Bố của Susan mở thông báo tuyển dụng ra, vừa thấy đã sợ ngây người.
“Thông báo tuyển dụng từ tập đoàn Triệu thị?”
"Vị trí lại còn là... Trưởng phòng Nhân sự!"
"Làm sao có thể?" Mẹ Susan cũng không thể tin được: "Đó không phải là vị trí của Tạ thiếu gia sao? Đây là một trò đùa sao?"
Bố của Susan lắc đầu nói: "Bên trên có con dấu chính thức của tập đoàn Triệu thị, làm sao có thể làm giả! Ai dám tùy tiện làm giả con dấu chính thức? Như thế là phạm pháp."
Sau đó, hai vợ chồng đồng thời nhìn sang con gái mình, mặc dù không thể tin được nhưng sự thật lại thắng lời nói.
"Susan, con... thật sự là được Tập đoàn Triệu thị tuyển dụng sao?" .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||
Susan nhìn vào thông báo tuyển dụng, lộ ra nụ cười hiểu rõ.
"Con đã nói là Diệp Lâm thông qua quan hệ nên con được Tập đoàn Triệu thị tuyển dụng đặc cách mà hai người còn không tin!"
Lúc này hai vợ chồng đã không còn lời nào để nói.
“Nếu thằng nhóc đó thực sự giúp được…” Bố Susan cũng nhẹ nhõm nói: “Vậy cha sẽ gọi điện thoại hỏi thăm tình hình hiện tại của nó xem sao.”
Sau đó, cha của Susan gọi điện thoại và được biết Diệp Lâm đã được người đón đi rồi.
Lúc này Susan mới yên lòng.
"Kỳ lạ..." Susan đang muốn gọi điện thoại cho Diệp Lâm để cảm ơn: "Tại sao di động của Diệp Lâm không liên lạc được nhỉ?"
…
Dưới chân núi Phong Hoa.
Kim Lũ Y không bắt được Diệp Lâm nên cô ta quay lại khu biệt thự để gặp cha nuôi.
"Ấy? Đó là?"
Kim Lũ Y vô tình nhìn thấy trong biệt thự giữa sườn núi có một bóng dáng quen thuộc, chợt lướt qua bước vào biệt thự.
"Diệp Lâm? Làm sao có thể là anh ta?"
"Làm sao anh ta có thể ở Vân Thượng Phong Hoa chứ?"
Kim Lũ Y bình tĩnh lại, sau đó lắc đầu cười khổ: "Bây giờ trong đầu mình chỉ có suy nghĩ phải bắt được anh ta. Hiện tại nhìn ai cũng thấy giống anh ta. Nhất định là do mình nghĩ quá nhiều!"
Sau đó, Kim Lũ Y bước vào một biệt thự dưới chân núi.
"Bố nuôi!"
Kim Lũ Y tìm thấy cha nuôi của mình đang đánh quyền ở sân sau.
“Đã muộn thế này rồi mà vẫn còn luyện quyền.”
Chỉ thấy một ông già râu quai nón, khoảng ngoài sáu mươi, mỗi cú đấm, cú đá đều rất mạnh. Giống như từ cổ trở xuống chỉ mới ba mươi tuổi.
Người này không ai khác chính là Chiến Thần U Châu, là chiến thần của một trong chín nước của Đại Hạ.
"Ừm... Càng lớn tuổi, tay chân không còn linh hoạt nữa, nếu không cố gắng, ta sẽ bị thế hệ trẻ như các con đuổi kịp rồi vượt mặt..." Ông lão thu nắm đấm lại, mỉm cười.
Vụ tai nạn xe hơi năm đó đã khiến Kim Lũ Y trở thành trẻ mồ côi, ông lão nhận cô ta làm con gái nuôi, cũng truyền thụ cho cô bản lĩnh của mình làm thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc đời cô ta.
"Đã muộn thế này còn đến tìm ta, có chuyện gì vậy?"
Sau khi hai người tới phòng khách ngồi xuống, ông lão hỏi thẳng vào vấn đề.
"Cha nuôi, người nhìn này!"
Kim Lũ Y lấy ra thứ gì đó.
Đó là một viên kim cương màu hồng có kích thước bằng hạt nho.
"Hôm nay người đã xem tin tức chưa? Có một chiếc xe rơi xuống vách đá. Con tình cờ đi ngang qua và tìm thấy thứ này trên xe. Nó cũng ở trên chiếc xe đã giết chết mẹ con năm đó!"
“Thông báo tuyển dụng từ tập đoàn Triệu thị?”
"Vị trí lại còn là... Trưởng phòng Nhân sự!"
"Làm sao có thể?" Mẹ Susan cũng không thể tin được: "Đó không phải là vị trí của Tạ thiếu gia sao? Đây là một trò đùa sao?"
Bố của Susan lắc đầu nói: "Bên trên có con dấu chính thức của tập đoàn Triệu thị, làm sao có thể làm giả! Ai dám tùy tiện làm giả con dấu chính thức? Như thế là phạm pháp."
Sau đó, hai vợ chồng đồng thời nhìn sang con gái mình, mặc dù không thể tin được nhưng sự thật lại thắng lời nói.
"Susan, con... thật sự là được Tập đoàn Triệu thị tuyển dụng sao?" .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||
Susan nhìn vào thông báo tuyển dụng, lộ ra nụ cười hiểu rõ.
"Con đã nói là Diệp Lâm thông qua quan hệ nên con được Tập đoàn Triệu thị tuyển dụng đặc cách mà hai người còn không tin!"
Lúc này hai vợ chồng đã không còn lời nào để nói.
“Nếu thằng nhóc đó thực sự giúp được…” Bố Susan cũng nhẹ nhõm nói: “Vậy cha sẽ gọi điện thoại hỏi thăm tình hình hiện tại của nó xem sao.”
Sau đó, cha của Susan gọi điện thoại và được biết Diệp Lâm đã được người đón đi rồi.
Lúc này Susan mới yên lòng.
"Kỳ lạ..." Susan đang muốn gọi điện thoại cho Diệp Lâm để cảm ơn: "Tại sao di động của Diệp Lâm không liên lạc được nhỉ?"
…
Dưới chân núi Phong Hoa.
Kim Lũ Y không bắt được Diệp Lâm nên cô ta quay lại khu biệt thự để gặp cha nuôi.
"Ấy? Đó là?"
Kim Lũ Y vô tình nhìn thấy trong biệt thự giữa sườn núi có một bóng dáng quen thuộc, chợt lướt qua bước vào biệt thự.
"Diệp Lâm? Làm sao có thể là anh ta?"
"Làm sao anh ta có thể ở Vân Thượng Phong Hoa chứ?"
Kim Lũ Y bình tĩnh lại, sau đó lắc đầu cười khổ: "Bây giờ trong đầu mình chỉ có suy nghĩ phải bắt được anh ta. Hiện tại nhìn ai cũng thấy giống anh ta. Nhất định là do mình nghĩ quá nhiều!"
Sau đó, Kim Lũ Y bước vào một biệt thự dưới chân núi.
"Bố nuôi!"
Kim Lũ Y tìm thấy cha nuôi của mình đang đánh quyền ở sân sau.
“Đã muộn thế này rồi mà vẫn còn luyện quyền.”
Chỉ thấy một ông già râu quai nón, khoảng ngoài sáu mươi, mỗi cú đấm, cú đá đều rất mạnh. Giống như từ cổ trở xuống chỉ mới ba mươi tuổi.
Người này không ai khác chính là Chiến Thần U Châu, là chiến thần của một trong chín nước của Đại Hạ.
"Ừm... Càng lớn tuổi, tay chân không còn linh hoạt nữa, nếu không cố gắng, ta sẽ bị thế hệ trẻ như các con đuổi kịp rồi vượt mặt..." Ông lão thu nắm đấm lại, mỉm cười.
Vụ tai nạn xe hơi năm đó đã khiến Kim Lũ Y trở thành trẻ mồ côi, ông lão nhận cô ta làm con gái nuôi, cũng truyền thụ cho cô bản lĩnh của mình làm thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc đời cô ta.
"Đã muộn thế này còn đến tìm ta, có chuyện gì vậy?"
Sau khi hai người tới phòng khách ngồi xuống, ông lão hỏi thẳng vào vấn đề.
"Cha nuôi, người nhìn này!"
Kim Lũ Y lấy ra thứ gì đó.
Đó là một viên kim cương màu hồng có kích thước bằng hạt nho.
"Hôm nay người đã xem tin tức chưa? Có một chiếc xe rơi xuống vách đá. Con tình cờ đi ngang qua và tìm thấy thứ này trên xe. Nó cũng ở trên chiếc xe đã giết chết mẹ con năm đó!"
/440
|