Cha của Hinh Nhi họ Lâm, vì thế tên đầy đủ của cô bé là Lâm Hinh Nhi.
Hai năm trước Hồ Tú đưa Lâm Hinh Nhi đến khu Cao Bằng Lĩnh Hải. Khu này có vài trường tiểu học nhưng chất lượng giáo dục cũng không được tốt. Hồ Tú không thể mua quần áo đẹp, đồ ăn ngon cho cô bé nhưng không thể không cho Hinh Nhi học trường học tốt một chút, vì Hồ Tú biết rằng việc học tập của trẻ con rất quan trọng.
Trường cô bé học cách thành tây Lĩnh Hải mười lăm kilômét, đây là một trường có chi phí học tập ở mức trung bình. Mặc dù quốc gia đã có chính sách miễn giảm học phí, phụ phí cho học sinh, nhưng còn rất nhiều trường muốn thu thêm tiền nên bày ra phí học bù, phí tham khảo tư liệu, phí đồng phục, những thứ này rõ ràng không nằm trong chính sách miễn giảm của nhà nước.
Ba người lên xe bus ngồi chừng hơn bốn mươi phút, tiếp theo xuống xe đi bộ chừng hai mươi phút nữa mới đến trường học của Hinh Nhi.
Lúc này đã là một giờ bốn mưoi, đang là giờ cao điểm, các bậc phụ huynh đang tấp nập đưa con đi học. Có người thì đi ô tô đưa con đi học, có người thì đi xe máy, còn như Tiêu Thần và Hồ Tú nắm tay dắt con đi học thì gần như không có ai.
- Hinh Nhi, bạn đến rồi sao.
Ngay lúc hai người Tiêu Thần muốn đưa Hinh Nhi vào cửa thì có một cô bé thân hình mập mạp trông như một cây cột, mặc chiếc váy màu lam đi đến trước mặt ba người Tiêu Thần.
- Cháu chào cô chú.
Cô bé mập mạp thấy có hai người một trái một phải nắm tay Hinh Nhi, cũng hiểu ra chuyện gì đó liền hướng đến hai người Tiêu Thần vấn an.
- Ặc!
Vừa nghe lời này, Tiêu Thần nhìn cô bé mập, có vẻ rất hiểu chuyện đây, vừa nhìn ta đã nhận định ta là chồng Hồ Tú. Hắn nhìn cô bé bằng một ánh mắt tán dương nói:
- Ha ha, tốt lắm, ở lớp học xin nhờ em chiếu cố nhiều hơn đến Hinh Nhi nhà chúng ta nhé, đừng để ai bắt nạt nàng.
- Chú cứ yên tâm đi, Hinh Nhi luôn có ta bảo vệ, không ai dám bắt nạt nàng đâu.
Cô bé mập cũng có vài phần hiệp nghĩa, nhìn khổ người nàng như vậy, còn có trên người nàng mặc bộ váy màu lam cũng tương tự như Hinh Nhi, Tiêu Thần âm thầm gật đầu, xem ra cô bé này cùng Hinh Nhi quan hệ cũng không tồi.
- Tiểu Hà, đừng nghe chú này nói lung tung, các người thật là, lo học tập cho tốt. Còn nói chuyện bảo vệ hay không bảo vệ, đây là chuyện trẻ con có thể nói sao?
Hồ Tú hung hăng cấu Tiêu Thần một cái, rồi mỉm cười nói với cô bé mập.
- Cháu biết rồi, Hinh Nhi, chúng ta đi thôi.
Tiểu Hà tiến lên kéo Hinh Nhi, hai người chào hỏi Tiêu Thần và Hồ Tú xong rồi vừa nói chuyện vừa đi thẳng vào lớp học.
Cho đến khi hình bóng hai cô gái khuất khỏi tầm mắt, Tiêu Thần mới chợt tỉnh.
- Chị Tú sao lại nhìn tôi như vậy?
Mới quay đầu lại, Tiêu Thần thấy sắc mặt Hồ Tú hồng lên, đang nhìn chằm chằm mình, chả có lẽ Hinh Nhi vừa đi nàng đã muốn...rồi sao?
- Ngươi chỉ biết chiếm tiện nghi của ta, còn nữa, cái gì mà " Hinh Nhi nhà chúng ta", Hinh Nhi của ta biến thành của ngươi từ lúc nào thế hả?
Hồ Tú mắng Tiêu Thần. Vừa mắng vừa tức giận, liếc đôi mắt đẹp nhìn Tiêu Thần một cái, dù cho nàng đang tức giận cũng vẫn lộ vẻ phong tình vạn chủng.
Nàng mặc một bộ áo liền váy màu đen ngực trễ, dáng người cao gầy kết hợp hoàn mĩ với khuôn mặt mê người, ánh mắt kiều mị, tuyệt đối có thể miểu sát phần đông đàn ông nhìn vào. Tiêu Thần cười hắc hắc, kéo Hồ Tú lại, ôm vào lòng, thì thầm:
- Nàng đã là của ta, chả lẽ Hinh Nhi còn không phải của nhà chúng ta sao?
- A! Sao anh lại phóng túng vậy, ở đây rất nhiều người đang nhìn kìa!
Bị Tiêu Thần ôm giữa chỗ đông người. Mặt Hồ Tú đỏ bừng lên, trống ngực đập liên hồi, hai mắt không dám nhìn Tiêu Thần, đôi tay nhỏ bé muốn đẩy Tiêu Thần ra nhưng mà khí lực của hắn quá mạnh nên nàng chẳng còn cách nào khác đành cố tỏ ra vẻ bình tĩnh che giấu vẻ ngại ngùng.
- Có gì mà phải xấu hổ, dù sao chị Tú cũng đã là đàn bà của em, người ta yêu nhau thì quan tâm đến thiên hạ đàm tiếu làm gì, chị Tú, cho tôi hôn một cái nào.
Tiêu Thần cười hắc hắc, dứt lời đã đem miệng rộng đánh tới, thừa dịp Hồ Tú không chú ý, hắn ngậm luôn đôi môi ngọt ngào của người đẹp.
- Ai da, mắc cỡ chết!
Hồ Tú bị Tiêu Thần thân mật như vậy, xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ nào để chui xuống, mặt đỏ bừng như gấc, tim đập liên hồi.
- Ha ha, được rồi, tôi cũng không trêu ghẹo chị nữa, đi thôi, tôi với chị đi mua xe nào!
Tiêu Thần nhìn bốn phía, quả thật nơi này có quá nhiều người nhìn, làm việc tình cảm ở nơi đây có vẻ không thích hợp, Tiêu Thần buông Hồ Tú ra rồi nói.
- Mua xe? Mua xe gì?
Hồ Tú còn ngớ ngẩn,hỏi lại.
Tiêu Thần kéo tay đôi tay nhỏ bé của nàng quơ quơ, cười nói:
- Còn xe gì nữa! Mua xe vừa đến tối nay có thể đến đón Hinh Nhi về nhà, ngày mai ta lại đi mua phòng ở.
- Hả? Pháo ca, cậu thật sự muốn mua xe và nhà cho chúng ta à? Như vậy không được đâu, nhưng thứ đó tốn rất nhiều tiền.
Hồ Tú giật mình, bưng miệng không nói được lời nào nữa. Đối với nàng mà nói, cho dù Tiêu Thần không cho nàng bất cứ thứ gì, nàng vẫn sẽ hết lòng vì hắn, hắn là một người đàn ông cho nàng cảm giác gia đình, cảm giác có một người chồng để nương tựa.
- Chị yêu quý, đi thôi, đã là chồng chị thì tiêu chút tiền có là gì đâu.
Tiêu Thần cười, hôn mu bàn tay Hồ Tú, sau đó áp lên mặt mình, cảm nhận độ mềm của đôi tay, ôn nhu nói.
- Hơn nữa, Hinh Nhi hiện giờ phải đi học phải mất hơn một giờ, rất phiền toái. Hơn nữa an ninh ở khu Cao Bằng không tốt lắm, vậy thì tôi làm sao có thể yên tâm cho chị yêu quý ở nơi như thế này được.
- Pháo ca.
Hồ Tú cảm động, vùi đầu vào lòng Tiêu Thần, lúc này nàng đã động chân tình, đâu thèm để ý đến ánh mắt mọi người chung quanh, rúc vào lòng Tiêu Thần, người đẹp kiều mị trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Hơn mười phút sau, hai người đã tới phía trước một salon ô tô rất lớn.
Vừa vào bên trong liền có một cô nhân viên bán hàng xinh đẹp tươi cười đi tới, nhiệt tình tiếp đón hai người.
- Tiên sinh, phu nhân ngài thật đẹp.
Cô nhân viên bán hàng cũng rất chuyên nghiệp, phục vụ rất nhiệt tình, hai người Tiêu Thần vừa mới ngồi xuống đã rót cho mỗi người mỗi chén trà, rồi mở miệng tán dương Hồ Tú.
- Ha ha, vị tiểu thư này đúng là người thật thà.
Tiêu Thần cười cười, cầm một chén nước cô nhân viên vừa rót đưa cho Hồ Tú.
Nhìn người đàn ông trước mặt, cô nhân viên trong ánh tràn ngập vẻ hâm mộ, đây không phải là người đàn ông trong mơ của mọi cô gái sao? Vừa có tiền, vừa đẹp trai, tuổi lại còn rất trẻ, đối với vợ lại hết sức ân cần chiều chuộng như vậy.
Hai năm trước Hồ Tú đưa Lâm Hinh Nhi đến khu Cao Bằng Lĩnh Hải. Khu này có vài trường tiểu học nhưng chất lượng giáo dục cũng không được tốt. Hồ Tú không thể mua quần áo đẹp, đồ ăn ngon cho cô bé nhưng không thể không cho Hinh Nhi học trường học tốt một chút, vì Hồ Tú biết rằng việc học tập của trẻ con rất quan trọng.
Trường cô bé học cách thành tây Lĩnh Hải mười lăm kilômét, đây là một trường có chi phí học tập ở mức trung bình. Mặc dù quốc gia đã có chính sách miễn giảm học phí, phụ phí cho học sinh, nhưng còn rất nhiều trường muốn thu thêm tiền nên bày ra phí học bù, phí tham khảo tư liệu, phí đồng phục, những thứ này rõ ràng không nằm trong chính sách miễn giảm của nhà nước.
Ba người lên xe bus ngồi chừng hơn bốn mươi phút, tiếp theo xuống xe đi bộ chừng hai mươi phút nữa mới đến trường học của Hinh Nhi.
Lúc này đã là một giờ bốn mưoi, đang là giờ cao điểm, các bậc phụ huynh đang tấp nập đưa con đi học. Có người thì đi ô tô đưa con đi học, có người thì đi xe máy, còn như Tiêu Thần và Hồ Tú nắm tay dắt con đi học thì gần như không có ai.
- Hinh Nhi, bạn đến rồi sao.
Ngay lúc hai người Tiêu Thần muốn đưa Hinh Nhi vào cửa thì có một cô bé thân hình mập mạp trông như một cây cột, mặc chiếc váy màu lam đi đến trước mặt ba người Tiêu Thần.
- Cháu chào cô chú.
Cô bé mập mạp thấy có hai người một trái một phải nắm tay Hinh Nhi, cũng hiểu ra chuyện gì đó liền hướng đến hai người Tiêu Thần vấn an.
- Ặc!
Vừa nghe lời này, Tiêu Thần nhìn cô bé mập, có vẻ rất hiểu chuyện đây, vừa nhìn ta đã nhận định ta là chồng Hồ Tú. Hắn nhìn cô bé bằng một ánh mắt tán dương nói:
- Ha ha, tốt lắm, ở lớp học xin nhờ em chiếu cố nhiều hơn đến Hinh Nhi nhà chúng ta nhé, đừng để ai bắt nạt nàng.
- Chú cứ yên tâm đi, Hinh Nhi luôn có ta bảo vệ, không ai dám bắt nạt nàng đâu.
Cô bé mập cũng có vài phần hiệp nghĩa, nhìn khổ người nàng như vậy, còn có trên người nàng mặc bộ váy màu lam cũng tương tự như Hinh Nhi, Tiêu Thần âm thầm gật đầu, xem ra cô bé này cùng Hinh Nhi quan hệ cũng không tồi.
- Tiểu Hà, đừng nghe chú này nói lung tung, các người thật là, lo học tập cho tốt. Còn nói chuyện bảo vệ hay không bảo vệ, đây là chuyện trẻ con có thể nói sao?
Hồ Tú hung hăng cấu Tiêu Thần một cái, rồi mỉm cười nói với cô bé mập.
- Cháu biết rồi, Hinh Nhi, chúng ta đi thôi.
Tiểu Hà tiến lên kéo Hinh Nhi, hai người chào hỏi Tiêu Thần và Hồ Tú xong rồi vừa nói chuyện vừa đi thẳng vào lớp học.
Cho đến khi hình bóng hai cô gái khuất khỏi tầm mắt, Tiêu Thần mới chợt tỉnh.
- Chị Tú sao lại nhìn tôi như vậy?
Mới quay đầu lại, Tiêu Thần thấy sắc mặt Hồ Tú hồng lên, đang nhìn chằm chằm mình, chả có lẽ Hinh Nhi vừa đi nàng đã muốn...rồi sao?
- Ngươi chỉ biết chiếm tiện nghi của ta, còn nữa, cái gì mà " Hinh Nhi nhà chúng ta", Hinh Nhi của ta biến thành của ngươi từ lúc nào thế hả?
Hồ Tú mắng Tiêu Thần. Vừa mắng vừa tức giận, liếc đôi mắt đẹp nhìn Tiêu Thần một cái, dù cho nàng đang tức giận cũng vẫn lộ vẻ phong tình vạn chủng.
Nàng mặc một bộ áo liền váy màu đen ngực trễ, dáng người cao gầy kết hợp hoàn mĩ với khuôn mặt mê người, ánh mắt kiều mị, tuyệt đối có thể miểu sát phần đông đàn ông nhìn vào. Tiêu Thần cười hắc hắc, kéo Hồ Tú lại, ôm vào lòng, thì thầm:
- Nàng đã là của ta, chả lẽ Hinh Nhi còn không phải của nhà chúng ta sao?
- A! Sao anh lại phóng túng vậy, ở đây rất nhiều người đang nhìn kìa!
Bị Tiêu Thần ôm giữa chỗ đông người. Mặt Hồ Tú đỏ bừng lên, trống ngực đập liên hồi, hai mắt không dám nhìn Tiêu Thần, đôi tay nhỏ bé muốn đẩy Tiêu Thần ra nhưng mà khí lực của hắn quá mạnh nên nàng chẳng còn cách nào khác đành cố tỏ ra vẻ bình tĩnh che giấu vẻ ngại ngùng.
- Có gì mà phải xấu hổ, dù sao chị Tú cũng đã là đàn bà của em, người ta yêu nhau thì quan tâm đến thiên hạ đàm tiếu làm gì, chị Tú, cho tôi hôn một cái nào.
Tiêu Thần cười hắc hắc, dứt lời đã đem miệng rộng đánh tới, thừa dịp Hồ Tú không chú ý, hắn ngậm luôn đôi môi ngọt ngào của người đẹp.
- Ai da, mắc cỡ chết!
Hồ Tú bị Tiêu Thần thân mật như vậy, xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ nào để chui xuống, mặt đỏ bừng như gấc, tim đập liên hồi.
- Ha ha, được rồi, tôi cũng không trêu ghẹo chị nữa, đi thôi, tôi với chị đi mua xe nào!
Tiêu Thần nhìn bốn phía, quả thật nơi này có quá nhiều người nhìn, làm việc tình cảm ở nơi đây có vẻ không thích hợp, Tiêu Thần buông Hồ Tú ra rồi nói.
- Mua xe? Mua xe gì?
Hồ Tú còn ngớ ngẩn,hỏi lại.
Tiêu Thần kéo tay đôi tay nhỏ bé của nàng quơ quơ, cười nói:
- Còn xe gì nữa! Mua xe vừa đến tối nay có thể đến đón Hinh Nhi về nhà, ngày mai ta lại đi mua phòng ở.
- Hả? Pháo ca, cậu thật sự muốn mua xe và nhà cho chúng ta à? Như vậy không được đâu, nhưng thứ đó tốn rất nhiều tiền.
Hồ Tú giật mình, bưng miệng không nói được lời nào nữa. Đối với nàng mà nói, cho dù Tiêu Thần không cho nàng bất cứ thứ gì, nàng vẫn sẽ hết lòng vì hắn, hắn là một người đàn ông cho nàng cảm giác gia đình, cảm giác có một người chồng để nương tựa.
- Chị yêu quý, đi thôi, đã là chồng chị thì tiêu chút tiền có là gì đâu.
Tiêu Thần cười, hôn mu bàn tay Hồ Tú, sau đó áp lên mặt mình, cảm nhận độ mềm của đôi tay, ôn nhu nói.
- Hơn nữa, Hinh Nhi hiện giờ phải đi học phải mất hơn một giờ, rất phiền toái. Hơn nữa an ninh ở khu Cao Bằng không tốt lắm, vậy thì tôi làm sao có thể yên tâm cho chị yêu quý ở nơi như thế này được.
- Pháo ca.
Hồ Tú cảm động, vùi đầu vào lòng Tiêu Thần, lúc này nàng đã động chân tình, đâu thèm để ý đến ánh mắt mọi người chung quanh, rúc vào lòng Tiêu Thần, người đẹp kiều mị trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Hơn mười phút sau, hai người đã tới phía trước một salon ô tô rất lớn.
Vừa vào bên trong liền có một cô nhân viên bán hàng xinh đẹp tươi cười đi tới, nhiệt tình tiếp đón hai người.
- Tiên sinh, phu nhân ngài thật đẹp.
Cô nhân viên bán hàng cũng rất chuyên nghiệp, phục vụ rất nhiệt tình, hai người Tiêu Thần vừa mới ngồi xuống đã rót cho mỗi người mỗi chén trà, rồi mở miệng tán dương Hồ Tú.
- Ha ha, vị tiểu thư này đúng là người thật thà.
Tiêu Thần cười cười, cầm một chén nước cô nhân viên vừa rót đưa cho Hồ Tú.
Nhìn người đàn ông trước mặt, cô nhân viên trong ánh tràn ngập vẻ hâm mộ, đây không phải là người đàn ông trong mơ của mọi cô gái sao? Vừa có tiền, vừa đẹp trai, tuổi lại còn rất trẻ, đối với vợ lại hết sức ân cần chiều chuộng như vậy.
/484
|