Chương 8. Cô vẫn chưa có quyền hạn chết tôi
Bàn tay thon dài của Dung Cảnh Mặc đặt lên cổ của cô, đầu ngón tay lạnh buốt vuốt ve như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, dọc theo chiếc cổ trắng nõn của cô.
Làn da của cô rất trắng, nhìn rõ mạch máu màu xanh nhỏ bé yếu ớt ẩn bên dưới làn da.
Anh chỉ cần hơi dùng sức một chút thì sinh mạng ngay trước mắt này sẽ héo rũ tựa như cánh hoa tàn.
Đối với anh thì việc bóp chết cô dễ dàng như việc bóp chết một con kiến vậy.
Dung Cảnh Mặc vẫn không hiểu được, một cô gái nhu nhược như cô lại lấy đâu ra dũng khí để chống lại mình cơ chứ?
Hôn lễ của Dung gia cũng không phải là cô có thể trốn thoát được?
Cơ thể Bạch Tinh Ngôn căng cứng, cứng ngắc như một con rối gỗ.
Cả không gian dường như chỉ còn lại mỗi tiếng nhịp tim đang đập loạn nhịp của cô.
"Dung Cảnh Mặc, anh đừng như vậy!" Bạch Tinh Ngôn nghe thấy giọng nói của mình, như là tiếng vang của hòn đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, mang theo âm thanh nhẹ nhàng cùng run rẩy.
Cô không biết tình cách Dung Cảnh Mặc.
Bị một người như vậy vuốt cổ, nói không sợ hãi đương nhiên là giả dối.
Nửa đêm ở sân bay cũng không có mấy người, nếu anh bóp chết cô rồi chôn ngay tại chỗ cũng không có ai biết!
Nghĩ đến đây, Bạch Tinh Ngôn lạnh cả sống lưng.
Cho dù anh không bóp chết cô thì cô vẫn sợ.
Bên ngoài xe còn xếp hàng đứng một đống người kia kìa!
Cô cũng không muốn bị người người soi mói ở nơi người đi người lại vô số như sân bày này đâu!
Có ai mua vé vào xem không chứ?
Dù là con đường nào thì cô cũng cảm thấy mình cũng sẽ có kết cục không thể tốt được.
"Trên cái thế giới này, còn không có có ai có quyền lợi hạn chế tôi làm chuyện gì." Xem như không nghe thấy những gì cô nói, Dung Cảnh Mặc nói từng chữ rất rõ ràng, đầu ngón tay thon dài chậm chạp mơn trớn làn da trắng nõn của cô.
"Anh là đồ khốn!" Bạch Tinh Ngôn hoảng sợ, run rẩy trong lòng.
"Cầu xin tôi thì tôi sẽ không so đo chuyện xảy ra đêm nay nữa!" Dung Cảnh Mặc nói mà cũng không thèm quay lại nhìn cô một cái.
"Tại sao tôi phải cầu xin anh? Tôi biết cậu hai nhà họ Dung như anh quyền cao chức trọng, anh như vậy chính là lấy mạnh hiếp yếu!" Tính cách của Bạch Tinh Ngôn cũng thuộc dạng bướng bỉnh, vào lúc này vẫn không muốn chịu thua.
Đôi mắt trong trẻo nhưng âm u lạnh lùng của Dung Cảnh Mặc chậm rãi nhíu lại, một tiếng thở phì phì nhàn nhạt vang lên trong xe, bàn tay trên cổ bỗng nhiên chuyển hướng nắm chặt cổ áo cô.
Vung tay như là muốn xé ra.
"Đừng!" Bạch Tinh Ngôn sợ tái mặt, vội dùng tay ngăn cản.
"Cầu xin tôi!" Ánh mắt lạnh lẽo chậm rãi nhìn gương mặt hoảng sợ của cô, giọng anh rất bình tĩnh không mang theo chút cảm xúc nào.
Bạch Tinh Ngôn toàn thân lạnh như băng, cắn răng nói "Dung Cảnh Mặc, anh thật quá đáng!"
Cô vẫn không muốn ngoan ngoãn nghe lời, cô có lòng tự trọng và sự kiêu ngạo của mình, sao có thể ngoan ngoãn nghe theo lời anh ta như vậy?
Dung Cảnh Mặc dường như đã hết kiên nhân, vung tay muốn xé cổ áo cô.
Bạch Tinh Ngôn hoảng sợ túm chặt tay của anh, mặt đỏ lên, "Dung Cảnh Mặc, tôi xin anh đấy, đừng làm vậy!"
Giọng cô gấp gáp đến độ âm thanh đều thay đổi, gương mặt sợ hãi trắng bệch.
"Dung Bạch hai nhà liên hôn là chuyện không thể thay đổi được, hôn lễ đều chuẩn bị xong, lâm trận bỏ chạy cũng không thể thay đổi được gì. Không muốn Bạch gia bị liên đới thì chuyện giống như đêm nay đừng để tôi bắt gặp lần thứ hai!"
Thu hồi tay của mình, lạnh lùng cảnh cáo một câu, Dung Cảnh Mặc mặt không đổi sắc ngồi dậy rời khỏi cơ thể cô.
Bạch Tinh Ngôn cứng ngắc ngồi trên ghế hồi lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Thật ra cô cũng biết Dung Cảnh Mặc không dễ gạt, nhưng vẫn không muốn thừa nhận, "Ai nói tôi lâm trận bỏ chạy rồi hả? Ta chỉ là cần thêm một chút thời gian để tiếp nhận chuyện này thôi, đây không tính là lâm trận bỏ chạy!"
Vớ vẩn!
Hành vi đêm nay của cô mà còn không phải là lâm trận bỏ chạy sao?
Vừa nghĩ tới sau này mỗi ngày đều phải nhìn cái bản mặt của Dung Cảnh Mặc, Bạch Tinh Ngôn chỉ chạy trốn thôi cũng chưa thể hiện hết sự tuyệt vọng của cô.
Cô chỉ hận mình không thể cách xa anh cả nghìn dặm!
/1797
|