Đến giờ tan làm rồi, Diệp Phi đi ra khỏi tòa nhà của tập đoàn Mộ Thị, liền nhìn thấy Cung Trạch Vũ. Cung Trạch Vũ mặc một bộ vest màu trắng, tay cầm một bó hoa hồng, đứng lịch lãm trước xe, cười nụ cười ấm áp như gió xuân tháng tư, làm ấm lòng người.
Diệp Phi nghĩ đến, hồi đó cô thích Cung Trạch Vũ là vì nụ cười ấm áp của anh. Lúc đó, trên sân bóng rổ nụ cười của anh còn ấm áp hơn cả ánh nắng mặt trời làm bao nhiêu cô gái say đắm.
Cung Trạch Vũ bước nhanh đến gần Diệp Phi, “Tặng em, hi vọng em sẽ thích”.
Diệp Phi cúi xuống nhìn bó hoa trong tay, cô đã từng tưởng tượng, có một ngày Cung Trạch Vũ cầm một bó hoa to đứng trước mặt cô. Nhưng hiện thực và mơ ước muộn mất hai năm, đây là sự khác biệt giữa hiện thực và mơ ước.
“Cảm ơn học trưởng. Em rất thích” Diệp Phi nói.
Cung Trạch Vũ mở cửa xe để Diệp Phi bước lên xe, thắt dây an toàn cho cô.
“Em muốn đi đâu ăn, anh mời”
“ Hôm nay để em mời anh, địa điểm em chọn. Nếu như anh nhất quyết mời em, em sẽ xuống xe, hẹn anh hôm khác”. Diệp Phi bướng bỉnh.
Cung Trạch Vũ cười ấm áp “rồi, hôm nay em mời anh, sau này anh mời em”. Tay anh không kiềm chế được nắm lấy tay Diệp Phi. Chờ hai năm nay anh mới lại có cơ hội nắm tay cô.
Diệp Phi thụt tay lại, chỉ vào ngã rẽ phía trước “Đến ngã rẽ đằng trước anh rẽ trái”.
Lòng bàn tay Cung Trạch Vũ trống không, cái cảm giác trống rỗng nói không ra lời, có phải cô cố ý thụt tay lại không? Anh theo đường Diệp Phi chỉ đến địa điểm cô chọn, anh vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy trường trung học họ đã từng học.
“Em muốn ăn ở đâu?” Anh nghi ngờ hỏi.
Diệp Phi xuống xe “Đúng vậy, mình ăn ở nhà hàng đồ ăn nhanh”. Cô vui vẻ bước vào nhà hàng đồ ăn nhanh đối diện với cổng chính của trường, do nghỉ hè nên nhà hàng vắng lặng không có người. Diệp Phi cuối cùng đã được ngồi vào vị trí gần cửa sổ vị trí mà trước nay cô vẫn ngồi, cửa rộng từ trần xuống sàn, có thể ngắm cổng trường và đường mà không bị gì che khuất.
Cung Trạch Vũ ngồi đối diện cô, không thể hiểu nổi sao Diệp Phi lại chọn nơi này, trước kia đi học, chê cơm trưa trong trường không ngon, học sinh mới chạy vào đây ăn, nhưng sao bây giờ cô không chọn nhà hàng nào sang trọng? Nhà hàng này tầm thường quá.
“Phi Phi, thực ra anh có thể mời em đi ăn tiệc lớn” Anh đề nghị, anh có thể đang nghĩ là vì Diệp Phi không có tiền mời anh.
“Diệp Phi uốn cong môi “Ông chủ, hai xiên gà rán, hai miếng cá chiên, xiên cá chiên, canh cay có nấm kim châm, nấm, khoai tây, mì sợi to, thêm một xuất kim bắp, và một xuất cơm trộn thố đá. Cô thông thạo gọi một lượt các món ăn có trên tấm biển của nhà hàng nhỏ này.
Ông chủ vui vẻ đồng ý, bắt tay làm đồ ăn cho họ. Mùi thơm nức quen thuộc của thức ăn bay ra, dường như mang họ quay lại những tháng năm thanh mai đó.
“Biết tại sao trước khi anh ra nước ngoài, em hứa mời anh ăn ở đây không?” Diệp Phi cười nhìn Cung Trạch Vũ.
Cung Trạch Vũ bị hỏi thần người ra, anh nhớ ra năm đó cô nói mời anh ăn để thực hiện lời hứa với anh.
“Anh nhớ”
“Vì ăn ở đây, tất cả học sinh đều sẽ nhìn thấy chúng ta. Các anh chị khóa trên, khóa dưới sẽ chạy đến hỏi em, sao em có thể ngồi ăn cũng anh? Em sẽ cười và nói, em thực hiện lời hứa với anh. Sau đó, bọn họ sẽ ngưỡng mộ nhìn em, lòng đố kị, hóa ra bạn gái của học trưởng Cung Trạch Vũ là Diệp Phi”.
Diệp Phi cười nhìn Cung Trạch Vũ, ánh mắt long lanh như giọt sương, nghẹn ngào nói ra bí mật của năm đó, một cô gái thanh mai như cô cũng sẽ có một chút hư vinh, hi vọng được tất cả các bạn nữ ngưỡng mộ, cô là bạn gái của học trưởng đứng đầu trường.
Cung Trạch Vũ tim nhói đau, đưa tay năm lấy tay Diệp Phi “Xin lỗi, anh đã không thể đến” Sáng hôm đó anh bị người nhà đưa đi, không kịp đến chỗ hẹn, anh không thể tưởng tượng, lúc đó cô thất vọng như nào khi ngồi đây và chờ một người chắc chắn không xuất hiện.
“Nhưng mẹ anh đã đến và đưa cho em một tờ ngân phiếu để em rời xa anh” Diệp Phi cười lạnh nhạt.
Cung Trạch Vũ thảng thốt “Anh không ngờ mẹ anh lại làm ra những việc như vậy, xin lỗi em, Diệp Phi”. Tay anh nắm chặt bàn tay cô hơn, nỗi đau cuộn vào trái tim anh, anh tràn đầy hi vọng chờ cô, nhưng lại nhận về sự nhục nhã.
“Không có gì, em xé rách tờ ngân phiếu và đưa cho bà ấy” Diệp Phi cười giống như một đứa trẻ đang làm việc gì xấu xa, đắc ý nhếch mép.
Cung Trạch Vũ nhìn cô cười như một đứa trẻ không có tâm tư, thương xót muốn giữ cô trong lòng bàn tay để bảo vệ cô.
“Làm tốt lắm, đáng khen” anh nói.
Ông chủ quán bưng tất cả các món ăn đã làm xong đặt lên bàn.
Diệp Phi cầm xiên gà rán lên đưa cho Cung Trạch Vũ “Cái mà anh thích ăn nhất, gà rán”.
“Cá xiên em thích nhất”. Cung Trạch Vũ đưa cho cô, cẩn thận rắc thật nhiều bột ớt vào canh và đưa đến trước mặt Diệp Phi.
Diệp Phi cắn miếng thật to, nhưng lại không tìm lại được hương vị của thanh xuân.
Một ánh sáng lóe lên bên ngoài cửa kính, chụp lại cảnh hai người thân mật.
Trong chiếc xe thể thao màu đỏ, Vương Ngọc nhếch mép “lẳng lơ thật sự ngấm vào xương rồi! Thiên Tịnh, cậu nhìn xem, mới ăn có mấy miếng, học trưởng Cung Trấn Vũ đã lau miệng cho rồi”.
Thiên Tịnh cười nhạt nhẽo “Cô ta giỏi, cậu gửi bức ảnh này cho Mộ Lạc Lạc, cậu đoán xem Mộ Lạc Lạc sẽ đối phó với Diệp Phi như nào?”
Vương Ngọc cuối cùng cũng đã hiểu được ý Thiên Tịnh “Haha. Vẫn là cậu cao thủ, như này vốn dĩ không cần chúng ta động tay, Mộ Lạc Lạc cũng sẽ đẩy Diệp Phi xuống hố bùn.
“Mộ Lạc Lạc yêu Cung Trạch Vũ, cô ta đã tuyên bố với người nhà rồi, phải lấy Cung Trạch Vũ, nếu như biết người đàn ông mình hao tâm dành lấy, bị Diệp Phi dụ dỗ mất, với tích cách đại tiểu thư của cô ta, có gì mà cô ta không thể làm ra? Cậu đăng bức ảnh lên dòng thời gian, dự đoán bức ảnh này không lâu sau sẽ được chia sẻ điên cuồng” Thiên Tịnh lạnh lùng dặn dò. Cô chắc chắn Mộ Lạc Lạc nhìn thấy bức ảnh sẽ lầm ầm ĩ đến tai mộ Thương Nam, mà Mộ Thương Nam nhìn thấy Diệp Phi thân mật với người đàn ông khác, Cô không tin Mộ Thương Nam sẽ không ghét bỏ Diệp Phi.
“Được, Mình sẽ đăng ngay lập tức” Vương Ngọc lập tức đăng bức ảnh lên.
Rất nhanh tình sâu nghĩ nặng của Diệp Phi và Cung Trạch Vũ, bức ảnh được Cung Trạch Vũ lau miệng cho, sẽ được bạn bè biên tập, đều đang chửi Diệp Phi là Hồ Ly Tinh, cướp bạn trai của Mộ Lạc Lạc.
Diệp Phi không ngờ lại nhìn thấy ảnh của cô và Cung Trạch Vũ, tin nhắn quá nhiều, cô đã không tìm ra ai là người đâu tin gửi.
“Đừng xem nữa! Anh gửi một tin nhắn để bọn họ đều ngậm mồm lại!” Cung Trạch Vũ nói. Ngón tay anh ấn vào màn hình, gửi lên bức ảnh hai người cùng với một vài lời “Hi vọng tình yêu lúc mới gặp, năm đó không tán được em, bây giờ tiếp tục theo đuổi em, mọi người vui lòng cổ vũ cho mình, tán được tình yêu duy nhất của mình!”
Bình luận của bạn bè đột nhiên biến mất, không ai dám gửi thêm cái gì, Lời của Cung Trạch Vũ rất rõ ràng, Diệp Phi là tình yêu duy nhất của anh, như vậy những cô gái khác đều không phải người anh yêu.
Lông mày Diệp Phi cong lên, Cung Trạch Vũ không để bụng giúp cô hả dạ. Chỉ là khi hai người họ đi ra khỏi nhà hàng, Diệp Phi nhìn thấy bóng dáng Mộ Thương Nam đang bước đến phía cô................................
Diệp Phi nghĩ đến, hồi đó cô thích Cung Trạch Vũ là vì nụ cười ấm áp của anh. Lúc đó, trên sân bóng rổ nụ cười của anh còn ấm áp hơn cả ánh nắng mặt trời làm bao nhiêu cô gái say đắm.
Cung Trạch Vũ bước nhanh đến gần Diệp Phi, “Tặng em, hi vọng em sẽ thích”.
Diệp Phi cúi xuống nhìn bó hoa trong tay, cô đã từng tưởng tượng, có một ngày Cung Trạch Vũ cầm một bó hoa to đứng trước mặt cô. Nhưng hiện thực và mơ ước muộn mất hai năm, đây là sự khác biệt giữa hiện thực và mơ ước.
“Cảm ơn học trưởng. Em rất thích” Diệp Phi nói.
Cung Trạch Vũ mở cửa xe để Diệp Phi bước lên xe, thắt dây an toàn cho cô.
“Em muốn đi đâu ăn, anh mời”
“ Hôm nay để em mời anh, địa điểm em chọn. Nếu như anh nhất quyết mời em, em sẽ xuống xe, hẹn anh hôm khác”. Diệp Phi bướng bỉnh.
Cung Trạch Vũ cười ấm áp “rồi, hôm nay em mời anh, sau này anh mời em”. Tay anh không kiềm chế được nắm lấy tay Diệp Phi. Chờ hai năm nay anh mới lại có cơ hội nắm tay cô.
Diệp Phi thụt tay lại, chỉ vào ngã rẽ phía trước “Đến ngã rẽ đằng trước anh rẽ trái”.
Lòng bàn tay Cung Trạch Vũ trống không, cái cảm giác trống rỗng nói không ra lời, có phải cô cố ý thụt tay lại không? Anh theo đường Diệp Phi chỉ đến địa điểm cô chọn, anh vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy trường trung học họ đã từng học.
“Em muốn ăn ở đâu?” Anh nghi ngờ hỏi.
Diệp Phi xuống xe “Đúng vậy, mình ăn ở nhà hàng đồ ăn nhanh”. Cô vui vẻ bước vào nhà hàng đồ ăn nhanh đối diện với cổng chính của trường, do nghỉ hè nên nhà hàng vắng lặng không có người. Diệp Phi cuối cùng đã được ngồi vào vị trí gần cửa sổ vị trí mà trước nay cô vẫn ngồi, cửa rộng từ trần xuống sàn, có thể ngắm cổng trường và đường mà không bị gì che khuất.
Cung Trạch Vũ ngồi đối diện cô, không thể hiểu nổi sao Diệp Phi lại chọn nơi này, trước kia đi học, chê cơm trưa trong trường không ngon, học sinh mới chạy vào đây ăn, nhưng sao bây giờ cô không chọn nhà hàng nào sang trọng? Nhà hàng này tầm thường quá.
“Phi Phi, thực ra anh có thể mời em đi ăn tiệc lớn” Anh đề nghị, anh có thể đang nghĩ là vì Diệp Phi không có tiền mời anh.
“Diệp Phi uốn cong môi “Ông chủ, hai xiên gà rán, hai miếng cá chiên, xiên cá chiên, canh cay có nấm kim châm, nấm, khoai tây, mì sợi to, thêm một xuất kim bắp, và một xuất cơm trộn thố đá. Cô thông thạo gọi một lượt các món ăn có trên tấm biển của nhà hàng nhỏ này.
Ông chủ vui vẻ đồng ý, bắt tay làm đồ ăn cho họ. Mùi thơm nức quen thuộc của thức ăn bay ra, dường như mang họ quay lại những tháng năm thanh mai đó.
“Biết tại sao trước khi anh ra nước ngoài, em hứa mời anh ăn ở đây không?” Diệp Phi cười nhìn Cung Trạch Vũ.
Cung Trạch Vũ bị hỏi thần người ra, anh nhớ ra năm đó cô nói mời anh ăn để thực hiện lời hứa với anh.
“Anh nhớ”
“Vì ăn ở đây, tất cả học sinh đều sẽ nhìn thấy chúng ta. Các anh chị khóa trên, khóa dưới sẽ chạy đến hỏi em, sao em có thể ngồi ăn cũng anh? Em sẽ cười và nói, em thực hiện lời hứa với anh. Sau đó, bọn họ sẽ ngưỡng mộ nhìn em, lòng đố kị, hóa ra bạn gái của học trưởng Cung Trạch Vũ là Diệp Phi”.
Diệp Phi cười nhìn Cung Trạch Vũ, ánh mắt long lanh như giọt sương, nghẹn ngào nói ra bí mật của năm đó, một cô gái thanh mai như cô cũng sẽ có một chút hư vinh, hi vọng được tất cả các bạn nữ ngưỡng mộ, cô là bạn gái của học trưởng đứng đầu trường.
Cung Trạch Vũ tim nhói đau, đưa tay năm lấy tay Diệp Phi “Xin lỗi, anh đã không thể đến” Sáng hôm đó anh bị người nhà đưa đi, không kịp đến chỗ hẹn, anh không thể tưởng tượng, lúc đó cô thất vọng như nào khi ngồi đây và chờ một người chắc chắn không xuất hiện.
“Nhưng mẹ anh đã đến và đưa cho em một tờ ngân phiếu để em rời xa anh” Diệp Phi cười lạnh nhạt.
Cung Trạch Vũ thảng thốt “Anh không ngờ mẹ anh lại làm ra những việc như vậy, xin lỗi em, Diệp Phi”. Tay anh nắm chặt bàn tay cô hơn, nỗi đau cuộn vào trái tim anh, anh tràn đầy hi vọng chờ cô, nhưng lại nhận về sự nhục nhã.
“Không có gì, em xé rách tờ ngân phiếu và đưa cho bà ấy” Diệp Phi cười giống như một đứa trẻ đang làm việc gì xấu xa, đắc ý nhếch mép.
Cung Trạch Vũ nhìn cô cười như một đứa trẻ không có tâm tư, thương xót muốn giữ cô trong lòng bàn tay để bảo vệ cô.
“Làm tốt lắm, đáng khen” anh nói.
Ông chủ quán bưng tất cả các món ăn đã làm xong đặt lên bàn.
Diệp Phi cầm xiên gà rán lên đưa cho Cung Trạch Vũ “Cái mà anh thích ăn nhất, gà rán”.
“Cá xiên em thích nhất”. Cung Trạch Vũ đưa cho cô, cẩn thận rắc thật nhiều bột ớt vào canh và đưa đến trước mặt Diệp Phi.
Diệp Phi cắn miếng thật to, nhưng lại không tìm lại được hương vị của thanh xuân.
Một ánh sáng lóe lên bên ngoài cửa kính, chụp lại cảnh hai người thân mật.
Trong chiếc xe thể thao màu đỏ, Vương Ngọc nhếch mép “lẳng lơ thật sự ngấm vào xương rồi! Thiên Tịnh, cậu nhìn xem, mới ăn có mấy miếng, học trưởng Cung Trấn Vũ đã lau miệng cho rồi”.
Thiên Tịnh cười nhạt nhẽo “Cô ta giỏi, cậu gửi bức ảnh này cho Mộ Lạc Lạc, cậu đoán xem Mộ Lạc Lạc sẽ đối phó với Diệp Phi như nào?”
Vương Ngọc cuối cùng cũng đã hiểu được ý Thiên Tịnh “Haha. Vẫn là cậu cao thủ, như này vốn dĩ không cần chúng ta động tay, Mộ Lạc Lạc cũng sẽ đẩy Diệp Phi xuống hố bùn.
“Mộ Lạc Lạc yêu Cung Trạch Vũ, cô ta đã tuyên bố với người nhà rồi, phải lấy Cung Trạch Vũ, nếu như biết người đàn ông mình hao tâm dành lấy, bị Diệp Phi dụ dỗ mất, với tích cách đại tiểu thư của cô ta, có gì mà cô ta không thể làm ra? Cậu đăng bức ảnh lên dòng thời gian, dự đoán bức ảnh này không lâu sau sẽ được chia sẻ điên cuồng” Thiên Tịnh lạnh lùng dặn dò. Cô chắc chắn Mộ Lạc Lạc nhìn thấy bức ảnh sẽ lầm ầm ĩ đến tai mộ Thương Nam, mà Mộ Thương Nam nhìn thấy Diệp Phi thân mật với người đàn ông khác, Cô không tin Mộ Thương Nam sẽ không ghét bỏ Diệp Phi.
“Được, Mình sẽ đăng ngay lập tức” Vương Ngọc lập tức đăng bức ảnh lên.
Rất nhanh tình sâu nghĩ nặng của Diệp Phi và Cung Trạch Vũ, bức ảnh được Cung Trạch Vũ lau miệng cho, sẽ được bạn bè biên tập, đều đang chửi Diệp Phi là Hồ Ly Tinh, cướp bạn trai của Mộ Lạc Lạc.
Diệp Phi không ngờ lại nhìn thấy ảnh của cô và Cung Trạch Vũ, tin nhắn quá nhiều, cô đã không tìm ra ai là người đâu tin gửi.
“Đừng xem nữa! Anh gửi một tin nhắn để bọn họ đều ngậm mồm lại!” Cung Trạch Vũ nói. Ngón tay anh ấn vào màn hình, gửi lên bức ảnh hai người cùng với một vài lời “Hi vọng tình yêu lúc mới gặp, năm đó không tán được em, bây giờ tiếp tục theo đuổi em, mọi người vui lòng cổ vũ cho mình, tán được tình yêu duy nhất của mình!”
Bình luận của bạn bè đột nhiên biến mất, không ai dám gửi thêm cái gì, Lời của Cung Trạch Vũ rất rõ ràng, Diệp Phi là tình yêu duy nhất của anh, như vậy những cô gái khác đều không phải người anh yêu.
Lông mày Diệp Phi cong lên, Cung Trạch Vũ không để bụng giúp cô hả dạ. Chỉ là khi hai người họ đi ra khỏi nhà hàng, Diệp Phi nhìn thấy bóng dáng Mộ Thương Nam đang bước đến phía cô................................
/197
|