Edit: Quân Ly
Mặc Lâm Uyên nghe được Triệu Vân Cầm nói ánh mắt lạnh lùng, nhưng nhìn thấy Dạ Mộc bước vào lại nhịn không được cười.
"Cái này không nhọc Hoàng Tổ Mẫu lo lắng, người Trẫm muốn sủng không ai có thể khoa tay múa chân."
Lời hắn nói ngầm có sát ý, Triệu Vân Cầm liền không nói chỉ căm giận trừng mắt Dạ Mộc.
Lúc trước 500 người chết như thế nào, sau đã cho người đi điều tra, tuy rằng khó có thể tin, nhưng chính là tiểu cô nương trước mắt này làm, nhưng cũng may kinh mạch nàng bị chặt đứt, lại khó sinh sát nghiệt, bằng không, nàng thật đúng là không dám trở về.
Cho nên lúc này nhìn đến Dạ Mộc cười hì hì, một bộ không rành thế sự, bà liền cảm thấy trong lòng hoảng hốt, đứng dậy dẫn người rời đi.
Dạ Mộc sờ sờ cái mũi,
"Không biết vì sao, ta cảm thấy bà ấy có điểm sợ ta."
Mặc Lâm Uyên nhấp môi cười, lúc nhìn nàng trong mắt có gió mát tinh quang lóng lánh.
"Mặc kệ bà ấy, ngươi khỏe chưa?"
Lúc trước Dạ Mộc đột nhiên nói không thoải mái, muốn đi chùa Thiên Thụ thực sự đem hắn dọa tới rồi, mà Dạ Mộc chỉ là xua xua tay.
"Ta không có việc gì!"
Nàng cười nói,
"Vấn đề nhỏ mà thôi, Vô Thanh đại ca đã giúp ta trị hết."
Mấy năm nay, Mặc Lâm Uyên vẫn luôn quan sát Vô Thanh, phát hiện hắn xác thật không có gì khả nghi, cũng dần dần lơi lỏng, lúc này nghe Dạ Mộc thích hắn như vậy, hắn không khỏi có chút lo toan,
"Chỉ là một hòa thượng mà thôi, hắn sẽ không có muội muội."
Dạ Mộc nhìn khuôn mặt càng thêm tinh xảo của Mặc Lâm Uyên trộm cười,
"Đúng, chỉ có ngươi mới có muội muội ưu tú như ta đây!"
Dạ Mộc nói làm Mặc Lâm Uyên sửng sốt, bốn năm nay cũng đủ để hắn thấy rõ tâm tư trong lòng, nhưng Dạ Mộc đối với hắn thật giống như người thân, không hề có cảm tình khác, hắn lại cảm thấy thực thất bại.
Dạ Mộc không phát hiện hắn không đúng, thường lui tới cùng nhau, đi theo hắn phê sổ con, hiện giờ Mặc Lâm Uyên sống thuận buồm xuôi gió, không bao giờ sẽ gặp được vấn đề khó nhọc, cho dù gặp, hắn cũng có thể hỏi quân sư của mình-Dạ Mộc.
Nhưng hôm nay, hắn cầm một quyển sổ con có chút đau đầu.
Dạ Mộc tiếp nhận tới, vừa thấy sau đó liền cười,
"Đây là quyển thứ mấy trong tháng rồi? Ngươi mới mười lăm, bọn họ liền muốn ngươi cưới vợ nạp thiếp?"
Mặc Lâm Uyên theo bản năng kháng cự này đó, đặc biệt là thái độ lơ đãng của Dạ Mộc càng làm hắn phi thường tức giận những người xen vào việc này.
"Bọn họ chỉ là muốn nhét người vào bên ta mà thôi, xưa nay hoàng tử mười lăm đã lập chính phi, mà ta, phong hậu thì vẫn sớm cho nên bọn họ chỉ nói muốn thêm người vào hậu cung cho ta."
"Vậy chẳng phải là muốn tuyển tú?"
Trước mắt Dạ Mộc hiện ra phim truyền hình tuyển tú trước kia, đối với cái này đặc biệt tò mò,
"Vậy tuyển đi! Dù sao ngươi sớm hay muộn cũng phải tuyển!"
Nàng nói thập phần rõ ràng, cười rộ lên ngọt ngào, lại tựa hồ không phát hiện Mặc Lâm Uyên nghe được lời này mặt liền âm trầm.
"Ta không muốn tuyển."
"Hửm?"
Dạ Mộc mở to hai mắt nhìn, dùng ngón tay chọc hắn,
"Vì sao? Ngươi hiện tại mười lăm, đúng là thời điểm tuổi dậy thì đối với người khác phái ngây thơ a!"
Mặc Lâm Uyên thấy nàng không chút nào kháng cự, nội tâm có chút buồn đau.
"Bọn họ muốn ta tuyển, đều không phải người ta thích."
Dạ Mộc theo bản năng hỏi hắn,
"Vậy ngươi thích ai?"
Nàng nói xong liền cười, Mặc Lâm Uyên mấy năm nay vẫn luôn vội chính sự, sẽ thích ai nhỉ? Nữ nhân hắn gặp qua đều không có bao nhiêu.
Mặc Lâm Uyên nhịn một lát, mới áp xuống một câu "Ta thích ngươi", hiện giờ Dạ Mộc đối với cảm tình của hắn không hề phát hiện, hắn hiện tại nói cái đó thật sự quá sớm.
Mà lúc này, Mặc Điệp tới, bốn năm nay, nàng cúi đầu xưng thần, bán hết ngoan ngoãn, Mặc Lâm Uyên tuy rằng không thích nàng, nhưng cũng không có khả năng thật sự bỏ nàng, đặc biệt nàng hiện tại mỗi ngày đều tắm gội nhịn ăn, vì đã mất mà đau buồn.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]
Mặc Điệp đã trưởng thành nghe được triệu hoán đi đến, nàng áp xuống ghen ghét với Dạ Mộc, nhìn Mặc Lâm Uyên nói.
"Ca ca, hôm nay là ngày giỗ mẫu hậu, phụ hoàng nói muốn kêu huynh đi dùng bữa để tang mẫu hậu."
Cái khác đều có thể cự tuyệt, nhưng cái này thật đúng là không được, cho nên Mặc Lâm Uyên nghĩ nghĩ, liền đáp ứng Mặc Điệp. Đến buổi tối mang theo Dạ Mộc cùng đi tới chỗ Mặc Thế Văn.
Mặc Lâm Uyên cho rằng có vài người bọn họ, nhưng ngoài ý muốn chính là Văn thừa tướng cũng ở đó.
Văn thừa tướng cùng Mặc Thế Văn tuổi cách nhau không lớn lắm, nhưng lúc này ngồi cùng nhau nhìn qua chênh lệch rất lớn.
Dạ Mộc trước kia nghe qua đại danh Văn Thừa Tướng, hôm nay vẫn là lần đầu tiên thấy hắn, nhìn qua chính là một đại thúc nhu nhược.
Thấy Mặc Lâm Uyên tới, Văn Tắc lập tức đứng dậy hành lễ.
Mặc Lâm Uyên nhíu nhíu mày, nhìn Mặc Thế Văn lấy lòng cười, chưa nói cái gì,
"Dưới triều đình không cần đa lễ, Thừa Tướng sao lại ở đây?"
Văn Tắc còn chưa nói, Mặc Thế Văn đã xen vào,
"Chắc ngươi không biết Văn Thừa Tướng là bằng hữu của mẫu hậu ngươi đi? Hôm nay là ngày giỗ của mẫu hậu ngươi nên hắn mới có thể tới đây."
Mặc Lâm Uyên nửa tin nửa ngờ, bởi vì hắn khi còn nhỏ cũng không qua nghe mẫu hậu nói Văn Thừa Tướng là bạn cũ, ngược lại, mẫu hậu đối với hắn biểu hiện còn rất kiêng kị.
Nhưng trên mặt hắn không biểu tình, chỉ ngồi xuống, lôi kéo Dạ Mộc ngồi ở ghế đầu.
Trong đại điện an tĩnh, trên bàn cơm bày biện ra một loại an tĩnh quỷ dị, mà lúc này, Dạ Mộc nhìn nhìn bọn họ, không khỏi nhỏ giọng hỏi Mặc Lâm Uyên.
"Mẫu hậu ngươi...... bà ấy chết như thế nào?"
Vì sao Mặc Lâm Uyên chưa bao giờ nói, hơn nữa Mặc Thế Văn lại không chết?
Mặc Lâm Uyên kỳ thật chính mình cũng không rõ ràng lắm, lúc trước quyền to trong tay Thái Hậu, liên hợp thế gia đánh hoàng cung, mẫu hậu liều chết đưa bọn họ đưa ra ngoài liền không có tin tức. Sau đó hắn lưu vong bên ngoài, không lâu liền biết tin tức mẫu hậu qua đời.
Người đó nói, mẫu hậu là bị Thái Hậu bức tử, hắn đã tra nhiều lần chứng minh mẫu hậu xác thật là chết ngay trong cung điện của Thái Hậu, còn chi tiết, liền không được biết rồi.
Mà lúc này, Văn Tắc khẽ cười một tiếng nói.
"Thời gian trôi qua thật nhanh, Hoàng Hậu nương nương cũng đã chết nhiều năm như vậy, hiện giờ ngẫm lại, giọng nói và dáng điệu vẫn như cũ, hạ thần trước kính nàng một ly, uống trước rồi nói!"
Hắn bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch, hơn nữa ánh mắt rưng rưng, nhìn qua là thật sự nhớ lại thương tâm.
So sánh với Mặc Thế Văn cùng Mặc Điệp liền có vẻ lạnh nhạt nhiều, Mặc Lâm Uyên thấy thế, không khỏi hỏi.
"Nói đến lúc trước mẫu hậu khi chết Trẫm không ở hoàng cung, như vậy, bà ấy rốt cuộc là chết thế nào?"
Hắn đột nhiên hỏi như vậy, Mặc Thế Văn cả kinh, theo bản năng nhìn về phía Văn Tắc, mà Văn Tắc chỉ là lắc đầu nói,
"Không phải lúc trước bị Thái Hậu bức tử sao?"
Mặc Lâm Uyên lại hỏi,
"Vậy còn ngươi?"
Hắn nhìn chằm chằm Văn Tắc,
"Lúc trước trong chuyện kia Văn gia ở phe nào?"
Tuy rằng lúc trước cùng Thái Hậu bức vua thoái vị không có Văn gia, nhưng sau đó, Văn gia cùng Thái Hậu quan hệ tốt cũng là rõ như ban ngày, như vậy Văn gia rốt cuộc ở phe nào?
Mặc Lâm Uyên nghe được Triệu Vân Cầm nói ánh mắt lạnh lùng, nhưng nhìn thấy Dạ Mộc bước vào lại nhịn không được cười.
"Cái này không nhọc Hoàng Tổ Mẫu lo lắng, người Trẫm muốn sủng không ai có thể khoa tay múa chân."
Lời hắn nói ngầm có sát ý, Triệu Vân Cầm liền không nói chỉ căm giận trừng mắt Dạ Mộc.
Lúc trước 500 người chết như thế nào, sau đã cho người đi điều tra, tuy rằng khó có thể tin, nhưng chính là tiểu cô nương trước mắt này làm, nhưng cũng may kinh mạch nàng bị chặt đứt, lại khó sinh sát nghiệt, bằng không, nàng thật đúng là không dám trở về.
Cho nên lúc này nhìn đến Dạ Mộc cười hì hì, một bộ không rành thế sự, bà liền cảm thấy trong lòng hoảng hốt, đứng dậy dẫn người rời đi.
Dạ Mộc sờ sờ cái mũi,
"Không biết vì sao, ta cảm thấy bà ấy có điểm sợ ta."
Mặc Lâm Uyên nhấp môi cười, lúc nhìn nàng trong mắt có gió mát tinh quang lóng lánh.
"Mặc kệ bà ấy, ngươi khỏe chưa?"
Lúc trước Dạ Mộc đột nhiên nói không thoải mái, muốn đi chùa Thiên Thụ thực sự đem hắn dọa tới rồi, mà Dạ Mộc chỉ là xua xua tay.
"Ta không có việc gì!"
Nàng cười nói,
"Vấn đề nhỏ mà thôi, Vô Thanh đại ca đã giúp ta trị hết."
Mấy năm nay, Mặc Lâm Uyên vẫn luôn quan sát Vô Thanh, phát hiện hắn xác thật không có gì khả nghi, cũng dần dần lơi lỏng, lúc này nghe Dạ Mộc thích hắn như vậy, hắn không khỏi có chút lo toan,
"Chỉ là một hòa thượng mà thôi, hắn sẽ không có muội muội."
Dạ Mộc nhìn khuôn mặt càng thêm tinh xảo của Mặc Lâm Uyên trộm cười,
"Đúng, chỉ có ngươi mới có muội muội ưu tú như ta đây!"
Dạ Mộc nói làm Mặc Lâm Uyên sửng sốt, bốn năm nay cũng đủ để hắn thấy rõ tâm tư trong lòng, nhưng Dạ Mộc đối với hắn thật giống như người thân, không hề có cảm tình khác, hắn lại cảm thấy thực thất bại.
Dạ Mộc không phát hiện hắn không đúng, thường lui tới cùng nhau, đi theo hắn phê sổ con, hiện giờ Mặc Lâm Uyên sống thuận buồm xuôi gió, không bao giờ sẽ gặp được vấn đề khó nhọc, cho dù gặp, hắn cũng có thể hỏi quân sư của mình-Dạ Mộc.
Nhưng hôm nay, hắn cầm một quyển sổ con có chút đau đầu.
Dạ Mộc tiếp nhận tới, vừa thấy sau đó liền cười,
"Đây là quyển thứ mấy trong tháng rồi? Ngươi mới mười lăm, bọn họ liền muốn ngươi cưới vợ nạp thiếp?"
Mặc Lâm Uyên theo bản năng kháng cự này đó, đặc biệt là thái độ lơ đãng của Dạ Mộc càng làm hắn phi thường tức giận những người xen vào việc này.
"Bọn họ chỉ là muốn nhét người vào bên ta mà thôi, xưa nay hoàng tử mười lăm đã lập chính phi, mà ta, phong hậu thì vẫn sớm cho nên bọn họ chỉ nói muốn thêm người vào hậu cung cho ta."
"Vậy chẳng phải là muốn tuyển tú?"
Trước mắt Dạ Mộc hiện ra phim truyền hình tuyển tú trước kia, đối với cái này đặc biệt tò mò,
"Vậy tuyển đi! Dù sao ngươi sớm hay muộn cũng phải tuyển!"
Nàng nói thập phần rõ ràng, cười rộ lên ngọt ngào, lại tựa hồ không phát hiện Mặc Lâm Uyên nghe được lời này mặt liền âm trầm.
"Ta không muốn tuyển."
"Hửm?"
Dạ Mộc mở to hai mắt nhìn, dùng ngón tay chọc hắn,
"Vì sao? Ngươi hiện tại mười lăm, đúng là thời điểm tuổi dậy thì đối với người khác phái ngây thơ a!"
Mặc Lâm Uyên thấy nàng không chút nào kháng cự, nội tâm có chút buồn đau.
"Bọn họ muốn ta tuyển, đều không phải người ta thích."
Dạ Mộc theo bản năng hỏi hắn,
"Vậy ngươi thích ai?"
Nàng nói xong liền cười, Mặc Lâm Uyên mấy năm nay vẫn luôn vội chính sự, sẽ thích ai nhỉ? Nữ nhân hắn gặp qua đều không có bao nhiêu.
Mặc Lâm Uyên nhịn một lát, mới áp xuống một câu "Ta thích ngươi", hiện giờ Dạ Mộc đối với cảm tình của hắn không hề phát hiện, hắn hiện tại nói cái đó thật sự quá sớm.
Mà lúc này, Mặc Điệp tới, bốn năm nay, nàng cúi đầu xưng thần, bán hết ngoan ngoãn, Mặc Lâm Uyên tuy rằng không thích nàng, nhưng cũng không có khả năng thật sự bỏ nàng, đặc biệt nàng hiện tại mỗi ngày đều tắm gội nhịn ăn, vì đã mất mà đau buồn.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]
Mặc Điệp đã trưởng thành nghe được triệu hoán đi đến, nàng áp xuống ghen ghét với Dạ Mộc, nhìn Mặc Lâm Uyên nói.
"Ca ca, hôm nay là ngày giỗ mẫu hậu, phụ hoàng nói muốn kêu huynh đi dùng bữa để tang mẫu hậu."
Cái khác đều có thể cự tuyệt, nhưng cái này thật đúng là không được, cho nên Mặc Lâm Uyên nghĩ nghĩ, liền đáp ứng Mặc Điệp. Đến buổi tối mang theo Dạ Mộc cùng đi tới chỗ Mặc Thế Văn.
Mặc Lâm Uyên cho rằng có vài người bọn họ, nhưng ngoài ý muốn chính là Văn thừa tướng cũng ở đó.
Văn thừa tướng cùng Mặc Thế Văn tuổi cách nhau không lớn lắm, nhưng lúc này ngồi cùng nhau nhìn qua chênh lệch rất lớn.
Dạ Mộc trước kia nghe qua đại danh Văn Thừa Tướng, hôm nay vẫn là lần đầu tiên thấy hắn, nhìn qua chính là một đại thúc nhu nhược.
Thấy Mặc Lâm Uyên tới, Văn Tắc lập tức đứng dậy hành lễ.
Mặc Lâm Uyên nhíu nhíu mày, nhìn Mặc Thế Văn lấy lòng cười, chưa nói cái gì,
"Dưới triều đình không cần đa lễ, Thừa Tướng sao lại ở đây?"
Văn Tắc còn chưa nói, Mặc Thế Văn đã xen vào,
"Chắc ngươi không biết Văn Thừa Tướng là bằng hữu của mẫu hậu ngươi đi? Hôm nay là ngày giỗ của mẫu hậu ngươi nên hắn mới có thể tới đây."
Mặc Lâm Uyên nửa tin nửa ngờ, bởi vì hắn khi còn nhỏ cũng không qua nghe mẫu hậu nói Văn Thừa Tướng là bạn cũ, ngược lại, mẫu hậu đối với hắn biểu hiện còn rất kiêng kị.
Nhưng trên mặt hắn không biểu tình, chỉ ngồi xuống, lôi kéo Dạ Mộc ngồi ở ghế đầu.
Trong đại điện an tĩnh, trên bàn cơm bày biện ra một loại an tĩnh quỷ dị, mà lúc này, Dạ Mộc nhìn nhìn bọn họ, không khỏi nhỏ giọng hỏi Mặc Lâm Uyên.
"Mẫu hậu ngươi...... bà ấy chết như thế nào?"
Vì sao Mặc Lâm Uyên chưa bao giờ nói, hơn nữa Mặc Thế Văn lại không chết?
Mặc Lâm Uyên kỳ thật chính mình cũng không rõ ràng lắm, lúc trước quyền to trong tay Thái Hậu, liên hợp thế gia đánh hoàng cung, mẫu hậu liều chết đưa bọn họ đưa ra ngoài liền không có tin tức. Sau đó hắn lưu vong bên ngoài, không lâu liền biết tin tức mẫu hậu qua đời.
Người đó nói, mẫu hậu là bị Thái Hậu bức tử, hắn đã tra nhiều lần chứng minh mẫu hậu xác thật là chết ngay trong cung điện của Thái Hậu, còn chi tiết, liền không được biết rồi.
Mà lúc này, Văn Tắc khẽ cười một tiếng nói.
"Thời gian trôi qua thật nhanh, Hoàng Hậu nương nương cũng đã chết nhiều năm như vậy, hiện giờ ngẫm lại, giọng nói và dáng điệu vẫn như cũ, hạ thần trước kính nàng một ly, uống trước rồi nói!"
Hắn bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch, hơn nữa ánh mắt rưng rưng, nhìn qua là thật sự nhớ lại thương tâm.
So sánh với Mặc Thế Văn cùng Mặc Điệp liền có vẻ lạnh nhạt nhiều, Mặc Lâm Uyên thấy thế, không khỏi hỏi.
"Nói đến lúc trước mẫu hậu khi chết Trẫm không ở hoàng cung, như vậy, bà ấy rốt cuộc là chết thế nào?"
Hắn đột nhiên hỏi như vậy, Mặc Thế Văn cả kinh, theo bản năng nhìn về phía Văn Tắc, mà Văn Tắc chỉ là lắc đầu nói,
"Không phải lúc trước bị Thái Hậu bức tử sao?"
Mặc Lâm Uyên lại hỏi,
"Vậy còn ngươi?"
Hắn nhìn chằm chằm Văn Tắc,
"Lúc trước trong chuyện kia Văn gia ở phe nào?"
Tuy rằng lúc trước cùng Thái Hậu bức vua thoái vị không có Văn gia, nhưng sau đó, Văn gia cùng Thái Hậu quan hệ tốt cũng là rõ như ban ngày, như vậy Văn gia rốt cuộc ở phe nào?
/128
|