Vụ tai nạn xe năm năm trước? Nghe vậy, mọi người ở hiện trường lại ồ lên.
Gần như không cần nhiều lời, mọi người đều hiểu được vụ tai nạn xe kia là vụ tai nạn xe nào.
Trùng hợp là vừa rồi Diệp Lâm cũng đang ép hỏi Hứa Như Vân về vụ tai nạn xe năm xưa.
Vốn tưởng rằng tất cả đều là lời nói một bên của Diệp Lâm, không ngờ rằng đội cận vệ Yến Kinh cũng điều tra tới trên người Hứa Như Vân?
Sự tham gia của đội cận vệ Yến Kinh đại biểu cho lực lượng quyền uy.
Sự nghỉ ngờ vừa rồi của Diệp Lâm dường như khiến người ta tin tưởng hơn một chút.
“Chẳng lẽ... chuyện năm xưa còn có những bí ẩn khác? “Bà Hứa thật sự có liên quan đến vụ tai nạn xe cộ kia?” “Không thể nào! Khó tin quá đi!”
“Nhưng mà đội cận vệ Yến Kinh đã điều tra đến tận đây rồi, chắc là đã năm giữ chứng cứ mấu chốt nào đó rồi?”
“Tôi nhớ ra rồi, Kim đại nhân chỉ huy sư đội cận vệ Yến Kinh chính là người bị hại trong vụ tai nạn xe năm ấy!”
Mọi người bàn tán xôn xao, càng thêm cảm thấy chuyện năm xưa không đơn giản.
Hơn nữa, những người trong cuộc chuyện năm xưa hiện giờ đều có thân phận cực kì cao.
Diệp Lâm thì không cần phải nói rồi, những chuyện vừa xảy ra đã chứng minh tất cả.
Còn Kim Lũ Y, người bị hại lớn nhất, cũng đã trở thành chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, có quyền cao chức trọng.
“Hóa ra... Kim đại nhân cũng đang âm thầm điều tra chuyện năm xưa... Thảo
nào... Trong nhất thời, cán cân tin tưởng dường như nghiêng về phía Diệp Lâm. Mọi thứ đều trở nên bất lợi với Hứa Như Vân. “Sao có thể chứ?”
Thấy tình hình như vậy, Hứa Như Vân cũng bị dọa sợ, thậm chí có chút trở tay không kịp.
Vừa rồi Ân Hồng Trang cố ý che giấu thời gian phát hiện hai viên kim cương có sự chênh lệch là năm năm.
Vậy nên Hứa Như Vân mới hiểu lầm rồi cắn câu.
Hứa Như Vân có nằm mơ cũng không ngờ rằng năm xưa lúc làm việc, A Báo lại để sót một thứ quan trọng như vậy tại hiện trường.
Đáng giận hơn nữa là lúc xong việc, anh ta không chịu thẳng thắn với mình, khiến mình cho rằng viên kim cương đã bị anh ta bán đi đổi tiền mặt.
“Lâu lắm rồi...” Hứa Như Vân cười khổ nói: “Chắc là do tôi nhớ lầm rồi?”
“Nhớ lầm hả?” Ân Hồng Trang tiếp tục lạnh lùng ép hỏi: “Vậy là bà làm mất hai viên kim cương này ít nhất năm năm rồi?”
“À..” Hứa Như Vân không biết nên trả lời như thế nào, sợ đối phương lại gài bẫy mình, chỉ có thể trả lời qua loa rồi thôi.
“Vậy bà có thể giải thích tại sao viên kim cương này lại xuất hiện trên chiếc xe kia hay không?” Ân Hồng Trang tiếp tục hỏi tới.
Gần như không cần nhiều lời, mọi người đều hiểu được vụ tai nạn xe kia là vụ tai nạn xe nào.
Trùng hợp là vừa rồi Diệp Lâm cũng đang ép hỏi Hứa Như Vân về vụ tai nạn xe năm xưa.
Vốn tưởng rằng tất cả đều là lời nói một bên của Diệp Lâm, không ngờ rằng đội cận vệ Yến Kinh cũng điều tra tới trên người Hứa Như Vân?
Sự tham gia của đội cận vệ Yến Kinh đại biểu cho lực lượng quyền uy.
Sự nghỉ ngờ vừa rồi của Diệp Lâm dường như khiến người ta tin tưởng hơn một chút.
“Chẳng lẽ... chuyện năm xưa còn có những bí ẩn khác? “Bà Hứa thật sự có liên quan đến vụ tai nạn xe cộ kia?” “Không thể nào! Khó tin quá đi!”
“Nhưng mà đội cận vệ Yến Kinh đã điều tra đến tận đây rồi, chắc là đã năm giữ chứng cứ mấu chốt nào đó rồi?”
“Tôi nhớ ra rồi, Kim đại nhân chỉ huy sư đội cận vệ Yến Kinh chính là người bị hại trong vụ tai nạn xe năm ấy!”
Mọi người bàn tán xôn xao, càng thêm cảm thấy chuyện năm xưa không đơn giản.
Hơn nữa, những người trong cuộc chuyện năm xưa hiện giờ đều có thân phận cực kì cao.
Diệp Lâm thì không cần phải nói rồi, những chuyện vừa xảy ra đã chứng minh tất cả.
Còn Kim Lũ Y, người bị hại lớn nhất, cũng đã trở thành chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh, có quyền cao chức trọng.
“Hóa ra... Kim đại nhân cũng đang âm thầm điều tra chuyện năm xưa... Thảo
nào... Trong nhất thời, cán cân tin tưởng dường như nghiêng về phía Diệp Lâm. Mọi thứ đều trở nên bất lợi với Hứa Như Vân. “Sao có thể chứ?”
Thấy tình hình như vậy, Hứa Như Vân cũng bị dọa sợ, thậm chí có chút trở tay không kịp.
Vừa rồi Ân Hồng Trang cố ý che giấu thời gian phát hiện hai viên kim cương có sự chênh lệch là năm năm.
Vậy nên Hứa Như Vân mới hiểu lầm rồi cắn câu.
Hứa Như Vân có nằm mơ cũng không ngờ rằng năm xưa lúc làm việc, A Báo lại để sót một thứ quan trọng như vậy tại hiện trường.
Đáng giận hơn nữa là lúc xong việc, anh ta không chịu thẳng thắn với mình, khiến mình cho rằng viên kim cương đã bị anh ta bán đi đổi tiền mặt.
“Lâu lắm rồi...” Hứa Như Vân cười khổ nói: “Chắc là do tôi nhớ lầm rồi?”
“Nhớ lầm hả?” Ân Hồng Trang tiếp tục lạnh lùng ép hỏi: “Vậy là bà làm mất hai viên kim cương này ít nhất năm năm rồi?”
“À..” Hứa Như Vân không biết nên trả lời như thế nào, sợ đối phương lại gài bẫy mình, chỉ có thể trả lời qua loa rồi thôi.
“Vậy bà có thể giải thích tại sao viên kim cương này lại xuất hiện trên chiếc xe kia hay không?” Ân Hồng Trang tiếp tục hỏi tới.
/440
|