Vẻ mặt có chút ma mị của Lục Diễm toát lên khiến cho Lục Kỳ có chút run sợ, cảm giác ớn lạnh sống lưng truyền đến, Lục Kỳ lén lúc đi theo bà ta từ phía sau dáng người nhẹ nhàng khoan thai từ tốn đi đến phòng của Thẩm Hứa, có vẻ như lá bùa trong ly sữa lúc nãy có tác dụng rồi, Thẩm Hứa bắt đầu cảm thấy đầu mình quay cuồng hai con mắt đỏ lên gương mặt xanh xao, cái này gọi là trúng tà rồi.
“Mình, mình lại thức khuya rồi.”
Lục Diễm cất giọng, Thẩm Hứa bị âm thanh ngọt ngào dịu dàng ấy làm cho mê muội, ông mở mắt ra thì nhìn thấy hình ảnh người vợ quá cố của mình, cứ như đang nằm mơ vậy, ông tưởng chừng họ quay ngược thời gian về mấy chục năm trước, lúc mà hai người gặp nhau từ lần đầu tiên, bà đã mặc bộ trang phục giản dị ấy ngồi trên chiếc xe buýt, đó chính là giây phút ấn tượng đầu tiên khi ông ngồi cạnh bên bà, trên tay là bó hoa huệ trắng tạo nên nét đẹp thanh tú của người thiếu nữ.
“Ờ...anh...cần phải giải quyết xong mấy giấy tờ này...rồi đi ngủ...mình ngủ trước đi.”
Thẩm Hứa trong lúc mơ màng chất giọng khàn đặc nói, Lục Diễm đưa tay ôm chầm lấy ông từ sau lưng mùi thơm phảng phất như cái ngày đầu tiên ông gặp gỡ, như vậy là Thẩm Hứa lại một lần nữa bị mấy lá bùa của Lục Diễm điều khiển, bởi vì ông chỉ nhìn thấy rõ hình ảnh người vợ của mình mà thôi.
“Mình ơi, mình không giận em nữa sao?”
“Mình có lỗi gì mà anh phải giận mình chứ, thôi đi ngủ sớm mai anh còn đến công ty nữa.”
Thẩm Hứa liền đứng dậy nắm tay của Lục Diễm một cách nhẹ nhàng rồi cùng quay trở về phòng nghỉ ngơi, Lục Kỳ tựa lưng vào tường tim đập hỗn loạn, miệng thở dốc thì ra đây gọi là bỏ bùa đấy sao? thật sự trên đời này có cái thứ huyền bí như vậy, ánh Lục Kỳ bắt đầu trở nên sắc lạnh hơn và suy nghĩ đến việc bỏ bùa cho Lãnh Thiên Sơ quay lại.
“Lãnh Thiên Sơ, lần này có mà chạy đằng trời.”
Phía Thẩm Nhất Đang, cô luyện tập một lúc rồi cũng mệt đột nhiên có cảm giác ai đó đang nhìn mình, cô liền đưa mắt nhìn ra ngoài thì thấy Lịch Bắc Dạ đang tựa lưng vào cửa nhìn cô chằm chằm, cô liền nhớ lại chuyện mấy con tôm hôm qua, giờ nhìn thấy anh cô lại tưởng tượng ra một con tôm khổng lồ đứng trước mặt mình.
“Múa vậy cũng gọi là múa sao? nhìn chẳng khác gì con khỉ đột cả.”
Lịch Bắc Dạ cong môi cười châm biếm cô một câu, Thẩm Nhất Đang cũng khá mệt rồi nên cũng không muốn đôi co với anh làm gì, cô ngồi xuống ghế lấy khăn thấm mồ hôi, cố tỏ ra không quan tâm tới anh cứ như một người vô hình vậy.
Lịch Bắc Dạ thấy mình bị lơ như vậy cũng có chút ngạc nhiên nếu như thường ngày thì cô sẽ gân cổ lên cãi rồi, từ chiều đến giờ là đã thấy lạ rồi không biết có phải thần kinh gặp vấn đề gì rồi không nữa.
“Này khỉ đột, câm rồi à?”
Thẩm Nhất Đang đứng bật dậy cởi áo ngoài ra, Lịch Bắc Dạ trợn tròn mắt sau đó liền đưa tay lên ho khẽ một cái, ánh mắt đảo đi hướng khác.
“Con gái gì mà vô ý vô tứ như vậy, thay đồ thì đi vào trong thay.”
Thẩm Nhất Đang liền nói một câu.
“Mặt đỏ như tôm luộc rồi kìa.”
Thân hình của cô săn chắc vòng eo con kiến cùng khuôn ngực đầy đặn, do có mặc áo trong nên cô mới ung dung cởi áo như vậy, với lại dù gì cả hai cũng là vợ chồng, lần đầu của cô cũng cho anh rồi chỉ có anh đêm đó không biết gì thôi.
“Cô nói gì?”
“Ra ngoài cho tôi thay đồ!”
Lịch Bắc Dạ ngồi xuống giường mắt vẫn đăm chiêu nhìn về phía cô, do cô cởi đồ đột ngột nên hơi hoang mang một chút.
“Nếu tôi không ra thì sao?”
Lịch Bắc Dạ vẫn muốn thử xem cô có bạo gan nữa hay không, nhưng Thẩm Nhất Đang rất chịu chơi cô định đưa tay cởi ra thì Lịch Bắc Dạ liền lấy áo trùm lên người cô rồi để lại một câu.
“Vào trong thay đồ đi kẻo cảm lạnh thì khổ đấy.”
Nói xong Lịch Bắc Dạ nhanh chóng rời đi, Thẩm Nhất Đang vểnh môi lên khinh bỉ anh một cái rồi đi vào phòng tắm, Lịch Bắc Dạ trở về phòng trong đầu vẫn man mán hình ảnh vừa rồi của Thẩm Nhất Đang, không hiểu sao anh lại có ảo giác cô đứng ở cửa mặc một bộ quần áo quyến rũ đi tới gần anh, cả người anh như bị điểm huyệt không thể nhúc nhích được, cô còn từ từ bước tới như thợ săn mồi nhìn thấy con mồi trước mặt.
“Cô điên rồi à? ra khỏi phòng tôi ngay!”
Thẩm Nhất Đang vẫn không nghe mà đi tới cởi từng lớp áo ra để lộ từng tấc da tấc thịt của cô, vòng một đẫy đà đung đưa tới gần anh leo hẳn lên người anh ngồi, mồ hôi chảy từ trên cổ của cô xuống mái tóc dài che phủ trước ngực nhẹ nhàng hất tóc một cách nhẹ nhàng, lúc này anh hoảng hồn ngồi bật dậy thì không thấy ai cả.
“Gì vậy trời?”
Lịch Bắc Dạ cứ tưởng mình bị quỷ ám sau khi nhìn thấy cơ thể của Thẩm Nhất Đang rõ mồn một như vậy, anh đưa tay gõ đầu, lần trước còn thô bạo xé đồ người ta bây giờ lại e ngại ngượng ngùng không hiểu sao lại như vậy nữa, có lẽ anh bị ma nhập thật rồi..
/189
|