Edit: Quân Ly
"Đúng vậy đúng vậy, thủ lâu như vậy, bệ hạ rốt cuộc cũng biết chủ động xuất kích."
Thậm chí còn có người lôi kéo tay Dạ Mộc, hai mắt sáng lấp lánh nói,
"Tiểu thư người phải cố lên! Tranh thủ sớm ngày mang thai long tử, một lần là được hoàng tử!"
Như vậy, về sau tiểu thư làm Hoàng Hậu cũng có danh giá!
"Cái gì cơ!"
Dạ Mộc vừa bực mình vừa buồn cười nhìn các nàng, những cung nhân này ở cùng nàng đã lâu rồi, nhưng thật ra một chút đều không sợ nàng.
"Các ngươi nhớ rõ, tiểu thư của các ngươi mới mười hai!"
Đôi tay Dạ Mộc chống nạnh, làm bộ tức giận nói,
"Chẳng lẽ các ngươi đều ước gì đem ta gả ra ngoài?"
Một cái cung nữ lớn tuổi nhất cười,
"Chính là bởi vì không muốn tiểu thư gả ra ngoài, cho nên mới hy vọng người gả cho bệ hạ! Hơn nữa......"
Nàng lại kéo tay Dạ Mộc,
"Hơn nữa mười hai tuổi tuy rằng nhỏ, nhưng có thể bồi dưỡng cảm tình với bệ hạ sớm chút chúng ta cũng không lo lắng nữa."
Dạ Mộc quả thực vô lực thở dài.
"Được thôi, một đám các ngươi đều nóng vội, đều đã quên ta vẫn còn bé."
Các cung nữ khác đều cười.
"Các nàng đùa người chút thôi."
Đại cung nữ ấn Dạ Mộc ngồi xuống, sửa sang lại tóc có chút loạn cho nàng.
"Bệ hạ thương tiếc người như vậy, làm sao mà vào lúc người chưa trưởng thành liền khi dễ người chứ? Nhiều năm như vậy, bệ hạ thương người chúng ta đều biết rõ, người đó, đừng lo lắng quá!"
Dạ Mộc nghe bọn họ nói như vậy cũng có chút ngượng ngùng, nàng tuy rằng ở hoàng cung, nhưng lễ nghi giáo pháp đều không tuân thủ, tự do như vậy là bởi vì có người để cho nàng phóng túng thôi.
Buổi tối cho dù ngủ cùng nhau, Dạ Mộc tin tưởng hắn cũng sẽ không làm cái gì, chỉ là.......chỉ là sẽ chiếm chút tiện nghi thôi......
Dạ Mộc dở khóc dở cười nghĩ.
Rất nhanh trời đã tối......
Dạ Mộc ở trong nước cọ xát nửa ngày không chịu đi lên, vốn dĩ đã nói là để nàng chuyển đến trắc điện, kết quả lúc sau Mặc Lâm Uyên quả nhiên thay đổi, nói trắc điện còn chưa sửa sang lại, ngày mai lại nói.
Đáng giận, cung điện của hoàng đế còn có chỗ không sửa sang, quả thực là đùa nàng!
Cố tình nàng còn không thể vạch trần hắn......
Lúc này, đại cung nữ bên ngoài đi tới cười tủm tỉm đứng sau bình phong nói,
"Dạ tiểu thư, bệ hạ nói, người vẫn không ra thì bệ hạ liền vào đây."
"A?"
Dạ Mộc cả kinh, đôi tay ôm ngực,
"Đã biết, ta lập tức liền ra!"
Đáng giận, thôi ra ngoài trước, có lẽ Mặc Lâm Uyên cũng không dám làm gì nàng!
Sau nửa canh giờ, Dạ Mộc ôm một cái gối với cái chăn đứng đầu giường
Thiếu nữ mười hai tuổi bộ dáng điềm mỹ, tóc nàng xõa ra, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào long sàng không biết thế nào cho phải.
Trong tay nàng là gối đầu tơ ngỗng mềm mại nhất mà Mặc Lâm Uyên kêu người làm cho nàng, hôm nay cũng mang tới đây.
Mà Mặc Lâm Uyên đang ngồi trên giường đọc sách cũng không ngẩng đầu lên.
Dạ Mộc giường lớn trước mắt, do dự một chút rồi từ giường chân bò lên, sau đó đem gối đầu để lên, đang chuẩn bị ngủ thì Mặc Lâm Uyên đột nhiên cười.
"Ngươi muốn nằm cuộn tròn ở chân giường cả đêm sao?"
Lưng Dạ Mộc cứng đờ,
"Ta còn nhỏ...... ta thích ngủ như vậy đó......"
Mặc Lâm Uyên đặt sách sang một bên,
"Vậy lại đây, cuộn trong lòng ta."
[Truyện được đăng song song trên Wattpad junli0522 và dtruyen.com Quân Ly!]
Dạ Mộc
"......"
Mặc Lâm Uyên dù bận vẫn ung dung nhìn nàng,
"Ngươi muốn cự tuyệt sao?"
Hắn không vấn tóc, khuôn mặt tuấn mỹ như một mang theo ý cười, vạt áo bị kéo ra một chút lộ ra xương quai xanh tinh xảo, bộ dáng tự phụ mà ưu nhã làm cho người suy nghĩ bậy bạ.
Làm sao bây giờ, đại sắc lang lộ ra nanh vuốt sắc nhọn, nàng muốn qua đó sao?
Thân thể Dạ Mộc thu nhỏ, gặp được một đại nhân vật không thể đánh cũng không thể trốn như này lá gan cũng lớn hơn, nàng ôm chặt gối đầu thò lại gần một chút, khẩn trương nói.
"Ta mới mười hai, ngươi thật sự không thể làm gì ta đấy!!"
Mặc Lâm Uyên dở khóc dở cười, ngày thường hắn biểu hiện xấu đến vậy sao? Nàng nhỏ như vậy, nhỏ bé đáng thương, hắn làm sao sẽ làm việc gì quá mức với nàng chứ?
Đương nhiên, ôm hôn không tính.
"Lại đây."
Hắn cười lặp lại một lần.
Dạ Mộc biết hắn lặp lại lần thứ ba giống như sắp có người gặp nạn, vì thế liền bò qua.
Tính thời gian, một lần cùng chung chăn gối là khi bọn họ còn rất nhỏ. Hiện giờ Mặc Lâm Uyên đã trưởng thành như vậy, nàng đối với hắn không thể tự tại giống khi còn nhỏ được.
Bởi vì hắn mang đến tính nguy hiểm cùng chiếm hữu.
Lúc trước là tiểu thiếu niên, hiện giờ vẫn có khí chất như trích tiên nhưng hắn đã là thợ săn.
"Nhìn ta như vậy làm gì?"
Mặc Lâm Uyên rất thích véo má Dạ Mộc, cảm giác mềm mại giống y như hồi bé, mang theo một chút ấm áp làm người yêu thích không buông tay.
Dạ Mộc nhìn chằm chằm hắn, cắn răng nói.
"Ta nói trước, buổi tối ngủ không được lộn xộn, ta sợ ngứa!"
"Ồ?"
Mặc Lâm Uyên hơi hơi nhướng mày, lúc sau hắn kéo Dạ Mộc cùng nằm xuống, sau đó ôm Dạ Mộc vào trong ngực, thỏa mãn thở dài.
"Giống như vậy? Ngươi ngoan ngoãn, ta bảo đảm bất động."
Dạ Mộc nghe xong, mặt không tự chủ được đỏ. Kỳ quái, dưới góc nhìn của nàng Mặc Lâm Uyên còn rất nhỏ, vì sao bị hắn ôm tim liền đập loạn?
Mà Mặc Lâm Uyên gác cằm trên đỉnh đầu nàng, ngực nàng dán ngực hắn, thân thể hoàn toàn được một người ôm trong ngực cảm giác không có xấu hổ, lại còn cảm thấy rất an toàn......
Sau một lát, mắt phượng Mặc Lâm Uyên nheo lại, sau đó đột nhiên dùng một loại thanh âm khàn khàn, thanh âm ái muội ở nàng bên tai thì thầm.
"Tiểu Mộc Nhi...... Tim ngươi đập thật nhanh."
Tim Dạ Mộc nháy mắt nhảy càng nhanh!!
"Đại khái là........ta không thích buổi tối ngủ có đèn!"
Thanh âm nàng khẩn trương cực kỳ, thật giống như con thỏ cả người căng chặt phòng bị.
Mặc Lâm Uyên nhẹ nhàng cười, giây tiếp theo, hắn vung tay lên, nên trên giá cắm đều tắt hết, chỉ có ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào.
Sau đó Dạ Mộc liền phát hiện, bóng đêm tối đen làm cảm quan trở nên càng thêm mãnh liệt, ngay cả Mặc Lâm Uyên dựa cằm vào đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng chậm chạp hô hấp, nàng đều có thể phát hiện đến rõ ràng.
Đương nhiên, còn có tiếng tim hắn đập.
Hừ, còn nói nàng! Tuy rằng hắn ngoài miệng chọc người, nhưng tim đập lại thành thật bán đứng hắn, tim hắn đập không chỉ có nhanh mà còn mạnh mẽ như vậy, buổi tối hôm nay ngủ thế nào bây giờ?
Hai người đều cảm giác được người kia đang căng chặt, cái loại này tưởng thật cẩn thận đụng chạm cái gì nhưng lại không dám tâm tình làm cho bọn họ có chút mê mang.
"Ngủ đi......"
Thật lâu sau, Mặc Lâm Uyên nhẹ giọng nói,
"Buổi tối mặc kệ nghe được cái gì, đều không cần mở mắt."
"Đúng vậy đúng vậy, thủ lâu như vậy, bệ hạ rốt cuộc cũng biết chủ động xuất kích."
Thậm chí còn có người lôi kéo tay Dạ Mộc, hai mắt sáng lấp lánh nói,
"Tiểu thư người phải cố lên! Tranh thủ sớm ngày mang thai long tử, một lần là được hoàng tử!"
Như vậy, về sau tiểu thư làm Hoàng Hậu cũng có danh giá!
"Cái gì cơ!"
Dạ Mộc vừa bực mình vừa buồn cười nhìn các nàng, những cung nhân này ở cùng nàng đã lâu rồi, nhưng thật ra một chút đều không sợ nàng.
"Các ngươi nhớ rõ, tiểu thư của các ngươi mới mười hai!"
Đôi tay Dạ Mộc chống nạnh, làm bộ tức giận nói,
"Chẳng lẽ các ngươi đều ước gì đem ta gả ra ngoài?"
Một cái cung nữ lớn tuổi nhất cười,
"Chính là bởi vì không muốn tiểu thư gả ra ngoài, cho nên mới hy vọng người gả cho bệ hạ! Hơn nữa......"
Nàng lại kéo tay Dạ Mộc,
"Hơn nữa mười hai tuổi tuy rằng nhỏ, nhưng có thể bồi dưỡng cảm tình với bệ hạ sớm chút chúng ta cũng không lo lắng nữa."
Dạ Mộc quả thực vô lực thở dài.
"Được thôi, một đám các ngươi đều nóng vội, đều đã quên ta vẫn còn bé."
Các cung nữ khác đều cười.
"Các nàng đùa người chút thôi."
Đại cung nữ ấn Dạ Mộc ngồi xuống, sửa sang lại tóc có chút loạn cho nàng.
"Bệ hạ thương tiếc người như vậy, làm sao mà vào lúc người chưa trưởng thành liền khi dễ người chứ? Nhiều năm như vậy, bệ hạ thương người chúng ta đều biết rõ, người đó, đừng lo lắng quá!"
Dạ Mộc nghe bọn họ nói như vậy cũng có chút ngượng ngùng, nàng tuy rằng ở hoàng cung, nhưng lễ nghi giáo pháp đều không tuân thủ, tự do như vậy là bởi vì có người để cho nàng phóng túng thôi.
Buổi tối cho dù ngủ cùng nhau, Dạ Mộc tin tưởng hắn cũng sẽ không làm cái gì, chỉ là.......chỉ là sẽ chiếm chút tiện nghi thôi......
Dạ Mộc dở khóc dở cười nghĩ.
Rất nhanh trời đã tối......
Dạ Mộc ở trong nước cọ xát nửa ngày không chịu đi lên, vốn dĩ đã nói là để nàng chuyển đến trắc điện, kết quả lúc sau Mặc Lâm Uyên quả nhiên thay đổi, nói trắc điện còn chưa sửa sang lại, ngày mai lại nói.
Đáng giận, cung điện của hoàng đế còn có chỗ không sửa sang, quả thực là đùa nàng!
Cố tình nàng còn không thể vạch trần hắn......
Lúc này, đại cung nữ bên ngoài đi tới cười tủm tỉm đứng sau bình phong nói,
"Dạ tiểu thư, bệ hạ nói, người vẫn không ra thì bệ hạ liền vào đây."
"A?"
Dạ Mộc cả kinh, đôi tay ôm ngực,
"Đã biết, ta lập tức liền ra!"
Đáng giận, thôi ra ngoài trước, có lẽ Mặc Lâm Uyên cũng không dám làm gì nàng!
Sau nửa canh giờ, Dạ Mộc ôm một cái gối với cái chăn đứng đầu giường
Thiếu nữ mười hai tuổi bộ dáng điềm mỹ, tóc nàng xõa ra, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào long sàng không biết thế nào cho phải.
Trong tay nàng là gối đầu tơ ngỗng mềm mại nhất mà Mặc Lâm Uyên kêu người làm cho nàng, hôm nay cũng mang tới đây.
Mà Mặc Lâm Uyên đang ngồi trên giường đọc sách cũng không ngẩng đầu lên.
Dạ Mộc giường lớn trước mắt, do dự một chút rồi từ giường chân bò lên, sau đó đem gối đầu để lên, đang chuẩn bị ngủ thì Mặc Lâm Uyên đột nhiên cười.
"Ngươi muốn nằm cuộn tròn ở chân giường cả đêm sao?"
Lưng Dạ Mộc cứng đờ,
"Ta còn nhỏ...... ta thích ngủ như vậy đó......"
Mặc Lâm Uyên đặt sách sang một bên,
"Vậy lại đây, cuộn trong lòng ta."
[Truyện được đăng song song trên Wattpad junli0522 và dtruyen.com Quân Ly!]
Dạ Mộc
"......"
Mặc Lâm Uyên dù bận vẫn ung dung nhìn nàng,
"Ngươi muốn cự tuyệt sao?"
Hắn không vấn tóc, khuôn mặt tuấn mỹ như một mang theo ý cười, vạt áo bị kéo ra một chút lộ ra xương quai xanh tinh xảo, bộ dáng tự phụ mà ưu nhã làm cho người suy nghĩ bậy bạ.
Làm sao bây giờ, đại sắc lang lộ ra nanh vuốt sắc nhọn, nàng muốn qua đó sao?
Thân thể Dạ Mộc thu nhỏ, gặp được một đại nhân vật không thể đánh cũng không thể trốn như này lá gan cũng lớn hơn, nàng ôm chặt gối đầu thò lại gần một chút, khẩn trương nói.
"Ta mới mười hai, ngươi thật sự không thể làm gì ta đấy!!"
Mặc Lâm Uyên dở khóc dở cười, ngày thường hắn biểu hiện xấu đến vậy sao? Nàng nhỏ như vậy, nhỏ bé đáng thương, hắn làm sao sẽ làm việc gì quá mức với nàng chứ?
Đương nhiên, ôm hôn không tính.
"Lại đây."
Hắn cười lặp lại một lần.
Dạ Mộc biết hắn lặp lại lần thứ ba giống như sắp có người gặp nạn, vì thế liền bò qua.
Tính thời gian, một lần cùng chung chăn gối là khi bọn họ còn rất nhỏ. Hiện giờ Mặc Lâm Uyên đã trưởng thành như vậy, nàng đối với hắn không thể tự tại giống khi còn nhỏ được.
Bởi vì hắn mang đến tính nguy hiểm cùng chiếm hữu.
Lúc trước là tiểu thiếu niên, hiện giờ vẫn có khí chất như trích tiên nhưng hắn đã là thợ săn.
"Nhìn ta như vậy làm gì?"
Mặc Lâm Uyên rất thích véo má Dạ Mộc, cảm giác mềm mại giống y như hồi bé, mang theo một chút ấm áp làm người yêu thích không buông tay.
Dạ Mộc nhìn chằm chằm hắn, cắn răng nói.
"Ta nói trước, buổi tối ngủ không được lộn xộn, ta sợ ngứa!"
"Ồ?"
Mặc Lâm Uyên hơi hơi nhướng mày, lúc sau hắn kéo Dạ Mộc cùng nằm xuống, sau đó ôm Dạ Mộc vào trong ngực, thỏa mãn thở dài.
"Giống như vậy? Ngươi ngoan ngoãn, ta bảo đảm bất động."
Dạ Mộc nghe xong, mặt không tự chủ được đỏ. Kỳ quái, dưới góc nhìn của nàng Mặc Lâm Uyên còn rất nhỏ, vì sao bị hắn ôm tim liền đập loạn?
Mà Mặc Lâm Uyên gác cằm trên đỉnh đầu nàng, ngực nàng dán ngực hắn, thân thể hoàn toàn được một người ôm trong ngực cảm giác không có xấu hổ, lại còn cảm thấy rất an toàn......
Sau một lát, mắt phượng Mặc Lâm Uyên nheo lại, sau đó đột nhiên dùng một loại thanh âm khàn khàn, thanh âm ái muội ở nàng bên tai thì thầm.
"Tiểu Mộc Nhi...... Tim ngươi đập thật nhanh."
Tim Dạ Mộc nháy mắt nhảy càng nhanh!!
"Đại khái là........ta không thích buổi tối ngủ có đèn!"
Thanh âm nàng khẩn trương cực kỳ, thật giống như con thỏ cả người căng chặt phòng bị.
Mặc Lâm Uyên nhẹ nhàng cười, giây tiếp theo, hắn vung tay lên, nên trên giá cắm đều tắt hết, chỉ có ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào.
Sau đó Dạ Mộc liền phát hiện, bóng đêm tối đen làm cảm quan trở nên càng thêm mãnh liệt, ngay cả Mặc Lâm Uyên dựa cằm vào đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng chậm chạp hô hấp, nàng đều có thể phát hiện đến rõ ràng.
Đương nhiên, còn có tiếng tim hắn đập.
Hừ, còn nói nàng! Tuy rằng hắn ngoài miệng chọc người, nhưng tim đập lại thành thật bán đứng hắn, tim hắn đập không chỉ có nhanh mà còn mạnh mẽ như vậy, buổi tối hôm nay ngủ thế nào bây giờ?
Hai người đều cảm giác được người kia đang căng chặt, cái loại này tưởng thật cẩn thận đụng chạm cái gì nhưng lại không dám tâm tình làm cho bọn họ có chút mê mang.
"Ngủ đi......"
Thật lâu sau, Mặc Lâm Uyên nhẹ giọng nói,
"Buổi tối mặc kệ nghe được cái gì, đều không cần mở mắt."
/128
|