“Sao hả? Không dám ứng chiến hả?” Thấy Hoa Quốc Đống im lặng, Khương Thái Thanh cười lạnh nói: “Không dám cũng được thôi. Chỉ cần cậu thừa nhận sư phụ cậu không giỏi bằng sư phụ tôi, là tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy. ra”
Thừa nhận sư phụ mình không giỏi?
Nghe vậy, Hoa Quốc Đống lập tức nổi giận.
“Sao sư phụ tôi không giỏi được? Sư phụ tôi giỏi hơn vị sư phụ bài bạc của cậu nhiều lắm!”
“Có giỏi thì đi so thứ khác hay ho hơn! Cái loại bài bạc đáng xấu hổ kia cũng chỉ có đám lưu manh mới chơi thôi!”
Khương Thái Thanh hỏi lại: “Cậu muốn so cái gì?”
Hoa Quốc Đống nhìn Diệp Lâm, thầm nghĩ sư phụ mình có y thuật rất giỏi, nhưng mà ở đây không có người bệnh nào để khám, vậy nên không có cách nào so sánh y thuật.
Vậy thì chỉ còn...
“So đánh nhaul Có ngon thì đánh một mình, hoặc là đánh một đám cũng được... Một mình sư phụ tôi có thể đánh một đám các cậu!”
Phụt! Nghe vậy, Khương Thái Thanh lập tức phun ra một ngụm rượu.
Anh ta còn tưởng rằng Hoa Quốc Đống sẽ nói ra một cách so tao nhã nào đó, kết quả là Hoa Quốc Đống khinh thường bài bạc, đòi so đánh nhau?
Hay ho hơn ở chỗ nào vậy?
Đây mới là cái cách mà đám lưu manh thường dùng để giải quyết vấn đề!
“Sư phụ tôi là thần cờ bạc ở nước ngoài, cậu lại bảo sư phụ tôi đi đánh nhau?” Khương Thái Thanh không nhịn được mà nổi giận nói: “Cậu có tin tôi dùng một trăm triệu đi mời người đánh các cậu không hả?”
“Cậu dám!” Hoa Quốc Đống nổi giận quát.
“Có cái gì mà không dám?” Khương Thái Thanh cười lạnh nói: “ Là sư phụ cậu khiêu khích trước, khi khiêu khích xong lại không dám ứng chiến! Đánh nhau là cái bản lĩnh gì? Có bản lĩnh thì thắng một trăm triệu trong tay tôi đi!”
Lúc hai người đang cãi nhau ầm ï, Diệp Lâm đột nhiên nói: “Đánh bạc thôi mài”
“Được rồi, như anh mong muốn, đánh một ván ngay đây đi!”
“Một trăm triệu mà thôi, tôi chỉ cần chơi một ván là thắng được rồi!” Cái gì?
Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều rất giật mình.
Ngay cả Hoa Quốc Đống cũng không ngờ sư phụ mình dám đồng ý đánh cược!
Là đánh cược đấy! Huống chỉ đối phương còn là thần cờ bạc, sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy chứ?
Nếu lỡ thua thì phiền phức lắm. “Sư phụ...” Hoa Quốc Đống muốn khuyên nhủ.
Nhưng mà Diệp Lâm đã quyết định là sẽ đánh cược: “Cược một ván một trăm triệu, các anh dám cược không?”
Thừa nhận sư phụ mình không giỏi?
Nghe vậy, Hoa Quốc Đống lập tức nổi giận.
“Sao sư phụ tôi không giỏi được? Sư phụ tôi giỏi hơn vị sư phụ bài bạc của cậu nhiều lắm!”
“Có giỏi thì đi so thứ khác hay ho hơn! Cái loại bài bạc đáng xấu hổ kia cũng chỉ có đám lưu manh mới chơi thôi!”
Khương Thái Thanh hỏi lại: “Cậu muốn so cái gì?”
Hoa Quốc Đống nhìn Diệp Lâm, thầm nghĩ sư phụ mình có y thuật rất giỏi, nhưng mà ở đây không có người bệnh nào để khám, vậy nên không có cách nào so sánh y thuật.
Vậy thì chỉ còn...
“So đánh nhaul Có ngon thì đánh một mình, hoặc là đánh một đám cũng được... Một mình sư phụ tôi có thể đánh một đám các cậu!”
Phụt! Nghe vậy, Khương Thái Thanh lập tức phun ra một ngụm rượu.
Anh ta còn tưởng rằng Hoa Quốc Đống sẽ nói ra một cách so tao nhã nào đó, kết quả là Hoa Quốc Đống khinh thường bài bạc, đòi so đánh nhau?
Hay ho hơn ở chỗ nào vậy?
Đây mới là cái cách mà đám lưu manh thường dùng để giải quyết vấn đề!
“Sư phụ tôi là thần cờ bạc ở nước ngoài, cậu lại bảo sư phụ tôi đi đánh nhau?” Khương Thái Thanh không nhịn được mà nổi giận nói: “Cậu có tin tôi dùng một trăm triệu đi mời người đánh các cậu không hả?”
“Cậu dám!” Hoa Quốc Đống nổi giận quát.
“Có cái gì mà không dám?” Khương Thái Thanh cười lạnh nói: “ Là sư phụ cậu khiêu khích trước, khi khiêu khích xong lại không dám ứng chiến! Đánh nhau là cái bản lĩnh gì? Có bản lĩnh thì thắng một trăm triệu trong tay tôi đi!”
Lúc hai người đang cãi nhau ầm ï, Diệp Lâm đột nhiên nói: “Đánh bạc thôi mài”
“Được rồi, như anh mong muốn, đánh một ván ngay đây đi!”
“Một trăm triệu mà thôi, tôi chỉ cần chơi một ván là thắng được rồi!” Cái gì?
Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều rất giật mình.
Ngay cả Hoa Quốc Đống cũng không ngờ sư phụ mình dám đồng ý đánh cược!
Là đánh cược đấy! Huống chỉ đối phương còn là thần cờ bạc, sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy chứ?
Nếu lỡ thua thì phiền phức lắm. “Sư phụ...” Hoa Quốc Đống muốn khuyên nhủ.
Nhưng mà Diệp Lâm đã quyết định là sẽ đánh cược: “Cược một ván một trăm triệu, các anh dám cược không?”
/440
|