“Đại nhân!"
“Đã điều tra được thân phận của ba người chết. Bọn họ là Tam Hùng Mã Thị hoành hành Phụng Thiên.”
“Cả ba người bọn họ đều là tội phạm truy nã cấp A bị chính phủ treo thưởng trên toàn quốc!”
Tội phạm truy nã cấp AI
Kim Lũ Y nhìn ba thi thể nằm trên mặt đất, trong đầu lập tức hiện lên bốn chữ “chết chưa hết tội”.
Giết bọn họ không chỉ không có tội mà ngược lại còn có công. Chỉ là, lại có thêm vấn đề.
Rốt cuộc là ai giết bọn họ?
Trai chủ Tàng Bảo Trai đi đâu rồi?
Kim Lũ Y cúi người xuống, nheo mắt lại, nhìn chăm chằm vết thương trí mạng trên cổ họng ba người.
“Lại là một chiêu mất mạng!” “Ra tay rất dứt khoát!”
Kim Lũ Y nhớ lại ngày hôm trước, người chết trong chiếc xe rơi xuống núi kia có vết thương rất giống với vết thương lúc này.
Chẳng lẽ là do một người làm?
“Kim đại nhân... trai chủ chúng tôi... sẽ không sao đúng không?” Đào chưởng quầy run bần bật đứng bên cạnh.
Kim Lũ Y nhìn một vòng quanh phòng. Cuối cùng, tầm mắt cô ta dừng trên vết máu trên mặt bàn.
“Vết máu trên bàn không khớp với ba người chết.” Kim Lũ Y suy đoán: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc đó là máu của ông chủ các anh.”
“Cái gì?” Nghe vậy, Đào chưởng quầy lập tức thay đổi sắc mặt: “Vậy ông ấy...” Kim Lũ Y đi lại bên cạnh Đào chưởng quầy, lạnh lùng hỏi với giọng điệu thẩm vấn tội phạm: “Nói nghe xem, ông chủ các anh gặp khách nào ở đây? Rốt cuộc Tàng Bảo
Trai các anh đang ngầm làm cái quỷ gì thế?”
Nghe vậy, Đào chưởng quầy run rẩy cả người, trong đầu nghĩ đến đám người Triệu Uyển Đình.
Bốn người bọn họ đều không có ở đây, có phải là vì có liên quan đến chuyện trai chủ mất tích không?
Có điều, Đào chưởng quầy không dám để lộ tin tức của khách hàng. Bởi vì cái nghề của bọn họ là phải bảo mật thân phận của khách hàng.
Nếu bây giờ trai chủ chết rồi, thì Đào chưởng quầy chắc chắn sẽ hết lòng phối hợp điều tra.
Nhưng mà bây giờ trai chủ chỉ là tạm thời mất tích. Nếu anh ta lắm miệng để lộ ra tin tức của khách hàng, thì anh ta sẽ khó mà ăn nói với trai chủ lúc trai chủ quay về.
Thấy Đào chưởng quầy muốn nói lại thôi, hiển nhiên là đang che giấu gì đó. Kim Lũ Y nhấn mạnh giọng điệu: “Nếu anh không chịu nói thì tôi đành phải dẫn
anh về phủ Đô Úy để thẩm vấn. Cuối cùng, dù là bị nhốt vào Đại Lý Tự hay là bị đưa đi Hình Bộ, thì anh đều không tránh được chịu đau đớn về da thịt.”
Nghe vậy, Đào chưởng quầy sợ đến mức quỳ xuống đất cầu xin: “Tha mạng cho tôi đi, Kim đại nhân, tôi thật sự không liên quan gì đến chuyện này... Tôi thật sự không biết gì cả...”
“Dẫn đi!” Kim Lũ Y ra lệnh, thị vệ ở hai bên lập tức đi lên bắt Đào chưởng quầy.
“A... Tôi nói tôi nói!” Dưới sự đe dọa, Đào chưởng quầy không chịu nổi nữa, đành phải khai hết ra: “Ở đây vốn dĩ đang tiến hành giao dịch dược liệu, chắc là vì không thỏa thuận được nên mới có xung đột.”
“Bọn họ không thể nào mua được những dược liệu quý báo kia ở các nơi bình thường. Chỉ có một nơi ở gần Yến Kinh là có thể mua được những thứ bọn họ cần. Rất nhiều bảo vật ở Tàng Bảo Trai chúng tôi đều được lấy từ bên kia”
“Đã điều tra được thân phận của ba người chết. Bọn họ là Tam Hùng Mã Thị hoành hành Phụng Thiên.”
“Cả ba người bọn họ đều là tội phạm truy nã cấp A bị chính phủ treo thưởng trên toàn quốc!”
Tội phạm truy nã cấp AI
Kim Lũ Y nhìn ba thi thể nằm trên mặt đất, trong đầu lập tức hiện lên bốn chữ “chết chưa hết tội”.
Giết bọn họ không chỉ không có tội mà ngược lại còn có công. Chỉ là, lại có thêm vấn đề.
Rốt cuộc là ai giết bọn họ?
Trai chủ Tàng Bảo Trai đi đâu rồi?
Kim Lũ Y cúi người xuống, nheo mắt lại, nhìn chăm chằm vết thương trí mạng trên cổ họng ba người.
“Lại là một chiêu mất mạng!” “Ra tay rất dứt khoát!”
Kim Lũ Y nhớ lại ngày hôm trước, người chết trong chiếc xe rơi xuống núi kia có vết thương rất giống với vết thương lúc này.
Chẳng lẽ là do một người làm?
“Kim đại nhân... trai chủ chúng tôi... sẽ không sao đúng không?” Đào chưởng quầy run bần bật đứng bên cạnh.
Kim Lũ Y nhìn một vòng quanh phòng. Cuối cùng, tầm mắt cô ta dừng trên vết máu trên mặt bàn.
“Vết máu trên bàn không khớp với ba người chết.” Kim Lũ Y suy đoán: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc đó là máu của ông chủ các anh.”
“Cái gì?” Nghe vậy, Đào chưởng quầy lập tức thay đổi sắc mặt: “Vậy ông ấy...” Kim Lũ Y đi lại bên cạnh Đào chưởng quầy, lạnh lùng hỏi với giọng điệu thẩm vấn tội phạm: “Nói nghe xem, ông chủ các anh gặp khách nào ở đây? Rốt cuộc Tàng Bảo
Trai các anh đang ngầm làm cái quỷ gì thế?”
Nghe vậy, Đào chưởng quầy run rẩy cả người, trong đầu nghĩ đến đám người Triệu Uyển Đình.
Bốn người bọn họ đều không có ở đây, có phải là vì có liên quan đến chuyện trai chủ mất tích không?
Có điều, Đào chưởng quầy không dám để lộ tin tức của khách hàng. Bởi vì cái nghề của bọn họ là phải bảo mật thân phận của khách hàng.
Nếu bây giờ trai chủ chết rồi, thì Đào chưởng quầy chắc chắn sẽ hết lòng phối hợp điều tra.
Nhưng mà bây giờ trai chủ chỉ là tạm thời mất tích. Nếu anh ta lắm miệng để lộ ra tin tức của khách hàng, thì anh ta sẽ khó mà ăn nói với trai chủ lúc trai chủ quay về.
Thấy Đào chưởng quầy muốn nói lại thôi, hiển nhiên là đang che giấu gì đó. Kim Lũ Y nhấn mạnh giọng điệu: “Nếu anh không chịu nói thì tôi đành phải dẫn
anh về phủ Đô Úy để thẩm vấn. Cuối cùng, dù là bị nhốt vào Đại Lý Tự hay là bị đưa đi Hình Bộ, thì anh đều không tránh được chịu đau đớn về da thịt.”
Nghe vậy, Đào chưởng quầy sợ đến mức quỳ xuống đất cầu xin: “Tha mạng cho tôi đi, Kim đại nhân, tôi thật sự không liên quan gì đến chuyện này... Tôi thật sự không biết gì cả...”
“Dẫn đi!” Kim Lũ Y ra lệnh, thị vệ ở hai bên lập tức đi lên bắt Đào chưởng quầy.
“A... Tôi nói tôi nói!” Dưới sự đe dọa, Đào chưởng quầy không chịu nổi nữa, đành phải khai hết ra: “Ở đây vốn dĩ đang tiến hành giao dịch dược liệu, chắc là vì không thỏa thuận được nên mới có xung đột.”
“Bọn họ không thể nào mua được những dược liệu quý báo kia ở các nơi bình thường. Chỉ có một nơi ở gần Yến Kinh là có thể mua được những thứ bọn họ cần. Rất nhiều bảo vật ở Tàng Bảo Trai chúng tôi đều được lấy từ bên kia”
/440
|