Chương 5: Vững vàng chặn nơi sân bay
Cô nghĩ, có phải mọi sự căng thẳng của cô đều là dư thừa? Thân phận Dung Cảnh Mặc thế nào? Dạng phụ nữ nào anh ta chưa từng thấy qua? Người ta rảnh đi để ý đến người như cô!
Cô cũng nghĩ đến, có lẽ đầu tiên anh ta sẽ tìm hiểu sơ qua về cô, vậy cô chỉ cần tìm cách làm sao khiến anh ta không thích cô, thế là được rồi!
Cưới xin là chuyện lớn, đáng lẽ anh ta phải suy nghĩ thêm mấy ngày rồi mới quyết định chứ nhỉ?
Bạch Tinh Ngôn nghĩ đến chuyện yêu đương hẹn hò rồi kết hôn, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày thế này.
Không tốn chút thời gian hay ngụm nước miếng nào, một câu của anh ta đã hoàn thành xong chuyện cả đời.
Dung Cảnh Mặc không theo như cách người ta thường làm, khiến cho mọi dự định của cô rối như mì tôm.
Sau khi rời khỏi khu vườn phía bắc, Bạch Tinh Ngôn không về nhà họ Bạch.
Về nước được một ngày, cô tự tìm nhà trọ ở ngoài.
Chui về cái ổ của mình, trong đầu cô lại hiện lên cảnh Dung Cảnh Mặc nói ở phòng ăn. Bạch Tinh Ngôn cũng nhanh chóng quyết định.
Rút điện thoại, cô gọi cho Kiều Nhiên, “ Kiều Kiều, mua cho mính một vé máy bay, đêm nay mình muốn về Paris!”
“Gấp vậy? Chuyện kết hôn xử lý xong rồi à? Tốc độ nhanh vậy?”
“Về rồi nói, mình cúp máy trước!”
Tốc độ làm việc của Kiều Nhiên cũng không kém, Bach Tinh Ngôn vừa nhờ cô thì mấy phút sau đã gởi thông tin đặt vé đến cho cô.
Chuyến bay lúc hai giờ sáng, là chuyến bay trễ nhất của sân bay thành phố C,
Lúc Bạch Tinh Ngôn về nước cô không có ý định về luôn nên không mang hành lý theo.
Cô soạn sửa nhà cửa một chút. Đến 12 giờ hơn thì tìm xe đi thẳng đến sân bay. Bạn khuya, thành phố thiếu đi sự ồn ào của ban ngày, chiếc taxi yên tĩnh chạy trên con đường vắng lặng.
Cả một đoạn đường đi đều vô cùng thuận lợi.
Lúc một giờ rưỡi cô đến phía ngoài đại sảnh của sân bay, thấy chỉ còn chút ít nữa cô có thể cầm vé leo lên máy bay đi luôn, nhưng mà…
Xe còn chưa kịp dừng, thì xung quanh bỗng nhiên vang lên tiếng ma sát bánh xe với mặt đường.
Âm thanh không lớn, nhưng vấn đề là nó vang lên giữa sân bay lúc rạng sáng vốn thưa thớt người, khiến cho âm thanh càng vang dội.
Trong đêm sương mù, hơn mười chiếc Bentley đen, xuyên qua màn đêm, đánh vòng xếp thành hai hàng ngay ngắn chặn trước xe Bach Tinh Ngôn.
Gữa hai làn xe, chừa một khoảng trống, nhường đường cho một chiến Hummer quân dụng.
Ánh sáng chiếu từ mọi phía, làm mờ đi cả ánh sáng phía ngoài dại sảnh sân bay.
Ánh sáng rọi sáng như ban ngày, phía cuối dãy xe, Bạch Tinh Ngôn nhìn thấy khuôn mặt đó từ trong chiếc Hummer đi ra.
Dung Cảnh Mặc đứng cách cô mấy mét, ánh sáng chiếu khiến cho đồng tử anh càng thêm đen dường như có một dải thủy tinh chạy qua, thế nhưng trong ánh mắt đó chỉ có sự lạnh buốt.
Mặt Bạch Tinh Ngôn tái đi. Làm sao anh ta biết tối nay cô sẽ đi?
“Bạch tiểu thư muốn đi đâu ấy nhỉ?” Dung Cảnh Mặc bước những bước thon dài đi về phía cô. Mỗi bước chân cảm giác như nặng nề hơn. Ạm thanh ríu rít vang lên trên sảnh sân bay trống rỗng, mỗi một từ lại khiến cho người ta cảm thấy nặng nề và ngột ngạt.
Chuyện gì đang..!" Tài xế taxi nhìn Bạch Tinh Ngôn đang ngồi ghế sau, lại quay đầu nhìn dàn xe ngoại xếp hàng, có ý muốn hóng chuyện.
Thế nhưng ánh mắt Dung Cảnh Mặc đầy lạnh lùng, kiêu ngạo đã khiến cho anh ta nói chưa hết câu đã im bặt.
Dung Cảnh Mặc đứng trước xe, ánh mắt vẫn bức bối người khác nhìn chăm chú vào cái cô nàng bỗng hóa ngu khi nhìn thấy anh. Ánh mắt sắc nhọn như một cái dùi đâm vào cô.
Đâm tận xương.
Cô cảm thấy quá áp lực.
/1797
|