Nghe Diệp Lâm nói như thế, Hoa Quốc Đống không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Anh hùng à, anh vui tính thật đất
Cục diện trước mặt không phải là con rận trên đầu của hòa thượng, cực kỳ rõ ràng sao!
Lưu thần y đã gần như trị khỏi bệnh cho ông cụ Triệu rồi Còn gì để nói nữa đâu?
Mấy lời mà Diệp Lâm bảo là bọn họ sẽ khóc lóc cầu xin anh trở về, chỉ toàn là lời vô căn cứ.
Trong mắt của Hoa Quốc Đống, đợi lát nữa ông cụ Triệu hoàn toàn khỏe mạnh đi ra mà còn thấy Diệp Lâm đứng chờ ở cửa, chỉ e là sế vội vàng đuổi anh đi
Nhưng giọng điệu của Diệp Lâm lại cực kỳ chắc chắn, chỉ cần Lưu Văn Cảnh dám ấn châm thứ ba, ông cụ Triệu sẽ phải chết không thế nghỉ ngờ.
Nếu như Diệp Lâm nói sai vậy thì xem như năm năm đi theo ngũ sư phụ học y thuật đã hoàn toàn uổng phí rồi
“Anh hùng à! Cho dù anh không đi thì cũng đừng đứng ở cửa phòng bệnh nữa” Hoa Quốc Đống có lòng tốt khuyên nhủ: “Nếu không lát nữa đám người nhà họ Triệu bước ra nhìn thấy anh lại tức giận nữa”
“Hay là chúng ta xuống tầng dưới trước.
Anh ta còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng thét và tiếng khóc chói tai truyền từ phòng bệnh ra. Âm thanh càng lúc càng lớn, âm thanh ấy khiến cả phòng bệnh như muốn nỏ tung, hồng rồi!
“Chuyện gì thế?”
Hoa Quốc Đống ngẩn ra, thầm nghĩ không phải là mọi chuyện đúng như lời Diệp Lâm nói đó chứ?
Tuy rằng anh ta đang đứng bên ngoài phòng bệnh nhưng cũng không thế nhìn thấy được tình huống ở trong phòng.
Nhưng nghe tiếng khóc gào truyền từ trong phòng ra, không giống kiểu chúc mừng ông cụ Triệu khỏi bệnh mà lại giống... thương tiếc?
Rầm!
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra
Chỉ thấy trên mặt Triệu Uyển Đình đầy nước mắt, vẻ mặt đầy sự hối hận và hoảng loạn
Sau khi nhìn thấy Diệp Lâm đang đứng ngoài cửa thì ánh mắt lập tức lóe lên chút vui mừng,
“Diệp Lâm... Mau lên... Mau cứu ông nội tôi... Ông nội tôi. Không ổn lm.."
Triệu Uyển Đình vừa khóc nức nở vừa túm chặt tay Diệp Lâm, sau đó lại kéo Diệp Lâm vào trong phòng bệnh.
“Ôi vãi, không thể nào!”
Hoa Quốc Đống ngơ ngác, anh ta không nghĩ tới điều Diệp. Lâm nói lại thành sự thậ
Đúng là chưa đầy một phút người bên trong đã khóc lóc cầu xin anh trở về.
“Anh hùng, đúng là quá lợi hại!"
Sau đó Hoa Quốc Đống cũng bước vào trong phòng bệnh.
Lúc bấy giờ trong phòng bệnh đã cực kỳ hỗn loạn. Đám người nhà họ Triệu y như phát điện, bọn họ vừa giục viện trưởng Trần gọi bác sĩ tới cứu người, lại vừa chửi mảng Lưu Văn Cảnh là tên lang băm hại chết cha của mình.
“Sao lại thế này... Sao có thể như vậy..”
Mà Lưu Văn Cảnh giống như học sinh tiểu học làm sai, gương mặt hoảng sợ đứng ở góc tường, cả người run rấy, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu “tại sao lại như vậy”.
Lấy năng lực của ông ta đúng là không thế nhìn ra được vấn đề, rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Chẳng lẽ là thẳng nhóc kia nói đúng ư?
Thủ pháp của bản thân đã kích phát tà khí trong cơ thế người bệnh ư?
“Anh hùng à, anh vui tính thật đất
Cục diện trước mặt không phải là con rận trên đầu của hòa thượng, cực kỳ rõ ràng sao!
Lưu thần y đã gần như trị khỏi bệnh cho ông cụ Triệu rồi Còn gì để nói nữa đâu?
Mấy lời mà Diệp Lâm bảo là bọn họ sẽ khóc lóc cầu xin anh trở về, chỉ toàn là lời vô căn cứ.
Trong mắt của Hoa Quốc Đống, đợi lát nữa ông cụ Triệu hoàn toàn khỏe mạnh đi ra mà còn thấy Diệp Lâm đứng chờ ở cửa, chỉ e là sế vội vàng đuổi anh đi
Nhưng giọng điệu của Diệp Lâm lại cực kỳ chắc chắn, chỉ cần Lưu Văn Cảnh dám ấn châm thứ ba, ông cụ Triệu sẽ phải chết không thế nghỉ ngờ.
Nếu như Diệp Lâm nói sai vậy thì xem như năm năm đi theo ngũ sư phụ học y thuật đã hoàn toàn uổng phí rồi
“Anh hùng à! Cho dù anh không đi thì cũng đừng đứng ở cửa phòng bệnh nữa” Hoa Quốc Đống có lòng tốt khuyên nhủ: “Nếu không lát nữa đám người nhà họ Triệu bước ra nhìn thấy anh lại tức giận nữa”
“Hay là chúng ta xuống tầng dưới trước.
Anh ta còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng thét và tiếng khóc chói tai truyền từ phòng bệnh ra. Âm thanh càng lúc càng lớn, âm thanh ấy khiến cả phòng bệnh như muốn nỏ tung, hồng rồi!
“Chuyện gì thế?”
Hoa Quốc Đống ngẩn ra, thầm nghĩ không phải là mọi chuyện đúng như lời Diệp Lâm nói đó chứ?
Tuy rằng anh ta đang đứng bên ngoài phòng bệnh nhưng cũng không thế nhìn thấy được tình huống ở trong phòng.
Nhưng nghe tiếng khóc gào truyền từ trong phòng ra, không giống kiểu chúc mừng ông cụ Triệu khỏi bệnh mà lại giống... thương tiếc?
Rầm!
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra
Chỉ thấy trên mặt Triệu Uyển Đình đầy nước mắt, vẻ mặt đầy sự hối hận và hoảng loạn
Sau khi nhìn thấy Diệp Lâm đang đứng ngoài cửa thì ánh mắt lập tức lóe lên chút vui mừng,
“Diệp Lâm... Mau lên... Mau cứu ông nội tôi... Ông nội tôi. Không ổn lm.."
Triệu Uyển Đình vừa khóc nức nở vừa túm chặt tay Diệp Lâm, sau đó lại kéo Diệp Lâm vào trong phòng bệnh.
“Ôi vãi, không thể nào!”
Hoa Quốc Đống ngơ ngác, anh ta không nghĩ tới điều Diệp. Lâm nói lại thành sự thậ
Đúng là chưa đầy một phút người bên trong đã khóc lóc cầu xin anh trở về.
“Anh hùng, đúng là quá lợi hại!"
Sau đó Hoa Quốc Đống cũng bước vào trong phòng bệnh.
Lúc bấy giờ trong phòng bệnh đã cực kỳ hỗn loạn. Đám người nhà họ Triệu y như phát điện, bọn họ vừa giục viện trưởng Trần gọi bác sĩ tới cứu người, lại vừa chửi mảng Lưu Văn Cảnh là tên lang băm hại chết cha của mình.
“Sao lại thế này... Sao có thể như vậy..”
Mà Lưu Văn Cảnh giống như học sinh tiểu học làm sai, gương mặt hoảng sợ đứng ở góc tường, cả người run rấy, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu “tại sao lại như vậy”.
Lấy năng lực của ông ta đúng là không thế nhìn ra được vấn đề, rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Chẳng lẽ là thẳng nhóc kia nói đúng ư?
Thủ pháp của bản thân đã kích phát tà khí trong cơ thế người bệnh ư?
/440
|