“Các anh là người của Bộ Tài chính, chắc là cũng biết ông nội Triệu Kiến Quốc của tôi mà?”
Gã nhân viên kia vẫn nghiêm mặt nói: “Triệu đại tiểu thư, chúng tôi chỉ làm việc theo lệnh thôi, xin cô đừng làm khó chúng tôi. Triệu đại nhân từng là cấp trên của chúng tôi, chúng tôi tất nhiên là tôn trọng ông ấy rồi. Có điều, chuyện nào ra chuyện đó."
“Các anh nghe lệnh của ai đi điều tra chuyện này?” Triệu Uyển Đình hỏi rồi lấy điện thoại ra: “Để tôi gọi điện thoại cho chú Viên hỏi thăm thử!”
Chú Viên trong lời Triệu Uyển Đình tất nhiên là phó bộ trưởng Bộ Tài chính Viên Chi Mai, từng là cấp dưới của Triệu Kiến Quốc, do một tay Triệu Kiến Quốc cất nhắc.
Nghe Triệu Uyển Đình nói phải gọi cho phó bộ trưởng Viên, đám nhân viên không dám nói thêm gì nữa, sắc mặt cũng dịu hơn vài phần.
“Chú Viên, hôm nay bạn của con mới vừa khai trương công ty thì có vài gã nhân viên của Bộ Tài chính đến điều tra tài chính.” Triệu Uyển Đình kể sơ qua về tình huống bên đây.
Viên Chỉ Mai nghe thấy chuyện này không chỉ có liên quan đến nhà họ Triệu, mà còn liên quan đến Diệp Lâm, thì tất nhiên sẽ không mặc kệ.
Từ lúc biết ngay cả Vương giáo đầu cũng thua trên tay người thanh niên kia, thì cái nhìn của Viên Chi Mai dành cho Diệp Lâm đã thay đổi 360 độ.
“Ừ, con đưa điện thoại cho vài tên nhân viên kia đi, để chú nói chuyện với bọn họ.” Viên Chỉ Mai nói qua điện thoại.
“Vâng!”
Triệu Uyển Đình đưa điện thoại cho gã nhân viên cầm đầu: “Chú Viên bảo các anh nghe điện thoại.”
Gã cầm điện thoại, rất cung kính mà gọi: “Viên đại nhân!” Rốt cuộc thì Viên Chi Mai chính là phó bộ trưởng, là một trong ba nhân vật có thực quyền của Bộ Tài chính, còn bọn họ thì chỉ là một đám nhân viên quèn.
Sau vài lần gật đầu đáp vâng liên tiếp, gã nhân viên kia nói thêm một câu cuối cùng: “Chúng tôi nghe theo lệnh Khổng đại nhân đi điều tra chuyện này.”
Cái gì? Khổng đại nhân?
Nghe thấy cái tên kia, Triệu Uyển Đình và Hoa Quốc Đống cùng nhìn nhau, thầm nghĩ thôi xong rồi.
Nếu là Khổng đại nhân thì chắc là...
“Triệu đại tiểu thư, Viên đại nhân bảo cô nghe điện thoại!” Gã nhân viên kia trả điện thoại lại cho Triệu Uyển Đình.
*A lô...” Triệu Uyển Đình ỉu xìu đáp.
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Uyển Đình, không phải chú Viên không giúp con, mà thật sự là..” Đầu bên kia điện thoại, Viên Chi Mai cũng bắt đầu khó xử: “Bọn họ nghe theo lệnh Khổng đại nhân. Chú không dám quản tới chỗ Khổng đại nhân.”
Khổng đại nhân là ai cơ chứ?
Là bộ trưởng Bộ Tài chính!
Cũng là vị trí mà ông nội của Triệu Uyển Đình từng ngồi!
Hiện giờ, Bộ Tài chính do một tay Khổng đại nhân quản lý, Viên Chi Mai chỉ là phó lãnh đạo, tất nhiên là không dám quản nhiều rồi.
Đây chính là quan lớn hơn một bậc đủ đè chết người! “Con hiểu rồi...” Triệu Uyển Đình lặng lẽ tắt máy.
Sau đó, cô nhìn thoáng qua Diệp Lâm với ánh mắt xin lỗi, ánh mắt bất đắc dĩ như là nói mình đã cố gắng hết sức rồi.
“Hóa ra là bọn họ do Khổng đại nhân phái đến, thảo nào dầu muối không ăn, kiêu ngạo đến như vậy...” Hoa Quốc Đống nhỏ giọng nói thầm.
Nếu nói cho ra lẽ thì chức vị của Khổng đại nhân còn lớn hơn cha mình nữa.
Lúc này, ngay cả Hoa Quốc Đống cũng không tiện nhúng tay vào chuyện này.
Anh ta không dám gây chuyện cho cha mình.
Gã nhân viên kia tiếp tục nói với đám người Bạch Vi Vi: “Chúng tôi nghi ngờ tài chính công ty các cô có vấn đề lớn, thậm chí là có hiềm nghỉ góp vốn phi pháp!”
“Xin phối hợp với chúng tôi để điều tra!”
Bạch Vi Vi nôn nóng nhìn về phía Diệp Lâm, không ngờ đối phương tốt bụng gom tài chính, đến cùng lại thành củ khoai bỏng tay, muốn giải thích cũng không rõ.
“Ai nói chúng tôi góp vốn phi pháp?”
Diệp Lâm ung dung bước lên, bình tĩnh nói.
“Công ty của năm đại gia tộc đưa tiền, là vì bọn họ đặt một đám đan dược từ tập đoàn Bạch Thị. Chúng tôi chỉ mua bán bình thường thôi.”
“Nếu các anh không tin, thì chúng tôi vẫn còn có hợp đồng làm chứng cứ!”
Dứt lời, Diệp Lâm bảo Bạch Vi Vi đưa hợp đồng đã ký trước đây ra.
Gã nhân viên xem xong hợp đồng thì cười lạnh hỏi lại: “Đan dược gì mà đáng giá mỗi nhà ra hơn hai tỷ? Thần dược hả?”
“Tương đương với thần dược.”
Diệp Lâm lấy một viên đan dược mà tối qua mình mới luyện ra: “Một viên một trăm triệu!”
Gã nhân viên kia vẫn nghiêm mặt nói: “Triệu đại tiểu thư, chúng tôi chỉ làm việc theo lệnh thôi, xin cô đừng làm khó chúng tôi. Triệu đại nhân từng là cấp trên của chúng tôi, chúng tôi tất nhiên là tôn trọng ông ấy rồi. Có điều, chuyện nào ra chuyện đó."
“Các anh nghe lệnh của ai đi điều tra chuyện này?” Triệu Uyển Đình hỏi rồi lấy điện thoại ra: “Để tôi gọi điện thoại cho chú Viên hỏi thăm thử!”
Chú Viên trong lời Triệu Uyển Đình tất nhiên là phó bộ trưởng Bộ Tài chính Viên Chi Mai, từng là cấp dưới của Triệu Kiến Quốc, do một tay Triệu Kiến Quốc cất nhắc.
Nghe Triệu Uyển Đình nói phải gọi cho phó bộ trưởng Viên, đám nhân viên không dám nói thêm gì nữa, sắc mặt cũng dịu hơn vài phần.
“Chú Viên, hôm nay bạn của con mới vừa khai trương công ty thì có vài gã nhân viên của Bộ Tài chính đến điều tra tài chính.” Triệu Uyển Đình kể sơ qua về tình huống bên đây.
Viên Chỉ Mai nghe thấy chuyện này không chỉ có liên quan đến nhà họ Triệu, mà còn liên quan đến Diệp Lâm, thì tất nhiên sẽ không mặc kệ.
Từ lúc biết ngay cả Vương giáo đầu cũng thua trên tay người thanh niên kia, thì cái nhìn của Viên Chi Mai dành cho Diệp Lâm đã thay đổi 360 độ.
“Ừ, con đưa điện thoại cho vài tên nhân viên kia đi, để chú nói chuyện với bọn họ.” Viên Chỉ Mai nói qua điện thoại.
“Vâng!”
Triệu Uyển Đình đưa điện thoại cho gã nhân viên cầm đầu: “Chú Viên bảo các anh nghe điện thoại.”
Gã cầm điện thoại, rất cung kính mà gọi: “Viên đại nhân!” Rốt cuộc thì Viên Chi Mai chính là phó bộ trưởng, là một trong ba nhân vật có thực quyền của Bộ Tài chính, còn bọn họ thì chỉ là một đám nhân viên quèn.
Sau vài lần gật đầu đáp vâng liên tiếp, gã nhân viên kia nói thêm một câu cuối cùng: “Chúng tôi nghe theo lệnh Khổng đại nhân đi điều tra chuyện này.”
Cái gì? Khổng đại nhân?
Nghe thấy cái tên kia, Triệu Uyển Đình và Hoa Quốc Đống cùng nhìn nhau, thầm nghĩ thôi xong rồi.
Nếu là Khổng đại nhân thì chắc là...
“Triệu đại tiểu thư, Viên đại nhân bảo cô nghe điện thoại!” Gã nhân viên kia trả điện thoại lại cho Triệu Uyển Đình.
*A lô...” Triệu Uyển Đình ỉu xìu đáp.
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Uyển Đình, không phải chú Viên không giúp con, mà thật sự là..” Đầu bên kia điện thoại, Viên Chi Mai cũng bắt đầu khó xử: “Bọn họ nghe theo lệnh Khổng đại nhân. Chú không dám quản tới chỗ Khổng đại nhân.”
Khổng đại nhân là ai cơ chứ?
Là bộ trưởng Bộ Tài chính!
Cũng là vị trí mà ông nội của Triệu Uyển Đình từng ngồi!
Hiện giờ, Bộ Tài chính do một tay Khổng đại nhân quản lý, Viên Chi Mai chỉ là phó lãnh đạo, tất nhiên là không dám quản nhiều rồi.
Đây chính là quan lớn hơn một bậc đủ đè chết người! “Con hiểu rồi...” Triệu Uyển Đình lặng lẽ tắt máy.
Sau đó, cô nhìn thoáng qua Diệp Lâm với ánh mắt xin lỗi, ánh mắt bất đắc dĩ như là nói mình đã cố gắng hết sức rồi.
“Hóa ra là bọn họ do Khổng đại nhân phái đến, thảo nào dầu muối không ăn, kiêu ngạo đến như vậy...” Hoa Quốc Đống nhỏ giọng nói thầm.
Nếu nói cho ra lẽ thì chức vị của Khổng đại nhân còn lớn hơn cha mình nữa.
Lúc này, ngay cả Hoa Quốc Đống cũng không tiện nhúng tay vào chuyện này.
Anh ta không dám gây chuyện cho cha mình.
Gã nhân viên kia tiếp tục nói với đám người Bạch Vi Vi: “Chúng tôi nghi ngờ tài chính công ty các cô có vấn đề lớn, thậm chí là có hiềm nghỉ góp vốn phi pháp!”
“Xin phối hợp với chúng tôi để điều tra!”
Bạch Vi Vi nôn nóng nhìn về phía Diệp Lâm, không ngờ đối phương tốt bụng gom tài chính, đến cùng lại thành củ khoai bỏng tay, muốn giải thích cũng không rõ.
“Ai nói chúng tôi góp vốn phi pháp?”
Diệp Lâm ung dung bước lên, bình tĩnh nói.
“Công ty của năm đại gia tộc đưa tiền, là vì bọn họ đặt một đám đan dược từ tập đoàn Bạch Thị. Chúng tôi chỉ mua bán bình thường thôi.”
“Nếu các anh không tin, thì chúng tôi vẫn còn có hợp đồng làm chứng cứ!”
Dứt lời, Diệp Lâm bảo Bạch Vi Vi đưa hợp đồng đã ký trước đây ra.
Gã nhân viên xem xong hợp đồng thì cười lạnh hỏi lại: “Đan dược gì mà đáng giá mỗi nhà ra hơn hai tỷ? Thần dược hả?”
“Tương đương với thần dược.”
Diệp Lâm lấy một viên đan dược mà tối qua mình mới luyện ra: “Một viên một trăm triệu!”
/440
|