Ngay sau đó.
Diệp Lâm vô thức cảm nhận được trong hộp kiếm ẩn chứa một kiếm ý Vô Tân thần kì nào đó.
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến anh bị kiếm ý phản phệ và bị thương nặng. Tần công tử cũng chớp lấy cơ hội này để tấn công Diệp Lâm.
Bùm!
Chỉ với một chưởng đã dễ dàng đánh bay Diệp Lâm.
Ngay sau đó, anh ta quay tay đoạt lấy hộp kiếm Vô Tẫn và Kinh Hồng Kiếm bên trong.
"Ha ha ha..."
Tần công tử đã lấy lại được thanh kiếm, thậm chí còn lấy được hộp kiếm nơi cất giữ thanh kiếm ban đầu, vui mừng đến mức không khỏi bật cười điên cưồng.
"Kiến thì chỉ là kiến mà thôi!"
“Cho dù anh có may mắn giật được thanh kiếm từ tay tôi thì sao?” “Phẩm chất không đủ, ắt sẽ bị tổn hại nặng nề!”
"Chẳng phải anh cũng bị kiếm của tôi tấn công đó sao?"
Tần công tử khinh thường nhìn Diệp Lâm, trong mắt lộ ra sát ý nồng đậm.
Mặc dù anh ta vẫn chưa xác định được đối phương là ai và lấy được Hộp. Kiếm Vô Tãn ở đâu ra.
Nhưng hôm nay, anh ta đã đoạt được hộp kiếm của đối phương, nếu không diệt cỏ tận gốc, tương lai sẽ có vô số tai họa.
Hơn nữa, tình thế mà hai người đang đối mặt với nhau là tình thế sinh tử, chỉ một người trong số họ có thể sống sót rời khỏi đây mà thôi.
Tân công tử đã quyết định sẽ loại bỏ hoàn toàn một kẻ thù tiềm tàng như Diệp Lâm.
“Đi chết đi!"
Tần công tử vung thanh kiếm trong tay, chuẩn bị đồn hết sức vào một đòn để giết anh.
Nhìn thấy tình thế lại đảo ngược trước mắt, Mạc Viễn Sơn không khỏi vui mừng khôn xiết.
Trong lòng gã thở phào nhẹ nhõm. "Tốt quá rồi!"
"Nếu Tần công tử nghiêm túc thì trong thế tục vẫn không có ai có thể địch lại cậu ấy!"
"Tên nhóc kia vừa rồi chỉ ăn may mà thôi! Ừm... Chắc chắn là như vậy!"
Mạc Viễn Sơn cho rằng "vết thương" của Diệp Lâm là do Tần công tử tạo ra.
Mọi người trong Liên minh Võ đạo Thiên Hạ cũng lần lượt thở phào nhẹ nhõm.
"Dọa tôi sợ chết khiếp... Còn tưởng rằng tên nhóc đó cũng là một cổ võ giả chứt"
Trong lúc đó, mọi người ở Long Môn cũng bàng hoàng khi thấy Diệp Lâm bị thương không rõ nguyên nhân và đang gặp nguy hiểm.
Nhưng khoảng cách giữa hai bên rất xa, đối phương lại ra tay rất nhanh. Rõ ràng họ muốn giúp đỡ cũng không kịp.
"Long Vương đại nhân... Cẩn thận!"
Đám Hắc Long hét lớn, muốn nhắc nhở Diệp Lâm mau tránh đi.
Lúc này, đối mặt với thanh Kinh Hồng Kiếm đang lao tới, vẻ mặt Diệp Lâm vẫn đờ đẫn và choáng váng.
Bởi vì vào lúc đó, kiếm ý Vô Tân mà anh nhận được, dù chỉ là một ý nghĩ thôi cũng khiến người ta nhìn thấu tất cả.
Giống như đứng trên đỉnh núi nhìn ra xa toàn cảnh vậy. "Hóa ra là vậy!" Sắc mặt Diệp Lâm thay đổi, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Anh chậm rãi vung tay lên, trong lòng bàn tay ẩn chứa một luồng năng lượng tự nhiên.
"Nhất Khí Hóa Tam Kiếm!"
Diệp Lâm vô thức cảm nhận được trong hộp kiếm ẩn chứa một kiếm ý Vô Tân thần kì nào đó.
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến anh bị kiếm ý phản phệ và bị thương nặng. Tần công tử cũng chớp lấy cơ hội này để tấn công Diệp Lâm.
Bùm!
Chỉ với một chưởng đã dễ dàng đánh bay Diệp Lâm.
Ngay sau đó, anh ta quay tay đoạt lấy hộp kiếm Vô Tẫn và Kinh Hồng Kiếm bên trong.
"Ha ha ha..."
Tần công tử đã lấy lại được thanh kiếm, thậm chí còn lấy được hộp kiếm nơi cất giữ thanh kiếm ban đầu, vui mừng đến mức không khỏi bật cười điên cưồng.
"Kiến thì chỉ là kiến mà thôi!"
“Cho dù anh có may mắn giật được thanh kiếm từ tay tôi thì sao?” “Phẩm chất không đủ, ắt sẽ bị tổn hại nặng nề!”
"Chẳng phải anh cũng bị kiếm của tôi tấn công đó sao?"
Tần công tử khinh thường nhìn Diệp Lâm, trong mắt lộ ra sát ý nồng đậm.
Mặc dù anh ta vẫn chưa xác định được đối phương là ai và lấy được Hộp. Kiếm Vô Tãn ở đâu ra.
Nhưng hôm nay, anh ta đã đoạt được hộp kiếm của đối phương, nếu không diệt cỏ tận gốc, tương lai sẽ có vô số tai họa.
Hơn nữa, tình thế mà hai người đang đối mặt với nhau là tình thế sinh tử, chỉ một người trong số họ có thể sống sót rời khỏi đây mà thôi.
Tân công tử đã quyết định sẽ loại bỏ hoàn toàn một kẻ thù tiềm tàng như Diệp Lâm.
“Đi chết đi!"
Tần công tử vung thanh kiếm trong tay, chuẩn bị đồn hết sức vào một đòn để giết anh.
Nhìn thấy tình thế lại đảo ngược trước mắt, Mạc Viễn Sơn không khỏi vui mừng khôn xiết.
Trong lòng gã thở phào nhẹ nhõm. "Tốt quá rồi!"
"Nếu Tần công tử nghiêm túc thì trong thế tục vẫn không có ai có thể địch lại cậu ấy!"
"Tên nhóc kia vừa rồi chỉ ăn may mà thôi! Ừm... Chắc chắn là như vậy!"
Mạc Viễn Sơn cho rằng "vết thương" của Diệp Lâm là do Tần công tử tạo ra.
Mọi người trong Liên minh Võ đạo Thiên Hạ cũng lần lượt thở phào nhẹ nhõm.
"Dọa tôi sợ chết khiếp... Còn tưởng rằng tên nhóc đó cũng là một cổ võ giả chứt"
Trong lúc đó, mọi người ở Long Môn cũng bàng hoàng khi thấy Diệp Lâm bị thương không rõ nguyên nhân và đang gặp nguy hiểm.
Nhưng khoảng cách giữa hai bên rất xa, đối phương lại ra tay rất nhanh. Rõ ràng họ muốn giúp đỡ cũng không kịp.
"Long Vương đại nhân... Cẩn thận!"
Đám Hắc Long hét lớn, muốn nhắc nhở Diệp Lâm mau tránh đi.
Lúc này, đối mặt với thanh Kinh Hồng Kiếm đang lao tới, vẻ mặt Diệp Lâm vẫn đờ đẫn và choáng váng.
Bởi vì vào lúc đó, kiếm ý Vô Tân mà anh nhận được, dù chỉ là một ý nghĩ thôi cũng khiến người ta nhìn thấu tất cả.
Giống như đứng trên đỉnh núi nhìn ra xa toàn cảnh vậy. "Hóa ra là vậy!" Sắc mặt Diệp Lâm thay đổi, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Anh chậm rãi vung tay lên, trong lòng bàn tay ẩn chứa một luồng năng lượng tự nhiên.
"Nhất Khí Hóa Tam Kiếm!"
/440
|