Chúng đệ tử Lăng Hư Cung cùng với Thuần Thú Tông nghe vậy mà không khỏi trừng mắt lên, mặc dù bọn họ chỉ là đệ tử Vương cấp nhưng khi tiến vào bên trong Sinh Hồn bí cảnh cũng đã được căn dặn đủ thứ tránh gây họa, bọn họ biết rất rõ phân lượng của Độc Cô gia ra sao, Tử Phong nói ra mấy lời cuồng ngôn như thế này trăm phần trăm sẽ khiến đối phương giận dữ.
Hai tên trưởng lão Độc Cô gia nghe thấy Tử Phong xuất khẩu cuồng ngôn thì không nhịn được mà giận dữ, chỉ là khi ánh mắt nhìn sang bên cạnh Tử Phong thì không khỏi co rút lại mà bật kêu: “To quá!”.
Tiếng động kinh thiên vừa rồi phát ra từ một thứ mà Tử Phong lấy ra, chỉ thấy dựng bên cạnh hắn là một thanh đại kiếm với kích cỡ to đến mức quả khổ, bản thân đại kiếm thông thường đã là vũ khí có kích cỡ to lớn, nhưng thanh đại kiếm này thật sự quá lớn. Đại kiếm dựng thẳng đứng, mũi kiếm cắm xuống mặt đất lún xuống một đoạn nhưng không khó để có thể tính ra được chiều dài từ đầu mũi kiếm đến hết cán kiếm là xấp xỉ 2.4 mét, bề ngang rộng đến nửa mét, thanh kiếm được chế tác với hình dáng vô cùng tinh xảo, hoa văn họa tiết khắc trên thân kiếm cũng vô cùng tinh mỹ.
Chỉ là hình dáng tinh mỹ như thế nhưng thanh đại kiếm này lại có màu sắc xám xịt giống như là sắt thép để lâu ngày bị phong hóa, trên thân kiếm còn tỏa ra hắc mang nhàn nhạt, toàn bộ không gian xung quanh nó giống như bị hắc mang nuốt chửng, dần dần trở nên tối tăm mịt mù, mặt đất phía bên dưới cây kiếm từ màu đen thuần túy chuyển thành màu nâu bạc phếch nứt nẻ giống như đất bị khô hạn lâu ngày, thực vật xung quanh héo rũ xuống biến thành cỏ khô, sinh cơ hoàn toàn đoạn tuyệt. Dù là người ngu ngốc kém hiểu biết nhất ở đây cũng nhận ra thanh đại kiếm này tuyệt đối là một thần binh lợi khí thượng hạng, chỉ cần nhìn vào cách nó trực tiếp tạo ra một vùng không gian tử khí âm trầm là biết.
Tử Phong đứng đó, tuy không nhìn rõ khuôn mặt nhưng không khó để nhận ra thần sắc ngạo nghễ giống như không đặt hai tên trưởng lão Độc Cô gia vào trong mắt, áo quần bay phất phơ trong gió, bên cạnh là một thanh kiếm còn cao hơn cả người hắn, tỏa ra khí tức âm trầm đến cực điểm, xung quanh không còn một chút sinh khí nào, ai nhìn vào cũng cảm thấy một áp lực không tên đang đè nặng lên tâm thần mình, không phải là Thánh cấp uy áp, mà có gì đó giống như là một loại bản năng bên trong cơ thể mỗi người đang cảnh báo nguy hiểm cực độ.
“Ngươi tưởng rằng lấy ra một thành binh khí thì có thể khiến chúng ta sợ hãi hay sao, chỉ là một Thánh Giả sơ giai thôi, ăn một chiêu của ta ngươi đã bị trọng…..” tên trưởng lão bắn ra kim quang ban nãy cười lạnh, chỉ là chữ “thương” còn chưa thoát ra khỏi miệng thì y đã im bặt lại, đưa mắt nhìn đến ổ bụng của Tử Phong đáng lẽ ra lúc này phải chảy máu đầm đìa thì ở đó mặc nhiên không có vết thương nào cả, máu cũng không chảy, thậm chí đến cả y phục một hạt bụi cũng không dính chứ đừng nói là xuất hiện vết rách.
“Ngu xuẩn!!” Tử Phong cũng lười không thèm để ý tới biểu tình của hai người trước mặt, Phân Tích Nhãn đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, một Thánh Giả trung giai đỉnh phong cùng với một Thánh Giả cao giai mà thôi, hắn tuy không tự mãn khinh địch nhưng cũng không sợ hãi hai tên này có thể làm được cái gì. Đương nhiên lời nói lúc trước của hắn vẫn còn hiệu lực, hắn cũng không có nói chơi cho có, thật sự lúc này hắn muốn diệt toàn bộ đám người Độc Cô gia trước mắt!!
Giơ tay lên tóm lấy cán kiếm, Tử Phong vận sức nắm chặt tay sau đó rút thanh đại kiếm từ trên mặt đất ra, dùng một cánh tay nắm lấy giơ sang ngang, âm thanh trầm đục của đại kiếm khi cắt qua không khí tạo ra áp lực kì dị khiến đệ tử có tu vi thấp như muốn ngừng thở, thanh đại kiếm xám xịt khi vào tay Tử Phong giống như là viễn cổ cự thú sống lại sau hàng vạn năm ngủ say, tỏa ra hắc mang mãnh liệt giống như muốn thôn phệ cả ánh sáng mặt trời, hắc mang đi đến đâu thì thực vật cùng mặt đất nơi đó liền biến thành một mảnh tử địa không chút sinh tức, thân kiếm xuất hiện hư ảnh một đầu ác quỷ lăng lệ phát ra tiếng rít gào như bò lên từ cửu trùng địa ngục.
Thứ Tử Phong cầm trên tay chính là vật được Chúa Tể Hư Không đặt trong chiếc nhẫn thứ ba, khi bản thân hắn nghe được lai lịch của thứ này thì đến chính hắn cũng phải chấn kinh. Tai Ách Quỷ Kiếm, được chính Chúa Tể Hư Không tạo ra trong lúc nhàn rỗi, tuy không phải là Thần Khí giống như Cung Tên Địa Ngục Vijaya Dhanush nhưng tác dụng của nó không hề kém cạnh, bởi vì nó là Đế Khí. Đế Khí mang theo ý nghĩa binh khí của đế vương, là một loại binh khí đặc biệt vượt ra khỏi phân cấp Huyền Khí, Bảo Khí hay Thánh Khí nói chung, mỗi một kiện Đế Khi không có khí linh nhưng lại tồn tại linh trí đặc thù, không phải như binh khí khác chỉ cần cầm vào là có thể dùng, Đế Khí sẽ tự chọn chủ nhân của mình, mà một khi đã chọn chủ nhân, trừ khi chủ nhân chết đi bằng không nó sẽ không nhận chủ một lần nữa.
Đế Khí được mệnh danh là loại binh khí có thể gia tăng uy lực theo tu vi chủ nhân, ví dụ như lúc ngươi là Sư cấp võ giả thì uy năng của nó tương đương Địa giai Huyền Khí, lúc ngươi đột phá Tương cấp thì uy lực của nó không kém gì Bảo khí. Nhưng trên thực tế Đế Khí không có kì diệu đến như vậy, binh khí là vật chết, võ giả là vật sống, binh khí dù sao cũng tạo râ bởi các nguyên liệu khác nhau, căn bẩn không thể giống như một cái cây cắm xuống đất là có thể lớn lên.
Nguyên nhân khiến Đế Khi có thể nâng uy lực cùng với chủ nhân đó là bởi vì nó vốn không hề tăng tiến uy lực cùng chủ nhân, mà là khôi phục uy lực vốn có. Dưới Tôn cấp, võ giả có đủ linh lực để sử dụng Huyền Khí, Huyền Khí càng cao giai thì hao tổn linh lực khi sử dụng càng lớn, Bảo Khí thì chỉ có Tôn cấp võ giả trở lên mới sử dụng được bởi vì Bảo Khí tiêu hao linh lực cực kì trầm trọng, chỉ có Tôn cấp cường giả mới có thể thôi động.
Đế Khí thì không như vậy, võ giả bất kì cấp bậc nào cũng có thể sử dụng, nguyên nhân gần giống với công năng của Cung Tên Địa Ngục Vijaya Dhanush, Đế Khí có thể thay đổi uy lực để phù hợp với tu vi võ giả, tu vi ra sao thì phát ra uy lực tương ứng. Chỉ là bản thân Đế Khí biến đổi thế nào cũng phải dựa vào thai thể của mình, nguyên liệu chế tạo ra thai thể càng cao thì giới hạn của Đế Khí càng lớn, có những Đế Khí cực hạn chỉ có thể trở thành Thiên giai thượng phẩm Bảo Khí, trong khi đó có một số cái cực hạn có thể trở thành Thánh khí.
Tai Ách Quỷ Kiếm là thứ được tạo ra bởi Chúa Tể Hư Không, cái khác thì Tử Phong không biết, nhưng hắn có thể chắc chắn một điều cứ thứ gì được chính tay cái tên “thần” chết tiệt kia tạo ra thì tuyệt đối là trân phẩm, Tai Ách Quỷ Kiếm là Đế Khí có thể tăng trưởng theo thực lực của hắn, giới hạn không chỉ là Thánh Khí mà là Thần Khí, cùng một cấp bậc giống như Cung Tên Địa Ngục Vijaya Dhanush, nói một cách công bằng thì hắn đang sở hữu hai kiện Thần Khí. Đương nhiên Đế Khí cùng Thần Khí vẫn khác nhau, tuy rằng Cung Tên Địa Ngục có thể rút gọn uy lực cho phù hợp với tu vi của hắn nhưng bản thân nó vẫn là Thần Khí chân chính, uy lực không phải lầ thứ nửa vời như Tai Ách Quỷ Kiếm hiện tại có thể so sánh.
Cơ mà không thể so sánh cũng chẳng sao, Tử Phong không thất vọng, bởi vì theo tu vi của hắn, Tai Ách Quỷ Kiếm hiện tại là một Hoàng Giai trung phẩm Thánh Khí!! Thánh Khí, đó chính là Thánh Khí a!! Ở dưới Thần Khí trong truyền thuyết thì Thánh Khí chính là binh khí tối cao của phàm nhân, uy lực hủy thiên diệt địa, Bảo Khí hạng nhất so sánh với Thánh Khí hạng bét cũng thua xa một vạn tám ngàn dặm có dư.
Thấy Tử Phong giơ kiếm lên, đệ tử cả ba thế lực không hẹn mà cùng quay đầu bỏ chạy thục mạng, nói đùa sao, Thánh cấp ra tay, thiên băng địa liệt, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, một đám sâu bọ bọn hắn không chạy nhanh thì chỉ có chết oan, không ai ôm tâm lí may mắn rằng mấy Thánh giai cường giả trước mắt sẽ dùng Lĩnh Vực để ngăn chặn dư ba lan tràn, lúc đánh nhau thì ai mà rảnh tới mức làm trò đấy!!
Hai chân Tử Phong khẽ động, cả người hắn trong một cái nháy mắt liền tan biến tại chỗ, lúc xuất hiện lại thì đã đứng ở trước mặt tên trưởng lão Độc Cô gia có tu vi Thánh Giả trung giai đỉnh phong, Tai Ách Quỷ Kiếm còn to hơn cả người hắn vung lên chém xuống. Tên trưởng lão Độc Cô gia còn đang kinh ngạc trước tốc độ của Tử Phong, phản ứng cực nhanh, chỉ là đến khi hắn kịp phản ứng lại thì đã thấy thanh đại kiếm khổng lồ giáng xuống, kiếm chưa đến nơi mà khí thế sinh ra đã nặng nề khủng khiếp như thái sơn áp đỉnh, không gian giống như một tờ giấy mỏng mà nát vụn ra trước thanh kiếm khủng bố ấy.
Tránh thì không kịp, bất quá đỡ đòn thì vẫn đủ thời gian, y liền vung tay lên, một tấm khiên chắn to cỡ nửa người xuất hiện, mặt khiên chạm khắc một đầu sư tử đang há miệng. Khiên giơ lên trong tích tắc liền kích phát ra một lớp quang tráo màu nâu đất có bán kính lên đến năm mét, trực tiếp đón đỡ thanh đại kiếm chém xuống.
Tai Ách Quỷ Kiếm nặng nề nện lên quang tráo phát ra một tiếng “Đinh!!” chói tai cực điểm, quang tráo không hề hấn gì, thậm chí tên trưởng lão bên dưới quang tráo vẫn đứng vững như bàn thạch, chỉ là lấy quang tráo làm tâm điểm, mặt đất xung quanh trong bán kĩnh 7-800 mét giống như bị kích nổ từ bên dưới mà lật nhào lên không trung, vô số đất đá cùng với cây cối bị hất lên trời sau đó bắn đi khắp nơi.
Tai Ách Quỷ Kiếm là một thanh đại kiếm, trọng lượng của nó thập phần kinh khủng, lấy lực lượng cấp bậc quái vật như Tử Phong trong trạng thái bình thường muốn dùng một tay nâng nó lên thì gần như phải vận toàn lực, muốn sử dụng trong chiến đấu thì chắc chắn phải dùng đến hai tay. Từ trên không trung bổ xuống, lấy trọng lượng của Tai Ách Quỷ Kiếm cùng với lực tay của hắn kết hợp lại, sức công phá tuyệt đối là vô cùng khủng bố, sở dĩ chỉ có một khoảng không gian 7-800 mét bị ảnh hưởng bởi vì đó chỉ là dư lực, đa phần lực sát thương đã bị tấm khiên kia hấp thu gần hết, nếu là trực tiếp chém xuống mặt đất thì không chỉ có uy lực nhỏ như vậy.
Tử Phong chỉ cần liếc qua cũng có thể nhìn ra được tấm khiên đó chỉ là một Thiên giai trung phẩm Bảo Khí, nhưng mà vốn Bảo Khí phòng ngự thường có thể đỡ được uy lực của Bảo Khí công kích cao giai hơn, tấm khiên chắn kia có thể đỡ được xung kích của một kiện Thánh Khí cũng không có gì đáng ngạc nhiên, cơ mà chắc chắn không thể cản được lâu, chỉ cần thêm một hai lần công kích nữa thì nó tuyệt đối sẽ vỡ nát, uy lực của Thánh Khí không phải thứ mà Bảo Khí có thể so sánh.
Chỉ là Tử Phong còn chưa kịp ra đòn tiếp theo thì tên trưởng lão Độc Cô gia còn lại đã xuất hiện sau lưng hắn, kim quang lóe lên liền hóa thành một cây trường kích màu hoàng kim trông vô cùng lợi hại, mũi kích lóe lên quang mang bén nhọn nhằm thẳng cần cổ của Tử Phong mà đâm tới. Tử Phong không hề ngoái lại đằng sau cũng biết là có biến, Tai Ách Quỷ Kiếm được nâng lên, thân kiếm rộng nửa mét lập tức trở thành một tấm khiên chặn đứng mũi kích.
Tên trưởng lão ở bên dưới phản ứng thập phần nhanh nhẹn, quang tráo nhanh chóng được thu lại, đoạn y lấy ra một thanh kiếm, linh lực trong người tuôn trào bao bọc lấy lưỡi kiếm, linh lực hóa thành từng hạt nhỏ xíu như hật cát liên tục mấp mô lưu động giống như biến lưỡi kiếm thành lưỡi cưa máy, nhằm thẳng ngực Tử Phong mà đâm lên.
Tử Phong đang bị tên trưởng lão cầm kích kiềm chế trên không trung, căn bản không thể tránh né, cơ mà hắn không hề có ý định tránh né, một cánh tay rời khỏi cán kiếm, ống tay áo bị chấn nát thành bụi phấn, mấy vết nứt ngay lập tức xuất hiện tán loạn trên cánh tay hắn, một đám chất lỏng màu bạc từ trong khe nứt tuôn trào ra ngoài bao bọc lấy cánh tay của Tử Phong, hắn không hề ngần ngại trực tiếp giơ cánh tay đó ra tiếp lấy mũi kiếm đang đâm tới.
“Chát!!”
Hai tên trưởng lão Độc Cô gia nghe thấy Tử Phong xuất khẩu cuồng ngôn thì không nhịn được mà giận dữ, chỉ là khi ánh mắt nhìn sang bên cạnh Tử Phong thì không khỏi co rút lại mà bật kêu: “To quá!”.
Tiếng động kinh thiên vừa rồi phát ra từ một thứ mà Tử Phong lấy ra, chỉ thấy dựng bên cạnh hắn là một thanh đại kiếm với kích cỡ to đến mức quả khổ, bản thân đại kiếm thông thường đã là vũ khí có kích cỡ to lớn, nhưng thanh đại kiếm này thật sự quá lớn. Đại kiếm dựng thẳng đứng, mũi kiếm cắm xuống mặt đất lún xuống một đoạn nhưng không khó để có thể tính ra được chiều dài từ đầu mũi kiếm đến hết cán kiếm là xấp xỉ 2.4 mét, bề ngang rộng đến nửa mét, thanh kiếm được chế tác với hình dáng vô cùng tinh xảo, hoa văn họa tiết khắc trên thân kiếm cũng vô cùng tinh mỹ.
Chỉ là hình dáng tinh mỹ như thế nhưng thanh đại kiếm này lại có màu sắc xám xịt giống như là sắt thép để lâu ngày bị phong hóa, trên thân kiếm còn tỏa ra hắc mang nhàn nhạt, toàn bộ không gian xung quanh nó giống như bị hắc mang nuốt chửng, dần dần trở nên tối tăm mịt mù, mặt đất phía bên dưới cây kiếm từ màu đen thuần túy chuyển thành màu nâu bạc phếch nứt nẻ giống như đất bị khô hạn lâu ngày, thực vật xung quanh héo rũ xuống biến thành cỏ khô, sinh cơ hoàn toàn đoạn tuyệt. Dù là người ngu ngốc kém hiểu biết nhất ở đây cũng nhận ra thanh đại kiếm này tuyệt đối là một thần binh lợi khí thượng hạng, chỉ cần nhìn vào cách nó trực tiếp tạo ra một vùng không gian tử khí âm trầm là biết.
Tử Phong đứng đó, tuy không nhìn rõ khuôn mặt nhưng không khó để nhận ra thần sắc ngạo nghễ giống như không đặt hai tên trưởng lão Độc Cô gia vào trong mắt, áo quần bay phất phơ trong gió, bên cạnh là một thanh kiếm còn cao hơn cả người hắn, tỏa ra khí tức âm trầm đến cực điểm, xung quanh không còn một chút sinh khí nào, ai nhìn vào cũng cảm thấy một áp lực không tên đang đè nặng lên tâm thần mình, không phải là Thánh cấp uy áp, mà có gì đó giống như là một loại bản năng bên trong cơ thể mỗi người đang cảnh báo nguy hiểm cực độ.
“Ngươi tưởng rằng lấy ra một thành binh khí thì có thể khiến chúng ta sợ hãi hay sao, chỉ là một Thánh Giả sơ giai thôi, ăn một chiêu của ta ngươi đã bị trọng…..” tên trưởng lão bắn ra kim quang ban nãy cười lạnh, chỉ là chữ “thương” còn chưa thoát ra khỏi miệng thì y đã im bặt lại, đưa mắt nhìn đến ổ bụng của Tử Phong đáng lẽ ra lúc này phải chảy máu đầm đìa thì ở đó mặc nhiên không có vết thương nào cả, máu cũng không chảy, thậm chí đến cả y phục một hạt bụi cũng không dính chứ đừng nói là xuất hiện vết rách.
“Ngu xuẩn!!” Tử Phong cũng lười không thèm để ý tới biểu tình của hai người trước mặt, Phân Tích Nhãn đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, một Thánh Giả trung giai đỉnh phong cùng với một Thánh Giả cao giai mà thôi, hắn tuy không tự mãn khinh địch nhưng cũng không sợ hãi hai tên này có thể làm được cái gì. Đương nhiên lời nói lúc trước của hắn vẫn còn hiệu lực, hắn cũng không có nói chơi cho có, thật sự lúc này hắn muốn diệt toàn bộ đám người Độc Cô gia trước mắt!!
Giơ tay lên tóm lấy cán kiếm, Tử Phong vận sức nắm chặt tay sau đó rút thanh đại kiếm từ trên mặt đất ra, dùng một cánh tay nắm lấy giơ sang ngang, âm thanh trầm đục của đại kiếm khi cắt qua không khí tạo ra áp lực kì dị khiến đệ tử có tu vi thấp như muốn ngừng thở, thanh đại kiếm xám xịt khi vào tay Tử Phong giống như là viễn cổ cự thú sống lại sau hàng vạn năm ngủ say, tỏa ra hắc mang mãnh liệt giống như muốn thôn phệ cả ánh sáng mặt trời, hắc mang đi đến đâu thì thực vật cùng mặt đất nơi đó liền biến thành một mảnh tử địa không chút sinh tức, thân kiếm xuất hiện hư ảnh một đầu ác quỷ lăng lệ phát ra tiếng rít gào như bò lên từ cửu trùng địa ngục.
Thứ Tử Phong cầm trên tay chính là vật được Chúa Tể Hư Không đặt trong chiếc nhẫn thứ ba, khi bản thân hắn nghe được lai lịch của thứ này thì đến chính hắn cũng phải chấn kinh. Tai Ách Quỷ Kiếm, được chính Chúa Tể Hư Không tạo ra trong lúc nhàn rỗi, tuy không phải là Thần Khí giống như Cung Tên Địa Ngục Vijaya Dhanush nhưng tác dụng của nó không hề kém cạnh, bởi vì nó là Đế Khí. Đế Khí mang theo ý nghĩa binh khí của đế vương, là một loại binh khí đặc biệt vượt ra khỏi phân cấp Huyền Khí, Bảo Khí hay Thánh Khí nói chung, mỗi một kiện Đế Khi không có khí linh nhưng lại tồn tại linh trí đặc thù, không phải như binh khí khác chỉ cần cầm vào là có thể dùng, Đế Khí sẽ tự chọn chủ nhân của mình, mà một khi đã chọn chủ nhân, trừ khi chủ nhân chết đi bằng không nó sẽ không nhận chủ một lần nữa.
Đế Khí được mệnh danh là loại binh khí có thể gia tăng uy lực theo tu vi chủ nhân, ví dụ như lúc ngươi là Sư cấp võ giả thì uy năng của nó tương đương Địa giai Huyền Khí, lúc ngươi đột phá Tương cấp thì uy lực của nó không kém gì Bảo khí. Nhưng trên thực tế Đế Khí không có kì diệu đến như vậy, binh khí là vật chết, võ giả là vật sống, binh khí dù sao cũng tạo râ bởi các nguyên liệu khác nhau, căn bẩn không thể giống như một cái cây cắm xuống đất là có thể lớn lên.
Nguyên nhân khiến Đế Khi có thể nâng uy lực cùng với chủ nhân đó là bởi vì nó vốn không hề tăng tiến uy lực cùng chủ nhân, mà là khôi phục uy lực vốn có. Dưới Tôn cấp, võ giả có đủ linh lực để sử dụng Huyền Khí, Huyền Khí càng cao giai thì hao tổn linh lực khi sử dụng càng lớn, Bảo Khí thì chỉ có Tôn cấp võ giả trở lên mới sử dụng được bởi vì Bảo Khí tiêu hao linh lực cực kì trầm trọng, chỉ có Tôn cấp cường giả mới có thể thôi động.
Đế Khí thì không như vậy, võ giả bất kì cấp bậc nào cũng có thể sử dụng, nguyên nhân gần giống với công năng của Cung Tên Địa Ngục Vijaya Dhanush, Đế Khí có thể thay đổi uy lực để phù hợp với tu vi võ giả, tu vi ra sao thì phát ra uy lực tương ứng. Chỉ là bản thân Đế Khí biến đổi thế nào cũng phải dựa vào thai thể của mình, nguyên liệu chế tạo ra thai thể càng cao thì giới hạn của Đế Khí càng lớn, có những Đế Khí cực hạn chỉ có thể trở thành Thiên giai thượng phẩm Bảo Khí, trong khi đó có một số cái cực hạn có thể trở thành Thánh khí.
Tai Ách Quỷ Kiếm là thứ được tạo ra bởi Chúa Tể Hư Không, cái khác thì Tử Phong không biết, nhưng hắn có thể chắc chắn một điều cứ thứ gì được chính tay cái tên “thần” chết tiệt kia tạo ra thì tuyệt đối là trân phẩm, Tai Ách Quỷ Kiếm là Đế Khí có thể tăng trưởng theo thực lực của hắn, giới hạn không chỉ là Thánh Khí mà là Thần Khí, cùng một cấp bậc giống như Cung Tên Địa Ngục Vijaya Dhanush, nói một cách công bằng thì hắn đang sở hữu hai kiện Thần Khí. Đương nhiên Đế Khí cùng Thần Khí vẫn khác nhau, tuy rằng Cung Tên Địa Ngục có thể rút gọn uy lực cho phù hợp với tu vi của hắn nhưng bản thân nó vẫn là Thần Khí chân chính, uy lực không phải lầ thứ nửa vời như Tai Ách Quỷ Kiếm hiện tại có thể so sánh.
Cơ mà không thể so sánh cũng chẳng sao, Tử Phong không thất vọng, bởi vì theo tu vi của hắn, Tai Ách Quỷ Kiếm hiện tại là một Hoàng Giai trung phẩm Thánh Khí!! Thánh Khí, đó chính là Thánh Khí a!! Ở dưới Thần Khí trong truyền thuyết thì Thánh Khí chính là binh khí tối cao của phàm nhân, uy lực hủy thiên diệt địa, Bảo Khí hạng nhất so sánh với Thánh Khí hạng bét cũng thua xa một vạn tám ngàn dặm có dư.
Thấy Tử Phong giơ kiếm lên, đệ tử cả ba thế lực không hẹn mà cùng quay đầu bỏ chạy thục mạng, nói đùa sao, Thánh cấp ra tay, thiên băng địa liệt, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, một đám sâu bọ bọn hắn không chạy nhanh thì chỉ có chết oan, không ai ôm tâm lí may mắn rằng mấy Thánh giai cường giả trước mắt sẽ dùng Lĩnh Vực để ngăn chặn dư ba lan tràn, lúc đánh nhau thì ai mà rảnh tới mức làm trò đấy!!
Hai chân Tử Phong khẽ động, cả người hắn trong một cái nháy mắt liền tan biến tại chỗ, lúc xuất hiện lại thì đã đứng ở trước mặt tên trưởng lão Độc Cô gia có tu vi Thánh Giả trung giai đỉnh phong, Tai Ách Quỷ Kiếm còn to hơn cả người hắn vung lên chém xuống. Tên trưởng lão Độc Cô gia còn đang kinh ngạc trước tốc độ của Tử Phong, phản ứng cực nhanh, chỉ là đến khi hắn kịp phản ứng lại thì đã thấy thanh đại kiếm khổng lồ giáng xuống, kiếm chưa đến nơi mà khí thế sinh ra đã nặng nề khủng khiếp như thái sơn áp đỉnh, không gian giống như một tờ giấy mỏng mà nát vụn ra trước thanh kiếm khủng bố ấy.
Tránh thì không kịp, bất quá đỡ đòn thì vẫn đủ thời gian, y liền vung tay lên, một tấm khiên chắn to cỡ nửa người xuất hiện, mặt khiên chạm khắc một đầu sư tử đang há miệng. Khiên giơ lên trong tích tắc liền kích phát ra một lớp quang tráo màu nâu đất có bán kính lên đến năm mét, trực tiếp đón đỡ thanh đại kiếm chém xuống.
Tai Ách Quỷ Kiếm nặng nề nện lên quang tráo phát ra một tiếng “Đinh!!” chói tai cực điểm, quang tráo không hề hấn gì, thậm chí tên trưởng lão bên dưới quang tráo vẫn đứng vững như bàn thạch, chỉ là lấy quang tráo làm tâm điểm, mặt đất xung quanh trong bán kĩnh 7-800 mét giống như bị kích nổ từ bên dưới mà lật nhào lên không trung, vô số đất đá cùng với cây cối bị hất lên trời sau đó bắn đi khắp nơi.
Tai Ách Quỷ Kiếm là một thanh đại kiếm, trọng lượng của nó thập phần kinh khủng, lấy lực lượng cấp bậc quái vật như Tử Phong trong trạng thái bình thường muốn dùng một tay nâng nó lên thì gần như phải vận toàn lực, muốn sử dụng trong chiến đấu thì chắc chắn phải dùng đến hai tay. Từ trên không trung bổ xuống, lấy trọng lượng của Tai Ách Quỷ Kiếm cùng với lực tay của hắn kết hợp lại, sức công phá tuyệt đối là vô cùng khủng bố, sở dĩ chỉ có một khoảng không gian 7-800 mét bị ảnh hưởng bởi vì đó chỉ là dư lực, đa phần lực sát thương đã bị tấm khiên kia hấp thu gần hết, nếu là trực tiếp chém xuống mặt đất thì không chỉ có uy lực nhỏ như vậy.
Tử Phong chỉ cần liếc qua cũng có thể nhìn ra được tấm khiên đó chỉ là một Thiên giai trung phẩm Bảo Khí, nhưng mà vốn Bảo Khí phòng ngự thường có thể đỡ được uy lực của Bảo Khí công kích cao giai hơn, tấm khiên chắn kia có thể đỡ được xung kích của một kiện Thánh Khí cũng không có gì đáng ngạc nhiên, cơ mà chắc chắn không thể cản được lâu, chỉ cần thêm một hai lần công kích nữa thì nó tuyệt đối sẽ vỡ nát, uy lực của Thánh Khí không phải thứ mà Bảo Khí có thể so sánh.
Chỉ là Tử Phong còn chưa kịp ra đòn tiếp theo thì tên trưởng lão Độc Cô gia còn lại đã xuất hiện sau lưng hắn, kim quang lóe lên liền hóa thành một cây trường kích màu hoàng kim trông vô cùng lợi hại, mũi kích lóe lên quang mang bén nhọn nhằm thẳng cần cổ của Tử Phong mà đâm tới. Tử Phong không hề ngoái lại đằng sau cũng biết là có biến, Tai Ách Quỷ Kiếm được nâng lên, thân kiếm rộng nửa mét lập tức trở thành một tấm khiên chặn đứng mũi kích.
Tên trưởng lão ở bên dưới phản ứng thập phần nhanh nhẹn, quang tráo nhanh chóng được thu lại, đoạn y lấy ra một thanh kiếm, linh lực trong người tuôn trào bao bọc lấy lưỡi kiếm, linh lực hóa thành từng hạt nhỏ xíu như hật cát liên tục mấp mô lưu động giống như biến lưỡi kiếm thành lưỡi cưa máy, nhằm thẳng ngực Tử Phong mà đâm lên.
Tử Phong đang bị tên trưởng lão cầm kích kiềm chế trên không trung, căn bản không thể tránh né, cơ mà hắn không hề có ý định tránh né, một cánh tay rời khỏi cán kiếm, ống tay áo bị chấn nát thành bụi phấn, mấy vết nứt ngay lập tức xuất hiện tán loạn trên cánh tay hắn, một đám chất lỏng màu bạc từ trong khe nứt tuôn trào ra ngoài bao bọc lấy cánh tay của Tử Phong, hắn không hề ngần ngại trực tiếp giơ cánh tay đó ra tiếp lấy mũi kiếm đang đâm tới.
“Chát!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/508
|