- Vậy sau này gặp lại.
Trên thực tế Diệp Không cũng không muốn ở cùng với lão đầu. Bởi vì lời nói dối vẫn là lời nói dối, cho dù hoàn mỹ thế nào đi chăng nữa cũng có một ngày bị lộ ra, hắn cũng không muốn bị những Luyện Khí kỳ Đại viên mãn đuổi giết thành cặn bã.
Sau khi Diệp Không rời khỏi, Cao lão đầu cũng không đáp thuyền xuống mà đi vào một buồng nhỏ trong thuyền.
Diệp Không vốn tưởng rằng trong khoang thuyền chứa hàng hóa, kỳ thật không phải. Trong khoang thuyền có một nữ tử che mặt mặc áo trắng đang thưởng thức trà, tuy rằng không thấy rõ được khuôn mặt nàng thế nhưng có thể thấy thân thể uyển chuyển một cách hoàn mỹ, cánh tay, đôi chân đều xinh đẹp tuyệt diệu không chút mỡ thừa và cũng không gầy chút nào. Hình dạng lớn nhỏ đều rơi đúng vào chỗ cần có.
Cho dù nàng che mặt cũng lộ ra vẻ xinh đẹp tuyệt mỹ, mà đôi mắt lộ ra bên ngoài trong như nước mùa thu, càng thêm động lòng người.
- Sư tổ!
Cao Viễn Dương vậy mà gọi cô gái này là sư tổ!
Tu sĩ dùng cảnh giới cao thấp để xưng hô với nhau, nếu như Cao Viễn Dương là đệ tử Luyện Khí kỳ thì sư tổ của hắn chính là tu sĩ Kết Đan kỳ! Không thể tưởng tượng được cô gái áo trắng động lòng người như vậy lại là tiên nhân Kết Đan.
- Ta đã nghe đoạn đối thoại vừa rồi của các ngươi.
Thanh âm của nữ tử áo trắng cũng rất rung động, ôn nhu tinh tế tỉ mỉ khiến cho người nghe không biết chán. Đôi môi mọng đỏ của nàng hé mở, nói tiếp:
- Xem ra lần hành sự này thật không uổng. Đúng như ta dự đoán. Tu sĩ Man tộc vô cùng nghèo khó, linh thạch thiếu thốn, giá hàng nhất định vô cùng tiện nghi.
- Đúng vậy, chúng ta vừa dễ dàng thu mua số lượng linh trùng lớn để vận chuyển vào đại lục, lợi nhuận sẽ tăng gấp mấy lần a.
Cao Viễn Dương cũng vừa cười vừa nói.
- Chẳng qua cũng không thể tin tưởng hoàn toàn lời nói của tiểu tử này.
Nữ tử áo trắng hừ nhẹ một tiếng rồi nói:
- Tiểu tử vừa mới rời núi miệng lưỡi trơn tru, xem ra là loại con ông cháu cha, đặc biệt danh hào của lão tổ Nguyên Anh, cái gì mà Internet…
Nữ tử áo trắng nói xong không nhịn được cười, nụ cười này khiến đôi mi cong vút kia hơi chút rung, càng lộ ra vẻ sinh động, thật đẹp! Lão tu sĩ Cao Viễn Dương thấy vậy không khỏi cảm giác tim đập rộn ràng, hắn vội vã thu hồi ánh mắt.
Cao Viễn Dương hít sâu vào một ngụm khí lạnh, kiềm nén tâm tình nói tiếp:
- Tiểu tử Luyện Khí kỳ tầng ba lại có những kiến thức này, không tồi chút nào. Sợ rằng sư môn quy định không truyền danh hào lão tổ ra ngoài cho nên không tiện bẩm báo a.
Nữ tử mạn diệu áo trắng gật đầu, khoát tay nói:
- Ngươi đi xuống trước đi.
- Vâng.
Cao lão đầu cung kính thi lễ, quay người đi ra ngoài.
Diệp Không đương nhiên không biết những chuyện này, hắn đã đứng tại lối ra vào phường thị. Chỉ thấy vài cây cột buộc lại thành cửa lớn của phường thị Man tộc, phía trên có mấy chữ to: Bách Trùng trại phường thị. Ở bên cạnh có một biển hiệu, trên đó viết: Xin dừng pháp khí phi hành.
Ở đại môn có vài nam tử mặc quần áo Man tộc, tất cả đều là Luyện Khí trung kỳ, xem ra là thủ vệ của đại môn..
- Phường thị! Ta tới rồi!
Diệp Không vui mừng, hắn thu hồi pháp khí thú cốt, vội vàng đi tới.
- Phí vào cửa một khối linh thạch.
Ở cửa ra vào, Diệp Không bị đại hán thủ vệ râu quái nón ngăn lại.
- Vào cửa còn phải giao tiền sao?
Diệp Không sững sờ nhưng vẫn không lấy linh thạch ra.
Đại hán kia khó chịu, khoát tay nói:
- Không giao đừng mong vào.
Trong lòng Diệp Không cảm thấy căm tức, ta chưa nói là không giao, mới chỉ sững sờ một chút, như vậy cũng không được sao?
- Cầm lấy.
Người ở dưới mái hiên, Diệp Không cũng nhịn được, đưa linh thạch ra.
Thật không ngờ, tính tình của đại hán kia không tốt, hắn không nhận, ngẩng đầu nhìn lên trời, lầu bầu:
- Luyện Khí kỳ tầng ba cũng dám vào hóng, thật không biết sống chết.
Diệp Không có chút tức giận, thầm nghĩ ngươi bất qua là Luyện Khí kỳ tầng bảy, có cái gì dám cười nhạo ta. Cho dù đánh nhau thì ngươi ăn được ta sao?
Chẳng qua Diệp Không biết rõ, ở nơi đất khách quê người, ngàn vạn lần phải nhẫn nhịn. Ở đây chỉ có một mình mình, còn người ta có cả đám, tốt nhất vẫn nên nhẫn nhịn.
Nhưng ai biết được, đột nhiên lại có người xuất đầu vì hắn. Một nam tử mặt trắng đi tới bên cạnh đại hán râu quai nón, hắn mở miệng nói:
- Sư huynh, hắn cũng không nói gì sai, huynh dựa vào cái gì mà không cho hắn tiến vào?
Đại hán lạnh nhạt nói:
- Ta nói không cho hắn tiến vào sao?
- Vậy huynh thu linh thạch đi.
- Ở đây chỉ có mình ta sao? Ngươi không thu được sao?
Diệp Không vội vàng đưa linh thạch cho nam tử mặt trắng, ai ngờ tiểu tử kia cũng không tiếp:
- Vốn ta có thể thu, nhưng hắn tìm huynh trước, huynh phải thu!
Diệp Không hiểu ra, không biết vì sao hai người này có mâu thuẫn với nhau… mà bọn họ mượn cớ từ hắn để cãi nhau…
- Hai vị đại ca, các người có cừu báo cừu, có oán báo oán, sao lại quay tiểu tu sĩ ta như chong chóng vậy. Các ngươi thu linh thạch rồi tiếp tục đàm luận có được không?
Hai người kia căn bản không nghe được lời nói của Diệp Không, cả hai tiếp tục đấu khẩu, đại hán râu quai nón không quan tâm nhìn ra phía xa, còn nam tử mặt trắng càng lúc càng tái mặt.
- Ngươi có giảng đạo lý hay không! Ta nhận thức tiểu tiên tử kia trước!
- Thế nhưng mà nàng yêu thích ta!
- Đừng chém gió, là ngươi trêu chọc nàng!
Ta ngã! Diệp Không vô cùng phiền muộn, hai huynh đệ tình càm khăng khít với nhau lại vì một nữ nhân mà đấu đá. Mẹ nó, lão tử không phải nữ nhân của các ngươi a, các ngươi liều mạng chắn không cho ta vào cổng làm gì.
Diệp Không đứng tại đây, chờ bọn người Cao Viễn Dương tới.
Thế nhưng những người khác không xuất hiện, chỉ có một mình Cao lão đầu đi tới, hắn cao giọng nói:
- Mấy vị tiểu huynh đệ bẩm báo một chút cho quản sự của các ngươi, nói rằng trưởng lão Man Ảnh của thương nghiệp Dịch gia tới, đang chờ tiếp kiến ở bên ngoài.
Diệp Không nghe vậy không khỏi trừng mắt, Man Ảnh sao, thế nào nghe như tên của nữ nhân vậy? Vừa rồi trên thuyền toàn là nam nhân a!
Suy nghĩ một chút, đúng rồi, nhất định là trốn ở trong khoang thuyền. Mình ở địa cầu đã quen với suy nghĩ trong buồng nhỏ trên thuyền là hàng hóa, thế nhưng ở đây là đại lục Thương Nam! Trữ vật thủ trạc có thể thu giữ rất nhiều thứ! Còn cần tới thuyền chuyên chở hàng hóa sao?
Đại hán râu quai nón đang tranh cãi nghe được Cao Viễn Dương nói vậy liền hành lễ:
- Quản sự của chúng ta đợi đã lâu, xin chờ một chút để ta vào bẩm báo.
Cao Viễn Dương gật đầu, trong lúc đang chờ đợi thấy được Diệp Không, ngạc nhiên hỏi:
- Hạ tiểu hữu, tại sao ngươi còn không đi vào?
Diệp Không cười khổ:
- Vừa rồi bọn họ vội vàng cãi nhau không quan tâm cho ta vào cửa.
Thanh niên mặt trắng thấy tên gia hỏa này vậy mà nhận biết người Dịch gia, hắn nhanh chóng tiến lên nói:
- Tiểu huynh đệ chớ trách, sư huynh của ta thường không phân biệt được nặng nhẹ, tới đây, để ta mang ngươi vào.
Trên thực tế Diệp Không cũng không muốn ở cùng với lão đầu. Bởi vì lời nói dối vẫn là lời nói dối, cho dù hoàn mỹ thế nào đi chăng nữa cũng có một ngày bị lộ ra, hắn cũng không muốn bị những Luyện Khí kỳ Đại viên mãn đuổi giết thành cặn bã.
Sau khi Diệp Không rời khỏi, Cao lão đầu cũng không đáp thuyền xuống mà đi vào một buồng nhỏ trong thuyền.
Diệp Không vốn tưởng rằng trong khoang thuyền chứa hàng hóa, kỳ thật không phải. Trong khoang thuyền có một nữ tử che mặt mặc áo trắng đang thưởng thức trà, tuy rằng không thấy rõ được khuôn mặt nàng thế nhưng có thể thấy thân thể uyển chuyển một cách hoàn mỹ, cánh tay, đôi chân đều xinh đẹp tuyệt diệu không chút mỡ thừa và cũng không gầy chút nào. Hình dạng lớn nhỏ đều rơi đúng vào chỗ cần có.
Cho dù nàng che mặt cũng lộ ra vẻ xinh đẹp tuyệt mỹ, mà đôi mắt lộ ra bên ngoài trong như nước mùa thu, càng thêm động lòng người.
- Sư tổ!
Cao Viễn Dương vậy mà gọi cô gái này là sư tổ!
Tu sĩ dùng cảnh giới cao thấp để xưng hô với nhau, nếu như Cao Viễn Dương là đệ tử Luyện Khí kỳ thì sư tổ của hắn chính là tu sĩ Kết Đan kỳ! Không thể tưởng tượng được cô gái áo trắng động lòng người như vậy lại là tiên nhân Kết Đan.
- Ta đã nghe đoạn đối thoại vừa rồi của các ngươi.
Thanh âm của nữ tử áo trắng cũng rất rung động, ôn nhu tinh tế tỉ mỉ khiến cho người nghe không biết chán. Đôi môi mọng đỏ của nàng hé mở, nói tiếp:
- Xem ra lần hành sự này thật không uổng. Đúng như ta dự đoán. Tu sĩ Man tộc vô cùng nghèo khó, linh thạch thiếu thốn, giá hàng nhất định vô cùng tiện nghi.
- Đúng vậy, chúng ta vừa dễ dàng thu mua số lượng linh trùng lớn để vận chuyển vào đại lục, lợi nhuận sẽ tăng gấp mấy lần a.
Cao Viễn Dương cũng vừa cười vừa nói.
- Chẳng qua cũng không thể tin tưởng hoàn toàn lời nói của tiểu tử này.
Nữ tử áo trắng hừ nhẹ một tiếng rồi nói:
- Tiểu tử vừa mới rời núi miệng lưỡi trơn tru, xem ra là loại con ông cháu cha, đặc biệt danh hào của lão tổ Nguyên Anh, cái gì mà Internet…
Nữ tử áo trắng nói xong không nhịn được cười, nụ cười này khiến đôi mi cong vút kia hơi chút rung, càng lộ ra vẻ sinh động, thật đẹp! Lão tu sĩ Cao Viễn Dương thấy vậy không khỏi cảm giác tim đập rộn ràng, hắn vội vã thu hồi ánh mắt.
Cao Viễn Dương hít sâu vào một ngụm khí lạnh, kiềm nén tâm tình nói tiếp:
- Tiểu tử Luyện Khí kỳ tầng ba lại có những kiến thức này, không tồi chút nào. Sợ rằng sư môn quy định không truyền danh hào lão tổ ra ngoài cho nên không tiện bẩm báo a.
Nữ tử mạn diệu áo trắng gật đầu, khoát tay nói:
- Ngươi đi xuống trước đi.
- Vâng.
Cao lão đầu cung kính thi lễ, quay người đi ra ngoài.
Diệp Không đương nhiên không biết những chuyện này, hắn đã đứng tại lối ra vào phường thị. Chỉ thấy vài cây cột buộc lại thành cửa lớn của phường thị Man tộc, phía trên có mấy chữ to: Bách Trùng trại phường thị. Ở bên cạnh có một biển hiệu, trên đó viết: Xin dừng pháp khí phi hành.
Ở đại môn có vài nam tử mặc quần áo Man tộc, tất cả đều là Luyện Khí trung kỳ, xem ra là thủ vệ của đại môn..
- Phường thị! Ta tới rồi!
Diệp Không vui mừng, hắn thu hồi pháp khí thú cốt, vội vàng đi tới.
- Phí vào cửa một khối linh thạch.
Ở cửa ra vào, Diệp Không bị đại hán thủ vệ râu quái nón ngăn lại.
- Vào cửa còn phải giao tiền sao?
Diệp Không sững sờ nhưng vẫn không lấy linh thạch ra.
Đại hán kia khó chịu, khoát tay nói:
- Không giao đừng mong vào.
Trong lòng Diệp Không cảm thấy căm tức, ta chưa nói là không giao, mới chỉ sững sờ một chút, như vậy cũng không được sao?
- Cầm lấy.
Người ở dưới mái hiên, Diệp Không cũng nhịn được, đưa linh thạch ra.
Thật không ngờ, tính tình của đại hán kia không tốt, hắn không nhận, ngẩng đầu nhìn lên trời, lầu bầu:
- Luyện Khí kỳ tầng ba cũng dám vào hóng, thật không biết sống chết.
Diệp Không có chút tức giận, thầm nghĩ ngươi bất qua là Luyện Khí kỳ tầng bảy, có cái gì dám cười nhạo ta. Cho dù đánh nhau thì ngươi ăn được ta sao?
Chẳng qua Diệp Không biết rõ, ở nơi đất khách quê người, ngàn vạn lần phải nhẫn nhịn. Ở đây chỉ có một mình mình, còn người ta có cả đám, tốt nhất vẫn nên nhẫn nhịn.
Nhưng ai biết được, đột nhiên lại có người xuất đầu vì hắn. Một nam tử mặt trắng đi tới bên cạnh đại hán râu quai nón, hắn mở miệng nói:
- Sư huynh, hắn cũng không nói gì sai, huynh dựa vào cái gì mà không cho hắn tiến vào?
Đại hán lạnh nhạt nói:
- Ta nói không cho hắn tiến vào sao?
- Vậy huynh thu linh thạch đi.
- Ở đây chỉ có mình ta sao? Ngươi không thu được sao?
Diệp Không vội vàng đưa linh thạch cho nam tử mặt trắng, ai ngờ tiểu tử kia cũng không tiếp:
- Vốn ta có thể thu, nhưng hắn tìm huynh trước, huynh phải thu!
Diệp Không hiểu ra, không biết vì sao hai người này có mâu thuẫn với nhau… mà bọn họ mượn cớ từ hắn để cãi nhau…
- Hai vị đại ca, các người có cừu báo cừu, có oán báo oán, sao lại quay tiểu tu sĩ ta như chong chóng vậy. Các ngươi thu linh thạch rồi tiếp tục đàm luận có được không?
Hai người kia căn bản không nghe được lời nói của Diệp Không, cả hai tiếp tục đấu khẩu, đại hán râu quai nón không quan tâm nhìn ra phía xa, còn nam tử mặt trắng càng lúc càng tái mặt.
- Ngươi có giảng đạo lý hay không! Ta nhận thức tiểu tiên tử kia trước!
- Thế nhưng mà nàng yêu thích ta!
- Đừng chém gió, là ngươi trêu chọc nàng!
Ta ngã! Diệp Không vô cùng phiền muộn, hai huynh đệ tình càm khăng khít với nhau lại vì một nữ nhân mà đấu đá. Mẹ nó, lão tử không phải nữ nhân của các ngươi a, các ngươi liều mạng chắn không cho ta vào cổng làm gì.
Diệp Không đứng tại đây, chờ bọn người Cao Viễn Dương tới.
Thế nhưng những người khác không xuất hiện, chỉ có một mình Cao lão đầu đi tới, hắn cao giọng nói:
- Mấy vị tiểu huynh đệ bẩm báo một chút cho quản sự của các ngươi, nói rằng trưởng lão Man Ảnh của thương nghiệp Dịch gia tới, đang chờ tiếp kiến ở bên ngoài.
Diệp Không nghe vậy không khỏi trừng mắt, Man Ảnh sao, thế nào nghe như tên của nữ nhân vậy? Vừa rồi trên thuyền toàn là nam nhân a!
Suy nghĩ một chút, đúng rồi, nhất định là trốn ở trong khoang thuyền. Mình ở địa cầu đã quen với suy nghĩ trong buồng nhỏ trên thuyền là hàng hóa, thế nhưng ở đây là đại lục Thương Nam! Trữ vật thủ trạc có thể thu giữ rất nhiều thứ! Còn cần tới thuyền chuyên chở hàng hóa sao?
Đại hán râu quai nón đang tranh cãi nghe được Cao Viễn Dương nói vậy liền hành lễ:
- Quản sự của chúng ta đợi đã lâu, xin chờ một chút để ta vào bẩm báo.
Cao Viễn Dương gật đầu, trong lúc đang chờ đợi thấy được Diệp Không, ngạc nhiên hỏi:
- Hạ tiểu hữu, tại sao ngươi còn không đi vào?
Diệp Không cười khổ:
- Vừa rồi bọn họ vội vàng cãi nhau không quan tâm cho ta vào cửa.
Thanh niên mặt trắng thấy tên gia hỏa này vậy mà nhận biết người Dịch gia, hắn nhanh chóng tiến lên nói:
- Tiểu huynh đệ chớ trách, sư huynh của ta thường không phân biệt được nặng nhẹ, tới đây, để ta mang ngươi vào.
/190
|