Bà chủ Phong Tứ Nương của Tàng Xuân Lâu biết rõ Thiết đại nhân vì cái gì phát uy, nhưng nàng cũng không thể nói được gì, cho nên nhờ Huynh đệ Lô gia giúp đỡ.
Có thể hai nhà hắc bạch thì vĩnh viễn là bạch đạo chiếm thượng phong, nha môn không tìm Long Hổ Bang gây phiền toái, cũng là nhìn mặt mũi của Diệp Không, nếu Huynh đệ Lô gia không hiểu chuyện, cũng không ăn no đi trêu chọc quan phủ.
Mà Phong Tứ Nương thì khó xử ở giữa, vừa vặn, Diệp Không đi tới.
Diệp gia uy phong khỏi cần nói, mà Bát thiếu gia lại là nhân vật làm Thiết Nha Tư sợ hãi, Huynh đệ Lô gia giải quyết không hết, nhưng Bát thiếu gia ra mặt giải quyết, chẳng phải chỉ mấy phút đồng hồ thôi sao?
Có thể Phong Tứ Nương không nghĩ tới Bát thiếu gia tinh ranh như quỷ, căn bản không để ý tới việc nàng lấy lòng, nàng cũng chỉ có thể cười khổ mà không đề cập tới.
Đi vào phòng, Diệp Không lại khó chịu.
- Đây không phải là gian phòng Phạm Cửu Xà mướn trước đây sao? Ngươi mang bọn ta vào đây là có ý gì? Hay là muốn cho chúng ta có kết cục giống như Huynh đệ Phạm gia, hay là để cho chúng ta chơi đám đàn bà mà bọn Huynh đệ Phạm gia từng chơi?
Bát thiếu gia này đúng là không phải nhân vật bình thường a, không ngờ có thể nhìn ra căn phòng này a, được, vậy thì đổi a.
Kỳ thật Diệp Không cũng không phải cố ý bới móc, hắn là người địa cầu, ở thế kỷ hai mươi mốt, đương nhiên rất giảng vệ sinh, hắn nhìn thấy ở cái giường lớn đặt ở trung tâm phòng tiếp qua không biết bao nhiêu người, nhưng không có đổi ga giường, cũng thấy nhà vệ sinh nữ đặt một loạt bồn, đám tiểu thư chỉ giặt rửa đơn giản chỗ ấy rồi lại đi tiếp một khách khác.
Ở địa cầu, những chuyện mua bán thân xác rất bí mật, mà ở Thương Nam đại lục mở thanh lâu quang minh chính đại, lại không có biện pháp bảo vệ, tình huống vệ sinh đương nhiên không thể lạc quan.
Cho nên muốn Diệp Không nằm qua cái giường của Huynh đệ Phạm gia, đi làm Tiểu Đào Hồng (ý nói là chơi lại ...), hắn tuyệt đối không làm.
Rất nhanh, ba người đổi gian phòng khác, đây là gian phòng dành cho người trong trắng, rất đơn giản, ngươi không bán còn muốn gian phòng làm gì chứ?
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, đó là chuẩn bị cho người còn trong trắng, những nữ nhân này tùy thời chuẩn bị treo giá, đây cũng là thời khắc kiếm chác nhiều nhất trong đời các nàng, cho nên mới có gian phòng này.
- Gian phòng này không tệ, rất thanh nhã, trước kia không có nam nhân làm việc ở đây chứ?
Diệp Không rất hài lòng, nhưng hắn không nghĩ tới, gian phòng này vừa đổi, còn có chuyện không may sẽ đến.
- Bát thiếu gia, tiểu Hỉ Thước đến hầu hạ người.
Diệp Không nhìn thấy tiểu nữ hài trước mặt, trừng to mắt, đây cũng quá nhỏ a, khuôn mặt bề ngoài rất thanh tú, nhưng thân thể còn nhỏ và chưa nảy nở, trước ngực phẳng như sân bay, đoán chừng dù là máy bay Airbus A380 cũng có thể vững vàng hạ cánh a.
- Ách, thật đúng là tiểu Hỉ Thước, ngươi mấy tuổi?
Diệp Không buồn cười, lão tử lúc này biến thành thích loli rồi?
- Bẩm Bát thiếu gia, ta mười hai.
Tiểu Hỉ Thước mặc dù nhỏ, nhưng đã được huấn luyện, rất phóng đãng đi tới rót rượu cho bọn người Diệp Không.
- Mười hai? Cũng không biết phát dục hay chưa a?
Diệp Không nhẹ giọng nói thầm một câu, đối với trẻ vị thành niên như vậy, hắn thật sự không hạ thủ nổi, tuy hắn cũng là vị thành niên a.
- Đổi đi, đổi đi a, quá nhỏ.
Diệp Không không có hứng thú với những đứa bé thế này, đoán chừng Hoàng Tuyền lão tổ cũng không có hứng thú.
- Nguyên lai Bát thiếu gia ưa thích tiểu tỷ tỷ.
Sau khi Huynh đệ Lô gia cười khanh khách, không qua một hồi, có nữ tử phong tình tiến vào.
Diệp Không xem xét, nhận thức, đây là cô nương lúc trước cùng ăn cơm với Phạm Cửu Xà, Tiểu Oanh cô nương tuy đã bị sờ qua nhưng chắc hẳn vẫn còn zin a. Khi hắn tới nàng chưa xuất hiện bởi vì lúc đó nàng cũng đang tiếp khách.
Diệp Không đối với nha đầu này rất thỏa mãn, trên dưới đều có, tuy đã có người sờ vuốt qua rồi, nhưng vẫn có nét a.
- Bát thiếu gia!
Tiểu Oanh đi tới chào hỏi, sau đó dán sát vào người của Diệp Không, cô bé này lớn hơn tiểu loli kia vài tuổi. đúng là quá tốt rồi, nên có đều có đủ, lúc này mới thú vị nha.
- Ai, tiểu Ma Tước... A, tiểu Hỉ Thước, ngươi chờ một chút.
Diệp Không tâm nhãn vẫn không tệ, gọi tiểu nha đầu kia lại, cho nàng hai lượng bạc vụn, tiểu nha đầu lúc này mới đi ra.
- Bát thiếu gia, ngươi đúng là tâm tính thiện lương a!
Tiểu Oanh cô nương ỏn ẻn ôm lấy Diệp Không, hai khối thịt nhu nhuyễn dính sát vào người của Diệp Không.
- Ăn cơm trước đi.
Diệp Không phân phó một câu, sau đó dùng thần thức gọi Hoàng Tuyền lão tổ, hỏi hắn nhìn tiểu Oanh này có hợp khẩu vị hay không.
Nhưng ai biết, Hoàng Tuyền lão tổ lúc này ngủ đúng là mê mệt, mặc cho ngươi gọi thế nào, hắn cũng không tỉnh lại.
- Bát thiếu gia, như thế nào không ăn, nô gia đút cho người ăn được không?
Tiểu Oanh cô nương thật vui vẻ, gắp thức ăn đưa vào trong miệng Diệp Không.
Nàng đương nhiên vui vẻ, có thể cùng Bát thiếu gia là vinh hạnh của nàng, đây là chỗ tốt của danh nhân, giống như, nếu Diệp Hạo Nhiên tới đây tìm vui, các tiểu thư kia không vui vẻ mới là gặp quỷ.
Huống chi vừa mới rồi tiểu Oanh đang tiếp một lão gia hỏa, lão gia hỏa kia gặp mặt là động tay động chân, hơn nữa tay chân của lão già cũng không nhẹ, niết mạnh làm cho tiểu Oanh thấy đau, nàng chịu đau khổ của hắn, trong nội tâm hoài niệm thủ pháp lúc trước của Bát thiếu gia, thì bên ngoài có người gọi nàng.
Tiểu Oanh đúng là vui vẻ, nhưng lão gia hỏa không vui, hắn là đại địa chủ bên ngoài Nam Đô Thành, khó có khi được nếm "đồ ăn tươi" ở Tàng Xuân Lâu, vừa có chút niềm vui thú, nàng đã biến mất vô ảnh vô tung.
- Mẹ kiếp! Xem thường ta không có tiền à? Các ngươi sẽ hối hận! Một cái thanh lâu, các ngươi chảnh cái gì chứ? Ta ở Nam Đô Thành này cũng có số má đấy.
Lão già này nóng giận thành tính, đuổi cô nương bị đổi đi, hắn cũng thu thập hầu bao, nổi giận đùng đùng rời đi.
Lão già này là Tiền Lão Tài, hắn ở Nam Đô Thành này đúng là có máu mặt, cháu hắn chính là nha dịch ở phủ nha, đừng nhìn nha dịch không lớn, nhưng dù sao có mặc quan phục, ở đâu trên đại lục này cũng giống như ở Địa cầu, mặc quan phục là có thể ức hiếp dân chúng.
Đi vào nha môn thành thủ, một đám nha dịch đang bài bạc, Tiền Lão Tài tìm được cháu trai, đem chuyện vừa rồi nói ra, cháu hắn vỗ ngực nói lớn:
- Bao lên người cháy, chẳng phải là Tàng Xuân Lâu thôi sao, Thiết đại nhân chúng ta đang gây phiến toái cho nơi đó, cháu sẽ đánh kẻ đoạt cô nương của ngài một trận, cho ngài hả giận.
Tiền Lão Tài nhanh chóng đưa bạc, cháu hắn cầm bạc đi gặp Thiết Nha Tư, lão Thiết đang rãnh rỗi toàn thân ngứa ngáy, nghe báo cáo xong, lại trông thấy bạc, cho nên vỗ bàn một cái.
- Đi!
Một bọn nha dịch nghe Thiết Nha Tư an bài, nhao nhao cầm đại đao, xiềng xích, khóa gông, dốc toàn bộ lực lượng.
Đột nhiên Thiết Nha Tư nói tới tối nay Trần Thanh Thiên có việc, cho nên an bài hai tâm phúc lưu lại, lúc này mới an tâm rời đi, thẳng hướng Tàng Xuân Lâu.
Có thể hai nhà hắc bạch thì vĩnh viễn là bạch đạo chiếm thượng phong, nha môn không tìm Long Hổ Bang gây phiền toái, cũng là nhìn mặt mũi của Diệp Không, nếu Huynh đệ Lô gia không hiểu chuyện, cũng không ăn no đi trêu chọc quan phủ.
Mà Phong Tứ Nương thì khó xử ở giữa, vừa vặn, Diệp Không đi tới.
Diệp gia uy phong khỏi cần nói, mà Bát thiếu gia lại là nhân vật làm Thiết Nha Tư sợ hãi, Huynh đệ Lô gia giải quyết không hết, nhưng Bát thiếu gia ra mặt giải quyết, chẳng phải chỉ mấy phút đồng hồ thôi sao?
Có thể Phong Tứ Nương không nghĩ tới Bát thiếu gia tinh ranh như quỷ, căn bản không để ý tới việc nàng lấy lòng, nàng cũng chỉ có thể cười khổ mà không đề cập tới.
Đi vào phòng, Diệp Không lại khó chịu.
- Đây không phải là gian phòng Phạm Cửu Xà mướn trước đây sao? Ngươi mang bọn ta vào đây là có ý gì? Hay là muốn cho chúng ta có kết cục giống như Huynh đệ Phạm gia, hay là để cho chúng ta chơi đám đàn bà mà bọn Huynh đệ Phạm gia từng chơi?
Bát thiếu gia này đúng là không phải nhân vật bình thường a, không ngờ có thể nhìn ra căn phòng này a, được, vậy thì đổi a.
Kỳ thật Diệp Không cũng không phải cố ý bới móc, hắn là người địa cầu, ở thế kỷ hai mươi mốt, đương nhiên rất giảng vệ sinh, hắn nhìn thấy ở cái giường lớn đặt ở trung tâm phòng tiếp qua không biết bao nhiêu người, nhưng không có đổi ga giường, cũng thấy nhà vệ sinh nữ đặt một loạt bồn, đám tiểu thư chỉ giặt rửa đơn giản chỗ ấy rồi lại đi tiếp một khách khác.
Ở địa cầu, những chuyện mua bán thân xác rất bí mật, mà ở Thương Nam đại lục mở thanh lâu quang minh chính đại, lại không có biện pháp bảo vệ, tình huống vệ sinh đương nhiên không thể lạc quan.
Cho nên muốn Diệp Không nằm qua cái giường của Huynh đệ Phạm gia, đi làm Tiểu Đào Hồng (ý nói là chơi lại ...), hắn tuyệt đối không làm.
Rất nhanh, ba người đổi gian phòng khác, đây là gian phòng dành cho người trong trắng, rất đơn giản, ngươi không bán còn muốn gian phòng làm gì chứ?
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, đó là chuẩn bị cho người còn trong trắng, những nữ nhân này tùy thời chuẩn bị treo giá, đây cũng là thời khắc kiếm chác nhiều nhất trong đời các nàng, cho nên mới có gian phòng này.
- Gian phòng này không tệ, rất thanh nhã, trước kia không có nam nhân làm việc ở đây chứ?
Diệp Không rất hài lòng, nhưng hắn không nghĩ tới, gian phòng này vừa đổi, còn có chuyện không may sẽ đến.
- Bát thiếu gia, tiểu Hỉ Thước đến hầu hạ người.
Diệp Không nhìn thấy tiểu nữ hài trước mặt, trừng to mắt, đây cũng quá nhỏ a, khuôn mặt bề ngoài rất thanh tú, nhưng thân thể còn nhỏ và chưa nảy nở, trước ngực phẳng như sân bay, đoán chừng dù là máy bay Airbus A380 cũng có thể vững vàng hạ cánh a.
- Ách, thật đúng là tiểu Hỉ Thước, ngươi mấy tuổi?
Diệp Không buồn cười, lão tử lúc này biến thành thích loli rồi?
- Bẩm Bát thiếu gia, ta mười hai.
Tiểu Hỉ Thước mặc dù nhỏ, nhưng đã được huấn luyện, rất phóng đãng đi tới rót rượu cho bọn người Diệp Không.
- Mười hai? Cũng không biết phát dục hay chưa a?
Diệp Không nhẹ giọng nói thầm một câu, đối với trẻ vị thành niên như vậy, hắn thật sự không hạ thủ nổi, tuy hắn cũng là vị thành niên a.
- Đổi đi, đổi đi a, quá nhỏ.
Diệp Không không có hứng thú với những đứa bé thế này, đoán chừng Hoàng Tuyền lão tổ cũng không có hứng thú.
- Nguyên lai Bát thiếu gia ưa thích tiểu tỷ tỷ.
Sau khi Huynh đệ Lô gia cười khanh khách, không qua một hồi, có nữ tử phong tình tiến vào.
Diệp Không xem xét, nhận thức, đây là cô nương lúc trước cùng ăn cơm với Phạm Cửu Xà, Tiểu Oanh cô nương tuy đã bị sờ qua nhưng chắc hẳn vẫn còn zin a. Khi hắn tới nàng chưa xuất hiện bởi vì lúc đó nàng cũng đang tiếp khách.
Diệp Không đối với nha đầu này rất thỏa mãn, trên dưới đều có, tuy đã có người sờ vuốt qua rồi, nhưng vẫn có nét a.
- Bát thiếu gia!
Tiểu Oanh đi tới chào hỏi, sau đó dán sát vào người của Diệp Không, cô bé này lớn hơn tiểu loli kia vài tuổi. đúng là quá tốt rồi, nên có đều có đủ, lúc này mới thú vị nha.
- Ai, tiểu Ma Tước... A, tiểu Hỉ Thước, ngươi chờ một chút.
Diệp Không tâm nhãn vẫn không tệ, gọi tiểu nha đầu kia lại, cho nàng hai lượng bạc vụn, tiểu nha đầu lúc này mới đi ra.
- Bát thiếu gia, ngươi đúng là tâm tính thiện lương a!
Tiểu Oanh cô nương ỏn ẻn ôm lấy Diệp Không, hai khối thịt nhu nhuyễn dính sát vào người của Diệp Không.
- Ăn cơm trước đi.
Diệp Không phân phó một câu, sau đó dùng thần thức gọi Hoàng Tuyền lão tổ, hỏi hắn nhìn tiểu Oanh này có hợp khẩu vị hay không.
Nhưng ai biết, Hoàng Tuyền lão tổ lúc này ngủ đúng là mê mệt, mặc cho ngươi gọi thế nào, hắn cũng không tỉnh lại.
- Bát thiếu gia, như thế nào không ăn, nô gia đút cho người ăn được không?
Tiểu Oanh cô nương thật vui vẻ, gắp thức ăn đưa vào trong miệng Diệp Không.
Nàng đương nhiên vui vẻ, có thể cùng Bát thiếu gia là vinh hạnh của nàng, đây là chỗ tốt của danh nhân, giống như, nếu Diệp Hạo Nhiên tới đây tìm vui, các tiểu thư kia không vui vẻ mới là gặp quỷ.
Huống chi vừa mới rồi tiểu Oanh đang tiếp một lão gia hỏa, lão gia hỏa kia gặp mặt là động tay động chân, hơn nữa tay chân của lão già cũng không nhẹ, niết mạnh làm cho tiểu Oanh thấy đau, nàng chịu đau khổ của hắn, trong nội tâm hoài niệm thủ pháp lúc trước của Bát thiếu gia, thì bên ngoài có người gọi nàng.
Tiểu Oanh đúng là vui vẻ, nhưng lão gia hỏa không vui, hắn là đại địa chủ bên ngoài Nam Đô Thành, khó có khi được nếm "đồ ăn tươi" ở Tàng Xuân Lâu, vừa có chút niềm vui thú, nàng đã biến mất vô ảnh vô tung.
- Mẹ kiếp! Xem thường ta không có tiền à? Các ngươi sẽ hối hận! Một cái thanh lâu, các ngươi chảnh cái gì chứ? Ta ở Nam Đô Thành này cũng có số má đấy.
Lão già này nóng giận thành tính, đuổi cô nương bị đổi đi, hắn cũng thu thập hầu bao, nổi giận đùng đùng rời đi.
Lão già này là Tiền Lão Tài, hắn ở Nam Đô Thành này đúng là có máu mặt, cháu hắn chính là nha dịch ở phủ nha, đừng nhìn nha dịch không lớn, nhưng dù sao có mặc quan phục, ở đâu trên đại lục này cũng giống như ở Địa cầu, mặc quan phục là có thể ức hiếp dân chúng.
Đi vào nha môn thành thủ, một đám nha dịch đang bài bạc, Tiền Lão Tài tìm được cháu trai, đem chuyện vừa rồi nói ra, cháu hắn vỗ ngực nói lớn:
- Bao lên người cháy, chẳng phải là Tàng Xuân Lâu thôi sao, Thiết đại nhân chúng ta đang gây phiến toái cho nơi đó, cháu sẽ đánh kẻ đoạt cô nương của ngài một trận, cho ngài hả giận.
Tiền Lão Tài nhanh chóng đưa bạc, cháu hắn cầm bạc đi gặp Thiết Nha Tư, lão Thiết đang rãnh rỗi toàn thân ngứa ngáy, nghe báo cáo xong, lại trông thấy bạc, cho nên vỗ bàn một cái.
- Đi!
Một bọn nha dịch nghe Thiết Nha Tư an bài, nhao nhao cầm đại đao, xiềng xích, khóa gông, dốc toàn bộ lực lượng.
Đột nhiên Thiết Nha Tư nói tới tối nay Trần Thanh Thiên có việc, cho nên an bài hai tâm phúc lưu lại, lúc này mới an tâm rời đi, thẳng hướng Tàng Xuân Lâu.
/190
|