Vừa rồi Tử Phong phản ứng là do bản năng mà thôi, xác định người thanh niên này không có chút uy hiếp nào, hắn liền thu chủy thủ lại. Từ phía sau tên thanh niên, có năm người bước đến, 4 nam 1 nữ, một đại hán râu ria xồm xoàm, một thanh niên có chút cục mịch, tướng mạo giống đại hán râu xồm như đúc, một ông già khoảng 6-70 tuổi, một cô nương xinh đẹp, cuối cùng là một người khiến Tử Phong có chút chú ý, bởi vì tên này to cao một cách khác thường. Tử Phong hắn cao hơn 1.85 mét, thể hình có thể nói là cao lớn, nhưng hắn cũng còn thấp hơn cả bả vai của cái tên này, nếu tính toán ra, tên này phải cao tới 2.3 mét chứ không ít, tay chân vô cùng to lớn, đeo sau lưng một chiếc rìu cũng……khổng lồ không kém, đúng là quái nhân mà.
Cô gái duy nhất trong đám người tiến tới vỗ vai tên thanh niên gầy gò kia, giọng nói có chút trêu đùa: “Thế nào rồi, sợ vỡ mật rồi chứ, ta đã bảo hắn ta không dễ gần mà ngươi cứ không tin.” Tên thanh niên nghe vậy thì cũng chỉ cười trừ có chút xấu hổ. Tử Phong nghe cô gái nói mà có chút câm nín, có nhìn xem ai đang đứng ngay trước mặt đây không mà nói như vậy, biết ý một chút chứ. Lúc này đại hán râu xồm mới cười ha hả nói: “Được rồi tiểu nha đầu, không trêu chọc cậu ta nữa. Còn anh bạn, có thời gian rảnh chứ, bọn ta có chuyện muốn nói với cậu.”
Nhìn cái tổ hợp kì quái trước mắt, nếu là bình thường Tử Phong đã bỏ đi mà không thèm nhìn lại lần hai, nhưng mà ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến hắn gật đầu một cái. Mười phút sau, Tử Phong lúc này đang ngồi trong một quán rượu, trước mặt là tổ hợp 6 người kì quái kia. Đại hán râu xồm cầm bình rượu rót mấy chén chia cho mọi người, sau đó cùng rót một chén đưa tới trước mặt Tử Phong, rồi mới mở miệng nói:
“Xin giới thiệu một chút, ta tên là Ôn Vân Sơn, đây là con trai ta Ôn Thu Sa, tên nhóc mới bị cậu dọa là Mặc Thủy, tên to cao kia là đệ đệ của Mặc Thủy, Mặc Hỏa, đây là y sư của chúng ta, Vương lão, tiểu nha đầu này là cháu gái của Vương lão, Vương Bảo Nhi. Bọn ta là một dong binh đoàn nhưng không có danh tiếng hay tên tuổi gì cả, ta là đoàn trưởng, rất vui được gặp cậu.” Nói đoạn giơ tay ra muốn bắt tay chào hỏi với Tử Phong.
Tử Phong liếc nhìn chén rượu đặt trước mặt mình, rót rượu cái rắm á, không thấy lão tử đang đeo mặt nạ sao, thế này thì uống kiểu gì, đây là ngu ngốc hay là vô tình vậy. Trực tiếp lờ đi cái tay của Ôn Vân Sơn trước mặt, Tử Phong nhàn nhạt nói: “Tìm ta có chuyện gì?”
Ôn Vân Sơn có chút xấu hổ rụt tay về, vội vàng lấy chén rượu uống cạn che đi vẻ lúng túng, nói: “À thì vừa nãy bọn ta có nghe câu chuyện của cậu với Kim Hổ bang, dù không biết tình huống lúc đó nhưng ta cũng vô cùng bội phục trước hành động của cậu. Phải biết Kim Hổ bang là một bang phái khốn kiếp a, không chuyện xấu gì không làm, chỉ là không có ai có tấm lòng hiệp nghĩa đứng lên giống như cậu thôi, chứ nếu tất cả dong binh cùng chung tay, Kim Hổ bang có là gì……….”
“Nói vấn đề chính, tìm ta có việc gì?” Tử Phong không nhịn được lên tiếng đánh gãy tràng tán dương ca tụng của Ôn Vân Sơn.
Bị chặn họng, Ôn Vân Sơn không khỏi có chút mất hứng, nhưng quá tam ba bận, rút kinh nghiệm từ hai lần trước, hắn cũng không có dài dòng, mà nói thẳng: “Bọn ta có một nhiệm vụ bảo vệ một thương đội đi xuyên qua Lam Linh sơn mạch, vốn bình thường một mình bọn ta cũng đủ để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng thương đội lần này quá lớn, ta sợ nhân thủ không đủ, nên có ý định chiêu mộ thêm 1-2 người để giúp sức. Có thể xử lí cả Kim Hổ bang, chứng tỏ thực lực của cậu cũng rất mạnh, ta muốn hỏi xem liệu cậu có hứng thú tham gia cùng bọn ta không, yên tâm, thù lao ta sẽ trả đầy đủ cho cậu, không thiếu một đồng. Thế nào, có hứng thú chứ?”
Lam Linh sơn mạch chính là con đường tắt nối giữa Vĩnh Diệu thành cùng với Thiên Ưng thành, cũng là một đại thành khác. Bên trong Lam Linh sơn mạch nguy hiểm trùng trùng, thường xuyên có yêu thú xuất hiện, so với Ngọa Long sơn mạch thì còn nguy hiểm hơn, ít nhất Ngọa Long sơn mạch quá rộng lớn, yêu thú cấp cao có thể dễ dàng chiếm được địa bàn ở sâu phía trong, không cần phải đi ra ngoài, đằng này Lam Linh sơn mạch diện tích cũng khá lớn, nhưng số lượng yêu thú lại quá nhiều, có thể thường xuyên thấy yêu thú nhị giai tam giai, thậm chí tứ giai cũng có xuất hiện qua.
Tuy nhiên, nguy hiểm thì nguy hiểm, đây là con đường ngắn duy nhất đi thông tới Thiên Ưng thành, nếu đi những con đường khác, thời gian đi đường thường bị kéo dài ra đến 7-8 lần, chính vì vậy rất nhiều thương đội vẫn lựa chọn Lam Linh sơn mạch làm con đường chính, chỉ có điều họ buộc phải thuê dong binh để hộ tống bảo vệ mà thôi. Hơn nữa, từ Thiên Ưng thành có thể dễ dàng di chuyển tới các thành trì khác.
Thuê dong binh bảo vệ là một điều vô cùng bình thường trong giới dong binh, thậm chí còn được giới dong binh ủng hộ nhiệt liệt, dù gì thì nhiệm vụ kiểu này cũng khá là béo bở, thù lao lớn, không phải lúc nào cũng có chuyện để động thủ, điển hình việc nhẹ lương cao.
Tử Phong suy nghĩ một chút, mấy nhiệm vụ ám sát không phải lúc nào cũng có, hơn nữa, suốt mấy tháng nay, số người mà hắn ám sát cũng lên tới hơn 20 người rồi, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn sẽ không còn kiểu dạng nhiệm vụ như vậy nữa, người đâu nhiều như vậy để cho hắn giết cơ chứ. Vậy nên cách kiếm điểm kinh nghiệm để lên level đó là tiếp nhận những nhiệm vụ thông thường. Hắn cũng có thể chọn cách khác, chẳng hạn như săn giết võ giả, nhưng đợt trước hắn đã xử lí một Kim Hổ bang hơn trăm người, tạm thời hắn cũng không muốn lạm sát tiếp, vả lại người ở Hắc Thạch trấn người cũ nhìn thấy hắn như nhìn thấy ôn thần, người mới tới thì lại được người cũ cảnh báo, như Ôn Vân Sơn dám tiếp cận nói chuyện với hắn căn bản là không bao giờ xảy ra. Còn về khoản chạy vào Lam Linh sơn mạch săn yêu thú thì cũng thôi đi, quá tốn thời gian, hơn nữa kinh nghiệm cùng điểm tích lũy nhận được từ hệ thống không được nhiều như mấy cái nhiệm vụ này được. Đã nếm thửu cảm giác thăng cấp nhanh chóng từ nhiệm vụ, Tử Phong hắn không muốn quay trở lại săn giết yêu thú chút nào.
Nghĩ thông suốt, Tử Phong liền nói: “Thời gian và đích đến?”.………….
Bây giờ là buổi chiều, Tử Phong trở về sau khi đồng ý gia nhập cùng đám người Ôn Vân Sơn, hai ngày nữa hắn sẽ xuất phát, vậy là hắn có một chút thời gian để nghỉ xả hơi, dù gì quãng thời gian qua, hắn đã quá điên cuồng làm nhiệm vụ. Rời khỏi Hắc Thạch trấn, hắn dùng Ngụy trang ở một góc khuất rồi tiến về Vĩnh Diệu thành, hắn không muốn bị bất kì ai theo đuôi cả, phiền phức lắm.
Vì đang ở trong trạng thái Ngụy trang, Tử Phong cứ như vậy ngông nghênh tiến vào Vĩnh Diệu thành, một mạch đi tới khu bình dân, lúc này hắn mới hủy bỏ kĩ năng Ngụy trang của mình. Đứng trước một căn nhà gỗ nhỏ, hắn đẩy nhẹ tấm rào chắn ở bên ngoài sân rồi bước vào bên trong. Nghe thấy tiếng động, một bóng hình nhỏ bé bước từ trong nhà đi ra, đó là một cô bé khoảng chừng mười tuổi, dù mặc một bộ quần áo vải bình thường nhưng không dấu nổi vẻ khả ái, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài, mái tóc dài ngang lưng đen nhánh, trên tay vẫn còn đang cầm một chiếc muôi lớn.
Tiểu cô nương này chính là Diệp Thủy Lan, lúc này nhìn thấy Tử Phong, cô bé reo lên: “Ca ca đã về!”, sau đó tiện tay ném luôn chiếc muôi đang cầm trên tay đi, chạy ra ngoài nhào vào trong lòng Tử Phong. Nhìn thấy tiểu la lỵ lao về phía mình, Tử Phong không khỏi buồn cười, nhẹ nhàng ôm lấy tiểu nha đầu trong lòng, hắn đưa tay khẽ xoa đầu Diệp Thủy Lan, nhẹ giọng nói: “Tiểu nha đầu nhà muội, lúc nào cũng vậy, ở nhà có vấn đề gì xảy ra không?”
Diệp Thủy Lan dụi dụi đầu vào lòng Tử Phong, nói lí nhí: “Không có chuyện gì đâu ca ca, mọi người ở đây đối xử với muội rất tốt a!”
“Vậy thì tốt, ta cứ nghĩ mọi người sẽ có chút ý kiến với người mới tới như chúng ta chứ.” Tử Phong cười cười, nói đoạn cùng Diệp Thủy Lan đi vào trong nhà. Đây là một căn nhà nhỏ, nhưng là một căn nhà bên trong Vĩnh Diệu thành, nào có đơn giản, một căn nhà thế này, Tử Phong hắn đã phải trả ba ngàn kim tệ cho nó a. Đây căn bản là một cái giá cắt cổ, phải biết chừng một trăm kim tệ là đã đủ cho một gia đình gánh chịu sinh hoạt phí trong một năm, nhưng Tử Phong hắn cũng không quan tâm nhiều đến vậy, ba ngàn kim tệ cũng chỉ tương đương 30 điểm tích lũy sau khi quy đổi từ hệ thống, đối với Tử Phong hắn thì gần như là miễn phí, dù gì trong 6 tháng vừa ra, hắn cũng không phải ngồi chơi, hiện tại trong hệ thống cũng có khoảng chừng hơn 7 vạn điểm tích lũy.
Sau sự cố Kim Hổ bang, Tử Phong nhận ra Hắc Thạch trấn cũng không có dễ sống đến vậy, ở đây quá hỗn tạp, bởi nguyên cớ dong binh công hội, đủ mọi loại người tới nơi này, hầu hết là dong binh, mà đám dong binh đó thì không có gì được coi là việc xấu cả, mà việc xấu có lợi thì cũng làm, nên nhớ đây là một thế giới tàn khốc và máu tanh. Diệp Thủy Lan ở đó không an toàn chút nào, bỏ ra 3000 kim tệ mua nhà trong Vĩnh Diệu thành cũng không lỗ, ít nhất an toàn được đảm bảo. Chừng đó tiền đối với Tử Phong hắn bây giờ chỉ là chín trâu mất một sợi lông, 30 điểm tích lũy, hắn cũng chỉ cần tiện tay xử lí hai-ba con yêu thú nhị giai là cũng được chừng đó.
Diệp Thủy Lan nhìn trang phục của Tử Phong, bĩu môi nói:
“Ca ca đã về nhà rồi, có thể bỏ cái áo choàng cùng mặt nạ xuống không, muội nhìn vẫn thấy không quen chút nào cả.”
Tử Phong nghe vậy cũng chỉ nhún vai không nói gì, đem cái áo choàng cởi ra, nhưng mặt nạ thì vẫn để nguyên rồi lấy một chiếc ghế ngồi xuống. Diệp Thủy Lan thở dài một tiếng, leo lên ngồi trên đùi Tử Phong, hai tay đặt lên trên chiếc mặt nạ của hắn:
“Ca ca đừng như vậy chứ, dù ca ca có biến thành hình dạng gì, ca vẫn luôn là người mà Lan nhi yêu quý nhất, dù gì ca cũng là người thân duy nhất còn lại của Lan nhi mà.”
Nói đoạn liền tháo xuống mặt nạ của Tử Phong. Chỉ thấy diện mạo của Tử Phong lúc này so sánh với trước kia thì vô cùng khác biệt, mái tóc vốn màu đen nay đã bạc trắng, vẫn là con mắt trái màu đen tuyền, nhưng đồng thời khuôn mặt bên trái của hắn lại bị bao phủ bởi từng đường phù văn màu đen loằng ngoằng đan xen nhau, trông vô cùng kì dị.
Cô gái duy nhất trong đám người tiến tới vỗ vai tên thanh niên gầy gò kia, giọng nói có chút trêu đùa: “Thế nào rồi, sợ vỡ mật rồi chứ, ta đã bảo hắn ta không dễ gần mà ngươi cứ không tin.” Tên thanh niên nghe vậy thì cũng chỉ cười trừ có chút xấu hổ. Tử Phong nghe cô gái nói mà có chút câm nín, có nhìn xem ai đang đứng ngay trước mặt đây không mà nói như vậy, biết ý một chút chứ. Lúc này đại hán râu xồm mới cười ha hả nói: “Được rồi tiểu nha đầu, không trêu chọc cậu ta nữa. Còn anh bạn, có thời gian rảnh chứ, bọn ta có chuyện muốn nói với cậu.”
Nhìn cái tổ hợp kì quái trước mắt, nếu là bình thường Tử Phong đã bỏ đi mà không thèm nhìn lại lần hai, nhưng mà ma xui quỷ khiến thế nào lại khiến hắn gật đầu một cái. Mười phút sau, Tử Phong lúc này đang ngồi trong một quán rượu, trước mặt là tổ hợp 6 người kì quái kia. Đại hán râu xồm cầm bình rượu rót mấy chén chia cho mọi người, sau đó cùng rót một chén đưa tới trước mặt Tử Phong, rồi mới mở miệng nói:
“Xin giới thiệu một chút, ta tên là Ôn Vân Sơn, đây là con trai ta Ôn Thu Sa, tên nhóc mới bị cậu dọa là Mặc Thủy, tên to cao kia là đệ đệ của Mặc Thủy, Mặc Hỏa, đây là y sư của chúng ta, Vương lão, tiểu nha đầu này là cháu gái của Vương lão, Vương Bảo Nhi. Bọn ta là một dong binh đoàn nhưng không có danh tiếng hay tên tuổi gì cả, ta là đoàn trưởng, rất vui được gặp cậu.” Nói đoạn giơ tay ra muốn bắt tay chào hỏi với Tử Phong.
Tử Phong liếc nhìn chén rượu đặt trước mặt mình, rót rượu cái rắm á, không thấy lão tử đang đeo mặt nạ sao, thế này thì uống kiểu gì, đây là ngu ngốc hay là vô tình vậy. Trực tiếp lờ đi cái tay của Ôn Vân Sơn trước mặt, Tử Phong nhàn nhạt nói: “Tìm ta có chuyện gì?”
Ôn Vân Sơn có chút xấu hổ rụt tay về, vội vàng lấy chén rượu uống cạn che đi vẻ lúng túng, nói: “À thì vừa nãy bọn ta có nghe câu chuyện của cậu với Kim Hổ bang, dù không biết tình huống lúc đó nhưng ta cũng vô cùng bội phục trước hành động của cậu. Phải biết Kim Hổ bang là một bang phái khốn kiếp a, không chuyện xấu gì không làm, chỉ là không có ai có tấm lòng hiệp nghĩa đứng lên giống như cậu thôi, chứ nếu tất cả dong binh cùng chung tay, Kim Hổ bang có là gì……….”
“Nói vấn đề chính, tìm ta có việc gì?” Tử Phong không nhịn được lên tiếng đánh gãy tràng tán dương ca tụng của Ôn Vân Sơn.
Bị chặn họng, Ôn Vân Sơn không khỏi có chút mất hứng, nhưng quá tam ba bận, rút kinh nghiệm từ hai lần trước, hắn cũng không có dài dòng, mà nói thẳng: “Bọn ta có một nhiệm vụ bảo vệ một thương đội đi xuyên qua Lam Linh sơn mạch, vốn bình thường một mình bọn ta cũng đủ để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng thương đội lần này quá lớn, ta sợ nhân thủ không đủ, nên có ý định chiêu mộ thêm 1-2 người để giúp sức. Có thể xử lí cả Kim Hổ bang, chứng tỏ thực lực của cậu cũng rất mạnh, ta muốn hỏi xem liệu cậu có hứng thú tham gia cùng bọn ta không, yên tâm, thù lao ta sẽ trả đầy đủ cho cậu, không thiếu một đồng. Thế nào, có hứng thú chứ?”
Lam Linh sơn mạch chính là con đường tắt nối giữa Vĩnh Diệu thành cùng với Thiên Ưng thành, cũng là một đại thành khác. Bên trong Lam Linh sơn mạch nguy hiểm trùng trùng, thường xuyên có yêu thú xuất hiện, so với Ngọa Long sơn mạch thì còn nguy hiểm hơn, ít nhất Ngọa Long sơn mạch quá rộng lớn, yêu thú cấp cao có thể dễ dàng chiếm được địa bàn ở sâu phía trong, không cần phải đi ra ngoài, đằng này Lam Linh sơn mạch diện tích cũng khá lớn, nhưng số lượng yêu thú lại quá nhiều, có thể thường xuyên thấy yêu thú nhị giai tam giai, thậm chí tứ giai cũng có xuất hiện qua.
Tuy nhiên, nguy hiểm thì nguy hiểm, đây là con đường ngắn duy nhất đi thông tới Thiên Ưng thành, nếu đi những con đường khác, thời gian đi đường thường bị kéo dài ra đến 7-8 lần, chính vì vậy rất nhiều thương đội vẫn lựa chọn Lam Linh sơn mạch làm con đường chính, chỉ có điều họ buộc phải thuê dong binh để hộ tống bảo vệ mà thôi. Hơn nữa, từ Thiên Ưng thành có thể dễ dàng di chuyển tới các thành trì khác.
Thuê dong binh bảo vệ là một điều vô cùng bình thường trong giới dong binh, thậm chí còn được giới dong binh ủng hộ nhiệt liệt, dù gì thì nhiệm vụ kiểu này cũng khá là béo bở, thù lao lớn, không phải lúc nào cũng có chuyện để động thủ, điển hình việc nhẹ lương cao.
Tử Phong suy nghĩ một chút, mấy nhiệm vụ ám sát không phải lúc nào cũng có, hơn nữa, suốt mấy tháng nay, số người mà hắn ám sát cũng lên tới hơn 20 người rồi, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn sẽ không còn kiểu dạng nhiệm vụ như vậy nữa, người đâu nhiều như vậy để cho hắn giết cơ chứ. Vậy nên cách kiếm điểm kinh nghiệm để lên level đó là tiếp nhận những nhiệm vụ thông thường. Hắn cũng có thể chọn cách khác, chẳng hạn như săn giết võ giả, nhưng đợt trước hắn đã xử lí một Kim Hổ bang hơn trăm người, tạm thời hắn cũng không muốn lạm sát tiếp, vả lại người ở Hắc Thạch trấn người cũ nhìn thấy hắn như nhìn thấy ôn thần, người mới tới thì lại được người cũ cảnh báo, như Ôn Vân Sơn dám tiếp cận nói chuyện với hắn căn bản là không bao giờ xảy ra. Còn về khoản chạy vào Lam Linh sơn mạch săn yêu thú thì cũng thôi đi, quá tốn thời gian, hơn nữa kinh nghiệm cùng điểm tích lũy nhận được từ hệ thống không được nhiều như mấy cái nhiệm vụ này được. Đã nếm thửu cảm giác thăng cấp nhanh chóng từ nhiệm vụ, Tử Phong hắn không muốn quay trở lại săn giết yêu thú chút nào.
Nghĩ thông suốt, Tử Phong liền nói: “Thời gian và đích đến?”.………….
Bây giờ là buổi chiều, Tử Phong trở về sau khi đồng ý gia nhập cùng đám người Ôn Vân Sơn, hai ngày nữa hắn sẽ xuất phát, vậy là hắn có một chút thời gian để nghỉ xả hơi, dù gì quãng thời gian qua, hắn đã quá điên cuồng làm nhiệm vụ. Rời khỏi Hắc Thạch trấn, hắn dùng Ngụy trang ở một góc khuất rồi tiến về Vĩnh Diệu thành, hắn không muốn bị bất kì ai theo đuôi cả, phiền phức lắm.
Vì đang ở trong trạng thái Ngụy trang, Tử Phong cứ như vậy ngông nghênh tiến vào Vĩnh Diệu thành, một mạch đi tới khu bình dân, lúc này hắn mới hủy bỏ kĩ năng Ngụy trang của mình. Đứng trước một căn nhà gỗ nhỏ, hắn đẩy nhẹ tấm rào chắn ở bên ngoài sân rồi bước vào bên trong. Nghe thấy tiếng động, một bóng hình nhỏ bé bước từ trong nhà đi ra, đó là một cô bé khoảng chừng mười tuổi, dù mặc một bộ quần áo vải bình thường nhưng không dấu nổi vẻ khả ái, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài, mái tóc dài ngang lưng đen nhánh, trên tay vẫn còn đang cầm một chiếc muôi lớn.
Tiểu cô nương này chính là Diệp Thủy Lan, lúc này nhìn thấy Tử Phong, cô bé reo lên: “Ca ca đã về!”, sau đó tiện tay ném luôn chiếc muôi đang cầm trên tay đi, chạy ra ngoài nhào vào trong lòng Tử Phong. Nhìn thấy tiểu la lỵ lao về phía mình, Tử Phong không khỏi buồn cười, nhẹ nhàng ôm lấy tiểu nha đầu trong lòng, hắn đưa tay khẽ xoa đầu Diệp Thủy Lan, nhẹ giọng nói: “Tiểu nha đầu nhà muội, lúc nào cũng vậy, ở nhà có vấn đề gì xảy ra không?”
Diệp Thủy Lan dụi dụi đầu vào lòng Tử Phong, nói lí nhí: “Không có chuyện gì đâu ca ca, mọi người ở đây đối xử với muội rất tốt a!”
“Vậy thì tốt, ta cứ nghĩ mọi người sẽ có chút ý kiến với người mới tới như chúng ta chứ.” Tử Phong cười cười, nói đoạn cùng Diệp Thủy Lan đi vào trong nhà. Đây là một căn nhà nhỏ, nhưng là một căn nhà bên trong Vĩnh Diệu thành, nào có đơn giản, một căn nhà thế này, Tử Phong hắn đã phải trả ba ngàn kim tệ cho nó a. Đây căn bản là một cái giá cắt cổ, phải biết chừng một trăm kim tệ là đã đủ cho một gia đình gánh chịu sinh hoạt phí trong một năm, nhưng Tử Phong hắn cũng không quan tâm nhiều đến vậy, ba ngàn kim tệ cũng chỉ tương đương 30 điểm tích lũy sau khi quy đổi từ hệ thống, đối với Tử Phong hắn thì gần như là miễn phí, dù gì trong 6 tháng vừa ra, hắn cũng không phải ngồi chơi, hiện tại trong hệ thống cũng có khoảng chừng hơn 7 vạn điểm tích lũy.
Sau sự cố Kim Hổ bang, Tử Phong nhận ra Hắc Thạch trấn cũng không có dễ sống đến vậy, ở đây quá hỗn tạp, bởi nguyên cớ dong binh công hội, đủ mọi loại người tới nơi này, hầu hết là dong binh, mà đám dong binh đó thì không có gì được coi là việc xấu cả, mà việc xấu có lợi thì cũng làm, nên nhớ đây là một thế giới tàn khốc và máu tanh. Diệp Thủy Lan ở đó không an toàn chút nào, bỏ ra 3000 kim tệ mua nhà trong Vĩnh Diệu thành cũng không lỗ, ít nhất an toàn được đảm bảo. Chừng đó tiền đối với Tử Phong hắn bây giờ chỉ là chín trâu mất một sợi lông, 30 điểm tích lũy, hắn cũng chỉ cần tiện tay xử lí hai-ba con yêu thú nhị giai là cũng được chừng đó.
Diệp Thủy Lan nhìn trang phục của Tử Phong, bĩu môi nói:
“Ca ca đã về nhà rồi, có thể bỏ cái áo choàng cùng mặt nạ xuống không, muội nhìn vẫn thấy không quen chút nào cả.”
Tử Phong nghe vậy cũng chỉ nhún vai không nói gì, đem cái áo choàng cởi ra, nhưng mặt nạ thì vẫn để nguyên rồi lấy một chiếc ghế ngồi xuống. Diệp Thủy Lan thở dài một tiếng, leo lên ngồi trên đùi Tử Phong, hai tay đặt lên trên chiếc mặt nạ của hắn:
“Ca ca đừng như vậy chứ, dù ca ca có biến thành hình dạng gì, ca vẫn luôn là người mà Lan nhi yêu quý nhất, dù gì ca cũng là người thân duy nhất còn lại của Lan nhi mà.”
Nói đoạn liền tháo xuống mặt nạ của Tử Phong. Chỉ thấy diện mạo của Tử Phong lúc này so sánh với trước kia thì vô cùng khác biệt, mái tóc vốn màu đen nay đã bạc trắng, vẫn là con mắt trái màu đen tuyền, nhưng đồng thời khuôn mặt bên trái của hắn lại bị bao phủ bởi từng đường phù văn màu đen loằng ngoằng đan xen nhau, trông vô cùng kì dị.
/508
|