“Ơ này.
Diệp Nguyên Cát nghe thấy con trai sắp xếp cho mình một nhiệm vụ lớn như thế thì cảm thấy có chút khó giải quyết.
Rốt cuộc thì một bên là cha mình, một bên là con trai mình. Ông kẹp ở giữa hai người, thật sự là hơi khó xử.
“Cha.” Diệp Lâm nói: “Chính vì cha có thể nói chuyện với hai bên nên con mới để cha làm người trung gian.”
“Đương nhiên, con cũng có thể tự mình xử lý chuyện này. Nhưng nếu để con làm thì sẽ không đẹp mặt đâu.”
Bởi vì Diệp Lâm anh là kiểu người làm việc quyết đoán lại cấp tiến.
Nghe vậy, Diệp Nguyên Cát nhớ lại cách làm quyết đoán lúc nãy của con trai, ngay cả ông nội mình mà cũng nói đuổi là đuổi, không hề nể tình một chút nào.
“Được rồi, cứ để cha thử xem!”
Diệp Nguyên Cát đành phải căng da đầu mà nhận nhiệm vụ, để tránh Diệp Lâm tự mình ra tay, rồi máu chảy thành sông.
Sau đó, Diệp Lâm đi tìm người trẻ tuổi dẫn đầu không quỳ lúc nấy. “Cậu tên gì? Người nhà nào?” Diệp Lâm thấy người này hơi lạ. “Thưa tộc trưởng, tôi tên là Diệp Trường Ý.”
Diệp Trường Ý xuất thân từ dòng bên của gia tộc, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi vào công ty gia tộc làm việc.
Bởi vì năng lực xuất sắc cho nên chỉ mới có mấy năm ngắn ngủi mà đã thăng vài cấp, may mắn được tiến vào trong bổn tộc.
Anh ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn, muốn làm một trận lớn từ lâu rồi. Tiếc là anh ta càng bò lên cao thì càng cảm thấy ranh giới rõ ràng, khó mà bày ra được bản lĩnh của mình.
Bây giờ nhìn thấy Diệp Lâm vinh quang trở về, anh ta rất hâm mộ, giống như là gặp được minh chủ vậy.
Diệp Lâm tìm hiểu đôi điều về anh ta, cũng rất coi trọng anh ta.
Tuy rằng anh tạm thời chưa hiểu rõ năng lực cụ thể của anh ta thế nào, nhưng chỉ dựa vào sự kiên cường lúc nãy của anh ta khi đối mặt với nhà họ Ninh cổ võ, thì cũng đủ để anh coi trọng anh ta.
Năng lực của một người có mạnh có yếu, thậm chí có thể rèn luyện ra được.
Nhưng khí khái của một người nếu ất đi thì rất khó để tìm lại được.
Hơn nữa, Diệp Lâm có nhìn sơ tướng mạo của anh ta, đoán được là người làm chuyện lớn, có thành tựu trong tương lai.
Vậy nên, anh định đề bạt anh ta nhân tiện sắp xếp một nhiệm vụ quan trọng cho anh ta, để thử xem năng lực của anh ta thế nào.
“Trường Ý, để tôi sắp xếp một nhiệm vụ cho cậu.” Diệp Lâm nói.
“Một tuần sau, tôi muốn cho cả nhà họ Diệp và các nhân viên thuộc mọi sản nghiệp dưới trướng Diệp Thị đều trở thành người của tôi.”
“Cậu có thể làm tốt chuyện này không?”
Đây là một nhiệm vụ lớn, nếu là một người trẻ tuổi bình thường không có năng lực thì sẽ rất khó để tiến hành nhiệm vụ.
Đừng nói là loại người không có chỗ dựa như Diệp Trường Ý, cho dù là bảo cha mình Diệp Nguyên Cát đi làm, thì cũng chưa chắc có thể thuận lợi hoàn thành.
Vậy nên có thể thấy được nhiệm vụ này khó đến mức nào.
Diệp Nguyên Cát nghe thấy con trai sắp xếp cho mình một nhiệm vụ lớn như thế thì cảm thấy có chút khó giải quyết.
Rốt cuộc thì một bên là cha mình, một bên là con trai mình. Ông kẹp ở giữa hai người, thật sự là hơi khó xử.
“Cha.” Diệp Lâm nói: “Chính vì cha có thể nói chuyện với hai bên nên con mới để cha làm người trung gian.”
“Đương nhiên, con cũng có thể tự mình xử lý chuyện này. Nhưng nếu để con làm thì sẽ không đẹp mặt đâu.”
Bởi vì Diệp Lâm anh là kiểu người làm việc quyết đoán lại cấp tiến.
Nghe vậy, Diệp Nguyên Cát nhớ lại cách làm quyết đoán lúc nãy của con trai, ngay cả ông nội mình mà cũng nói đuổi là đuổi, không hề nể tình một chút nào.
“Được rồi, cứ để cha thử xem!”
Diệp Nguyên Cát đành phải căng da đầu mà nhận nhiệm vụ, để tránh Diệp Lâm tự mình ra tay, rồi máu chảy thành sông.
Sau đó, Diệp Lâm đi tìm người trẻ tuổi dẫn đầu không quỳ lúc nấy. “Cậu tên gì? Người nhà nào?” Diệp Lâm thấy người này hơi lạ. “Thưa tộc trưởng, tôi tên là Diệp Trường Ý.”
Diệp Trường Ý xuất thân từ dòng bên của gia tộc, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi vào công ty gia tộc làm việc.
Bởi vì năng lực xuất sắc cho nên chỉ mới có mấy năm ngắn ngủi mà đã thăng vài cấp, may mắn được tiến vào trong bổn tộc.
Anh ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn, muốn làm một trận lớn từ lâu rồi. Tiếc là anh ta càng bò lên cao thì càng cảm thấy ranh giới rõ ràng, khó mà bày ra được bản lĩnh của mình.
Bây giờ nhìn thấy Diệp Lâm vinh quang trở về, anh ta rất hâm mộ, giống như là gặp được minh chủ vậy.
Diệp Lâm tìm hiểu đôi điều về anh ta, cũng rất coi trọng anh ta.
Tuy rằng anh tạm thời chưa hiểu rõ năng lực cụ thể của anh ta thế nào, nhưng chỉ dựa vào sự kiên cường lúc nãy của anh ta khi đối mặt với nhà họ Ninh cổ võ, thì cũng đủ để anh coi trọng anh ta.
Năng lực của một người có mạnh có yếu, thậm chí có thể rèn luyện ra được.
Nhưng khí khái của một người nếu ất đi thì rất khó để tìm lại được.
Hơn nữa, Diệp Lâm có nhìn sơ tướng mạo của anh ta, đoán được là người làm chuyện lớn, có thành tựu trong tương lai.
Vậy nên, anh định đề bạt anh ta nhân tiện sắp xếp một nhiệm vụ quan trọng cho anh ta, để thử xem năng lực của anh ta thế nào.
“Trường Ý, để tôi sắp xếp một nhiệm vụ cho cậu.” Diệp Lâm nói.
“Một tuần sau, tôi muốn cho cả nhà họ Diệp và các nhân viên thuộc mọi sản nghiệp dưới trướng Diệp Thị đều trở thành người của tôi.”
“Cậu có thể làm tốt chuyện này không?”
Đây là một nhiệm vụ lớn, nếu là một người trẻ tuổi bình thường không có năng lực thì sẽ rất khó để tiến hành nhiệm vụ.
Đừng nói là loại người không có chỗ dựa như Diệp Trường Ý, cho dù là bảo cha mình Diệp Nguyên Cát đi làm, thì cũng chưa chắc có thể thuận lợi hoàn thành.
Vậy nên có thể thấy được nhiệm vụ này khó đến mức nào.
/440
|