Tại phòng phục trang lúc này đã bị Cao Dĩ Huyên đóng chặn cửa lại để tránh những người không liên can đi vào, anh đảo mắt nhìn xung quanh đi đến từng ngóc ngách thì lúc này phát hiện mảnh vải vụn của một chiếc váy đang rơi cạnh bên chiếc thùng rác, Cao Dĩ Huyên nhặt mảnh vải lên sau đó mở bật thùng rác ra xem thử thì quả nhiên như anh dự đoán.
Chiếc váy của Triều Kim Nghiên nằm trong đó nhưng nó đã bị cắt vụn ra thành nhiều mảnh nhỏ, tại sao phải làm như vậy? ánh mắt của anh có chút trầm lặng, trong đầu liền nảy sinh ý nghĩ nghi ngờ về Thẩm Nhất Đang.
Vì hiện tại người ghét Triều Kim Nghiên nhất cũng là cô và muốn cô không được tham gia nên có thể cô đã làm điều đó, nhưng mà bây giờ Cao Dĩ Huyên không có bằng chứng không thể vạch mặt của Thẩm Nhất Đang được.
Dù có vạch trần thì cũng chẳng làm gì được Thẩm Nhất Đang cùng lắm là cô sẽ quăng vài tờ tiền cho Triều Kim Nghiên như bồi thường mà thôi, anh cũng chỉ là giảng viên bình thường không có quyền thế để đấu lại gia thế của Thẩm Nhất Đang.
“Bây giờ nên tìm chiếc váy khác cho con bé thôi.”
Cao Dĩ Huyên vừa đi ra ngoài thì vô tình va phải Triều Kim Nghiên, anh nhìn nét mặt của cô cũng đủ biết cô đang rất buồn vì chiếc váy của mình nếu để cô biết chiếc váy của cô bị cắt ra từng mảnh vụn như vậy cô sẽ càng đau lòng hơn.
“Kim Nghiên, đi luyện tập thôi, thầy cho người chuẩn bị váy khác cho em rồi tuy không được đẹp như chiếc váy được chuẩn bị sẵn nhưng trang phục không quan trọng, quan trọng là em trình diễn tốt thôi.”
“Vâng, em quyết tâm rồi, em sẽ cho mọi người thấy rõ năng lực của em và không làm thầy thất vọng đâu ạ.”
Có vẻ như Triều Kim Nghiên có năng lượng hơn lúc nãy rồi nên anh cũng yên tâm hơn, lúc này Cao Dĩ Huyên đưa mắt nhìn về phía sân khấu, Thẩm Nhất Đang diện trên người bộ trang phục để tập dợt thử, nhìn nét mặt tự tin đầy vẻ kiêu ngạo ấy càng khiến anh ghét cô hơn, nghĩ đến chiếc váy của Triều Kim Nghiên bị cắt thành mảnh vụn như vậy trong lòng anh nóng như lửa đốt.
“Em luyện tập đi, thầy bận chút việc rồi.”
“Vâng ạ.”
Đợi Thẩm Nhất Đang tập luyện xong thì anh đột nhiên xông tới kéo Thẩm Nhất Đang đi tới góc tường, Thẩm Nhất Đang còn chưa hiểu ra chuyện gì nữa, cô ngơ ngác trợn tròn mắt nhìn anh.
“Gì vậy thầy?”
“Nhất Đang dù gì em cũng là một tiểu thư cao quý, tôi thật sự thất vọng về em rất nhiều, cũng vì bản tính đố kỵ của mình mà em sử dụng thủ đoạn dơ bẩn như vậy sao? có vẻ bây giờ em hả dạ lắm nhỉ?”
Thẩm Nhất Đang thật sự không hiểu anh đang nói về chuyện gì, cô vừa tập xong nên cơ thể mệt mỏi cộng thêm mấy lời lăng mạ bản thân như vậy khiến cô như muốn nổi đóa lên, cô tựa lưng vào tường để chờ anh nói hết.
“Nếu em không thích Kim Nghiên thì thôi đi đằng này em còn trộm váy con bé rồi cắt bỏ như vậy, đây là hành động của một tiểu thư cao quý đó sao?”
“Nói đủ chưa?”
Thẩm Nhất Đang gằn giọng, cô nhịn thì anh ta càng lấn tới cứ nói cô là người cắt váy của Triều Kim Nghiên rồi lên giọng dạy đời lôi gia cảnh nhà cô vào để làm gì chứ? Thật nực cười, Thẩm Nhất Đang vênh môi khinh bỉ anh một cái rồi dùng tay đẩy mạnh anh.
“Tại sao tôi phải làm chuyện dơ bẩn như vậy? thầy nói tôi đố kỵ cô ta sao? tôi chẳng có gì phải đố kỵ vì đơn giản bản thân tôi hơn cô ta rất nhiều thứ, tôi thật sự không thích cô ta nên tôi muốn trong buổi lễ đó tôi muốn mọi người thấy tôi dư sức đè bẹp cô ta.”
“Vậy sao? em một phần không thích và phản đối kịch liệt nên vì vậy mới giở trò đó để bản thân được tỏa sáng, em nghĩ nói vậy tôi sẽ bỏ qua nghi ngờ em sao?”
Thẩm Nhất Đang phá lên mà cười một cách mỉa mai.
“Thầy ơi là thầy, thầy cũng lớn rồi nên học cách ăn nói đi bằng chứng đâu mà thầy kết tội người ta như vậy? dù là tôi có phản đối nhưng mà thủ đoạn hèn hạ như vậy tôi không bao giờ làm tưởng cô ta là gì mà tôi phải hạ thấp bản thân để hại cô ta?”
Cao Dĩ Huyên trừng mắt vì anh hiện tại không có bằng chứng nên việc kết tội cô là điều khó khăn, nhìn nét mặt đó chỉ có thể là cô làm mà thôi, nhưng mà Thẩm Nhất Đang lúc này nói chuyện rất nghiêm túc, hay là đang diễn? Dù có là gì đi nữa anh chỉ muốn cảnh cáo cô một chút vì anh chẳng thể đụng đến cô nếu không thì cô làm lớn chuyện lên đổ tội ngược lại về Triều Kim Nghiên.
“Được rồi, tôi xin lỗi vì nghi ngờ em, nhưng tôi nói trước đừng bao giờ làm chuyện hèn hạ như vậy.”
“Vâng tôi sẽ đánh bại cô ta bằng chính cách của mình, thầy và con bé đó cứ chống mắt lên xem tôi tỏa sáng như thế nào, và tôi nói đính chính một lần nữa là tôi không có làm những chuyện vừa rồi thầy nói, đừng có nghi ngờ người khác khi chưa có bằng chứng tôi có thể thưa ngược lại thầy đấy.”
Thẩm Nhất Đang nói xong liền hậm hực rời đi, cô cũng không hiểu sao đột nhiên Cao Dĩ Huyên lại quan tâm Triều Kim Nghiên đến như vậy, chẳng lẽ có tư tình gì chăng? Cô đưa tay chống cằm suy nghĩ, mà ai lại đi làm chuyện cắt trang phục của Triều Kim Nghiên, đúng là trong lớp chỉ có cô đối nghịch với Triều Kim Nghiên mà thôi, rốt cuộc là ai?.
/189
|