Ba chiêu!
Trong mắt Ninh Tùng Sơn, đối phương chưa chắc gì đỡ được một chiêu của mình.
Ba chiêu chỉ là một cách nói có lệ thôi.
Mọi người xung quanh đều không tin rằng Diệp Lâm có thể đoạt được thanh kiếm từ trong tay Ninh Tùng Sơn.
Đừng nói là đoạt kiếm, Diệp Lâm chỉ cần giữ được mạng của mình trong vòng ba chiêu đã là một thắng lợi lớn rồi.
Có điều, Diệp Lâm nghe xong lại yên lặng gật đầu.
“Được!”
Diệp Lâm nói.
“Nếu ông đã nói vậy thì tôi sẽ lấy bảo kiếm của ông trong vòng ba chiêu!”
“Nếu trong vòng ba chiêu, tôi không lấy được kiếm trong tay ông, ông muốn xử lý tôi thế nào cũng được!”
Cái gì? Nghe vậy, mọi người đều rất chấn động.
Bọn họ không biết nên khóc thay Diệp Lâm hay là nên cười thay nhà họ Ninh nữa?
Rõ ràng là anh ta đã chết đến nơi rồi mà còn dám ăn nói vớ vẩn?
Rốt cuộc là anh ta lấy tự tin từ đâu ra?
Người nhà họ Tần đã khoanh tay đứng nhìn rồi, anh ta còn dám mơ tưởng đoạt kiếm trong ba chiêu?
Đúng là trong đầu chứa nước, cực kì ngu xuẩn!
“Ha ha... thằng nhãi này... đúng là biết nói đùa...”
Ninh Vũ Triết ôm bụng cười ha ha, giống như là nghe thấy một câu chuyện vô cùng buồn cười.
Đừng nói là anh ta, cho dù là toàn bộ nhà họ Ninh, hay là giới cổ võ, thì cũng không có ai dám vỗ ngực đảm bảo rằng có thể đoạt kiếm từ trong tay cao thủ cấp bậc như Ninh Tùng Sơn.
“Em Tuyết Dung, rốt cuộc thì nhà họ Tân các em có mối quan hệ gì với thằng nhãi kia vậy?”
“Sao tôi cứ cảm thấy đầu óc anh ta không được bình thường?”
“Em xác định nhà họ Tần các em quen biết anh ta?”
Nghe vậy, sắc mặt Tân Tuyết Dung trở nên cứng đờ, không biết nên trả lời thế nào.
Cái cách ăn nói mạnh miệng của Diệp Lâm cũng khiến Tần Tuyết Dung cảm thấy khó hiểu.
Đoạt kiếm trong ba chiêu? Sao có thể chứ?
“Hừ!”
Ninh Tùng Sơn hừ lạnh một tiếng, dường như đã nảy sinh miễn dịch với cách ăn nói lung tung của Diệp Lâm, không còn phản ứng tức giận nữa.
“Muốn đoạt kiếm của tao hả?”
“Mày vẫn nên nghĩ cách làm sao để đỡ một kiếm của tao trước đi!”
Lúc nói chuyện, kiếm trong tay Ninh Tùng Sơn đã động.
Ầm!
Ngay sau đó, mặt đất xung quanh chấn động, giống như là có động đất.
Một là vì tông sư nhị phẩm có lực lượng khủng bố, mỗi một chiêu thức đều gây ra ảnh hưởng mạnh.
Hai là vì thanh kiếm khổng lồ trong tay Ninh Tùng Sơn, nặng như là Thái Sơn, mỗi một lần vung lên đều có thể khuấy động mây gió, chấn động tứ phương.
“Kiếm tên là Cự Khuyết!”
“Hôm nay, mày sẽ trở thành vong hồn thứ ba mươi tám dưới Cự Khuyết kiếm của tao!”
“Cùng là vong hồn đầu tiên của thế giới bình thường!”
Nói cách khác, Cự Khuyết kiếm ở trong tay Ninh Tùng Sơn đã giết ba mươi bảy người, người nào cũng là cao thủ cổ võ giả.
Còn Diệp Lâm, anh không chỉ sẽ trở thành người chết thứ ba mươi tám, mà còn trở thành một người bình thường duy nhất chết dưới Cự Khuyết kiếm.
Ở trong mắt người ngoài, dùng thanh kiếm này đi giết một thằng nhãi vô danh thế giới bình thường chẳng khác gì dùng dao mổ trâu đi giết gà.
Nhưng mà Diệp Lâm cứ mãi khiêu khích Ninh Tùng Sơn, đã chạm đến điểm mấu chốt của Ninh Tùng Sơn.
Kiếm vốn dĩ chính là một vũ khí sắc bén để giết người, mặc kệ người chết có thân phận gì.
Trong mắt Ninh Tùng Sơn, đối phương chưa chắc gì đỡ được một chiêu của mình.
Ba chiêu chỉ là một cách nói có lệ thôi.
Mọi người xung quanh đều không tin rằng Diệp Lâm có thể đoạt được thanh kiếm từ trong tay Ninh Tùng Sơn.
Đừng nói là đoạt kiếm, Diệp Lâm chỉ cần giữ được mạng của mình trong vòng ba chiêu đã là một thắng lợi lớn rồi.
Có điều, Diệp Lâm nghe xong lại yên lặng gật đầu.
“Được!”
Diệp Lâm nói.
“Nếu ông đã nói vậy thì tôi sẽ lấy bảo kiếm của ông trong vòng ba chiêu!”
“Nếu trong vòng ba chiêu, tôi không lấy được kiếm trong tay ông, ông muốn xử lý tôi thế nào cũng được!”
Cái gì? Nghe vậy, mọi người đều rất chấn động.
Bọn họ không biết nên khóc thay Diệp Lâm hay là nên cười thay nhà họ Ninh nữa?
Rõ ràng là anh ta đã chết đến nơi rồi mà còn dám ăn nói vớ vẩn?
Rốt cuộc là anh ta lấy tự tin từ đâu ra?
Người nhà họ Tần đã khoanh tay đứng nhìn rồi, anh ta còn dám mơ tưởng đoạt kiếm trong ba chiêu?
Đúng là trong đầu chứa nước, cực kì ngu xuẩn!
“Ha ha... thằng nhãi này... đúng là biết nói đùa...”
Ninh Vũ Triết ôm bụng cười ha ha, giống như là nghe thấy một câu chuyện vô cùng buồn cười.
Đừng nói là anh ta, cho dù là toàn bộ nhà họ Ninh, hay là giới cổ võ, thì cũng không có ai dám vỗ ngực đảm bảo rằng có thể đoạt kiếm từ trong tay cao thủ cấp bậc như Ninh Tùng Sơn.
“Em Tuyết Dung, rốt cuộc thì nhà họ Tân các em có mối quan hệ gì với thằng nhãi kia vậy?”
“Sao tôi cứ cảm thấy đầu óc anh ta không được bình thường?”
“Em xác định nhà họ Tần các em quen biết anh ta?”
Nghe vậy, sắc mặt Tân Tuyết Dung trở nên cứng đờ, không biết nên trả lời thế nào.
Cái cách ăn nói mạnh miệng của Diệp Lâm cũng khiến Tần Tuyết Dung cảm thấy khó hiểu.
Đoạt kiếm trong ba chiêu? Sao có thể chứ?
“Hừ!”
Ninh Tùng Sơn hừ lạnh một tiếng, dường như đã nảy sinh miễn dịch với cách ăn nói lung tung của Diệp Lâm, không còn phản ứng tức giận nữa.
“Muốn đoạt kiếm của tao hả?”
“Mày vẫn nên nghĩ cách làm sao để đỡ một kiếm của tao trước đi!”
Lúc nói chuyện, kiếm trong tay Ninh Tùng Sơn đã động.
Ầm!
Ngay sau đó, mặt đất xung quanh chấn động, giống như là có động đất.
Một là vì tông sư nhị phẩm có lực lượng khủng bố, mỗi một chiêu thức đều gây ra ảnh hưởng mạnh.
Hai là vì thanh kiếm khổng lồ trong tay Ninh Tùng Sơn, nặng như là Thái Sơn, mỗi một lần vung lên đều có thể khuấy động mây gió, chấn động tứ phương.
“Kiếm tên là Cự Khuyết!”
“Hôm nay, mày sẽ trở thành vong hồn thứ ba mươi tám dưới Cự Khuyết kiếm của tao!”
“Cùng là vong hồn đầu tiên của thế giới bình thường!”
Nói cách khác, Cự Khuyết kiếm ở trong tay Ninh Tùng Sơn đã giết ba mươi bảy người, người nào cũng là cao thủ cổ võ giả.
Còn Diệp Lâm, anh không chỉ sẽ trở thành người chết thứ ba mươi tám, mà còn trở thành một người bình thường duy nhất chết dưới Cự Khuyết kiếm.
Ở trong mắt người ngoài, dùng thanh kiếm này đi giết một thằng nhãi vô danh thế giới bình thường chẳng khác gì dùng dao mổ trâu đi giết gà.
Nhưng mà Diệp Lâm cứ mãi khiêu khích Ninh Tùng Sơn, đã chạm đến điểm mấu chốt của Ninh Tùng Sơn.
Kiếm vốn dĩ chính là một vũ khí sắc bén để giết người, mặc kệ người chết có thân phận gì.
/440
|