Vô luận ngủ trễ cỡ nào, Tuyệt Mị cũng rời giường đúng sáu giờ sáng, đây là thói quen nhiều năm qua của cô, bây giờ cũng vẫn như thế, cho dù thay đổi thân thể, rất nhiều thói quen lại như cũ không cách nào cải biến.
Sau khi rửa mặt đi xuống lầu, người hầu đã chuẩn bị sẵn bữa ăn sáng, khi lần đầu tiên thấy cô dậy sớm như thế người hầu cũng rất kinh ngạc, bữa ăn sáng cũng chưa chuẩn bị xong, nghe nói là người đàn ông kia sẽ không rời giường sớm như vậy, cũng sẽ không dùng cơm ở nhà. Ngày thứ hai, bữa ăn sáng mặc dù chuẩn bị, nhưng vẫn là tương đối đơn giản, mà ngày thứ ba liền hoàn toàn biến thành bộ dáng bây giờ như vậy, phong phú để cho cô đủ ăn một ngày, cô không thích lãng phí lương thực, trừ mấy loại cô không thể ăn ra, thậm chí ngay cả rể cây cô cũng gặm qua, đói cả ba ngày ba đêm thật không coi vào đâu, không chết người được.
"Còn sớm,ngủ ít như vậy, không mệt mỏi sao?" Lãnh Thiên Cuồng tiến lên ôm lấy Tuyệt Mị, hắn còn đang suy nghĩ hôm nay cô có dậy hay không , không ngờ tới người đã sớm rời giường, hôm qua ngủ trễ như vậy, hắn có chút yêu thương khi thấy cô dậy sớm.
"Không mệt." Cô đã thành thói quen, ngày thứ ba buổi sáng người đàn ông này ở chỗ này chờ cô xuống, nghe người giúp việc nói, đây là nam nhân đặc biệt vì cô thay đổi thói quen.
"Mệt mỏi thì con cũng sẽ không nói mệt mỏi, thật không hiểu nổi con, đúng là tiểu nha đầu, chung quy lại nghiêm mặt như người lớn tuổi, sớm như vậy đã rời giường, cũng không biết nghỉ ngơi nhiều một chút." Vừa càu nhàu vừa ôm Tuyệt Mị chuyển động hướng bàn ăn, hai người đến đúng vị trí, lúc nào Lãnh Thiên Cuồng cũng thích ôm Tuyệt Mị, hắn đem Tuyệt Mị an trí tại trên đùi mình, thấy thân thể cô nhẹ bẫng ,trong lòng hắn tính phải làm cô mập lên.
"Càu nhàu." Như bà già, câu nói sau Tuyệt Mị không có nói ra, cô không muốn biến thành người càu nhàu.
"Tiểu nha đầu, đây là điều nên nói với trưởng bối sao, ta đã nói qua ta là ba con, concũng không hề gọi ta một tiếng ba đấy nhé thật là làm cho người ta đau lòng mà." hắn hài hước nói, trong giọng nói có một ít buồn khó có thể phát giác , cô vẫn không muốn coi hắn là cha hay sao?
Tuyệt Mị quay đầu nhìn nam nhân một cái, lạnh nhạt không có phản ứng gì, sau đó lại cúi đầu tiếp tục dùng bữa, xem nam nhân như không tồn tại.
"Thật lạnh lùng a, ăn nhiều một chút đi, chờ con lúc nào nguyện ý gọi thì gọi." Lãnh Thiên Cuồng cưng chìu vì Tuyệt Mị gắp tôm thịt để vào chén cô, đem sự thất vọng dấu ở trong lòng.
Không gọi cũng không kêu ba, còn sống chung với nhau lâu dài, hắn cũng không tin bản thân không nghe được tiếng "Cha" !
. . . . . .
Bữa ăn sáng qua đi, Lãnh Thiên Cuồng liền mang theo Tuyệt Mị ra cửa, thật ra thì làm Môn chủ Cuồng Môn , Lãnh Thiên Cuồng vẫn tương đối vội , chỉ là một người bận rộn nữa cũng sẽ có thời gian quan tâm người quan trọng, mỗi ngày lợi dụng buổi tối đi xử lý một chút chuyện cần thiết, bình thường không có chuyện gì quá quan trọng liền giao cho Phó Môn Chủ Lãnh Dự đi làm, Lãnh Dự là đứa bé cha hắn nhận nuôi, cũng là một trong số những người hắn tin tưởng.
Trên xe, Lãnh Thiên Cuồng va Tuyệt Mị cũng ngồi ở phía sau, Lãnh Thiên Cuồng xem một chút tài liệu, hiện tại hắn cố ý đem Cuồng Môn tẩy trắng, thế nhưng việc vận chuyển trong đó có chút phiền phức, hắn đang liên hệ với quan viên, hi vọng tất cả thuận lợi, chỉ là coi như quá trình có chút khó khăn, nhưng cũng không thể ngăn cãn quyết tâm tẩy trắng của hắn, ngay từ thời điểm hắn một tay thành lập Cuồng Môn thì hắn đã có kế hoạch này, chỉ là buôn bán hắc đạo có vài thứ không thể dứt bỏ, ăn sạch hắc bạch mới là kế hoạch của hắn.
Điện thoại vang lên, trợ thủ Lôi Đình ngồi phía trước tiếp lên điện thoại, đây là số điện thoại dùng trong công việc của Lãnh Thiên Cuồng, bình thường đều là dùng để giải quyết các sự việc liên quan đến Cuồng Môn.
"Cái gì? Bị trộm?" giọng nói của Lôi Đình mang theo một tia khiếp sợ.
Lãnh Thiên cuồng nhíu mày, thấy vậy liền hiểu có phiền toái xuất hiện , nếu không Lôi Đình sẽ không luống cuống như vậy.
"Ừ, cậu chờ một chút." Người đối diện không biết lại nói cái gì, Lôi Đình gật đầu một cái, biểu tình nặng nề nhìn về phía Lãnh Thiên cuồng.
"Môn chủ, là tin tức từ Cuồng Môn, mới phát hiện cách điều chế huyết độc bị mất trộm, chuyện rất nghiêm trọng!"
"Cái gì?" Lần này không chỉ có là Lôi Đình kinh hãi, sắc mặt Lãnh Thiên Cuồng cũng khó coi!
Huyết độc là loại ma túy có độ tinh khiết cao do Cuồng Môn mới nghiên cứu ra, nếu như tung ra thị trường, sẽ mang đến cho Cuồng Môn khoản thu nhập khổng lồ , lúc này mất trộm, tuyệt đối là một chuyện lớn!
Sau khi rửa mặt đi xuống lầu, người hầu đã chuẩn bị sẵn bữa ăn sáng, khi lần đầu tiên thấy cô dậy sớm như thế người hầu cũng rất kinh ngạc, bữa ăn sáng cũng chưa chuẩn bị xong, nghe nói là người đàn ông kia sẽ không rời giường sớm như vậy, cũng sẽ không dùng cơm ở nhà. Ngày thứ hai, bữa ăn sáng mặc dù chuẩn bị, nhưng vẫn là tương đối đơn giản, mà ngày thứ ba liền hoàn toàn biến thành bộ dáng bây giờ như vậy, phong phú để cho cô đủ ăn một ngày, cô không thích lãng phí lương thực, trừ mấy loại cô không thể ăn ra, thậm chí ngay cả rể cây cô cũng gặm qua, đói cả ba ngày ba đêm thật không coi vào đâu, không chết người được.
"Còn sớm,ngủ ít như vậy, không mệt mỏi sao?" Lãnh Thiên Cuồng tiến lên ôm lấy Tuyệt Mị, hắn còn đang suy nghĩ hôm nay cô có dậy hay không , không ngờ tới người đã sớm rời giường, hôm qua ngủ trễ như vậy, hắn có chút yêu thương khi thấy cô dậy sớm.
"Không mệt." Cô đã thành thói quen, ngày thứ ba buổi sáng người đàn ông này ở chỗ này chờ cô xuống, nghe người giúp việc nói, đây là nam nhân đặc biệt vì cô thay đổi thói quen.
"Mệt mỏi thì con cũng sẽ không nói mệt mỏi, thật không hiểu nổi con, đúng là tiểu nha đầu, chung quy lại nghiêm mặt như người lớn tuổi, sớm như vậy đã rời giường, cũng không biết nghỉ ngơi nhiều một chút." Vừa càu nhàu vừa ôm Tuyệt Mị chuyển động hướng bàn ăn, hai người đến đúng vị trí, lúc nào Lãnh Thiên Cuồng cũng thích ôm Tuyệt Mị, hắn đem Tuyệt Mị an trí tại trên đùi mình, thấy thân thể cô nhẹ bẫng ,trong lòng hắn tính phải làm cô mập lên.
"Càu nhàu." Như bà già, câu nói sau Tuyệt Mị không có nói ra, cô không muốn biến thành người càu nhàu.
"Tiểu nha đầu, đây là điều nên nói với trưởng bối sao, ta đã nói qua ta là ba con, concũng không hề gọi ta một tiếng ba đấy nhé thật là làm cho người ta đau lòng mà." hắn hài hước nói, trong giọng nói có một ít buồn khó có thể phát giác , cô vẫn không muốn coi hắn là cha hay sao?
Tuyệt Mị quay đầu nhìn nam nhân một cái, lạnh nhạt không có phản ứng gì, sau đó lại cúi đầu tiếp tục dùng bữa, xem nam nhân như không tồn tại.
"Thật lạnh lùng a, ăn nhiều một chút đi, chờ con lúc nào nguyện ý gọi thì gọi." Lãnh Thiên Cuồng cưng chìu vì Tuyệt Mị gắp tôm thịt để vào chén cô, đem sự thất vọng dấu ở trong lòng.
Không gọi cũng không kêu ba, còn sống chung với nhau lâu dài, hắn cũng không tin bản thân không nghe được tiếng "Cha" !
. . . . . .
Bữa ăn sáng qua đi, Lãnh Thiên Cuồng liền mang theo Tuyệt Mị ra cửa, thật ra thì làm Môn chủ Cuồng Môn , Lãnh Thiên Cuồng vẫn tương đối vội , chỉ là một người bận rộn nữa cũng sẽ có thời gian quan tâm người quan trọng, mỗi ngày lợi dụng buổi tối đi xử lý một chút chuyện cần thiết, bình thường không có chuyện gì quá quan trọng liền giao cho Phó Môn Chủ Lãnh Dự đi làm, Lãnh Dự là đứa bé cha hắn nhận nuôi, cũng là một trong số những người hắn tin tưởng.
Trên xe, Lãnh Thiên Cuồng va Tuyệt Mị cũng ngồi ở phía sau, Lãnh Thiên Cuồng xem một chút tài liệu, hiện tại hắn cố ý đem Cuồng Môn tẩy trắng, thế nhưng việc vận chuyển trong đó có chút phiền phức, hắn đang liên hệ với quan viên, hi vọng tất cả thuận lợi, chỉ là coi như quá trình có chút khó khăn, nhưng cũng không thể ngăn cãn quyết tâm tẩy trắng của hắn, ngay từ thời điểm hắn một tay thành lập Cuồng Môn thì hắn đã có kế hoạch này, chỉ là buôn bán hắc đạo có vài thứ không thể dứt bỏ, ăn sạch hắc bạch mới là kế hoạch của hắn.
Điện thoại vang lên, trợ thủ Lôi Đình ngồi phía trước tiếp lên điện thoại, đây là số điện thoại dùng trong công việc của Lãnh Thiên Cuồng, bình thường đều là dùng để giải quyết các sự việc liên quan đến Cuồng Môn.
"Cái gì? Bị trộm?" giọng nói của Lôi Đình mang theo một tia khiếp sợ.
Lãnh Thiên cuồng nhíu mày, thấy vậy liền hiểu có phiền toái xuất hiện , nếu không Lôi Đình sẽ không luống cuống như vậy.
"Ừ, cậu chờ một chút." Người đối diện không biết lại nói cái gì, Lôi Đình gật đầu một cái, biểu tình nặng nề nhìn về phía Lãnh Thiên cuồng.
"Môn chủ, là tin tức từ Cuồng Môn, mới phát hiện cách điều chế huyết độc bị mất trộm, chuyện rất nghiêm trọng!"
"Cái gì?" Lần này không chỉ có là Lôi Đình kinh hãi, sắc mặt Lãnh Thiên Cuồng cũng khó coi!
Huyết độc là loại ma túy có độ tinh khiết cao do Cuồng Môn mới nghiên cứu ra, nếu như tung ra thị trường, sẽ mang đến cho Cuồng Môn khoản thu nhập khổng lồ , lúc này mất trộm, tuyệt đối là một chuyện lớn!
/49
|