Diệp Lâm đi theo Triệu Uyển Đình vào trong đại sảnh biệt thự nhà họ Triệu. “Chị Hi Dao?”
Triệu Uyển Đình mới vừa đi vào trong đã gặp được một người ngoài ý muốn. Con gái Triệu Hi Dao của bác cả.
“Uyển Đình, em về rồi hả?” Triệu Hi Dao cũng đứng dậy, cười chào hỏi em họ.
“Chị Hi Dao, sao chị về đột nhiên vậy ạ?” Triệu Uyển Đình vội vàng đi lên, nhiệt tình hỏi thăm.
“Chị nghe nói ông nội đột nhiên bị bệnh, nên mới nhanh chóng trở về từ nước ngoài.”
Sau khi tốt nghiệp đại học, Triệu Hi Dao liền đi du học nước ngoài. Bởi vì việc học bận rộn, cho nên bình thường một năm về nhà chỉ có một hai lần.
Sau vài câu chào hỏi, Triệu Uyển Đình thấy bên cạnh Triệu Hi Dao còn có một người nước ngoài.
Ngoại hình đẹp trai, hình tượng con người rắn rỏi phương Tây. Nếu không phải vì trông khá lớn tuổi, thì Triệu Uyển Đình sẽ nghi ngờ ông ta là bạn trai ở nước ngoài của chị họ.
“Đây là bác sĩ Peter." Triệu Hi Dao hào phóng giới thiệu: “Là thây hướng dẫn đại học của chị.”
Hai người bắt tay chào hỏi.
Sau đó, Triệu Hi Dao lại tiếp tục kiêu ngạo mà giới thiệu: “Lần này chị mời thầy đến đây, nhân tiện mang theo thành quả nghiên cứu khoa học mới nhất của phòng thí nghiệm bọn chị đến đây để cho ông nội dùng thử.”
Thành quả nghiên cứu khoa học?
“Là gì vậy?” Triệu Uyển Đình tò mò hỏi, thầm nghĩ là thứ có thể cứu mạng ông nội hả?
“Là cái này!” Triệu Hi Dao chỉ vào cái máy bên cạnh, nói: “Đây là máy dò sinh mệnh, là thành quả nghiên cứu mới nhất của phòng thí nghiệm bọn chị!”
“Nó có thể kiểm tra đo lường chính xác vòng đời của một người dựa trên các chỉ số trên cơ thể người.”
Cái gì?
Nghe vậy, không chỉ là Triệu Uyển Đình, mà ngay cả Diệp Lâm cũng nhìn về phía cái máy kia vài lần. “Nói cách khác, cái máy này có thể kiểm tra đo lường chính xác một người có thể
sống được bao lâu, đúng không?” Triệu Uyển Đình ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy!” Triệu Hi Dao gật đầu: “Hơn nữa, tuổi càng lớn, tỷ lệ chính xác sẽ càng cao, hiện giờ nó đã được sử dụng rộng rãi trong lĩnh vực y tế, được khen ngợi rất nhiều.”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì giải thưởng y học Nobel năm nay sẽ trao cho thầy hướng dẫn Peter của chị!”
Y học phương Tây cho rằng máy dò sinh mệnh có ý nghĩa vượt thời đại. Và nhóm của Peter chính là nhóm được cho rằng có khả năng rất cao với giải thưởng y học Nobel.
“Đều là công lao của mọi người.” Peter khiêm tốn nói: “Khi ấy, tất cả thành viên của phòng thí nghiệm đều sẽ được hưởng vinh dự này, đương nhiên là kể cả cô, cô
Triệu.”
Nghe vậy, Triệu Hi Dao vừa kích động lại vừa kiêu ngạo, tràn đầy cảm giác tôn sùng kính trọng thầy hướng dẫn của mình.
“Vậy cho ông nội dùng thử chưa?” Triệu Uyển Đình không hề có hứng thú với giải Nobel gì đó. Cô chỉ muốn biết kết quả.
Nghe vậy, mặt mày Triệu Hi Dao trở nên ảm đạm vài phần.
“Đáng tiếc.” Triệu Hi Dao lắc đầu nói: “Theo số liệu trên máy, ông nội chỉ còn sống được hơn hai mươi ngày thôi.”
Triệu Uyển Đình mới vừa đi vào trong đã gặp được một người ngoài ý muốn. Con gái Triệu Hi Dao của bác cả.
“Uyển Đình, em về rồi hả?” Triệu Hi Dao cũng đứng dậy, cười chào hỏi em họ.
“Chị Hi Dao, sao chị về đột nhiên vậy ạ?” Triệu Uyển Đình vội vàng đi lên, nhiệt tình hỏi thăm.
“Chị nghe nói ông nội đột nhiên bị bệnh, nên mới nhanh chóng trở về từ nước ngoài.”
Sau khi tốt nghiệp đại học, Triệu Hi Dao liền đi du học nước ngoài. Bởi vì việc học bận rộn, cho nên bình thường một năm về nhà chỉ có một hai lần.
Sau vài câu chào hỏi, Triệu Uyển Đình thấy bên cạnh Triệu Hi Dao còn có một người nước ngoài.
Ngoại hình đẹp trai, hình tượng con người rắn rỏi phương Tây. Nếu không phải vì trông khá lớn tuổi, thì Triệu Uyển Đình sẽ nghi ngờ ông ta là bạn trai ở nước ngoài của chị họ.
“Đây là bác sĩ Peter." Triệu Hi Dao hào phóng giới thiệu: “Là thây hướng dẫn đại học của chị.”
Hai người bắt tay chào hỏi.
Sau đó, Triệu Hi Dao lại tiếp tục kiêu ngạo mà giới thiệu: “Lần này chị mời thầy đến đây, nhân tiện mang theo thành quả nghiên cứu khoa học mới nhất của phòng thí nghiệm bọn chị đến đây để cho ông nội dùng thử.”
Thành quả nghiên cứu khoa học?
“Là gì vậy?” Triệu Uyển Đình tò mò hỏi, thầm nghĩ là thứ có thể cứu mạng ông nội hả?
“Là cái này!” Triệu Hi Dao chỉ vào cái máy bên cạnh, nói: “Đây là máy dò sinh mệnh, là thành quả nghiên cứu mới nhất của phòng thí nghiệm bọn chị!”
“Nó có thể kiểm tra đo lường chính xác vòng đời của một người dựa trên các chỉ số trên cơ thể người.”
Cái gì?
Nghe vậy, không chỉ là Triệu Uyển Đình, mà ngay cả Diệp Lâm cũng nhìn về phía cái máy kia vài lần. “Nói cách khác, cái máy này có thể kiểm tra đo lường chính xác một người có thể
sống được bao lâu, đúng không?” Triệu Uyển Đình ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy!” Triệu Hi Dao gật đầu: “Hơn nữa, tuổi càng lớn, tỷ lệ chính xác sẽ càng cao, hiện giờ nó đã được sử dụng rộng rãi trong lĩnh vực y tế, được khen ngợi rất nhiều.”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì giải thưởng y học Nobel năm nay sẽ trao cho thầy hướng dẫn Peter của chị!”
Y học phương Tây cho rằng máy dò sinh mệnh có ý nghĩa vượt thời đại. Và nhóm của Peter chính là nhóm được cho rằng có khả năng rất cao với giải thưởng y học Nobel.
“Đều là công lao của mọi người.” Peter khiêm tốn nói: “Khi ấy, tất cả thành viên của phòng thí nghiệm đều sẽ được hưởng vinh dự này, đương nhiên là kể cả cô, cô
Triệu.”
Nghe vậy, Triệu Hi Dao vừa kích động lại vừa kiêu ngạo, tràn đầy cảm giác tôn sùng kính trọng thầy hướng dẫn của mình.
“Vậy cho ông nội dùng thử chưa?” Triệu Uyển Đình không hề có hứng thú với giải Nobel gì đó. Cô chỉ muốn biết kết quả.
Nghe vậy, mặt mày Triệu Hi Dao trở nên ảm đạm vài phần.
“Đáng tiếc.” Triệu Hi Dao lắc đầu nói: “Theo số liệu trên máy, ông nội chỉ còn sống được hơn hai mươi ngày thôi.”
/440
|