Edit: Quân Ly
Thật là, nàng với Văn gia có gì để nói?
Mặc Lâm Uyên không cao hứng nhìn nghĩ.
Dạ Mộc hướng Văn Tắc cáo từ, sau đó liền về bên Mặc Lâm Uyên, hắn hỏi,
"Ngươi nói cái gì với hắn?"
Dạ Mộc cười hắc hắc,
"Bí mật."
Nàng không hy vọng bởi vì mình mà làm Mặc Lâm Uyên với Văn Tắc sinh hiềm khích, Mặc Lâm Uyên lên kế hoạch nhiều năm như vậy mới diệt trừ được hai đại thế gia. Kế tiếp hắn còn đường dài phải đi, nàng không nói giúp hắn, ít nhất không nên kéo chân sau, cho nên nàng tìm Văn Tắc nói những lời này là hy vọng hắn không cần bởi vì kết cục của Chu Cổ mà sinh ra ý xấu.
Mặc Lâm Uyên sau khi nghe xong nhíu nhíu mày, nhưng tay lại rất thành thật đem thịt nướng tới trước mặt Dạ Mộc,
"Ăn đi, ngươi cũng đói bụng đã lâu, ăn nhiều một chút để mau lớn."
Dạ Mộc không nghe thấy mấy từ cuối hắn nói, vừa thấy thịt nướng thơm phức liền không chút khách ăn một miếng.
Mặc Lâm Uyên ngồi một bên cầm chén rượu nhìn nàng, thấy nàng ăn đến vội vàng, không khỏi thầm nghĩ.
Ăn như vậy khi nào mới có thể lớn lên đây?
Nghĩ đến bộ dáng sau khi trưởng thành của Dạ Mộc, Mặc Lâm Uyên hơi hơi mỉm cười, cảm thấy rất là chờ mong.
Tiệc tối này hẳn là chỉ có Dạ Mộc ăn đến vui mừng! Rất nhiều người đều nuốt không trôi, càng nhiều người liều mạng uống rượu muốn say để quên hết những chuyện này.
Ngày hôm sau, bởi vì thi thể trong rừng cần thu dọn cho nên hủy bỏ săn thú, mọi người dẹp đường hồi phủ, tuy rằng tới một chuyến không săn thú, nhưng không ai dám có ý kiến bởi vì trên đường trở về có đội quân mang theo 87 cỗ thi thể theo sau!
Các nữ quyến nhịn không được khóc nức nở, các nàng bị nhốt ở lều trại, căn bản không biết đã xảy ra cái gì, càng không biết chỉ một đêm mà vì sao nhiều người mất đi như vậy! Thế lực trên triều đình cũng bởi vậy mà tan rã, về hết trong tay Mặc Lâm Uyên.
Lúc sau hồi cung Mặc Lâm Uyên liền viết mười mấy đạo thánh chỉ, công bố những người phạm tội với dân chúng, cũng nhất trí xử lý.
Nam tử của Chu gia bị chém đầu trước dân chúng, bọn họ chết cũng tượng trưng cho thế gia đã một đi không trở lại.
Hơn nữa hoàng đế phái người xét nhà, tài sản của hai nhà gấp đôi quốc khố mười mấy lần! Dạ Mộc sau nghe được tin âm thầm líu lưỡi, đây rốt cuộc tham ô bao nhiêu chứ?
Liên tiếp chèn ép thế này người hoảng sợ nhất chính là Thái Hoàng Thái Hậu! Hôm săn thú bà không đi bởi vì biết lúc săn thú sẽ không thái bình, chỉ là không nghĩ tới hoàng đế không chỉ lông tóc vô thương trở lại mà còn diệt trừ hai đại thế gia!
Trong lòng Triệu Vân Cầm sợ hãi, muốn kêu người tìm Văn Tắc tới nhưng Văn Tắc cự tuyệt, lý do đường hoàng là 'thâm cung nội viện, ngoại thần không được đi vào'.
Triệu Vân Cầm tức giận phát hỏa một hồi nhưng không thể không ngồi xuống, tự mình cân nhắc đối sách.
Hiện giờ Mặc Lâm Uyên càng lúc càng lớn, mấy năm mài giũa nên giờ so với năm đó hắn lại khó đối phó không ít, giờ khắc này trong lòng Triệu Vân Cầm đột nhiên có loại cảm giác sợ hãi, phảng phất Mặc Lâm Uyên là một tòa núi cao khó đổ khiến người khác không biết làm gì.
"Không được!"
Triệu Vân Cầm nghĩ đến cái gì, tròng mắt chuyển động,
"Lão gia hỏa Văn Tắc vậy mà lại giúp Mặc Lâm Uyên, cũng không biết bọn họ lén cấu kết khi nào, còn ngồi chờ chết như vậy ta làm sao còn đường sống?"
Đột nhiên, trước mắt bà sáng ngời!
Nếu bà nhớ không nhớ lầm, lúc trước mẫu thân của Mặc Lâm Uyên từng chung chăn gối với Văn Tắc, nếu lấy việc này làm bằng chứng nói Mặc Lâm Uyên không phải huyết mạch hoàng gia, vậy...... Mặc Lâm Uyên còn thể diện gì mà ngồi ở cái kia vị trí kia?
Triệu Vân Cầm càng nghĩ càng đắc ý, vội vàng kêu tâm phúc lại cùng bàn bạc kế hoạch này xem có được không.
Bên kia, tẩm cung hoàng đế.
"A, không được!"
Dạ Mộc tránh né Mặc Lâm Uyên khắp nơi, cố tình tất cả mọi người không giúp nàng.
Mặc Lâm Uyên khẩn trương nói,
"Ngoan một chút! Ngươi chảy máu rồi!"
Mặt Dạ Mộc nhăn thành bánh bao, nàng che lại cái mông, vẻ mặt u oán,
"Ngươi đừng động, ta tự mình xử lý!"
"Như vậy sao được? Mau cho ta xem!"
Quan tâm quá sẽ bị loạn, Mặc Lâm Uyên cho rằng lúc hắn không biết có người làm Dạ Mộc bị thương, hoàn toàn không nghĩ đến việc khác.
Mặt Dạ Mộc đỏ lên, cuối cùng xấu hổ và giận dữ nói,
"Xem cái gì mà xem, ngươi......không phải ngươi mong cái gì kia tới sao......"
"Cái gì?"
Mặc Lâm Uyên nhíu mày, nghĩ đến cái gì, hắn đột nhiên trợn to mắt nhìn Dạ Mộc!
"Ngươi...... Ngươi tới...... ưm!"
Còn may Dạ Mộc tay mắt lanh lẹ, bưng kín miệng Mặc Lâm Uyên, người xung quanh nhìn cười trộm, bọn họ đã sớm đoán được nhưng bệ hạ khẩn trương.
Hóa ra là tới kì kinh nguyệt...... Mặc Lâm Uyên cười khổ không được, sao hắn lại không nghĩ tới chứ?
"Vậy ngươi còn chạy cái gì? Lại đây, để thái y khám cho ngươi."
"Không cần!"
Dạ Mộc cúi đầu nói,
"Ngươi kêu người đưa cho ta một đồ dùng nữ tử dùng là được, ta tự làm!"
"Ngươi xác định?"
Mặc Lâm Uyên hoài nghi nhìn nàng.
Dạ Mộc ưỡn ưỡn ngực,
"Đương nhiên, đó là kỹ năng trời sinh!"
Vì thế, một đống đồ dùng của nữ tử thời cổ đại đưa đến tay Dạ Mộc, nàng cầm có chút khó xử, lăn lộn một lúc lâu mới dùng đúng cách, sau đó thay y phục rồi mới ra ngoài.
Lúc ra ngoài trời đã tối rồi, nàng nghĩ đến cái gì khẩn trương nói với Mặc Lâm Uyên.
"Hôm nay ta muốn ngủ một mình, kinh nguyệt không sạch, ngươi cũng không thể chịu đựng đúng không?"
Mặc Lâm Uyên đang ngồi phê sổ con nghe vậy kinh ngạc nhìn nàng một cái, từ sau đêm săn, mỗi buổi tối hắn đều dùng đủ loại lý do để Dạ Mộc ngủ chung với hắn.
Tuy rằng hiện tại không thể đụng vào, nhưng ôm một cái vẫn có thể nhỉ? Dù sao Dạ Mộc thơm tho mềm mại ôm rất thích.
Đặc biệt khi nhìn đến vẻ mặt kháng cự của Dạ Mộc, hắn càng không muốn buông tha nàng, vì thế nhướng mày cười.
"Trên người của ngươi có gì ta chưa thấy qua? Hơn nữa đã ngủ vài ngày rồi, hiện tại ngươi nói có chút chậm nhỉ?"
Dạ Mộc ôm gối đầu cố gắng nói lý!
"Lúc đó không giống bây giờ, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua à?"
Dạ Mộc đè thấp thanh âm nói,
"Kinh nguyệt không sạch, người dính phải sẽ xui xẻo!"
Mặc Lâm Uyên hừ một tiếng, đột nhiên ném xuống bút xuống bước tới chỗ nàng.
Dạ Mộc vừa định chạy, giây tiếp theo đã bị Mặc Lâm Uyên bắt được, hắn ôm nàng trở lại bàn phê sổ con, không cho nàng chạy loạn.
"Ta là chân mệnh thiên tử, dơ bẩn nào có thể tìm tới? Lại nói......"
Hắn đột nhiên hôn vào má Dạ Mộc một cái,
"Máu chính là từ người sinh ra, sao lại không sạch? Cho dù không sạch, vật của ngươi không giống với người khác."
Mặt Dạ Mộc đỏ lên,
"Ngươi mau thả ta xuống, thật sự sẽ bẩn."
Mặc Lâm Uyên nói,
"Không sợ, nhưng về sau ngươi không dược để chân trần chạy tới chạy lui."
Hắn dừng một chút, nghiêm túc nói,
"Thái y nói lúc này không thể nhiễm lạnh, ngươi ngoan một chút cho ta."
Thật là, nàng với Văn gia có gì để nói?
Mặc Lâm Uyên không cao hứng nhìn nghĩ.
Dạ Mộc hướng Văn Tắc cáo từ, sau đó liền về bên Mặc Lâm Uyên, hắn hỏi,
"Ngươi nói cái gì với hắn?"
Dạ Mộc cười hắc hắc,
"Bí mật."
Nàng không hy vọng bởi vì mình mà làm Mặc Lâm Uyên với Văn Tắc sinh hiềm khích, Mặc Lâm Uyên lên kế hoạch nhiều năm như vậy mới diệt trừ được hai đại thế gia. Kế tiếp hắn còn đường dài phải đi, nàng không nói giúp hắn, ít nhất không nên kéo chân sau, cho nên nàng tìm Văn Tắc nói những lời này là hy vọng hắn không cần bởi vì kết cục của Chu Cổ mà sinh ra ý xấu.
Mặc Lâm Uyên sau khi nghe xong nhíu nhíu mày, nhưng tay lại rất thành thật đem thịt nướng tới trước mặt Dạ Mộc,
"Ăn đi, ngươi cũng đói bụng đã lâu, ăn nhiều một chút để mau lớn."
Dạ Mộc không nghe thấy mấy từ cuối hắn nói, vừa thấy thịt nướng thơm phức liền không chút khách ăn một miếng.
Mặc Lâm Uyên ngồi một bên cầm chén rượu nhìn nàng, thấy nàng ăn đến vội vàng, không khỏi thầm nghĩ.
Ăn như vậy khi nào mới có thể lớn lên đây?
Nghĩ đến bộ dáng sau khi trưởng thành của Dạ Mộc, Mặc Lâm Uyên hơi hơi mỉm cười, cảm thấy rất là chờ mong.
Tiệc tối này hẳn là chỉ có Dạ Mộc ăn đến vui mừng! Rất nhiều người đều nuốt không trôi, càng nhiều người liều mạng uống rượu muốn say để quên hết những chuyện này.
Ngày hôm sau, bởi vì thi thể trong rừng cần thu dọn cho nên hủy bỏ săn thú, mọi người dẹp đường hồi phủ, tuy rằng tới một chuyến không săn thú, nhưng không ai dám có ý kiến bởi vì trên đường trở về có đội quân mang theo 87 cỗ thi thể theo sau!
Các nữ quyến nhịn không được khóc nức nở, các nàng bị nhốt ở lều trại, căn bản không biết đã xảy ra cái gì, càng không biết chỉ một đêm mà vì sao nhiều người mất đi như vậy! Thế lực trên triều đình cũng bởi vậy mà tan rã, về hết trong tay Mặc Lâm Uyên.
Lúc sau hồi cung Mặc Lâm Uyên liền viết mười mấy đạo thánh chỉ, công bố những người phạm tội với dân chúng, cũng nhất trí xử lý.
Nam tử của Chu gia bị chém đầu trước dân chúng, bọn họ chết cũng tượng trưng cho thế gia đã một đi không trở lại.
Hơn nữa hoàng đế phái người xét nhà, tài sản của hai nhà gấp đôi quốc khố mười mấy lần! Dạ Mộc sau nghe được tin âm thầm líu lưỡi, đây rốt cuộc tham ô bao nhiêu chứ?
Liên tiếp chèn ép thế này người hoảng sợ nhất chính là Thái Hoàng Thái Hậu! Hôm săn thú bà không đi bởi vì biết lúc săn thú sẽ không thái bình, chỉ là không nghĩ tới hoàng đế không chỉ lông tóc vô thương trở lại mà còn diệt trừ hai đại thế gia!
Trong lòng Triệu Vân Cầm sợ hãi, muốn kêu người tìm Văn Tắc tới nhưng Văn Tắc cự tuyệt, lý do đường hoàng là 'thâm cung nội viện, ngoại thần không được đi vào'.
Triệu Vân Cầm tức giận phát hỏa một hồi nhưng không thể không ngồi xuống, tự mình cân nhắc đối sách.
Hiện giờ Mặc Lâm Uyên càng lúc càng lớn, mấy năm mài giũa nên giờ so với năm đó hắn lại khó đối phó không ít, giờ khắc này trong lòng Triệu Vân Cầm đột nhiên có loại cảm giác sợ hãi, phảng phất Mặc Lâm Uyên là một tòa núi cao khó đổ khiến người khác không biết làm gì.
"Không được!"
Triệu Vân Cầm nghĩ đến cái gì, tròng mắt chuyển động,
"Lão gia hỏa Văn Tắc vậy mà lại giúp Mặc Lâm Uyên, cũng không biết bọn họ lén cấu kết khi nào, còn ngồi chờ chết như vậy ta làm sao còn đường sống?"
Đột nhiên, trước mắt bà sáng ngời!
Nếu bà nhớ không nhớ lầm, lúc trước mẫu thân của Mặc Lâm Uyên từng chung chăn gối với Văn Tắc, nếu lấy việc này làm bằng chứng nói Mặc Lâm Uyên không phải huyết mạch hoàng gia, vậy...... Mặc Lâm Uyên còn thể diện gì mà ngồi ở cái kia vị trí kia?
Triệu Vân Cầm càng nghĩ càng đắc ý, vội vàng kêu tâm phúc lại cùng bàn bạc kế hoạch này xem có được không.
Bên kia, tẩm cung hoàng đế.
"A, không được!"
Dạ Mộc tránh né Mặc Lâm Uyên khắp nơi, cố tình tất cả mọi người không giúp nàng.
Mặc Lâm Uyên khẩn trương nói,
"Ngoan một chút! Ngươi chảy máu rồi!"
Mặt Dạ Mộc nhăn thành bánh bao, nàng che lại cái mông, vẻ mặt u oán,
"Ngươi đừng động, ta tự mình xử lý!"
"Như vậy sao được? Mau cho ta xem!"
Quan tâm quá sẽ bị loạn, Mặc Lâm Uyên cho rằng lúc hắn không biết có người làm Dạ Mộc bị thương, hoàn toàn không nghĩ đến việc khác.
Mặt Dạ Mộc đỏ lên, cuối cùng xấu hổ và giận dữ nói,
"Xem cái gì mà xem, ngươi......không phải ngươi mong cái gì kia tới sao......"
"Cái gì?"
Mặc Lâm Uyên nhíu mày, nghĩ đến cái gì, hắn đột nhiên trợn to mắt nhìn Dạ Mộc!
"Ngươi...... Ngươi tới...... ưm!"
Còn may Dạ Mộc tay mắt lanh lẹ, bưng kín miệng Mặc Lâm Uyên, người xung quanh nhìn cười trộm, bọn họ đã sớm đoán được nhưng bệ hạ khẩn trương.
Hóa ra là tới kì kinh nguyệt...... Mặc Lâm Uyên cười khổ không được, sao hắn lại không nghĩ tới chứ?
"Vậy ngươi còn chạy cái gì? Lại đây, để thái y khám cho ngươi."
"Không cần!"
Dạ Mộc cúi đầu nói,
"Ngươi kêu người đưa cho ta một đồ dùng nữ tử dùng là được, ta tự làm!"
"Ngươi xác định?"
Mặc Lâm Uyên hoài nghi nhìn nàng.
Dạ Mộc ưỡn ưỡn ngực,
"Đương nhiên, đó là kỹ năng trời sinh!"
Vì thế, một đống đồ dùng của nữ tử thời cổ đại đưa đến tay Dạ Mộc, nàng cầm có chút khó xử, lăn lộn một lúc lâu mới dùng đúng cách, sau đó thay y phục rồi mới ra ngoài.
Lúc ra ngoài trời đã tối rồi, nàng nghĩ đến cái gì khẩn trương nói với Mặc Lâm Uyên.
"Hôm nay ta muốn ngủ một mình, kinh nguyệt không sạch, ngươi cũng không thể chịu đựng đúng không?"
Mặc Lâm Uyên đang ngồi phê sổ con nghe vậy kinh ngạc nhìn nàng một cái, từ sau đêm săn, mỗi buổi tối hắn đều dùng đủ loại lý do để Dạ Mộc ngủ chung với hắn.
Tuy rằng hiện tại không thể đụng vào, nhưng ôm một cái vẫn có thể nhỉ? Dù sao Dạ Mộc thơm tho mềm mại ôm rất thích.
Đặc biệt khi nhìn đến vẻ mặt kháng cự của Dạ Mộc, hắn càng không muốn buông tha nàng, vì thế nhướng mày cười.
"Trên người của ngươi có gì ta chưa thấy qua? Hơn nữa đã ngủ vài ngày rồi, hiện tại ngươi nói có chút chậm nhỉ?"
Dạ Mộc ôm gối đầu cố gắng nói lý!
"Lúc đó không giống bây giờ, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua à?"
Dạ Mộc đè thấp thanh âm nói,
"Kinh nguyệt không sạch, người dính phải sẽ xui xẻo!"
Mặc Lâm Uyên hừ một tiếng, đột nhiên ném xuống bút xuống bước tới chỗ nàng.
Dạ Mộc vừa định chạy, giây tiếp theo đã bị Mặc Lâm Uyên bắt được, hắn ôm nàng trở lại bàn phê sổ con, không cho nàng chạy loạn.
"Ta là chân mệnh thiên tử, dơ bẩn nào có thể tìm tới? Lại nói......"
Hắn đột nhiên hôn vào má Dạ Mộc một cái,
"Máu chính là từ người sinh ra, sao lại không sạch? Cho dù không sạch, vật của ngươi không giống với người khác."
Mặt Dạ Mộc đỏ lên,
"Ngươi mau thả ta xuống, thật sự sẽ bẩn."
Mặc Lâm Uyên nói,
"Không sợ, nhưng về sau ngươi không dược để chân trần chạy tới chạy lui."
Hắn dừng một chút, nghiêm túc nói,
"Thái y nói lúc này không thể nhiễm lạnh, ngươi ngoan một chút cho ta."
/128
|