Tuy nhiên, Hoa Quốc Đống đang bực bội, quyết tâm phải giành lại mặt mũi cho sư phụ của mình.
“Bác sĩ Trần, không biết ông đã nghe qua tên của sư phụ tôi hay chưa?”
Hoa Quốc Đống lại nhấn mạnh sư phụ của mình: “Sư phụ của tôi tên là Lâm!”
“Diệp Lâm?”
Bác sĩ bệnh viện Trung Ương lại lẩm bẩm, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, lắc đầu: “Chưa từng nghe qua!”
Bệnh viện Trung Ương có hàng ngàn bác sĩ, nhưng không phải ai cũng biết chuyện về Diệp Lâm và thần dược kia.
Hơn nữa, giám đốc bệnh viện Trung Ương cũng đã phong tỏa tin tức này, ngăn chặn nó lan truyền bừa bãi.
Vì vậy, chỉ có một số ít người biết rằng Yến Kinh đã xuất hiện một thần y.
Hoa Quốc Đống vốn tưởng rằng bệnh viện Trung Ương muốn mua tiên dược của sư phụ thì tên tuổi Diệp Lâm lẽ ra phải truyền khắp bệnh viện Trung Ương rồi mới phải.
Bác sĩ bệnh viện Trung Ương lắc đầu, như thể thật sự không biết.
“Nếu như cậu nói Diệp Lâm thật sự có năng lực, sao không mời cậu ta tới, để cậu ta tự tay chữa trị cho cha mình?”
Nói xong, bác sĩ bệnh viện Trung Ương nhàn nhã ngồi xuống, dáng vẻ như đang chờ xem kịch hay: “Tôi cũng muốn ở lại để học. hỏi xem sao.”
Dứt lời, mọi người xung quanh cũng lên tiếng phụ họa.
“Đúng vậy! Hoa thiếu gia, anh nói sư phụ của anh là thần y. Vậy thì mời mau mời anh ta tới cho mọi người được diện kiến đi.”
“Có bác sĩ Trần ở đây, chỉ cần nhìn qua là biết anh ta có phải thần y thật hay không ngay.”
“Hoa thiếu gia, hay là bây giờ cậu mời anh ta tới đây ngay đi. Nếu anh ta không dám tới thì chắc chắn là có tật giật mình.”
Mọi người đều biết rằng vị đại thiếu gia này là một người ăn chơi, tất cả những người mà anh ta kết giao ở bên ngoài đều là những người chẳng ra gì, không ai trong số họ làm việc nghiêm túc cả.
Cho dù có là sư phụ đi chăng nữa thì e rằng cũng là một đám lừa đảo.
Anh ta chỉ có thể lừa một người ngoài ngành như Hoa thiếu gia mà thôi.
Hôm nay, bác sĩ bệnh viện Trung Ương ngồi ở đây, giống như nhìn vào một tấm gương chiếu yêu. Nếu anh dám tới, liếc mắt một cái sẽ biết chân tướng ngay.
Huống chỉ còn chữa trị cho thống đốc phủ Thuận Thiên? Những kẻ lừa đảo. bình thường cho dù có cho cả trăm lá gan cũng không dám tới.
“Quốc Đống.”
Lúc này, ngay cả Hoa Quân Dương cũng lên tiếng: “Nếu bác sĩ Trần đã nói như vậy thì con cứ mời sư phụ con tới xem sao.”
Trên thực tế, Hoa Quân Dương vẫn luôn tò mò về Diệp Lâm, người con trai mình hay đi theo gần đây là ai?
Mỗi lần trở về, con trai ông ta đều khoe khoang về người này.
Hoa Quân Dương cũng muốn nhân cơ hội này nhìn xem thực hư như thế nào.
Đối phương có thể lừa gạt được một gã công tử nhà giàu ngu dốt chứ làm sao có thể lừa được Hoa Quân Dương, người đã lăn lộn trong giới quan trường và quen biết vô số người được?
Nếu thực sự là lang băm, ông ta sẽ nhân cơ hội này diệt trừ để tránh con trai mình bị lừa lần nữa.
“Được thôi! Con cũng đang định làm vậy đây!”
Thấy vậy, Hoa Quốc Đống không còn do dự nữa, chuẩn bị mời sư phụ xuất đầu lộ diện để vả thẳng vào mặt những người này.
Đặc biệt là đám người đến từ bệnh viện Trung Ương mua danh trục lợi kia.
“Bác sĩ Trần, không biết ông đã nghe qua tên của sư phụ tôi hay chưa?”
Hoa Quốc Đống lại nhấn mạnh sư phụ của mình: “Sư phụ của tôi tên là Lâm!”
“Diệp Lâm?”
Bác sĩ bệnh viện Trung Ương lại lẩm bẩm, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, lắc đầu: “Chưa từng nghe qua!”
Bệnh viện Trung Ương có hàng ngàn bác sĩ, nhưng không phải ai cũng biết chuyện về Diệp Lâm và thần dược kia.
Hơn nữa, giám đốc bệnh viện Trung Ương cũng đã phong tỏa tin tức này, ngăn chặn nó lan truyền bừa bãi.
Vì vậy, chỉ có một số ít người biết rằng Yến Kinh đã xuất hiện một thần y.
Hoa Quốc Đống vốn tưởng rằng bệnh viện Trung Ương muốn mua tiên dược của sư phụ thì tên tuổi Diệp Lâm lẽ ra phải truyền khắp bệnh viện Trung Ương rồi mới phải.
Bác sĩ bệnh viện Trung Ương lắc đầu, như thể thật sự không biết.
“Nếu như cậu nói Diệp Lâm thật sự có năng lực, sao không mời cậu ta tới, để cậu ta tự tay chữa trị cho cha mình?”
Nói xong, bác sĩ bệnh viện Trung Ương nhàn nhã ngồi xuống, dáng vẻ như đang chờ xem kịch hay: “Tôi cũng muốn ở lại để học. hỏi xem sao.”
Dứt lời, mọi người xung quanh cũng lên tiếng phụ họa.
“Đúng vậy! Hoa thiếu gia, anh nói sư phụ của anh là thần y. Vậy thì mời mau mời anh ta tới cho mọi người được diện kiến đi.”
“Có bác sĩ Trần ở đây, chỉ cần nhìn qua là biết anh ta có phải thần y thật hay không ngay.”
“Hoa thiếu gia, hay là bây giờ cậu mời anh ta tới đây ngay đi. Nếu anh ta không dám tới thì chắc chắn là có tật giật mình.”
Mọi người đều biết rằng vị đại thiếu gia này là một người ăn chơi, tất cả những người mà anh ta kết giao ở bên ngoài đều là những người chẳng ra gì, không ai trong số họ làm việc nghiêm túc cả.
Cho dù có là sư phụ đi chăng nữa thì e rằng cũng là một đám lừa đảo.
Anh ta chỉ có thể lừa một người ngoài ngành như Hoa thiếu gia mà thôi.
Hôm nay, bác sĩ bệnh viện Trung Ương ngồi ở đây, giống như nhìn vào một tấm gương chiếu yêu. Nếu anh dám tới, liếc mắt một cái sẽ biết chân tướng ngay.
Huống chỉ còn chữa trị cho thống đốc phủ Thuận Thiên? Những kẻ lừa đảo. bình thường cho dù có cho cả trăm lá gan cũng không dám tới.
“Quốc Đống.”
Lúc này, ngay cả Hoa Quân Dương cũng lên tiếng: “Nếu bác sĩ Trần đã nói như vậy thì con cứ mời sư phụ con tới xem sao.”
Trên thực tế, Hoa Quân Dương vẫn luôn tò mò về Diệp Lâm, người con trai mình hay đi theo gần đây là ai?
Mỗi lần trở về, con trai ông ta đều khoe khoang về người này.
Hoa Quân Dương cũng muốn nhân cơ hội này nhìn xem thực hư như thế nào.
Đối phương có thể lừa gạt được một gã công tử nhà giàu ngu dốt chứ làm sao có thể lừa được Hoa Quân Dương, người đã lăn lộn trong giới quan trường và quen biết vô số người được?
Nếu thực sự là lang băm, ông ta sẽ nhân cơ hội này diệt trừ để tránh con trai mình bị lừa lần nữa.
“Được thôi! Con cũng đang định làm vậy đây!”
Thấy vậy, Hoa Quốc Đống không còn do dự nữa, chuẩn bị mời sư phụ xuất đầu lộ diện để vả thẳng vào mặt những người này.
Đặc biệt là đám người đến từ bệnh viện Trung Ương mua danh trục lợi kia.
/440
|