Khung cảnh vắng lặng bên ngoài cao ốc khiến đám người qua đường bàn tán xì xào, thậm chí có chút vui sướng khi người gặp họa.
“Tập đoàn Bạch Thị từng là một trong mười tập đoàn lớn nhất thế giới. Bây giờ tập đoàn Bạch Thị mở cửa lần nữa, lại không có một người đến chung vui hay là gửi tặng lãng hoa. Bạch Thủ Phú qua đời rồi, đúng là người đi trà lạnh.”
“Đành chịu thôi, thế giới này hiện thực như vậy đấy. Nhà họ Bạch của hiện giờ đã không còn là nhà họ Bạch của trước đây nữa, không thấy lúc nấy ngay cả nhà họ Chu cũng dám đánh tới cửa hay sao? Nếu là trước đây, cho nhà họ Chu mười cái gan thì bọn họ cũng không dám. Tôi vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ khom lưng uốn gối của Chu Chính Hào ngay trước mặt Bạch Thủ Phú vào năm năm trước đây.”
“Xem ra tập đoàn Bạch Thị nhiều lắm là bước lên tập đoàn hạng hai, chứ không thể nào trở thành tập đoàn hàng đầu được nữa!”
Lúc này, Hoa Quốc Đống cũng không xem được nữa, nói: “Hay là để tôi sai đám người phủ Thuận Thiên mua vài lãng hoa đưa đến đây để chung vui?”
Bạch Vi Vi lắc đầu: “Không cần, sẽ có người đưa tặng!”
Hôm qua cô báo tin với ba bốn mươi công ty, cô không tin bọn họ sẽ lỡ hẹn hết!
Mới vừa nói xong, điện thoại của Bạch Vĩ Vi liền vang lên. “Thấy chưa, tôi nói rồi mài”
Bạch Vi Vi vừa bắt máy đã hỏi: “Ông chủ Tôn, ông tới rồi hả? Tôi đang ở ngay cửa, ông cứ đến đây đi!”
Có điều, người ở đầu bên kia điện thoại ấp úng cả buổi mới nói: “Bạch đổng, thật xin lỗi, hôm nay tôi có chuyện gấp, chắc là không đi được rồi.”
Nghe vậy, Bạch Vi Vi cảm thấy nản lòng, vốn tưởng rằng cuối cùng cũng có một người đến, kết quả là gọi điện thoại báo không đến được.
Cô thà rằng ông ta đừng gọi điện thoại báo tin còn hơn. Lúc này, tâm trạng Bạch Vi Vi càng thêm phức tạp.
*Ừ, tôi biết rồi, ông chủ Tôn cứ bận việc đi.”
Tắt máy, vẻ thất vọng trên mặt Bạch Vi Vi hiện rõ ra ngoài. Đúng lúc này, lại có một cuộc gọi đến.
“Lưu tổng, ông đến rồi hả?”
Bạch Vi Vi vừa mới vui vẻ thì đã nghe thấy tiếng xin lỗi từ bên kia điện thoại, trong lòng nản nhiều hơn nữa.
“Bạch đổng, khai trương đại cát nhé. Có điều xin lỗi, hôm nay cha tôi đột nhiên bị bệnh, tôi phải đi bệnh viện một chuyến, cho nên..."
Bạch Vi Vi thầm nghĩ trùng hợp như thế hả?
Hôm nay mình khai trương, các công ty hợp tác không phải có việc gấp thì chính là người thân bị bệnh?
Sau đó, cuộc gọi thứ ba cũng đến.
“Tôn tổng, chẳng lẽ ông cũng...” Bạch Vi Vi dường như đoán trước được ông ta sẽ nói gì nên đi thẳng vào vấn đề.
“Bạch đổng, ngại quá, hôm nay vợ tôi không biết nổi điên cái gì, đột nhiên đòi ly hôn với tôi, tôi phải đi cục dân chính một chuyến... Haizz, đến lượt chúng tôi rồi, tắt máy đây...”
Nghe vậy, Bạch Vi Vi hoàn toàn sụp đổ.
Đồng thời, sau cơn bưồn bực, Bạch Vi Vi cũng hiểu được rằng có chỗ nào đó xảy ra vấn đề rồi.
Đúng lúc này, lại có một cuộc gọi đến, vẫn là lý do không đâu vào đâu, báo là không đến được.
“Tập đoàn Bạch Thị từng là một trong mười tập đoàn lớn nhất thế giới. Bây giờ tập đoàn Bạch Thị mở cửa lần nữa, lại không có một người đến chung vui hay là gửi tặng lãng hoa. Bạch Thủ Phú qua đời rồi, đúng là người đi trà lạnh.”
“Đành chịu thôi, thế giới này hiện thực như vậy đấy. Nhà họ Bạch của hiện giờ đã không còn là nhà họ Bạch của trước đây nữa, không thấy lúc nấy ngay cả nhà họ Chu cũng dám đánh tới cửa hay sao? Nếu là trước đây, cho nhà họ Chu mười cái gan thì bọn họ cũng không dám. Tôi vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ khom lưng uốn gối của Chu Chính Hào ngay trước mặt Bạch Thủ Phú vào năm năm trước đây.”
“Xem ra tập đoàn Bạch Thị nhiều lắm là bước lên tập đoàn hạng hai, chứ không thể nào trở thành tập đoàn hàng đầu được nữa!”
Lúc này, Hoa Quốc Đống cũng không xem được nữa, nói: “Hay là để tôi sai đám người phủ Thuận Thiên mua vài lãng hoa đưa đến đây để chung vui?”
Bạch Vi Vi lắc đầu: “Không cần, sẽ có người đưa tặng!”
Hôm qua cô báo tin với ba bốn mươi công ty, cô không tin bọn họ sẽ lỡ hẹn hết!
Mới vừa nói xong, điện thoại của Bạch Vĩ Vi liền vang lên. “Thấy chưa, tôi nói rồi mài”
Bạch Vi Vi vừa bắt máy đã hỏi: “Ông chủ Tôn, ông tới rồi hả? Tôi đang ở ngay cửa, ông cứ đến đây đi!”
Có điều, người ở đầu bên kia điện thoại ấp úng cả buổi mới nói: “Bạch đổng, thật xin lỗi, hôm nay tôi có chuyện gấp, chắc là không đi được rồi.”
Nghe vậy, Bạch Vi Vi cảm thấy nản lòng, vốn tưởng rằng cuối cùng cũng có một người đến, kết quả là gọi điện thoại báo không đến được.
Cô thà rằng ông ta đừng gọi điện thoại báo tin còn hơn. Lúc này, tâm trạng Bạch Vi Vi càng thêm phức tạp.
*Ừ, tôi biết rồi, ông chủ Tôn cứ bận việc đi.”
Tắt máy, vẻ thất vọng trên mặt Bạch Vi Vi hiện rõ ra ngoài. Đúng lúc này, lại có một cuộc gọi đến.
“Lưu tổng, ông đến rồi hả?”
Bạch Vi Vi vừa mới vui vẻ thì đã nghe thấy tiếng xin lỗi từ bên kia điện thoại, trong lòng nản nhiều hơn nữa.
“Bạch đổng, khai trương đại cát nhé. Có điều xin lỗi, hôm nay cha tôi đột nhiên bị bệnh, tôi phải đi bệnh viện một chuyến, cho nên..."
Bạch Vi Vi thầm nghĩ trùng hợp như thế hả?
Hôm nay mình khai trương, các công ty hợp tác không phải có việc gấp thì chính là người thân bị bệnh?
Sau đó, cuộc gọi thứ ba cũng đến.
“Tôn tổng, chẳng lẽ ông cũng...” Bạch Vi Vi dường như đoán trước được ông ta sẽ nói gì nên đi thẳng vào vấn đề.
“Bạch đổng, ngại quá, hôm nay vợ tôi không biết nổi điên cái gì, đột nhiên đòi ly hôn với tôi, tôi phải đi cục dân chính một chuyến... Haizz, đến lượt chúng tôi rồi, tắt máy đây...”
Nghe vậy, Bạch Vi Vi hoàn toàn sụp đổ.
Đồng thời, sau cơn bưồn bực, Bạch Vi Vi cũng hiểu được rằng có chỗ nào đó xảy ra vấn đề rồi.
Đúng lúc này, lại có một cuộc gọi đến, vẫn là lý do không đâu vào đâu, báo là không đến được.
/440
|