Ông cụ Triệu cười nói: "Việc này có gì khó khăn vậy? Mời cả hai người đi! Càng nhiều người càng vui."
Triệu Uyển Đình mỉm cười, tất nhiên cô ấy cũng đã nghĩ đến điều đó.
Tuy nhiên, so với việc đi ăn cùng một nhóm người xa lạ thì Triệu Uyển Đình nghĩ rằng Diệp Lâm sẽ sẵn sàng ở lại trò chuyện với bạn cùng lớp hơn phải không?
Đó là lý do tại sao cô ấy không cưỡng cầu.
"Hai vị." Ông cụ Triệu lại đưa ra thiệp mời: "Đêm nay là đại thọ lần thứ tám mươi của tôi. Nếu đã đến đây thì cùng nhau lên dự đi."
Mọi người có mặt thấy ông cụ Triệu lại đích thân mời đều phát điên vì ghen tị.
Vinh dự này không phải ai cũng có được.
"Tên họ Diệp này đúng là dẫm vào vận cứt chó rồi. Cũng không biết hắn ta đã giúp được gì cho nhà họ Triệu. Đầu tiên là Triệu đại tiểu thư. Bây giờ là ông cụ Triệu mời hắn ta đến dự tiệc mừng thọ. Chắc bây giờ hắn ta sẽ không từ chối nữa chứ?"
"Mặc dù bị trục xuất khỏi nhà họ Diệp nhưng lại ôm lấy nhà họ Triệu, có thể coi là nhờ họa được phúc!"
Khi Susan nhận được lời mời riêng từ ông cụ Triệu, tay rằng được thơm lây nhờ Diệp Lâm những cô ấy vẫn thấy rất hãnh diện, đồng thời kích động không thôi.
Đầu tiên, cô ấy được tập đoàn Triệu thị cho trúng tuyển đặc cách, sau đó lại được tham dự tiệc mừng thọ của người đứng đầu nhà họ Triệu. Kể từ khi gặp Diệp Lâm, cô ấy cảm giác như cuộc đời của mình như được lật sang trang khác vậy.
Đúng lúc Susan định đứng dậy đồng ý.
Không ngờ Diệp Lâm lại từ chối trước.
"Không cần. Tôi không bao giờ ăn cùng người sắp chết."
Cái gì?
Người sắp chết?
Lời này vừa nói ra, bầu không khí tại hiện trường lập tức thay đổi.
Trong một khoảnh khắc, lặng ngắt như tờ.
"Người sắp chết..."
Vẻ mặt của ông cụ Triệu cũng trở nên vô cùng u ám.
"Lời này của cậu là ám chỉ tôi à?"
Diệp Lâm không trả lời, hiển nhiên là đồng ý.
"Hừ!"
Ông cụ Triệu không nói gì nữa, phất tay áo bỏ đi.
"Thằng nhãi này, mày nghĩ mày là ai? Sao mày dám nói bậy vào ngày sinh nhật của ông cụ Triệu chứ!"
Mọi người trong nhà họ Triệu cũng tức giận, chỉ vào Diệp Lâm mắng chửi, sau đó đi theo ông cụ lên tầng.
"Ông nội? Anh Diệp... Ôi!"
Triệu Uyển Đình không ngờ rằng mọi chuyện lại thay đổi đột ngột, biến thành như vậy?
Cô ấy thực sự muốn tìm hiểu tại sao Diệp Lâm lại nói như thế?
Nhưng lại thấy ông nội đang giận lắm nên phải chạy tới an ủi và giải thích.
Xôn xao!
Khi mọi người trong nhà họ Triệu rời đi, hiện trường lập tức náo động.
"Thằng nhãi này chết chắc rồi!"
"Chắc không phải hắn ta điên rồi chứ? Dám nói những lời như vậy vào ngày sinh nhật của ông cụ Triệu sao?"
"Nếu ông cụ thật sự tức giận thì đừng nói là tên họ Diệp này, thậm chí toàn bộ nhà họ Diệp cũng sẽ phải chịu thiệt!"
Lúc này, Susan cũng phục hồi lại tinh thần, trên mặt cô ấy hiện lên vẻ hoảng sợ và chai rối.
"Diệp... Diệp Lâm..."
"Lời cậu vừa nói là có ý gì? Cậu có thù oán gì với nhà họ Triệu à?"
Diệp Lâm cười nói: "Đương nhiên không có thù oán gì, chỉ là nói sự thật thôi. Quên đi, chúng ta đi thôi."
Cả hai vừa bước ra ngoài đã bị hai cảnh sát mặc sắc phục chặn lại.
"Anh chính là Diệp Lâm?"
"Vừa rồi có người báo cảnh sát rằng anh đánh người, về đồn khai báo với chúng tôi."
Triệu Uyển Đình mỉm cười, tất nhiên cô ấy cũng đã nghĩ đến điều đó.
Tuy nhiên, so với việc đi ăn cùng một nhóm người xa lạ thì Triệu Uyển Đình nghĩ rằng Diệp Lâm sẽ sẵn sàng ở lại trò chuyện với bạn cùng lớp hơn phải không?
Đó là lý do tại sao cô ấy không cưỡng cầu.
"Hai vị." Ông cụ Triệu lại đưa ra thiệp mời: "Đêm nay là đại thọ lần thứ tám mươi của tôi. Nếu đã đến đây thì cùng nhau lên dự đi."
Mọi người có mặt thấy ông cụ Triệu lại đích thân mời đều phát điên vì ghen tị.
Vinh dự này không phải ai cũng có được.
"Tên họ Diệp này đúng là dẫm vào vận cứt chó rồi. Cũng không biết hắn ta đã giúp được gì cho nhà họ Triệu. Đầu tiên là Triệu đại tiểu thư. Bây giờ là ông cụ Triệu mời hắn ta đến dự tiệc mừng thọ. Chắc bây giờ hắn ta sẽ không từ chối nữa chứ?"
"Mặc dù bị trục xuất khỏi nhà họ Diệp nhưng lại ôm lấy nhà họ Triệu, có thể coi là nhờ họa được phúc!"
Khi Susan nhận được lời mời riêng từ ông cụ Triệu, tay rằng được thơm lây nhờ Diệp Lâm những cô ấy vẫn thấy rất hãnh diện, đồng thời kích động không thôi.
Đầu tiên, cô ấy được tập đoàn Triệu thị cho trúng tuyển đặc cách, sau đó lại được tham dự tiệc mừng thọ của người đứng đầu nhà họ Triệu. Kể từ khi gặp Diệp Lâm, cô ấy cảm giác như cuộc đời của mình như được lật sang trang khác vậy.
Đúng lúc Susan định đứng dậy đồng ý.
Không ngờ Diệp Lâm lại từ chối trước.
"Không cần. Tôi không bao giờ ăn cùng người sắp chết."
Cái gì?
Người sắp chết?
Lời này vừa nói ra, bầu không khí tại hiện trường lập tức thay đổi.
Trong một khoảnh khắc, lặng ngắt như tờ.
"Người sắp chết..."
Vẻ mặt của ông cụ Triệu cũng trở nên vô cùng u ám.
"Lời này của cậu là ám chỉ tôi à?"
Diệp Lâm không trả lời, hiển nhiên là đồng ý.
"Hừ!"
Ông cụ Triệu không nói gì nữa, phất tay áo bỏ đi.
"Thằng nhãi này, mày nghĩ mày là ai? Sao mày dám nói bậy vào ngày sinh nhật của ông cụ Triệu chứ!"
Mọi người trong nhà họ Triệu cũng tức giận, chỉ vào Diệp Lâm mắng chửi, sau đó đi theo ông cụ lên tầng.
"Ông nội? Anh Diệp... Ôi!"
Triệu Uyển Đình không ngờ rằng mọi chuyện lại thay đổi đột ngột, biến thành như vậy?
Cô ấy thực sự muốn tìm hiểu tại sao Diệp Lâm lại nói như thế?
Nhưng lại thấy ông nội đang giận lắm nên phải chạy tới an ủi và giải thích.
Xôn xao!
Khi mọi người trong nhà họ Triệu rời đi, hiện trường lập tức náo động.
"Thằng nhãi này chết chắc rồi!"
"Chắc không phải hắn ta điên rồi chứ? Dám nói những lời như vậy vào ngày sinh nhật của ông cụ Triệu sao?"
"Nếu ông cụ thật sự tức giận thì đừng nói là tên họ Diệp này, thậm chí toàn bộ nhà họ Diệp cũng sẽ phải chịu thiệt!"
Lúc này, Susan cũng phục hồi lại tinh thần, trên mặt cô ấy hiện lên vẻ hoảng sợ và chai rối.
"Diệp... Diệp Lâm..."
"Lời cậu vừa nói là có ý gì? Cậu có thù oán gì với nhà họ Triệu à?"
Diệp Lâm cười nói: "Đương nhiên không có thù oán gì, chỉ là nói sự thật thôi. Quên đi, chúng ta đi thôi."
Cả hai vừa bước ra ngoài đã bị hai cảnh sát mặc sắc phục chặn lại.
"Anh chính là Diệp Lâm?"
"Vừa rồi có người báo cảnh sát rằng anh đánh người, về đồn khai báo với chúng tôi."
/440
|