Tử Phong đã sớm rời khỏi nơi ở cũ ở khu vực của Chấp Pháp Đoàn mà chuyển tới một sơn phong riêng biệt, cũng không phải là hắn cảm thấy phiền toái khi ở đó, chỉ là hiện tại hắn có quá nhiều bí mật cần phải giấu, Chấp Pháp Đoàn căn bản toàn mấy tên điên não thiếu muối, có trời mới biết được bọn họ có mò ra được bí mật gì từ chỗ ở của hắn hay không.
Lăng Hư Cung vốn toạ lạc trên một đỉnh núi khổng lồ có diện tích như một thành phố lớn, có không ít sơn phong nhân tạo, riêng khu vực của Thanh Long phong cũng đã có hơn chục cái sơn phong để không, cũng không cần phải mất công xây nhà xây cửa bởi trên đó đều có sẵn phủ đệ, việc hắn đột nhiên chuyển nhà cũng không khó khăn gì, chỉ cần báo cáo lên phong chủ một chút là được, đó là quyền lợi của một trưởng lão nội môn a.
Lúc này trong phòng khách, Tử Phong đang ngồi ở chủ vị, bên cạnh hắn là Diệp Ngưng Tuyết, trước mặt hắn là Trần Duệ cùng Nạp Lan Yên Nhiên. Cả hai người giống như nhà quê lên tỉnh, trên đường đi tới đây liên tục nhìn ngang ngó dọc, đoán chừng là bị chấn nhiếp bởi khí thế của Lăng Hư Cung, Minh Đạo Tông dù có là thế lực đỉnh cao của Nam Cảnh cũng vô pháp so sánh.
Trần Duệ lúc này mới có cơ hội nhìn kĩ vị sư phụ tiện nghi vừa mới thu nhận này, một bộ y phục màu đen từ đầu tới chân, đằng sau lớp vải là một cơ thể cao lớn uy vũ, hắn tự nhận bản thân cũng thuộc hàng cao to nhưng so sánh với Tử Phong vẫn thấp hơn cả một cái đầu, phía trên là một mái tóc bạc trắng tuỳ ý để xoã xuống ngang lưng, tương phản hoàn toàn với y phục của mình.
Hắn không nhìn ra được khuôn mặt của Tử Phong trông ra sao bởi nó đã bị che phủ hầu hết bởi một chiếc mặt nạ có phần dữ tợn, thứ lộ ra duy nhất đó là một đôi mắt đen kịt không có con ngươi trông cực kỳ quỷ dị, ngoại hình của vị sư phụ mới này trông giống với mấy tên trong tà giáo hơn là một chính giáo như Lăng Hư Cung.
Cơ mà Trần Duệ cũng rất rõ ràng trong lòng, cái gọi là chính tà ở mấy thế giới như thế này cũng chỉ là một cách gọi, quan trọng vẫn là ai có nắm đấm lớn thì người đó đúng, có đôi khi người ở phe tà giáo lại còn tốt hơn nhiều so với loại nguỵ quân tử chính giáo.
Ngoại hình cũng chỉ là một đặc điểm tương đối để đánh giá, thứ khiến Trần Duệ nãy giờ đứng ngồi không yên đó là từ lúc tiến vào trong đại sảnh này, Tử Phong không nói gì mà chỉ ngồi đó nhìn hai người, đôi mắt đen kịt như thâm uyên vạn trượng kia không có con ngươi nhưng hắn có thể cảm nhận thấy ánh mắt đó liên tục quét về phía mình, cảm giác cả người giống như bị lột trần không còn chút bí mật nào khiến hắn cảm thấy sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ra thấm ướt cả lưng áo.
Tử Phong liên tục quan sát hai thân ảnh trước mắt, khoé miệng đằng sau chiếc mặt nạ hơi nhếch lên, nếu là người quen mà nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì sẽ kêu trời không biết là ai sắp bị hắn lừa bán lại còn đi đếm tiền hộ. Hắn không có nhàn rỗi……à không thực ra thì hắn đúng là nhản rỗi thật, dù sao thì tu luyện hiện tại của hắn cũng chỉ tập trung vào luyện thể, mà luyện thể thì không thể một sớm một chiều mà hoàn thành được.
Quay lại vấn đề chính, Tử Phong lúc trước chưa bao giờ nghĩ đến việc có đệ tử, thứ nhất bởi vì hắn có thực lực mạnh nhưng xuất đạo muộn màng, tri thức về tu luyện hắn không có bao nhiêu cả. Thứ hai đó là có thu đệ tử thì hắn cũng chả biết phải dạy cái gì cả, bản thân hắn tu luyện theo con đường khác người, cũng không thể cầm mấy bản công pháp vũ kỹ Thiên giai ném vào mặt đệ tử xong kêu tự mò mẫm được.
Đó cũng chính là lí do tại sao suốt mây năm qua ở Lăng Hư Cung, theo lệ cũ thì cứ một thời gian các trưởng lão phải “lên lớp” truyền đạt tâm đắc tu luyện của mình cho các đệ tử trong sơn phong, riêng Tử Phong thì hắn luôn giả vờ lấy lí do bế quan để trốn, chưa một lần nào thực sự “lên lớp giảng dạy” cả, bảo hắn giết người thì còn được chứ bảo hắn dạy dỗ người khác thì hắn bó tay.
Sở dĩ Tử Phong đột nhiên muốn nhận Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên làm đệ tử là bởi vì lúc nãy khi hắn xuất hiện, ánh mắt của hắn có đảo qua hai người đang được Diệp Ngưng Tuyết bảo vệ, theo thói quen liền sử dụng Phân Tích Nhãn, thông tin thu được khiến hắn có chút bất ngờ.
Đột phá Thánh Hoàng là một đại cảnh giới, lẽ đương nhiên là các kĩ năng của Tử Phong đều trở nên mạnh mẽ hơn, Chân Dạng không còn có thể sử dụng lên Phân Tích Nhãn và Thiên Ma Nhãn, nhưng hai kĩ năng này lại tiến hoá trở thành Chân Phân Tích Nhãn và Chân Thiên Ma Nhãn, công bằng mà nói thì nó giống hệt như lúc hắn sử dụng Chân Dạng, chỉ là uy lực nhỉnh hơn vài phần.
Phân Tích Nhãn hay Chân Phân Tích Nhãn của Tử Phong hiện tại không chỉ đưa ra thông tin về sự vật chi tiết hơn, nếu sử dụng lên vật sống thì nó còn có thể hiển thị được những trạng thái hiện tại của mục tiêu, ví dụ như là mỏi mệt, đau đớn, trúng độc….. chênh lệch thực lực càng lớn thì lượng thông tin thu được càng nhiều.
Khi hắn sử dụng Phân Tích Nhãn lên Trần Duệ, xuất hiện ba dòng chữ khiến Tử Phong động dung
“Khí Vận Chi Tử”
“Quang Hoàn Nam Chủ”
“Xuyên Việt Giả”
Nếu như “Khí Vận Chi Tử” ám chỉ Trần Duệ thuộc dạng nhân vật có khí vận nghịch thiên thì “Quang Hoàn Nam Chủ” không hề xa lạ với Tử Phong, đây chính là “năng lực” siêu cấp vô địch của tuýp nhân vật chính trong tiểu thuyết mà hắn từng đọc a. Những người sở hữu “năng lực” này đều có bản lĩnh hoá nguy thành an, vận may khiến ông trời đố kỵ, thực lực tăng lên nhanh tới mức khiến thiên tài các loại chỉ như rác thải, điển hình nhân vật chính bá chủ vô địch.
Lại thêm dòng chữ “Xuyên Việt Giả” nữa càng củng cố vững chắc suy đoán của Tử Phong, hắn không ngây thơ đến mức nghĩ rằng chỉ có mỗi bản thân mới xuyên việt, hắn xuyên được thì người khác cũng xuyên được, Lâm Tử Hàm chính là ví dụ rõ ràng nhất.
Nếu như ban đầu Tử Phong chỉ nghi ngờ, nhưng sau khi nhìn sang Nạp Lan Yên Nhiên, thấy dòng chữ tương tự hiện lên thì hắn không còn nghi ngờ suy đoán của mình nữa
“Quang Hoàn Nữ Chủ”
Từ biểu hiện trước mắt, là dân đọc truyện lâu năm như Tử Phong ngay lập tức có thể đoán được đại khái vai trò của hai người này, Trần Duệ sẽ là nhân vật chính còn Nạp Lan Yên Nhiên là nữ nhân thân cận nhất của hắn, mười phần thì có đến mười một phần sẽ trở thành nữ nhân của Trần Duệ, cái “Quang Hoàn Nữ Chủ” là được hưởng ké từ “nhân vật chính” Trần Duệ mà qua.
Biết được điều này, Tử Phong ngay lập tức nghĩ ra ba kế hoạch, thứ nhất đó là không làm gì cả, Trần Duệ là “nhân vật chính” nên dù hắn buông tay không can thiệp thì sớm muộn gì y cũng vô địch thiên hạ, cùng với hắn không có quan hệ. Thứ hai đó là nhắm chừng lúc tên Trần Duệ này còn yếu ớt, Tử Phong không nói hai lời liền chụp chết hắn, tin rằng dù Trần Duệ có vận khí nghịch thiên thì cũng không đến mức sống sốt nổi thứ lực lượng áp đảo hoàn toàn như thế này.
Nhưng hai phương án này cũng tồn tại không ít lỗ hổng, dù Tử Phong coi như không có quan hệ với Trần Duệ, cũng không đảm bảo người thân của hắn sẽ không ngẫu nhiên chọc tới một “nhân vật qua đường” nào đó, sau đó bằng một cách kì diệu không thể hiểu nổi cái tên “nhân vật qua đường” này lại có giao tình với Trần Duệ là nhân vật chính, lấy tính tình lão tử là bố của thiên hạ của mấy tên nhân vật chính, chắc chắn sẽ tìm cách diệt cả nhà người đã đắc tội mình hay bạn bè của mình, nếu là hắn thì sẽ làm như thế thật, mà Tử Phong thì không hề muốn trở thành kẻ thù với “nhân vật chính” một chút nào, quá không công bằng.
Phương án thứ hai nghe ổn hơn, nhưng ai mà biết trong người tên Trần Duệ này liệu có ẩn chứa tàn hồn của một tên Bán Thần hay lợi khí tương tự như thế hay không, nếu là nhân vật chính của một tên tác giả hạng hai não tàn lười sáng tạo thì có thể lắm chứ, đến lúc đó chết chính là Tử Phong, hắn mặc dù có quan hệ với cả thần linh như Chúa Tể Hư Không nhưng người ta đến chín phần sẽ không ra tay cứu giúp a, Tử Phong không muốn đánh cược vào thứ không chắc chắn như vậy.
Phương án cuối cùng hợp với Tử Phong hiện tại đó chính là trực tiếp thu tên Trần Duệ này làm đệ tử, hưởng sái ít hào quang nhân vật chính của y, hơn nữa mình chỉ cần đảm bảo đối xử tốt với Trần Duệ thì hệ số nguy hiểm gần như bằng không, dù là cái thể loại nhân vật chính tệ hại nhất trong các thể loại tệ hại thì cũng hiếm khi làm ra hành động khi sư diệt tổ khi mà không có lí do chính đáng.
Hơn nữa nhìn vào việc Trần Duệ liều chết bảo vệ Nạp Lan Yên Nhiên, nhân cách của hắn xem ra cũng không đến nỗi tệ, ít nhất nếu được hắn ta coi như là người thân của mình thì việc phản bội là khó xảy ra.
Đương nhiên nếu Trần Duệ thật sự làm thế, Tử Phong không ngại diễn một vở kịch: “Vi sư đành phải đại nghĩa diệt thân vậy.” sau đó tháo Trần Duệ ra làm mười tám khối ném xuống biển nuôi cá, lúc đó thì hắn cũng bất chấp nguy hiểm tiềm tàng giống như trường hợp thứ hai nêu trên.
Sau khi bày ra khí thế trấn nhiếp Trần Duệ, Tử Phong mới mở miệng nói
“Hai ngươi bây giờ đã là đệ tử của ta, nghi lễ bái sư này nọ thì miễn đi, hiện tại ta cũng nên cho các ngươi biết ta là ai. Ta có tên là Tử Phong, hiện tại là thập thất trưởng lão của Thanh Long phong, một trong bốn chủ phong của nội môn Lăng Hư Cung, hiện tại hai ngươi chính là đệ tử thân truyền đầu tiên của ta, nghiễm nhiên chính là người của Lăng Hư Cung, có một vài điều phải tuân theo…..”
Tử Phong đem quy định của Lăng Hư Cung ra nói cho Trần Duệ cùng Nạp Lan Yên Nhiên nghe, sau đó yêu cầu cả hai tự giới thiệu về bản thân.
“Ngoài những quy định của Lăng Hư Cung buộc phải tuân theo ra thì làm đệ tử của ta cũng có vài thứ hai ngươi cần phải biết. Ta không yêu cầu cả hai phải có thành tích hay xếp hạng cao trong các đệ tử của Lăng Hư Cung, tranh đấu nhàm chán như vậy rất là vô vị, cứ tận lực tu luyện là được rồi. Nhưng ta nói không cần tranh đấu không có nghĩa là kêu các ngươi làm con rùa rút đầu!!” Tử Phong quắc mắt nói.
Trần Duệ cùng với Nạp Lan Yên Nhiên nghe vậy liền có chút ngẩn ngơ, bất kể ở trong tông môn hay là thế gia võ học, chẳng có vị sư phụ nào lại không muốn đệ tử mình trở nên lợi hại để nở mặt nở mũi cả, Tử Phong nói lời này lại khiến cả hai có chút ngoài ý muốn.
“Thưa….sư phụ, ý ngài nói không muốn đệ tử tranh đấu vô vị thì ta có thể hiểu, nhưng mà sư phụ nói không làm con rùa rút đầu là sao?” Nạp Lan Yên Nhiên có chút ngập ngừng nói.
“Đừng nhìn Lăng Hư Cung có vẻ như là kết thành một đoàn mà hiểu lầm, ứng phó với ngoại địch thì chúng ta rất đoàn kết, nhưng minh tranh ám đấu trong nội bộ tông môn không hề thiếu. Ta từ trước tới nay không hề thu ai làm đệ tử, việc thu cả hai ngươi làm đệ tử tất sẽ khiến các vị trưởng lão khác chú ý, mấy tên đó không đánh lại ta nhưng nếu để đệ tử bọn hắn tới nhục nhã các ngươi thì có thể, đệ tử thân truyền tu vi yếu thì Vương cấp sơ kỳ, mạnh thì Tôn cấp hậu kỳ, muốn đối phó với hai con tép các ngươi căn bản chính là quá dễ dàng.”
Hai người nghe vậy liền giật mình kinh hãi, đệ tử thân truyền có tu vi “yếu” mà đã đạt tới Vương cấp, đặt ra bên ngoài thế tục chính là bá chủ một phương, kể cả ở trong Minh Đạo Tông bọn hắn thì Vương cấp cũng đã đủ để làm trưởng lão, vậy mà ở đây chỉ có thể coi như là đệ tử có tu vi yếu, quả nhiên là Lăng Hư Cung, thực lực tổng thể mạnh đến kinh người.
Nhưng mà câu nói tiếp theo của Tử Phong khiến cả hai muốn lộn nhào xuống đất, lệ rơi đầy mặt.
“Trần Duệ, Nạp Lan Yên Nhiên, cả hai nghe đây, ta không cho phép các ngươi ỷ thế hiếp người, dù là lao công tạp dịch hay là đệ tử ngoại môn, nếu đối phương không chủ ý gây hấn thì không được ra tay. Nhưng nếu có ai lấn lên tận đầu các ngươi, đặc biệt là Nạp Lan Yên Nhiên, ngươi là nữ nhân xinh đẹp nên khó tránh khỏi dính vào thị phi, nếu đánh không lại thì đừng sính cường, nhưng nếu cảm thấy đánh được, quản đối phương là đệ tử chân truyền của trưởng lão, đệ tử của tông chủ hay thậm chí là con tư sinh của mấy Tôn giả, cứ thẳng tay nện chết bà đối phương cho ta, trời sập xuống cũng có ta gánh lên, sợ cái rắm.”
Lăng Hư Cung vốn toạ lạc trên một đỉnh núi khổng lồ có diện tích như một thành phố lớn, có không ít sơn phong nhân tạo, riêng khu vực của Thanh Long phong cũng đã có hơn chục cái sơn phong để không, cũng không cần phải mất công xây nhà xây cửa bởi trên đó đều có sẵn phủ đệ, việc hắn đột nhiên chuyển nhà cũng không khó khăn gì, chỉ cần báo cáo lên phong chủ một chút là được, đó là quyền lợi của một trưởng lão nội môn a.
Lúc này trong phòng khách, Tử Phong đang ngồi ở chủ vị, bên cạnh hắn là Diệp Ngưng Tuyết, trước mặt hắn là Trần Duệ cùng Nạp Lan Yên Nhiên. Cả hai người giống như nhà quê lên tỉnh, trên đường đi tới đây liên tục nhìn ngang ngó dọc, đoán chừng là bị chấn nhiếp bởi khí thế của Lăng Hư Cung, Minh Đạo Tông dù có là thế lực đỉnh cao của Nam Cảnh cũng vô pháp so sánh.
Trần Duệ lúc này mới có cơ hội nhìn kĩ vị sư phụ tiện nghi vừa mới thu nhận này, một bộ y phục màu đen từ đầu tới chân, đằng sau lớp vải là một cơ thể cao lớn uy vũ, hắn tự nhận bản thân cũng thuộc hàng cao to nhưng so sánh với Tử Phong vẫn thấp hơn cả một cái đầu, phía trên là một mái tóc bạc trắng tuỳ ý để xoã xuống ngang lưng, tương phản hoàn toàn với y phục của mình.
Hắn không nhìn ra được khuôn mặt của Tử Phong trông ra sao bởi nó đã bị che phủ hầu hết bởi một chiếc mặt nạ có phần dữ tợn, thứ lộ ra duy nhất đó là một đôi mắt đen kịt không có con ngươi trông cực kỳ quỷ dị, ngoại hình của vị sư phụ mới này trông giống với mấy tên trong tà giáo hơn là một chính giáo như Lăng Hư Cung.
Cơ mà Trần Duệ cũng rất rõ ràng trong lòng, cái gọi là chính tà ở mấy thế giới như thế này cũng chỉ là một cách gọi, quan trọng vẫn là ai có nắm đấm lớn thì người đó đúng, có đôi khi người ở phe tà giáo lại còn tốt hơn nhiều so với loại nguỵ quân tử chính giáo.
Ngoại hình cũng chỉ là một đặc điểm tương đối để đánh giá, thứ khiến Trần Duệ nãy giờ đứng ngồi không yên đó là từ lúc tiến vào trong đại sảnh này, Tử Phong không nói gì mà chỉ ngồi đó nhìn hai người, đôi mắt đen kịt như thâm uyên vạn trượng kia không có con ngươi nhưng hắn có thể cảm nhận thấy ánh mắt đó liên tục quét về phía mình, cảm giác cả người giống như bị lột trần không còn chút bí mật nào khiến hắn cảm thấy sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ra thấm ướt cả lưng áo.
Tử Phong liên tục quan sát hai thân ảnh trước mắt, khoé miệng đằng sau chiếc mặt nạ hơi nhếch lên, nếu là người quen mà nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì sẽ kêu trời không biết là ai sắp bị hắn lừa bán lại còn đi đếm tiền hộ. Hắn không có nhàn rỗi……à không thực ra thì hắn đúng là nhản rỗi thật, dù sao thì tu luyện hiện tại của hắn cũng chỉ tập trung vào luyện thể, mà luyện thể thì không thể một sớm một chiều mà hoàn thành được.
Quay lại vấn đề chính, Tử Phong lúc trước chưa bao giờ nghĩ đến việc có đệ tử, thứ nhất bởi vì hắn có thực lực mạnh nhưng xuất đạo muộn màng, tri thức về tu luyện hắn không có bao nhiêu cả. Thứ hai đó là có thu đệ tử thì hắn cũng chả biết phải dạy cái gì cả, bản thân hắn tu luyện theo con đường khác người, cũng không thể cầm mấy bản công pháp vũ kỹ Thiên giai ném vào mặt đệ tử xong kêu tự mò mẫm được.
Đó cũng chính là lí do tại sao suốt mây năm qua ở Lăng Hư Cung, theo lệ cũ thì cứ một thời gian các trưởng lão phải “lên lớp” truyền đạt tâm đắc tu luyện của mình cho các đệ tử trong sơn phong, riêng Tử Phong thì hắn luôn giả vờ lấy lí do bế quan để trốn, chưa một lần nào thực sự “lên lớp giảng dạy” cả, bảo hắn giết người thì còn được chứ bảo hắn dạy dỗ người khác thì hắn bó tay.
Sở dĩ Tử Phong đột nhiên muốn nhận Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên làm đệ tử là bởi vì lúc nãy khi hắn xuất hiện, ánh mắt của hắn có đảo qua hai người đang được Diệp Ngưng Tuyết bảo vệ, theo thói quen liền sử dụng Phân Tích Nhãn, thông tin thu được khiến hắn có chút bất ngờ.
Đột phá Thánh Hoàng là một đại cảnh giới, lẽ đương nhiên là các kĩ năng của Tử Phong đều trở nên mạnh mẽ hơn, Chân Dạng không còn có thể sử dụng lên Phân Tích Nhãn và Thiên Ma Nhãn, nhưng hai kĩ năng này lại tiến hoá trở thành Chân Phân Tích Nhãn và Chân Thiên Ma Nhãn, công bằng mà nói thì nó giống hệt như lúc hắn sử dụng Chân Dạng, chỉ là uy lực nhỉnh hơn vài phần.
Phân Tích Nhãn hay Chân Phân Tích Nhãn của Tử Phong hiện tại không chỉ đưa ra thông tin về sự vật chi tiết hơn, nếu sử dụng lên vật sống thì nó còn có thể hiển thị được những trạng thái hiện tại của mục tiêu, ví dụ như là mỏi mệt, đau đớn, trúng độc….. chênh lệch thực lực càng lớn thì lượng thông tin thu được càng nhiều.
Khi hắn sử dụng Phân Tích Nhãn lên Trần Duệ, xuất hiện ba dòng chữ khiến Tử Phong động dung
“Khí Vận Chi Tử”
“Quang Hoàn Nam Chủ”
“Xuyên Việt Giả”
Nếu như “Khí Vận Chi Tử” ám chỉ Trần Duệ thuộc dạng nhân vật có khí vận nghịch thiên thì “Quang Hoàn Nam Chủ” không hề xa lạ với Tử Phong, đây chính là “năng lực” siêu cấp vô địch của tuýp nhân vật chính trong tiểu thuyết mà hắn từng đọc a. Những người sở hữu “năng lực” này đều có bản lĩnh hoá nguy thành an, vận may khiến ông trời đố kỵ, thực lực tăng lên nhanh tới mức khiến thiên tài các loại chỉ như rác thải, điển hình nhân vật chính bá chủ vô địch.
Lại thêm dòng chữ “Xuyên Việt Giả” nữa càng củng cố vững chắc suy đoán của Tử Phong, hắn không ngây thơ đến mức nghĩ rằng chỉ có mỗi bản thân mới xuyên việt, hắn xuyên được thì người khác cũng xuyên được, Lâm Tử Hàm chính là ví dụ rõ ràng nhất.
Nếu như ban đầu Tử Phong chỉ nghi ngờ, nhưng sau khi nhìn sang Nạp Lan Yên Nhiên, thấy dòng chữ tương tự hiện lên thì hắn không còn nghi ngờ suy đoán của mình nữa
“Quang Hoàn Nữ Chủ”
Từ biểu hiện trước mắt, là dân đọc truyện lâu năm như Tử Phong ngay lập tức có thể đoán được đại khái vai trò của hai người này, Trần Duệ sẽ là nhân vật chính còn Nạp Lan Yên Nhiên là nữ nhân thân cận nhất của hắn, mười phần thì có đến mười một phần sẽ trở thành nữ nhân của Trần Duệ, cái “Quang Hoàn Nữ Chủ” là được hưởng ké từ “nhân vật chính” Trần Duệ mà qua.
Biết được điều này, Tử Phong ngay lập tức nghĩ ra ba kế hoạch, thứ nhất đó là không làm gì cả, Trần Duệ là “nhân vật chính” nên dù hắn buông tay không can thiệp thì sớm muộn gì y cũng vô địch thiên hạ, cùng với hắn không có quan hệ. Thứ hai đó là nhắm chừng lúc tên Trần Duệ này còn yếu ớt, Tử Phong không nói hai lời liền chụp chết hắn, tin rằng dù Trần Duệ có vận khí nghịch thiên thì cũng không đến mức sống sốt nổi thứ lực lượng áp đảo hoàn toàn như thế này.
Nhưng hai phương án này cũng tồn tại không ít lỗ hổng, dù Tử Phong coi như không có quan hệ với Trần Duệ, cũng không đảm bảo người thân của hắn sẽ không ngẫu nhiên chọc tới một “nhân vật qua đường” nào đó, sau đó bằng một cách kì diệu không thể hiểu nổi cái tên “nhân vật qua đường” này lại có giao tình với Trần Duệ là nhân vật chính, lấy tính tình lão tử là bố của thiên hạ của mấy tên nhân vật chính, chắc chắn sẽ tìm cách diệt cả nhà người đã đắc tội mình hay bạn bè của mình, nếu là hắn thì sẽ làm như thế thật, mà Tử Phong thì không hề muốn trở thành kẻ thù với “nhân vật chính” một chút nào, quá không công bằng.
Phương án thứ hai nghe ổn hơn, nhưng ai mà biết trong người tên Trần Duệ này liệu có ẩn chứa tàn hồn của một tên Bán Thần hay lợi khí tương tự như thế hay không, nếu là nhân vật chính của một tên tác giả hạng hai não tàn lười sáng tạo thì có thể lắm chứ, đến lúc đó chết chính là Tử Phong, hắn mặc dù có quan hệ với cả thần linh như Chúa Tể Hư Không nhưng người ta đến chín phần sẽ không ra tay cứu giúp a, Tử Phong không muốn đánh cược vào thứ không chắc chắn như vậy.
Phương án cuối cùng hợp với Tử Phong hiện tại đó chính là trực tiếp thu tên Trần Duệ này làm đệ tử, hưởng sái ít hào quang nhân vật chính của y, hơn nữa mình chỉ cần đảm bảo đối xử tốt với Trần Duệ thì hệ số nguy hiểm gần như bằng không, dù là cái thể loại nhân vật chính tệ hại nhất trong các thể loại tệ hại thì cũng hiếm khi làm ra hành động khi sư diệt tổ khi mà không có lí do chính đáng.
Hơn nữa nhìn vào việc Trần Duệ liều chết bảo vệ Nạp Lan Yên Nhiên, nhân cách của hắn xem ra cũng không đến nỗi tệ, ít nhất nếu được hắn ta coi như là người thân của mình thì việc phản bội là khó xảy ra.
Đương nhiên nếu Trần Duệ thật sự làm thế, Tử Phong không ngại diễn một vở kịch: “Vi sư đành phải đại nghĩa diệt thân vậy.” sau đó tháo Trần Duệ ra làm mười tám khối ném xuống biển nuôi cá, lúc đó thì hắn cũng bất chấp nguy hiểm tiềm tàng giống như trường hợp thứ hai nêu trên.
Sau khi bày ra khí thế trấn nhiếp Trần Duệ, Tử Phong mới mở miệng nói
“Hai ngươi bây giờ đã là đệ tử của ta, nghi lễ bái sư này nọ thì miễn đi, hiện tại ta cũng nên cho các ngươi biết ta là ai. Ta có tên là Tử Phong, hiện tại là thập thất trưởng lão của Thanh Long phong, một trong bốn chủ phong của nội môn Lăng Hư Cung, hiện tại hai ngươi chính là đệ tử thân truyền đầu tiên của ta, nghiễm nhiên chính là người của Lăng Hư Cung, có một vài điều phải tuân theo…..”
Tử Phong đem quy định của Lăng Hư Cung ra nói cho Trần Duệ cùng Nạp Lan Yên Nhiên nghe, sau đó yêu cầu cả hai tự giới thiệu về bản thân.
“Ngoài những quy định của Lăng Hư Cung buộc phải tuân theo ra thì làm đệ tử của ta cũng có vài thứ hai ngươi cần phải biết. Ta không yêu cầu cả hai phải có thành tích hay xếp hạng cao trong các đệ tử của Lăng Hư Cung, tranh đấu nhàm chán như vậy rất là vô vị, cứ tận lực tu luyện là được rồi. Nhưng ta nói không cần tranh đấu không có nghĩa là kêu các ngươi làm con rùa rút đầu!!” Tử Phong quắc mắt nói.
Trần Duệ cùng với Nạp Lan Yên Nhiên nghe vậy liền có chút ngẩn ngơ, bất kể ở trong tông môn hay là thế gia võ học, chẳng có vị sư phụ nào lại không muốn đệ tử mình trở nên lợi hại để nở mặt nở mũi cả, Tử Phong nói lời này lại khiến cả hai có chút ngoài ý muốn.
“Thưa….sư phụ, ý ngài nói không muốn đệ tử tranh đấu vô vị thì ta có thể hiểu, nhưng mà sư phụ nói không làm con rùa rút đầu là sao?” Nạp Lan Yên Nhiên có chút ngập ngừng nói.
“Đừng nhìn Lăng Hư Cung có vẻ như là kết thành một đoàn mà hiểu lầm, ứng phó với ngoại địch thì chúng ta rất đoàn kết, nhưng minh tranh ám đấu trong nội bộ tông môn không hề thiếu. Ta từ trước tới nay không hề thu ai làm đệ tử, việc thu cả hai ngươi làm đệ tử tất sẽ khiến các vị trưởng lão khác chú ý, mấy tên đó không đánh lại ta nhưng nếu để đệ tử bọn hắn tới nhục nhã các ngươi thì có thể, đệ tử thân truyền tu vi yếu thì Vương cấp sơ kỳ, mạnh thì Tôn cấp hậu kỳ, muốn đối phó với hai con tép các ngươi căn bản chính là quá dễ dàng.”
Hai người nghe vậy liền giật mình kinh hãi, đệ tử thân truyền có tu vi “yếu” mà đã đạt tới Vương cấp, đặt ra bên ngoài thế tục chính là bá chủ một phương, kể cả ở trong Minh Đạo Tông bọn hắn thì Vương cấp cũng đã đủ để làm trưởng lão, vậy mà ở đây chỉ có thể coi như là đệ tử có tu vi yếu, quả nhiên là Lăng Hư Cung, thực lực tổng thể mạnh đến kinh người.
Nhưng mà câu nói tiếp theo của Tử Phong khiến cả hai muốn lộn nhào xuống đất, lệ rơi đầy mặt.
“Trần Duệ, Nạp Lan Yên Nhiên, cả hai nghe đây, ta không cho phép các ngươi ỷ thế hiếp người, dù là lao công tạp dịch hay là đệ tử ngoại môn, nếu đối phương không chủ ý gây hấn thì không được ra tay. Nhưng nếu có ai lấn lên tận đầu các ngươi, đặc biệt là Nạp Lan Yên Nhiên, ngươi là nữ nhân xinh đẹp nên khó tránh khỏi dính vào thị phi, nếu đánh không lại thì đừng sính cường, nhưng nếu cảm thấy đánh được, quản đối phương là đệ tử chân truyền của trưởng lão, đệ tử của tông chủ hay thậm chí là con tư sinh của mấy Tôn giả, cứ thẳng tay nện chết bà đối phương cho ta, trời sập xuống cũng có ta gánh lên, sợ cái rắm.”
/508
|