Cánh tay Tử Sâm bỗng căng cơ, tất cả mạch máu nổi gân lên, hai bàn tay anh nắm chặt vào eo nhỏ của Bội Mễ, mạnh mẽ kéo dịch xuống. Bắt đầu nam c*n lại ngóc dậy, to trướng và gằn mạch máu, nam nhân nhanh chóng vắt hai chân cô lên cổ mình, thúc thẳng vào cúc ngu**t. Lỗ nh* bỗng dưng bị đâm ra vào liên tục thì không khỏi gắt gao, hai vách th*t n*n như bị bắt ép thu nạp lấy viên kẹo lớn, xô ép ôm chặt lấy c* v*t
Bội Mễ vừa nghỉ một chút nay lại phải gồng mình lên, cả người mệt nhoài giờ như gãy vụn xương khớp. Tử Sâm căng tay cô trên đỉnh đầu, cổ tay bị bóp chặt vào mạch, bên dưới ra vào như vũ bão
Hai đỉnh tuyết sơn nay lại rung lắc lên theo nhịp, chúng như bánh flan mềm mịn nảy nảy lên. Hai đầu t* hồng giương cao ngạo nghễ, chờ đợi sự lấp đầy của khuôn miệng Tử Sâm. Nam nhân kia liền cúi xuống, hôn lên hai đầu n*m rồi ngậm vào một bên. N*m nhỏ bên trong khuôn miệng lần này bị anh nhai nuốt như thạch, nó đang đau xót và tưởng như rụng rời. Bội Mễ chịu sự kích tình bất ngờ, cổ giọng ho he lên như tiếng mèo:
- Hơ...ah.. am...
Tiếng rên có chút hết hơi, không cất lên nổi. Vậy mà nam nhân bên trên vẫn luận động không ngừng, tốc độ và cường lực ngày càng nhanh, mạnh.
Anh đưa hai tay mình bóp vào hai ng*c, các ngón tay nắn chặt n*m hồng, miệng gầm gừ:
- Ra sữa đi nào...
Bội Mễ đau đớn toàn thân, nay nghe lời nói của anh lại thêm kinh sợ. Hai tay quơ mạnh lên cố ẩn anh ra, van cầu:
- Ah ha... Dừng lại... Đủ rồi mà... Ư..
Tử Sâm vẫn tiếp tục lực tay, bên dưới n*m c*n vẫn nhấp liên tục từng đợt, anh gằn ra chữ:
- Ha ha... Em muốn thoát khỏi mối quan hệ này sao?...
Bội Mễ cảm tưởng dưới sò hu**t bị rách ra, hai bên vách th*t xót tấy lên, có chút mùi tanh của máu phảng phất khiến cô thêm kinh hãi. Nước mắt chảy ròng ra, giọng đã lạc đi nhưng không nhận lại được sự thương cảm của nam nhân
Bầu ng*c trắng noãn này cuối cùng cũng khuất phục, một hồi bị bóp nặn đến nghẹn thì trên đỉnh hạt tr*n tr*u hồng này tuôn ra chất dịch trắng. Chúng óng ánh, màu hơi đục, chảy dọc xuống chân bầu ng*c. Tử Sâm cũng bất ngờ, anh không quên trêu ghẹo:
- Haha, bé cưng... Hai bánh bao lớn cũng chịu ra sữa rồi...
Cô sợ hãi, nấc nghẹn lên cầu xin:
- Đừng mà... Hức hức... Tôi... sẽ không...
Tử Sâm đưa ngón tay lên ngăn lời cô nói, anh thủ thỉ bên tai cô:
- Suỵt... Đừng nói là...em sẽ không dừng mối quan hệ lại nữa?
Bội Mễ khuất phục, đầu lay lay gật nhẹ. Tử Sâm ngửng lên, ánh mắt anh tối đen, nhìn được vài tơ đỏ gằn lên, miệng anh nhả chữ:
- Muộn rồi...
Xong, nam nhân cúi ngay xuống bầu ng*c, miệng áp vào b* mút dòng sữa đục từ đỉnh trân trâu. Anh mút mạnh, đầu n*m tuồn ra nhiều dịch, bao nhiêu lại vào hết miệng Tử Sâm. Chất dịch này có chút ấm, vị ngọt ngai ngái và thoảng mùi sắt. Anh mút cạn một bên, đầu n*m ấy như không còn ra dịch, khuôn miệng nhả ra kéo theo sợi chỉ bạc. Nam nhân đưa môi mình sang ng*c còn lại, tiếp tục b* mút, thi thoảng cạ răng nhai lấy hạt trân trâu mềm khiến nó vừa xót vừa nảy lên mẫn cảm
Một lúc lâu sau, anh rút n*m c*n ra, dịch chảy ồng ộc kéo theo vài tơ máu đỏ, cả hai quyện vào nhau thành chất lỏng màu hồng nhạt, sệt sệt lại.
Bao c** s* kia đầy ứ t*nh d*ch bên trong, Tử Sâm lười nhác kéo ra, vứt gọn vào thùng rác. Quay ra nhìn vào người con gái trên giường, trên người nơi nào cũng in hằn dấu hôn, t* m** vẫn đang bóng nhẫy vì dịch, cả người bết bát, hơi thở hổn hển như lồng phổi bị đè bẹp
Tử Sâm đi lại gần, lấy khăn giấy ướt rồi nhẹ nhàng nâng chân cô lên, lau đi hết phần dịch. Hai bên đùi non có bện chút tơ máu đỏ cũng được lau sạch. Ngón tay anh bắt đầu thâm nhập vào bên trong, cố vét sạch dịch để Bội Mễ khỏi trướng bụng. Có lẽ vách th*t n*n bên trong bị tổn thương nên giờ cô lại đau, chân theo phản xạ co quắp lại, ho he:
- Đau...
Tử Sâm từ từ dùng lực dang rộng hai chân ra, dỗ:
- Tôi sẽ làm nhẹ lại... Giờ dang rộng hai chân sang đi...
Anh vừa vệ sinh tư m*t cho Bội Mễ, vừa quan sát lên khuôn mặt của cô. Khuôn mặt trắng bệch lên vì mệt mỏi nhưng vẫn ửng đỏ hai bên má vì dục vọng
Lau dọn cho cô bé xong, Tử Sâm trườn lên trên, kéo người cô ngồi thẳng dậy, hướng mặt nhỏ thẳng với n*m c*n. Bội Mễ mơ hồ khó hiểu lại bị anh bắt ép lần nữa. Bàn tay Tử Sâm bỗng bóp mạnh miệng cô hình chữ O, n*m c*n ngay lúc này đâm vào bên trong, sâu tận cuống họng. Ngón tay anh luồn sau tóc, ẩn ra ẩn vào cái khuôn miệng nhỏ, buộc thu nạp lấy c* v**
Bội Mễ mắt long sòng sọc, những tưởng đã dừng lại, cuối cùng anh vẫn chưa thỏa mãn. N*m c*n của Tử Sâm gân xanh gân tím nổi cộm lên, cứ thể thúc mạnh vào miệng cô, t*nh d*ch lần này phóng thẳng xuống họng, chúng đầy ứ lên khiến cô hơi có cảm giác muốn nôn. Phía dưới bụng lại trương lên vì một bể dịch. Bội Mễ cố gắng thoát ra nhưng vô ích, mắt ậng nước lại nhìn anh mong sự thương hại.
Cả đêm cho tới rạng sáng, khi mà ngoài rèm có chút ánh sáng rồi, cả hai vẫn luận động nhiệt tình. Cho đến lúc...
Nắng lên, phía rèm tối cũng được chiếu sáng. Bây giờ là đầu giờ chiều, Bội Mễ khẽ cựa người, quay sang quơ tay thì không thấy ai. Cô cố gắng ngồi dậy, nhìn xung quanh, căn phòng giờ chỉ một mình cô, Tử Sâm đã rời đi từ lúc nào. Bội Mễ nhìn sang bên đầu giường, trên bàn ngủ có chiếc phong bì trắng. Tò mò cô với tay lấy nó, mở ra bên trong là hai tờ giấy. Một tờ giấy được viết:
- Từ tuần sau, cô không cần đến
Bên dưới là chữ kí của Tử Sâm, tờ giấy thứ hai là một chi phiếu ngân hàng. Bên trên giá trị chi phiếu ghi 4 tỷ tiền mặt, bên dưới cũng là chữ kí Tử Sâm xác nhận. Anh viết thêm:
- 4 năm 4 tỷ... Nếu cảm thấy thiếu, đến tìm tôi, đảm bảo không bất công
Bội Mễ đọc xong, hai tay buông thõng xuống, cô ngửa đầu dựa về sau, thở một hơi dài trút bao mệt mỏi
/73
|