“Nhìn kìa, ngoài trời tuyết đang rơi, càng ngày càng lạnh hơn.”
“Đúng vậy, mùa đông thật đáng ghét, không thể mặc váy được rồi.”
Giáo viên đang giảng bài trên bục giảng, nhưng tâm tư của đám sinh viên đã bay ra ngoài cửa sổ, nhìn những bông tuyết lất phất ngoài cửa sổ, lúc cảm thán, lúc oán trách.
Tuyệt Mị nhìn bên ngoài một lát, bộ dạng dường như thờ ơ, sau đó nhìn thầy giáo đang đứng trên bục giảng chăm chú giảng bài một lát, trong lúc bất chợt ánh mắt lạnh nhạt của cô có thêm một tia khác thường.
Tiến một bước, một bước nữa, thời điểm mọi người ở đây đang rối rít bàn tán, Tuyệt Mị nhảy từ cửa sổ lầu ba xuống!
Dường như mấy học sinh cùng lớp ngồi gần cửa sổ cũng thấy bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng lại nghĩ là mình hoa mắt. Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn. Ở dưới lầu, Tuyệt Mị đầy bản lĩnh nhẹ nhàng đáp xuống đất, sau đó đi về phía sau trường học, sân trường ở đây rất lớn, ngoại trừ cái hồ lớn ở vị trí trung tâm còn có một cái hồ nhỏ hết sức vắng vẻ, bình thường rất ít người lui tới đó, vì không thuận đường, còn nghe nói ở đó hay có người tự sát, cho nên các sinh viên thấy có chút sợ hãi và kiêng kị, nhưng Tuyệt Mị lại rất thích nơi đó, có lúc sẽ cúp học đến đây để đọc sách, nửa ngày thư thả, ngắn ngủi không để người khác biết.
Nhưng hôm nay hình như có người đến nơi này trước cô… Một cô gái đứng bên hồ, bộ dạng có ý muốn nhảy xuống.
Tuyệt Mị cũng không ẩn núp, đi qua sau lưng cô bé kia, thẳng đến chỗ ngồi mà cô thích nhất, bình thản ngồi trên tảng đá có lót sẵn miếng đệm mà cô đã cố tình chuẩn bị. Thời tiết rất lạnh, còn có tuyết rơi, nhưng Tuyệt Mị vẫn thản nhiên ngồi đó như vậy, dáng vẻ hết sức hưởng thụ, khi cô bé kia phát hiện có người thì Tuyệt Mị đã xem trang sách đầu tiên rồi.
“Cô, là cô?” Hình như cô gái này biết Tuyệt Mị, ban đầu ngây người rồi biến thành kinh ngạc.
Đối với ngôi trường này hầu như mọi người đều biết sự thật về Tuyệt Mị, cô đã trở nên quen thuộc. Những ngày qua những người ở đây thỉnh thoảng vẫn bàn tán sau lưng cô, chuyện đánh nhau, chuyện hội học sinh, cả chuyện thầy giáo. Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn. Mỗi đề tài đều có nhiều phiên bản khác nhau, có lúc cô nghe thấy còn tưởng rằng bọn họ đang nói đến người khác, nếu không phải tại sao cô lại không có một chút ấn tượng nào.
“Cô, tại sao cô lại ở đây?” Tuyệt Mị không để ý đến cô gái, cô ta không biết mở lời hỏi làm sao, cô đã tránh mặt, không muốn ở nơi này còn đụng mặt người khác, hơn nữa đối phương còn là người nổi tiếng trong trường.
Tuyệt Mị xem như rất nể mặt ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, dường như ánh mắt lành lùng làm thời tiết trở nên càng lạnh hơn.
Cô gái lui về sau một bước, cắn môi, rồi bất chợt khóc rống lên.
“Tại sao, tại sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi khiến cô thấy chán ghét đến thế sao, tại sao không thích không vui mừng tôi, tại sao đều chán ghét tôi.” Cô gái che mặt, nước mắt theo khe hở chảy xuống.
Tuyệt Mị cau mày, tiếng khóc quấy nhiễu đến sự an tĩnh của cô, cô vừa mới nhìn cô bé này một cái, diện mạo cô gái này tuy hơi bình thường, nhưng cũng không tính là khó coi, đột nhiên bây giờ lại nói những lời này, ắt hẳn do thất tình thôi.
“Tại sao, tại sao như vậy... Tôi, tôi không muốn như vậy...” Cô gái đang khóc té xuống đất, khắp người dính đầy tuyết.
Tuyệt Mị vẫn cau mày như cũ, sau đó đứng dậy muốn rời đi, cô chưa từng an ủi qua ai, cô gái trước mặt này... Cô bó tay đã hết cách, nhưng bất chợt lại phát hiện một hơi thở quen thuộc xuất hiện sau lưng, Tuyệt Mị quay đầu lại, nhìn người đó cho dù là mùa đông, cũng chỉ mặc toàn loại quần áo nam nhẹ nhàng nhưng thanh thoát.
“Mặc dù tôi không tin cô khi dễ con gái, nhưng cảnh tượng này rất dễ khiến tôi hiểu lầm nha.” Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn. Giọng nói của Vu Viêm mang theo sự nhạo báng, nhưng cũng lạnh lùng, ngoại trừ bạn bè, bọn họ chưa từng quan tâm đến cảm xúc của những người khác.
Mặt cô gái đầy nước mắt nhưng lại bị Vu Viêm hấp dẫn, sau đó có chút ngạc nhiên, không biết đang nghĩ đến cái gì.
“Anh là tiên nữ sao?” (Nguyên bản là tiên tử, ý nghĩa là thần tiên vẻ đẹp thoat tục dùng cho nữ giới.) Cô gái có chút mụ mị mở miệng hỏi, khóe miệng Tuyệt Mị hơi nhếch lên, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ nhạo báng.
Vu Viêm Nhất sững sờ, ho khan nhẹ hai tiếng, “Bạn học, lời nói của bạn thật thiển cận, tôi là thầy giáo, chứ không phải thần tiên.” Nếu như là thần tiên, hắn còn có thể thích ứng được, nhưng lại là tiên nữ... Vậy không phải nói đến phụ nữ sao!
“A, tôi, tôi… Thật xin lỗi!” Bối rối vì không biết nói gì, cô gái lặng lẽ đỏ mặt.
Vu Viêm lạnh nhạt nhìn cô gái một cái, sau đó khom lưng hướng về phía Tuyệt Mị nhẹ giọng nói: “Cùng nhau ăn trưa đi, đến nhà của cô.”
“Được.”
Nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ càng lúc càng xa dần, gương mặt cô gái tràn ngập nỗi cô đơn, ở thế giới này, dường như sự tồn tại của cô chính là dư thừa.
……………..
“Haiz, rốt cuộc hai người cũng đã tới, đi mau lên, tôi đói chết rồi.” Vừa đến cửa chính, Tuyệt Mị liền nghe thấy giọng nói lẳng lơ của Thiên Thuỷ.
Tuyệt Mị nhìn về phía Vu Viêm, Vu Viêm cười nói: “Hết cách rồi, tay nghề làm bếp của Đoạt Hồn quá tốt, chúng tôi đã quyết định phải thường xuyên tới thăm.”
Về chuyện thăm nơi nào, không cần phải nói ra mọi người cũng hiểu, ngược lại Tuyệt Mị thấy rất vui, nhưng lại có dự cảm không tốt, cô linh cảm Lãnh Thiên Cuồng sẽ không vui vẻ như bình thường khi ở cùng cô được.
Tuyệt Mị đang đứng trước cửa nhà muốn mở cửa vào, ngay lập tức cửa bên liền được mở ra, vẫn như thường lệ Cơ Ngữ xuất hiện trước mặt mọi người với hốc mắt thâm quầng.
“Hôm nay có liên hoan sao?” Bốn người giống như đã ước định rõ ràng, đều đồng loạt xuất hiện, cô không hề tin sẽ trùng hợp đến vậy.
“Tuyệt Mị, bạn bè của con ư?” Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn. Lúc này không đợi Cơ Ngữ trả lời, giọng nói của Lãnh Thiên Cuồng đã vang lên ngay cửa, sau đó nghi hoặc nhìn hai người đứng phía sau Tuyệt Mị.
“Đúng, bạn bè của tôi.” Tuyệt Mị đi vào nhà, Đoạt Hồn đang dọn món ăn, rất phong phú, đủ cho tám người dùng, như vậy quả thật đã sớm có dự định từ trước.
“Không giới thiệu thêm một chút ư?” Lãnh Thiên Cuồng mặc dù nghi ngờ những người bạn bất ngờ xuất hiện này của Tuyệt Mị, nhưng vẫn có thái độ than thiện ôn hoà.
“Vu Viêm, Thiên Thủy.” Tuyệt Mị chỉ Vu Viêm, rồi chỉ Thiên Thủy, chỉ giới thiệu hết sức ngắn gọn tên bọn họ, sau đó nghi ngờ nhìn về phía Cơ Ngữ, cô ấy còn đến trước cả bọn họ, còn cần phải giới thiệu sao?
“Đây là Cơ Ngữ, thư ký mới nhận việc.” Một người phụ nữ có chút kỳ quái, nhưng rất có năng lực, vẫn đang trọng thời kỳ quan sát, ánh mắt Lãnh Thiên Cuồng có chút u ám giới thiệu.
Tuyệt Mị nhìn về phía Cơ Ngữ, Cơ Ngữ bày ra bộ mặt bàng quan, nhún vai một cái, sau đó đứng bên cạnh Thiên Thủy, Lãnh Thiên Cuồng dường như cũng đã nhận ra hàm ý gì đó.
“Cơ Ngữ, bạn tôi.” Tuyệt Mị giới thiệu thêm lần nữa, vừa rồi cô mới nhìn về phía ánh mắt ‘đã vậy rồi’ của Cơ Ngữ, không biết vì điều gì, cô không có ý định hay hy vọng giấu giếm việc này với hắn nữa.
Lãnh Thiên Cuồng nhíu mày, lúc này Đoạt Hồn cũng đi tới đứng trong đám Cơ Ngữ, rõ ràng muốn cho Lãnh Thiên Cuồng biết, bốn người bọn họ cùng một thuyền.
Một bên, Lôi Đình cẩn thận đi tới sau lưng Lãnh Thiên Cuồng, không khí trở nên có chút cổ quái.
“Ăn cơm.” Lời nói của Tuyệt Mị phá vỡ bầu không khí cổ quái này, đây cũng coi như lần đầu tiên những người này gặp mặt, không động thủ đánh nhau cô đã tương đối hài lòng rồi.
Lãnh Thiên Cuồng ngồi ở vị trí chủ nhân, bên trái là Tuyệt Mị, tiếp đó theo thứ tự là Vu Viêm và Thiên Thủy, còn lại bên phải là Lôi Đình, tiếp đó là Cơ Ngữ và Đoạt Hồn.
“Tôi không ngại mấy người ‘liếc mắt đưa tình’ mở rộng hiểu biết lẫn nhau, nhưng mà bây giờ là giờ ăn cơm, các người có thể ngừng trao đổi ánh mắt qua lại với bọn họ một chút được không?” Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn. Tuyệt Mị có chút nhức đầu, những người này cũng là người bình thường, tụ tập cùng một chỗ như vậy chưa biết tốt xấu ra sao, mặc dù cô đang cúi đầu ăn cơm, nhưng có thể cảm nhận được không ai chịu nhường ai ánh mắt giao nhau trên không.
Lãnh Thiên Cuồng không nói gì, trong lòng ngập tràn cảm giác không thoải mái, cảm thấy sự xuất hiện của những người này sẽ cướp mất sự chú ý của Tuyệt Mị. Hơn thế nữa bọn họ đều không phải là người bình thường, Tuyệt Mị tại sao lại quen biết một đám bạn bè như vậy, còn có chuyện gì mà hắn không biết sao, cứ có cảm giác như mình bị vứt bỏ bên ngoài thế giới của Tuyệt Mị.
Mà Vu Viêm và những người còn lại vẫn soi mói Lãnh Thiên Cuồng, muốn biết người đàn ông này ra sao mà có thể khiến Tuyệt Mị chấp nhận, rốt cuộc có điểm gì đó bất thường.
“Đúng vậy, mùa đông thật đáng ghét, không thể mặc váy được rồi.”
Giáo viên đang giảng bài trên bục giảng, nhưng tâm tư của đám sinh viên đã bay ra ngoài cửa sổ, nhìn những bông tuyết lất phất ngoài cửa sổ, lúc cảm thán, lúc oán trách.
Tuyệt Mị nhìn bên ngoài một lát, bộ dạng dường như thờ ơ, sau đó nhìn thầy giáo đang đứng trên bục giảng chăm chú giảng bài một lát, trong lúc bất chợt ánh mắt lạnh nhạt của cô có thêm một tia khác thường.
Tiến một bước, một bước nữa, thời điểm mọi người ở đây đang rối rít bàn tán, Tuyệt Mị nhảy từ cửa sổ lầu ba xuống!
Dường như mấy học sinh cùng lớp ngồi gần cửa sổ cũng thấy bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng lại nghĩ là mình hoa mắt. Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn. Ở dưới lầu, Tuyệt Mị đầy bản lĩnh nhẹ nhàng đáp xuống đất, sau đó đi về phía sau trường học, sân trường ở đây rất lớn, ngoại trừ cái hồ lớn ở vị trí trung tâm còn có một cái hồ nhỏ hết sức vắng vẻ, bình thường rất ít người lui tới đó, vì không thuận đường, còn nghe nói ở đó hay có người tự sát, cho nên các sinh viên thấy có chút sợ hãi và kiêng kị, nhưng Tuyệt Mị lại rất thích nơi đó, có lúc sẽ cúp học đến đây để đọc sách, nửa ngày thư thả, ngắn ngủi không để người khác biết.
Nhưng hôm nay hình như có người đến nơi này trước cô… Một cô gái đứng bên hồ, bộ dạng có ý muốn nhảy xuống.
Tuyệt Mị cũng không ẩn núp, đi qua sau lưng cô bé kia, thẳng đến chỗ ngồi mà cô thích nhất, bình thản ngồi trên tảng đá có lót sẵn miếng đệm mà cô đã cố tình chuẩn bị. Thời tiết rất lạnh, còn có tuyết rơi, nhưng Tuyệt Mị vẫn thản nhiên ngồi đó như vậy, dáng vẻ hết sức hưởng thụ, khi cô bé kia phát hiện có người thì Tuyệt Mị đã xem trang sách đầu tiên rồi.
“Cô, là cô?” Hình như cô gái này biết Tuyệt Mị, ban đầu ngây người rồi biến thành kinh ngạc.
Đối với ngôi trường này hầu như mọi người đều biết sự thật về Tuyệt Mị, cô đã trở nên quen thuộc. Những ngày qua những người ở đây thỉnh thoảng vẫn bàn tán sau lưng cô, chuyện đánh nhau, chuyện hội học sinh, cả chuyện thầy giáo. Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn. Mỗi đề tài đều có nhiều phiên bản khác nhau, có lúc cô nghe thấy còn tưởng rằng bọn họ đang nói đến người khác, nếu không phải tại sao cô lại không có một chút ấn tượng nào.
“Cô, tại sao cô lại ở đây?” Tuyệt Mị không để ý đến cô gái, cô ta không biết mở lời hỏi làm sao, cô đã tránh mặt, không muốn ở nơi này còn đụng mặt người khác, hơn nữa đối phương còn là người nổi tiếng trong trường.
Tuyệt Mị xem như rất nể mặt ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, dường như ánh mắt lành lùng làm thời tiết trở nên càng lạnh hơn.
Cô gái lui về sau một bước, cắn môi, rồi bất chợt khóc rống lên.
“Tại sao, tại sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi khiến cô thấy chán ghét đến thế sao, tại sao không thích không vui mừng tôi, tại sao đều chán ghét tôi.” Cô gái che mặt, nước mắt theo khe hở chảy xuống.
Tuyệt Mị cau mày, tiếng khóc quấy nhiễu đến sự an tĩnh của cô, cô vừa mới nhìn cô bé này một cái, diện mạo cô gái này tuy hơi bình thường, nhưng cũng không tính là khó coi, đột nhiên bây giờ lại nói những lời này, ắt hẳn do thất tình thôi.
“Tại sao, tại sao như vậy... Tôi, tôi không muốn như vậy...” Cô gái đang khóc té xuống đất, khắp người dính đầy tuyết.
Tuyệt Mị vẫn cau mày như cũ, sau đó đứng dậy muốn rời đi, cô chưa từng an ủi qua ai, cô gái trước mặt này... Cô bó tay đã hết cách, nhưng bất chợt lại phát hiện một hơi thở quen thuộc xuất hiện sau lưng, Tuyệt Mị quay đầu lại, nhìn người đó cho dù là mùa đông, cũng chỉ mặc toàn loại quần áo nam nhẹ nhàng nhưng thanh thoát.
“Mặc dù tôi không tin cô khi dễ con gái, nhưng cảnh tượng này rất dễ khiến tôi hiểu lầm nha.” Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn. Giọng nói của Vu Viêm mang theo sự nhạo báng, nhưng cũng lạnh lùng, ngoại trừ bạn bè, bọn họ chưa từng quan tâm đến cảm xúc của những người khác.
Mặt cô gái đầy nước mắt nhưng lại bị Vu Viêm hấp dẫn, sau đó có chút ngạc nhiên, không biết đang nghĩ đến cái gì.
“Anh là tiên nữ sao?” (Nguyên bản là tiên tử, ý nghĩa là thần tiên vẻ đẹp thoat tục dùng cho nữ giới.) Cô gái có chút mụ mị mở miệng hỏi, khóe miệng Tuyệt Mị hơi nhếch lên, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ nhạo báng.
Vu Viêm Nhất sững sờ, ho khan nhẹ hai tiếng, “Bạn học, lời nói của bạn thật thiển cận, tôi là thầy giáo, chứ không phải thần tiên.” Nếu như là thần tiên, hắn còn có thể thích ứng được, nhưng lại là tiên nữ... Vậy không phải nói đến phụ nữ sao!
“A, tôi, tôi… Thật xin lỗi!” Bối rối vì không biết nói gì, cô gái lặng lẽ đỏ mặt.
Vu Viêm lạnh nhạt nhìn cô gái một cái, sau đó khom lưng hướng về phía Tuyệt Mị nhẹ giọng nói: “Cùng nhau ăn trưa đi, đến nhà của cô.”
“Được.”
Nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ càng lúc càng xa dần, gương mặt cô gái tràn ngập nỗi cô đơn, ở thế giới này, dường như sự tồn tại của cô chính là dư thừa.
……………..
“Haiz, rốt cuộc hai người cũng đã tới, đi mau lên, tôi đói chết rồi.” Vừa đến cửa chính, Tuyệt Mị liền nghe thấy giọng nói lẳng lơ của Thiên Thuỷ.
Tuyệt Mị nhìn về phía Vu Viêm, Vu Viêm cười nói: “Hết cách rồi, tay nghề làm bếp của Đoạt Hồn quá tốt, chúng tôi đã quyết định phải thường xuyên tới thăm.”
Về chuyện thăm nơi nào, không cần phải nói ra mọi người cũng hiểu, ngược lại Tuyệt Mị thấy rất vui, nhưng lại có dự cảm không tốt, cô linh cảm Lãnh Thiên Cuồng sẽ không vui vẻ như bình thường khi ở cùng cô được.
Tuyệt Mị đang đứng trước cửa nhà muốn mở cửa vào, ngay lập tức cửa bên liền được mở ra, vẫn như thường lệ Cơ Ngữ xuất hiện trước mặt mọi người với hốc mắt thâm quầng.
“Hôm nay có liên hoan sao?” Bốn người giống như đã ước định rõ ràng, đều đồng loạt xuất hiện, cô không hề tin sẽ trùng hợp đến vậy.
“Tuyệt Mị, bạn bè của con ư?” Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn. Lúc này không đợi Cơ Ngữ trả lời, giọng nói của Lãnh Thiên Cuồng đã vang lên ngay cửa, sau đó nghi hoặc nhìn hai người đứng phía sau Tuyệt Mị.
“Đúng, bạn bè của tôi.” Tuyệt Mị đi vào nhà, Đoạt Hồn đang dọn món ăn, rất phong phú, đủ cho tám người dùng, như vậy quả thật đã sớm có dự định từ trước.
“Không giới thiệu thêm một chút ư?” Lãnh Thiên Cuồng mặc dù nghi ngờ những người bạn bất ngờ xuất hiện này của Tuyệt Mị, nhưng vẫn có thái độ than thiện ôn hoà.
“Vu Viêm, Thiên Thủy.” Tuyệt Mị chỉ Vu Viêm, rồi chỉ Thiên Thủy, chỉ giới thiệu hết sức ngắn gọn tên bọn họ, sau đó nghi ngờ nhìn về phía Cơ Ngữ, cô ấy còn đến trước cả bọn họ, còn cần phải giới thiệu sao?
“Đây là Cơ Ngữ, thư ký mới nhận việc.” Một người phụ nữ có chút kỳ quái, nhưng rất có năng lực, vẫn đang trọng thời kỳ quan sát, ánh mắt Lãnh Thiên Cuồng có chút u ám giới thiệu.
Tuyệt Mị nhìn về phía Cơ Ngữ, Cơ Ngữ bày ra bộ mặt bàng quan, nhún vai một cái, sau đó đứng bên cạnh Thiên Thủy, Lãnh Thiên Cuồng dường như cũng đã nhận ra hàm ý gì đó.
“Cơ Ngữ, bạn tôi.” Tuyệt Mị giới thiệu thêm lần nữa, vừa rồi cô mới nhìn về phía ánh mắt ‘đã vậy rồi’ của Cơ Ngữ, không biết vì điều gì, cô không có ý định hay hy vọng giấu giếm việc này với hắn nữa.
Lãnh Thiên Cuồng nhíu mày, lúc này Đoạt Hồn cũng đi tới đứng trong đám Cơ Ngữ, rõ ràng muốn cho Lãnh Thiên Cuồng biết, bốn người bọn họ cùng một thuyền.
Một bên, Lôi Đình cẩn thận đi tới sau lưng Lãnh Thiên Cuồng, không khí trở nên có chút cổ quái.
“Ăn cơm.” Lời nói của Tuyệt Mị phá vỡ bầu không khí cổ quái này, đây cũng coi như lần đầu tiên những người này gặp mặt, không động thủ đánh nhau cô đã tương đối hài lòng rồi.
Lãnh Thiên Cuồng ngồi ở vị trí chủ nhân, bên trái là Tuyệt Mị, tiếp đó theo thứ tự là Vu Viêm và Thiên Thủy, còn lại bên phải là Lôi Đình, tiếp đó là Cơ Ngữ và Đoạt Hồn.
“Tôi không ngại mấy người ‘liếc mắt đưa tình’ mở rộng hiểu biết lẫn nhau, nhưng mà bây giờ là giờ ăn cơm, các người có thể ngừng trao đổi ánh mắt qua lại với bọn họ một chút được không?” Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn. Tuyệt Mị có chút nhức đầu, những người này cũng là người bình thường, tụ tập cùng một chỗ như vậy chưa biết tốt xấu ra sao, mặc dù cô đang cúi đầu ăn cơm, nhưng có thể cảm nhận được không ai chịu nhường ai ánh mắt giao nhau trên không.
Lãnh Thiên Cuồng không nói gì, trong lòng ngập tràn cảm giác không thoải mái, cảm thấy sự xuất hiện của những người này sẽ cướp mất sự chú ý của Tuyệt Mị. Hơn thế nữa bọn họ đều không phải là người bình thường, Tuyệt Mị tại sao lại quen biết một đám bạn bè như vậy, còn có chuyện gì mà hắn không biết sao, cứ có cảm giác như mình bị vứt bỏ bên ngoài thế giới của Tuyệt Mị.
Mà Vu Viêm và những người còn lại vẫn soi mói Lãnh Thiên Cuồng, muốn biết người đàn ông này ra sao mà có thể khiến Tuyệt Mị chấp nhận, rốt cuộc có điểm gì đó bất thường.
/49
|