Cùng với hành động của Diệp Lâm.
Hiện trường cũng trở nên náo động.
“Anh làm cái quá!"
Diệp Trạch bên cạnh sợ hãi đến mức hơi thở và nhịp tim đều ngừng lại trong giây lát.
Vốn dĩ cậu ta muốn nhìn thấy Diệp Lâm chịu nhục, nhưng cậu ta chưa bao giờ dám nghĩ tới tên điên Diệp Lâm này lại dám đánh người?
Ở nhà anh ta đánh mình và mẹ rồi, ra ngoài còn dám tấn công Bàng thiếu gia sao?
Hơn nữa, anh ta còn dùng chai rượu đập thẳng vào đầu Bàng thiếu thiếu gia! Lúc này, Diệp Trạch không dám nhìn mặt Bàng thiếu.
Cậu ta thậm chí không dám tưởng tượng rằng tiếp sau đây Bàng thiếu sẽ nổi cơn thịnh nộ kinh khủng như thế nào!
Có lẽ, cả nhà họ Diệp của họ cũng sẽ bị liên lụy theo.
Dù sao thì cha của Bàng thiếu cũng là Phó viện trưởng Viện kiểm sát!
Một quan chức cấp ba!
Đánh con trai Phó viện trưởng Viện kiểm sát thì sao có thể yên thân được? Xong rồi, xong đời rồi!
Diệp Trạch vô cùng lo lắng, không biết phải làm sao.
€ó lẽ lần này, nhà họ Diệp sế tiêu tùng mất!
'Tên khốn này!
Tên điên này!
Diệp Trạch hung ác trừng mắt nhìn Diệp Lâm, như thể đang nhìn kẻ thù của giết cha.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì cậu ta chỉ muốn băm vằm Diệp Lâm thành trăm mảnh để cho nhà họ Bàng một lời giải thích.
"Bàng thiếu gia... Nghe tôi giải thích... Tên này... đã bị trục xuất khỏi nhà họ Diệp gia rồi... Không liên quan gì đến nhà chúng tôi hết..."
"Bàng thiếu gia..."
Diệp Trạch lại hoảng sợ, đứng sang một bên, cúi đầu giải thích với Bàng thiếu, cố gắng hết sức giữ khoảng cách với Diệp Lâm.
"Cậu biến đi cho tôi!" Trong cơn tức giận, Bàng thiếu thiếu gia đâu còn quan tâm tới điều gì khác? Anh ta vung tay tát một cái, khiến Diệp Trạch ngã nhào xuống đất.
Sau khi bị đánh, Diệp Trạch che mặt ngồi xổm trên mặt đất, miệng không ngừng xin lỗi, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Lúc này, Bàng thiếu đột nhiên tỉnh lại sau cơn đau. Anh ta kêu lên và che trán nhưng máu vẫn chảy xuống không thể kiểm soát.
Một người được nuông chiều từ nhỏ như anh chưa từng phải chịu đau đớn đến mức như vậy.
Trong chốc lát, tâm nhìn của anh ta bị mờ đi bởi máu. Điều này khiến anh ta vừa sợ hãi, vừa tức giận.
"Bàng thiếu, anh ổn chứ?"
"Mau lên! Có bác sĩ không?”
"Mau đến cầm máu cho Bàng thiếu đi!"
Ngay lập tức, những người xung quanh bắt đầu chạy đến giúp Bàng thiếu cầm máu và chữa trị vết thương.
Dù chỉ là vết thương ngoài da nhưng Bàng thiếu gia vẫn cảm thấy hơi choáng váng, không biết có bị tổn thương đến não hay không.
Sau khi được băng bó sơ qua.
Bàng thiếu mới hoàn toàn bình phục sau cảm giác bối rối, sững sờ và tức giận vừa rồi.
"Anh... Anh dám đánh tôi?" Bàng thiếu nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm với vẻ khó tin.
Anh ta vốn dùng gia pháp với tên nhóc này, nhưng không ngờ đối phương lại lấy chai rượu đập thẳng vào đầu anh ta?
Hiện trường cũng trở nên náo động.
“Anh làm cái quá!"
Diệp Trạch bên cạnh sợ hãi đến mức hơi thở và nhịp tim đều ngừng lại trong giây lát.
Vốn dĩ cậu ta muốn nhìn thấy Diệp Lâm chịu nhục, nhưng cậu ta chưa bao giờ dám nghĩ tới tên điên Diệp Lâm này lại dám đánh người?
Ở nhà anh ta đánh mình và mẹ rồi, ra ngoài còn dám tấn công Bàng thiếu gia sao?
Hơn nữa, anh ta còn dùng chai rượu đập thẳng vào đầu Bàng thiếu thiếu gia! Lúc này, Diệp Trạch không dám nhìn mặt Bàng thiếu.
Cậu ta thậm chí không dám tưởng tượng rằng tiếp sau đây Bàng thiếu sẽ nổi cơn thịnh nộ kinh khủng như thế nào!
Có lẽ, cả nhà họ Diệp của họ cũng sẽ bị liên lụy theo.
Dù sao thì cha của Bàng thiếu cũng là Phó viện trưởng Viện kiểm sát!
Một quan chức cấp ba!
Đánh con trai Phó viện trưởng Viện kiểm sát thì sao có thể yên thân được? Xong rồi, xong đời rồi!
Diệp Trạch vô cùng lo lắng, không biết phải làm sao.
€ó lẽ lần này, nhà họ Diệp sế tiêu tùng mất!
'Tên khốn này!
Tên điên này!
Diệp Trạch hung ác trừng mắt nhìn Diệp Lâm, như thể đang nhìn kẻ thù của giết cha.
Nếu ánh mắt có thể giết người thì cậu ta chỉ muốn băm vằm Diệp Lâm thành trăm mảnh để cho nhà họ Bàng một lời giải thích.
"Bàng thiếu gia... Nghe tôi giải thích... Tên này... đã bị trục xuất khỏi nhà họ Diệp gia rồi... Không liên quan gì đến nhà chúng tôi hết..."
"Bàng thiếu gia..."
Diệp Trạch lại hoảng sợ, đứng sang một bên, cúi đầu giải thích với Bàng thiếu, cố gắng hết sức giữ khoảng cách với Diệp Lâm.
"Cậu biến đi cho tôi!" Trong cơn tức giận, Bàng thiếu thiếu gia đâu còn quan tâm tới điều gì khác? Anh ta vung tay tát một cái, khiến Diệp Trạch ngã nhào xuống đất.
Sau khi bị đánh, Diệp Trạch che mặt ngồi xổm trên mặt đất, miệng không ngừng xin lỗi, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Lúc này, Bàng thiếu đột nhiên tỉnh lại sau cơn đau. Anh ta kêu lên và che trán nhưng máu vẫn chảy xuống không thể kiểm soát.
Một người được nuông chiều từ nhỏ như anh chưa từng phải chịu đau đớn đến mức như vậy.
Trong chốc lát, tâm nhìn của anh ta bị mờ đi bởi máu. Điều này khiến anh ta vừa sợ hãi, vừa tức giận.
"Bàng thiếu, anh ổn chứ?"
"Mau lên! Có bác sĩ không?”
"Mau đến cầm máu cho Bàng thiếu đi!"
Ngay lập tức, những người xung quanh bắt đầu chạy đến giúp Bàng thiếu cầm máu và chữa trị vết thương.
Dù chỉ là vết thương ngoài da nhưng Bàng thiếu gia vẫn cảm thấy hơi choáng váng, không biết có bị tổn thương đến não hay không.
Sau khi được băng bó sơ qua.
Bàng thiếu mới hoàn toàn bình phục sau cảm giác bối rối, sững sờ và tức giận vừa rồi.
"Anh... Anh dám đánh tôi?" Bàng thiếu nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm với vẻ khó tin.
Anh ta vốn dùng gia pháp với tên nhóc này, nhưng không ngờ đối phương lại lấy chai rượu đập thẳng vào đầu anh ta?
/440
|