Lịch Bắc Dạ liền gọi người đến làm giấy tờ gì đó làm cho Lục Kỳ tò mò không biết anh định làm gì nhưng nhìn vẻ mặt của anh rất nguy hiểm, cô tưởng chừng như mình sắp bị đem ra tử hình đến nơi, bị giam giữ vài tháng trong một nơi thế này chỉ ăn rồi ngủ không được nhìn ánh sáng mặt trời lại không có thêm một ai như vậy cũng xem như quá hời cho cô rồi nên Lịch Bắc Dạ quyết định chuyển cô đến một nơi khác đông đúc hơn có nhiều kẻ phạm tội nặng hơn đến đó sẽ được dạy dỗ tốt hơn.
“Chuẩn bị lên đường nào.”
Lịch Bắc Dạ đưa tay ra suỵt một cái rồi trầm giọng nói.
“Chúc may mắn, sớm ngày trở về.”
Lạnh lùng để lại một câu rồi nhanh chóng quay lưng rời đi, Lục Kỳ liên tục chống cự không chịu để yên liên tục la hét tay chân vùng vẫy làm loạn đủ thứ, cảnh sát buộc phải trói cô lại rồi mang cô đi, Lục Diễm thương tâm khóc đến nổi hai mắt đỏ cả lên đuổi theo chiếc xe đưa Lục Kỳ đi, bây giờ bà ta bất lực không còn cách nào để cứu con mình nữa, có lẽ chính những lá bùa phép mà ta sử dụng đã quật lại mẹ con của họ rồi đây chính là quả báo mà Lục Kỳ phải gánh lấy vì lý do sử dụng bùa không hợp lý và sai cách chỉ vì muốn trù ếm Thẩm Nhất Đang mà đã gánh mọi hậu quả lên người của mình.
Giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, Lịch Bắc Dạ lái xe quay trở về công ty vừa lúc đó cũng gặp Lịch lão gia đến tìm anh nhằm muốn hỏi anh về chuyện của Thẩm Nhất Đang, anh chỉnh sửa trang phục chỉnh tề bước vào phòng làm việc với tâm trạng thoải mái.
“Mọi chuyện diễn ra tốt chứ? Con bé có phải ngày càng giỏi và rèn luyện tính tình rồi phải không?”
“Vâng, cô ấy...đã dần thay đổi rồi ạ.”
Ông gật đầu mỉm cười hài lòng chỉ có một tháng trôi qua mà cô có thể thay đổi còn rèn luyện được tính tinh như vậy đúng là kế hoạch của ông rất hoàn hảo, ngay cả Lịch Bắc Dạ còn công nhận thì chắc hẳn cô đã thật sự ngoan ngoãn và thay đổi thật rồi, một đứa trẻ chỉ cần được sống tự lập không có vòng tay ba mẹ thì tự khắc sẽ biết tìm cách đi lên và sinh tồn mà thôi.
“Con có ý định cho con bé quay về chưa? Ta thấy nhiêu đó cũng đủ rồi.”
Nhưng Lịch Bắc Dạ lại luyến tiếc sợ rằng khi mọi chuyện kết thúc và mọi thứ bại lộ thì anh sẽ không còn được bên cô nưa,x anh muốn dối gạt cô rằng anh là tên xấu xí dưới lớp da của Gia Long để có thể âm thầm bên cạnh chăm sóc cho cô, anh không cần danh phận và hào quang của người giàu có không cần danh tiếng gì nữa cả, bây giờ anh chỉ muốn bỏ lại tất cả và cũng cô sống hạnh phúc như vậy không cần lo không cần nghĩ gì cả, không có gì sánh bằng Thẩm Nhất Đang nữa.
Vì muốn được bên cô lâu dài nên anh đành tìm lý do.
“Con muốn tiếp tục dạy dỗ cô ấy, có lẽ chỉ một tháng vẫn chưa đủ dạy dỗ đâu ạ.”
“Hả? Con nói thật đấy à? ông lại nghĩ con là người muốn mau chóng kết thúc kế hoạch này nhất mà?”
“Nhưng...con thấy vẫn chưa tốt lắm, cho con thêm thời gian nữa để làm đến nơi đến chốn.”
Lịch lão gia cũng hết cách nên đành gật đầu nghe theo quyết định của anh, Lịch Bắc Dạ cảm thấy vui vẻ phấn chấn hẳn lên, nhưng trong lòng vẫn không thể vơi đi nỗi sợ một ngày nào đó thân phận bị bại lộ, vì cây kim trong bọc cũng có ngày phải lòi ra mà thôi.
“Có phải con yêu con bé rồi không?”
Lịch lão gia là người luôn hiểu anh nhất chỉ cần một cử chỉ hành động hay sắc mặt của anh, chỉ cần ông nhìn thoáng qua là hiểu ngay với lại gừng càng già càng cay ông hiểu được tâm trạng và nắm giữ được cảm xúc của anh hay nhất, Lịch Bắc Dạ nghe hỏi như vậy thì có hơi chột dạ, anh cũng không biết tình cảm dành cho cô có phải là yêu hay không hay chỉ là cảm nắng nhất thời vì ở gần nhau một thời gian.
“Con...không có.”
Dù vậy anh vẫn nhất quyết phủ nhận, ông thở dài một hơi rồi nói.
“Nếu như sau khi xong nhiệm vụ mà con không yêu con bé thì ông sẽ rút lại lời hứa hôn lập tức hủy hôn ước dù gì thì con và con bé cũng chưa chính thức kết hôn, ông cũng không muốn ép chuyện tình cảm hai đứa.”
Khoảng không bỗng trở nên trầm lặng yên tĩnh hẳn, Lịch Bắc Dạ cứng người sau khi nghe từ hủy hôn từ ông, có phải ông đang muốn gài anh để nói ra từ yêu đó hay không, anh không thể chấp nhận được bản thân mình có phải thật sự yêu cô hay không, anh gục đầu xuống rồi khó khăn gật đầu.
“Con biết rồi ạ.”
Lịch lão gia lại nói tiếp.
“Nhưng đừng tự dối gạt bản thân, cơ hội của mỗi người chỉ có một nếu mất đi rồi thì không còn quay đầu lại nữa, con cũng lớn rồi tự hiểu được bản thân nghĩ gì muốn gì, hạnh phúc của mình là do mình tự biết nắm bắt không từ bỏ.”
Có lẽ sau câu nói ấy anh cũng ngộ nhận ra được suy nghĩ trong đầu của mình, anh sợ mất đi cô và anh muốn được ở bên cạnh cô, thế này không phải là yêu nữa thì còn có thể là gì?
“Vâng, con sẽ làm theo lời của ông.”.
/189
|