Cuồng bạo đi Nữ hán tử

Chương 1: Cuồng bạo đi! Đạo trưởng

/4




☆ Chương 1: Cuồng bạo đi! Đạo trưởng


Ta mặc quần áo màu trắng, xoa đai lưng mỉm cười, nhìn về phía nam tử đang treo trên cây đào duy nhất ở trong sân.

"Ngu vcl~, ta đang hỏi ngươi đấy, tên ngươi là gì." Ta đã tận lực làm cho mình cười như một súc vật vô hại rồi.

"Cái người yêu nghiệt này! Nếu ta nói tên ta cho ngươi biết, chẳng phải ngươi sẽ dùng pháp bảo treo bên hông của ngươi để gọi tên ta, rồi thu phục ta sao! Ta mới không có ngu như vậy! Ta có kiếm gỗ đào hộ thể, cái người tinh quái này tốt nhất tránh xa ta một chút!" Nam tử kia dung mạo cũng không tồi, không biết từ đâu mà một thân mặc áo đạo bào cũ, cầm cây kiếm gỗ đào nhỏ, mặt đề phòng  giống như gấu Koala ôm chặt trên cây.

Ơ, thì ra đây là một truyện tu tiên à.

"Xin lỗi, hạ khố của ta cũng không có pháp bảo gì. Ta đếm ba tiếng, ngươi cút xuống cho ta." Ta cười như mộc xuân phong, đi tới dưới tàng cây, hắn luống cuống tay chân bò cao lên trên, tránh né ta, giống như đang cực kì sợ hãi.

Nhớ lúc tỉnh dậy, ta không rõ chân tướng  liền nằm trên giường gỗ cứng rắn. Chờ ta lăn một vòng  mở cửa sổ ra thì xung quanh không còn là năm tám ngôi nhà xa hoa của Bắc Kinh, mà bên ngoài ruộng hoang mịt mờ  , ta ở dưới tình trạng hoảng sợ muốn tè ra quần đã có thể thản nhiên mà nói: “Ngọa tào"* rồi. Ta không trông cậy vào việc vừa tỉnh lại chính là màn che lụa mỏng màu hồng phấn cùng giường lớn khắc hoa, nha hoàn trung thành một phen nước mắt nước mũi, xông lên vừa mừng rỡ gọi ta bằng một cái tên khác. Nhưng ít nhất vẫn có người nói cho ta biết, tháng sao ta vào cung tuyển tú  hoặc là ba ngày sau gả cho một Vương Gia. . . . . .

*Ngọa Tào: giống như một câu chửi.

Mà nơi ta ở là một viện tiêu đều, nhìn tường rào giống như là gia đình giàu có, nhưng cửa chính viện lại khóa đến sít sao, ta làm thế nào cũng không ra được. Cả khu vườn trong, ngoài trừ ta ra, chính là một nam tử mặc áo đạo sĩ nằm trên cây run rẩy bị dọa cho phát khóc.

"Ba ——" lời của ta còn chưa dứt, liền bất thình lình đạp một cước vào cây khô, thuận tiện bắt lấy đai lưng của nam tử kia, hung hăng kéo xuống!

Ta nắm trong tay đai lưng bị cắt thành hai mảnh, nhìn mặt nam tử khoảng hai mươi tuổi, bộ mặt hoảng sợ nắm lấy xiêm y đang rộng thùng thình . Ta nhếch miệng cười: "Nếu ngươi không xuống ta liền túm rớt quần ngươi, để cho ngươi hưởng thụ một chút cảm giác Thu Phong thổi cúc lạnh thấu tâm."

"Ngươi là một con cóc tinh bất quá có mấy trăm năm đạo hạnh, mà dám ở trước mặt Thuần Dương Cung chân nhân ta mà phách lối sao!" Mặt hắn đỏ tới mang tai, quay đầu lại gầm lên, ngược lại khuôn mặt có vài phần tỏa ra uy nghiêm. Ta nắm chặt lấy tay lui về phía sau nửa bước, suy nghĩ con mẹ nó nếu như ta thực là một con cóc tinh, lỡ một khi kích động hóa thành nguyên hình thì phải làm như thế nào. Nam tử này mặc dù không biết rõ nội tình, nhưng ngộ nhỡ vạn nhất tung ra một phù chú biến ta trở về thành một con cóc lớn thì sao, ta chẳng phải là ——

Tuy nói ta cảm thấy cơ hội mình là một con cóc tinh cũng không lớn, nhưng ngộ nhỡ người này thật sự là một cao thủ tu tiên trong chuyện xưa, ta vừa tới lại bởi vì gặp phải một đạo trưởng mạnh mẽ mà phải thí mạng, như vậy chẳng phải là quá uổng phí rồi.

"Đạo trưởng có lời gì xin cứ nói ra, ngài mới vừa rồi còn không phải muốn cởi y phục cùng nô tài mấy mưa sao, thế nào đã nâng quân lên rồi." Ta lui về phía sau hai bước, đạo trưởng kia ôm chặt cây khô, mặt càng đỏ hơn: "Cái người yêu nghiệt này chớ có nói bậy! Đều là ngươi kéo đai lưng của ta ——"


"Không biết vị đạo trưởng này tên hiệu là gì? Năm nào vào  Thuần Dương Cung, đệ tử người nào?" Ta sửng sốt vì không nhìn thấy một tia tiên khí nào trên người đạo trưởng này, chỉ nhìn thấy  khóe miệng hắn thậm chí còn chưa lau sạch vết cháo.

"Hừ." Hắn mặt kiêu ngạo: "Ta vào Thuần Dương Cung đã có hơn bốn mươi năm, đệ tử Mạc Viễn đại sư, ta đã sớm có chút thành tựu, con cóc tinh nhà ngươi không phải là đối thủ của ta, vẫn là thành thành thật thật giao ra Nguyên Đan đi!"

"Cái người đạo trưởng này lại muốn hút nguyên khí của ta —— ngươi. . . . . . Chẳng lẽ là ngươi muốn dùng trăm năm đạo hạnh của ta làm thẳng nếp nhân nơi khóe mắt của ngươi? !" Ta lui về phía sau nửa bước, một bộ biểu tình ngượng ngùng khi bị hút, muốn từ trong miệng hắn nói lời khách sáo. Vừa muốn nói tiếp, cửa chính đột nhiên truyền đến giọng nói, có người mở khóa ngoài cửa gỗ, đẩy cửa vào, ta nhìn thấy một nữ tử trung niên một thân nữ trang tinh xảo dẫn them hai nha hoàn, đi vào bên trong cửa. Trong nháy mắt ta có chút ngốc trệ. . . . . . Mấy người này là yêu tinh gì.

"Nhị gia! Làm sao ngươi lại leo cây rồi !" Nàng kia nhìn thấy đạo trưởng, khẽ kêu một tiếng. Đạo trưởng kia trong nháy mắt ném đi kiếm gỗ đào, nhảy xuống cây, chạy đến trước mặt nữ tử kia: "Thôi ma ma! Ta bắt được một con cóc tinh! Chừng ba trăm năm đạo hạnh, đúng lúc cho ngươi nấu cháo ăn." Đạo trưởng kia mặt ngây thơ chỉ vào người của ta, mắt của ta dại ra rồi.

Chuyện này. . . . . .

"Ai. . . . . . Chứng si ngốc của Nhị gia lại tái phát rồi, bây giờ xem mình là người tu đạo sao." Thôi ma ma đeo vàng đội bạc này, nhưng lại chỉ là một người làm, mặt nàng tiếc hận nói với nha hoàn kia.

Nha hoàn kia trả lời: "Nhị gia mấy năm rồi cũng không thấy tốt, mắt thấy đã trưởng thành, nói là lập gia đình có thể xung xung hỉ, nhưng cũng không thấy tốt. Xem chừng là Liễu Thất tiểu thư cũng không phải là vật gì tốt, gả cho Nhị gia ngược lại khiến Nhị gia ổ bệnh nặng hơn. Mấy ngày trước đây, hắn còn nói mình là Hải Tặc, nói chúng ta nhốt hắn gì gì đó. . . . . . Ai."

Một nha hoàn khác cũng nói: "Tướng quân và phu nhân đều không trông nom sống chết của Nhị gia, chúng ta vân phải tới đây xem một chút." Nha hoàn kia nói xong, mắt nhìn tới ta: "Liễu Thất tiểu thư như thế nào còn chưa nấu cơm cho Nhị thiếu gia đây——"

Cái người làm này rõ rang kêu ta là tiểu thư, lại khiển trách ta giống như người làm của nàng, ta ngẩn người, cười lên nhưng cũng không nói lời nào, đưa lưng về phía họ ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhảy xổm lên không nhìn bọn họ mà nhảy vào trong nha. Xem ra Liễu Thất tiểu thư này là gọi ta rồi.

"Ai! Ngươi làm sao vậy!" Nha hoàn kia nhìn thấy loại tư thái của ta đây liền sửng sốt một chút, quắc mắt trừng mi đi tới phía trước ta: "Nếu cùng Nhị gia thành hôn, tốt nhất là hảo hảo làm tròn bổn phận của mình, chăm sóc tốt Nhị gia cũng là chuyện ngươi nên làm!" Nha hoàn kia quần màu lục búi tóc song hoàn, mặt mày thanh tú, khi đối với ta  trong ánh mắt ngược lại có mấy phần khinh bỉ.

Ta chỉ chỉ chính mình, cười khúc khích nói: "Ngươi ở đây nói chuyện với ta sao? Ta không phải Liễu Thất, ta tên là Bộ Từ, ta là con cóc tinh có ba trăm năm đạo hạnh. . . . ."

Này, Thôi ma ma sửng sốt một chút, nhìn về phía nha hoàn kia: "Nàng. . . . . . Nói mê sảng gì vậy?"

Một nha hoàn khác nhỏ giọng nói: "Ma ma, đoán chừng là điên rồi, mấy ngày trước xác định là nàng không bình thường. Lúc đầu nàng muốn gả cho Tướng quân nhưng không thành, lại hãm hại phu nhân, hôm nay rơi vào trình độ thê thảm như thế, mặt còn bị phá hủy, dù là nàng đáng đời , cũng không tránh được sẽ không chịu nổi mà hóa điên . . . . ."

Thôi ma ma nghe lời này liền hé mắt, nâng váy đi về phía ta: "Liễu Thất tiểu thư. . . . . . Không, lúc này ta nên gọi là Thanh Nhị phu nhân rồi, giả ngây giả dại cũng không có chỗ gì tốt, ta cảm thấy được ngài nữa điên nữa khùng cũng không điên khùng đến mức không thể chiếu cố tốt cho Nhị gia. Mấy ngày trước đây, là ai khóc kêu xô cửa, không phải là đòi bao độc dược để chết cho xong hết mọi chuyện, phu nhân sai người đi vào ném cho ngươi bọc độc dược nhỏ, xem ra ngươi còn không có làm xong dự tính nha."

"Nói cũng không chừng là, ăn độc dược nhưng chết không thành, làm hư đầu óc, ma ma chờ ta đi vào nhà xem một chút." Lục Y nha hoàn coi như tỉnh táo, nhẹ giọng nói ra.

Đạo trưởng lúc trước muốn thu ta giờ đang căn ngón tay, si ngốc  ngồi ở bên cạnh giếng xem chúng ta, đột nhiên mở miệng nói: "Đây không phải là Liễu Thất, đây là cóc tinh! Là cóc tinh!"

Con gấu kia, ngươi câm miệng cũng không ai nói là ngươi chết đâu! Ta ngồi chồm hổm trên mặt đất, giương mắt trừng hắn, hắn sợ hết hồn, bắt ống tay áo không dám nói nữa rồi.

Nha hoàn kia chạy vào trong nhà, cũng không lâu lắm liền từ liền từ trong căn phòng mục nát nơi ta tỉnh lại chạy ra, cầm trong tay bọc giấy nhỏ, mặt đầy kinh hoảng: "Ma ma, thật đúng là không có đoán sai! Nàng ăn độc dược, chỉ là không có chết, thuốc này rõ ràng đã bị mở ra, mà giờ chỉ còn lại có một nửa!" Ma ma này nhận lấy bọc giấy nhỏ, mở ra nhìn một chút, gương mặt nặng nề.

Ngọa tào. . . . . . Liễu Thất tiểu thư này cũng bởi vì gả cho cái kẻ ngu mà nghĩ không thông liền uống thuốc độc, nàng rõ ràng là một lòng muốn chết, mà ta chính là một nữ thanh niên lớn tuổi đang chờ phân công việc làm đàng hoàng sống trong căn hộ nhỏ bé, buổi tối còn xa xỉ cho mình một hủ dưa chua, một tô mì thịt bò còn tăng thêm nữa trứng hột vịt muối. Như vậy thật không minh bạch lại xuyên tới đây, đối với việc không phù hợp với nhân tố tự nhiên như vậy, ta thật sự là không muốn nhắc tới rồi.

"Chuyện như vậy chúng ta nên bẩm bảo cùng phu nhân.”Nha hoàn kia nói.

Thôi ma ma lại nháy mắt: " Mặc dù phu nhân  là thân tỷ của Liễu Thất nàng, nhưng là Liễu Thất này lại lần lượt có ý đinh hãm hại phu nhân, phu nhân đã sớm muốn làm cho nàng không còn tồn tại rồi, điên rồi thì thôi, cần gì lại đi quấy rầy phu nhân."

"Tướng quân kia không cho người khác tới chăm sóc Nhị gia. . . . . . Nàng một người điên, làm sao có thể chăm sóc tốt cho Nhị gia." Trên mặt nha hoàn kia lộ ra mấy phần nôn nóng.

Thôi ma ma rũ mắt xuống, thở dài: "Ngươi thật ra là người trung thành lại bị hại, bây giờ còn thương nhớ Nhị gia , lúc trước chúng ta cũng là hạ nhân của hắn. Nhị gia đã không thể so với trước, hôm nay Tướng quân nắm chặt quyền to, mới thật sự là đương gia. . . . . . Thời Nhị gia Phong Mang Tất Lộ* đã qua, chúng ta cũng không thể làm cái gì, nhờ gã sai vật đưa thêm nhiều củi đốt với lương thực đến đây đi."

*(Phong Mang Tất Lộ: bộc lộ tài năng)

Nha hoàn kia nhếch miệng, trên mặt lộ ra vẻ mặt không cam lòng tới: "Nhớ năm đó Nhị gia cũng là thuộc hạ chủ tướng của hoàng thượng, chẳng qua là trẻ tuổi tấn thăng quá nhanh, Phong Mang Tất Lộ bị người bắt được nhược điểm ——"

"Câm miệng! Cái nha đầu này lại nói chuyện năm đó, cẩn thận ta vả miệng ngươi! Hiện tại chúng ta cúi đầu khuất phục, ngươi còn nói năm đó làm chi!" Thôi ma ma giơ tay lên ở trên đầu nàng vỗ một cái, nghiêm khắc trách mắng.

Lục Y nha hoàn mắt cúi xuống không nói nữa. Ta đứng ở bên cạnh giếng, ma ma này sâu kín thở dài, nhìn về phía Nhị gia đang cắn ngón tay, cúi đầu rời đi, sau đó ta liền nghe tiếng cửa gỗ bên ngoài khóa lại. Ở thời điểm ta chuyển mắt nhìn qua, thấy Nhị gia này đem ngón tay từ trong miệng lấy ra, ở trên quần áo xoa một chút, sống lưng cũng đĩnh trực mấy phần. Cứ một điểm động tác nhỏ như vậy, ta lại cười ——

"Này, ngươi đừng giả bộ. Còn Thuần Dương Cung đạo trưởng đâu rồi, làm sao ngươi lại không nhìn thấu hồng trần vung đao tự cung nha". Ta vung lên làn váy, đỉnh đạc ngồi ở bên cạnh giếng, đối với Nhị gia này nhếch miệng cười xấu xa .

"Ngươi —— cái con cóc tinh này!" Hắn cả kinh, chật vật di chuyển từ giếng té lăn ra đây, ta nhanh tay lẹ mắt liền bắt lấy cổ tay hắn, mở ra lòng bàn tay hắn để xem. Nơi lòng bàn tay vết chay thật dày, rồi lại có rất nhiều vết thương do gỗ đá tạo nên, cái này xác thực không phải là một vị công tử ca. Theo lời nói của hai nha hoàn, ta cùng Nhị gia này ngược lại xứng đôi.

Ta đây thân là một thứ xuất lại không chừa thủ đoạn nào bò lên trên lại bị nữ nhân chỉnh vô cùng thảm  —— quả thật chính là nữ tiện nhân trong văn trạch đấu.

Còn hắn lại là người trẻ tuổi lúc Phong Mang Tất Lộ có quyền thế hôm nay lại thành nam nhân thê thảm lại ngu dại  —— quả thật chính là thăng cấp thành đá kê chân trong đồn đại.

"Nhị gia bây giờ đã biết ta không phải Liễu Thất rồi, còn cố ý ở đó giả ma trước mặt kêu ta là cóc tinh, chẳng lẽ ngươi muốn nói cho người khác biết cái gì?" Ta ngồi xổm xuống, nhìn vẻ mặt kinh hoảng lại nhân độ của  Nhị gia, cười giống như là một đồ lưu manh."Ta nói tình huống này, Nhị gia cũng có thể biết, ngươi nói cái gì cũng đều không ai tin. Ta không nghĩ là sẽ làm bộ mình là Liễu Thất, bởi vì ta cũng không thể giả bộ giống nàng được. Nếu trong lòng nhị gia có tính toán, ta cũng hảo hảo cùng nhau giả ngây giả dại."

Nhị gia bóp chặt miếng vải quấn quanh thái dương, miếng vải bị lệch ra so với ban đầu, một thân đạo sĩ lại có phần tức cười, chỉ là lại hợp với cái mũi cao sâu, đôi mắt nghiêm chỉnh và khuôn mặt cứng rắn , còn miễn cưỡng có chút phong cách đàn ông, nét mặt không bị đầu óc hư hại mà che mắt.

"Ngươi. . . . . . Cái người cóc tinh này, chẳng lẽ lại nuốt mất hồn phách của Liễu Thất? ! Ngươi ——"diện mạo hắn kinh hoàng nói không ra lời.

"Chậc chậc, còn giả bộ còn giả bộ, thật không có ý tứ." Ta vẫy vẫy tay áo đứng dậy, mặt không thú vị. Nhị gia này ngược lại diễn vai kẻ ngu rất tận hứng, theo định luật bình thường mà nói, kẻ ngu có dáng dấp tốt đều là giả bộ ngu nha. . . . . .

"Ngươi. . . . . . Ngươi là yêu quái từ ngọn núi nào tới? Là thủ hạ của Đại Vương nào?" Hắn thối lui khỏi ta ở ngoài vài thước, cẩn thận nói.

"Tỉnh Cương Sơn có từng nghe qua chưa? Ta xuống núi làm việc quan trọng, tuyên dương tinh thần cách mạng." Ta suy tư tình cảnh bây giờ, thuận miệng nói lời vô nghĩa không muốn để ý đến hắn."Ta là đảng viên, biết lợi hại liền vội vàng thả ta đi."

"Ta. . . . . . Ta là Thuần Dương Đạo trường Quan Thủ Huyền, không biết vị này yêu. . . . . . Đại Vương họ tên là gì." Nhị gia giống như là có mấy phần sợ ta, nhỏ giọng mà nói ra.

. . . . . . Đầu năm nay nam chủ không thành thành thực thực  họ Trầm họ Cố, tên gì Quan Nhị Gia? Ta nhẫn nhịn không ngừng oán thầm.

"Ta à." Ta nâng eo, chân đạp lên mép giếng, sờ cằm kêu lên."Bộ Từ. Nếu như ngươi gọi là Quan Nhị Gia, vậy ta chính là Phú Nhị Đại rồi."


/4

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status