sự bị cắm sừng!"
“Chúng ta đi."
Lâm Thanh Nham nói xong thì cùng Diệp Huyền đi vào thang máy!
Lục Chí Phàm tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nắm đấm siết chặt!
"Lâm Văn Bạch! Lâm Thanh Nhaml"
"Chuyện này còn chưa xong đâu, các người chờ đó cho tôi!"
Lúc này, Lục Kiên cũng đau đớn bò dậy từ dưới đất, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ!
"Cha..."
Lục Chí Phàm tức giận, gấp gáp hỏi: 'Những gì Diệp Huyền nói có phải sự thật không? Chỗ đó của mày có phải hỏng rồi không?"
Sắc mặt Lục Kiên biến đổi lớn, vội vàng nói: "Đừng nghe thằng đó, nó đang vu khống con!"
Diệp Huyền rác rưởi, mày chờ đó, ông đây nhất định phải phế bỏ mày!
Trong lòng Lục Kiên hiện lên ý niệm muốn gi ết chết Diệp Huyền!
Trong thang máy, Lâm Thanh Nham mặt mũi đỏ bừng.
Cô nói: "Sau này đừng nói những lời đó ở nơi công cộng nữa! Cái gì mà không được, rồi còn diễn trên giường nữa chứ, sẽ gây ảnh hưởng không tốt!"
Diệp Huyền cười ha ha: "Vâng, Lâm tổng, tôi không nên nói chuyện bệnh kín của bệnh nhân ở nơi công cộng."
/427
|