“Con cũng đừng quá khẩn trương, nhà họ Nghiêm chúng ta quy củ không nhiều, chỉ có ba điều!” bà lão trấn an Tần Di xong, tiếp tục nói, “Điều đầu tiên là không được làm trái ý bề trên trong bất kỳ hoàn cảnh nào; điều thứ hai là không được phép làm gì ảnh hưởng đến mặt mũi nhà họ Nghiêm; điều cuối cùng là phải trở về nhà sau mười giờ tối.”
“Cháu hiểu rồi ạ thưa bà nội!”
Thấy ba điều này không có quy tắc khắc nghiệt nào thì Tần Di nhẹ nhàng thở ra, cô cũng thấy bà đang nhắc nhở cô phải cắt đứt với những người khác trong quá khứ, đặc biệt là Tiêu Hạng.
“Tốt lắm! Con phải nhớ kỹ bây giờ con là vợ của Dịch Trạch, là con dâu nhà họ Nghiêm thì đừng làm gì để bà phải khó xử. Hơn nữa con và Dịch Trạch đã kết hôn, đứa bé này phương diện kia nên làm thế nào thì con phải để ý. Nhà họ Nghiêm chúng ta ba đời độc đỉnh, không thể đến đời Dịch Trạch chặt đứt hương hỏa, bà còn muốn ôm chắt nữa.”
Bà Nghiêm nói đến đây nụ cười trên mặt càng nở rộ làm Tần Di rất xấu hổ. Cô cúi đầu dạ một tiếng mặt đỏ đến tận cổ.
“Được rồi con đêm qua vất vả rồi! Tranh thủ thời gian trở về phòng nghỉ ngơi đi! Cơm trưa cũng không cần xuống lầu ăn, bà sẽ để cho người đưa đến tận phòng.” Bà lão cười không cười nhìn Tần Di dặn dò một tiếng để người làm đưa cô về phòng.
Tần Di còn chưa tới mức không thể tự đi đang muốn từ chối thì lại thấy vẻ mặt quan tâm của bà Nghiêm nên cô chỉ có thể thuận theo nhẹ gật đầu.
Về đến phòng không bao. lâu, Nghiêm Dịch Trạch đẩy cửa đi vào hỏi vừa rồi bà Nghiêm cùng cô nói cái gì.
“Không có gì, chỉ nói mấy qui tắc trong nhà mà thôi!”
“Quy tắc? Quy tắc gì cơ?”
Nghiêm Dịch Trạch tò mò nhìn Tần Dị, ngược lại làm Tần Di có chút bối rối, chẳng lẽ Nghiêm Dịch Trạch không biết quy tắc nhà họ Nghiêm sao?
Nghe Tần Di nhắc lại ba quy tắc trong nhà mà bà vừa nhắc đến Nghiêm Dịch Trạch cười nói, “Mấy cái này cô nghe là được rồi đừng tưởng thật!”
Tần Di nhíu mày nhìn Nghiêm Dịch Trạch hồi lâu, lúc này mới chậm rãi gật đầu: “Thế cô nghỉ ngơi đi tôi ra ngoài đây!”.
Nghiêm Dịch Trạch đến cũng nhanh, rời đi lại càng nhanh, không bao lâu Tần Di liền nghe thấy tiếng kêu hưng phấn của Nghiêm Dịch Trạch bên ngoài biệt thự.
Xuyên qua ô cửa sổ thì thấy Nghiêm Dịch Trạch đang thả diều la hét trên bãi cỏ, Tần Di cũng không hiểu tại sao Nghiêm Dịch Trạch phải giả điên giả dại.
Một giờ chiều, quản gia chạy tới gõ cửa, nói là đợi chút nữa muốn đưa Nghiêm Dịch Trạch đi viếng mộ ông bà cha mẹ nên đến nhắc cô thay quần áo cẩn thận.
Chuyện này thật sự là làm khó cô. Cô kết hôn quá đột ngột. Cô không mang theo mỹ phẩm hay quần áo. Chẳng lẽ muốn cô mặc váy cưới đi viếng mộ ông bà? Cái này mà bị người ngoài nhìn thấy thì nhất định phải cười đến rụng răng. Cô mất mặt là chuyện nhỏ nhưng mấy mặt nhà họ Nghiêm mới là chuyện lớn.
Lúc cô đang suy nghĩ làm thế nào để có thể chuyển hành lý của mình đến đây thì nghe tiếng gõ cửa, người đứng bên ngoài là mẹ của Tiêu Hạng - Nghiêm Như Hoa, sắc mặt Tần Di đột nhiên thay đổi, nhưng vẫn miễn cường cười hỏi, “Sao cô lại đến đây?”.
“Tôi đến đưa đồ cho cô đấy!”, Nghiêm Như Hoa cười xông vào, hăng hái quan sát bốn phía, liên tiếp gật đầu, chua ngua nói mấy câu, “Phòng cưới này thực sự không tồi! So với phòng cưới ở nhà họ Tiêu tốt hơn không biết bao nhiêu lần”.
Tần Di sắc mặt lạnh lẽo nhìn Nghiêm Như Hoa “Cô nói thế là có ý gì?”
“Tôi chỉ là cô của cô thôi thì có thể có ý gì? Tất nhiên là chúc cô đã bay lên cao biến thành phượng hoàng rồi!”
Nghiêm Như Hoa đi đến trước mặt Tần Di cười như không cười nhìn vào mắt cô, “Cháu dâu, tôi rất hiếu kỳ sao cô biết đứa cháu ngốc kia của tôi sẽ nhìn trúng cô? Hay là cô đã có kế hoạch từ trước? Cô lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi đấy! May mà Tiêu Hạng không lấy cô, không thì…”
“Đủ rồi đừng nói nữa!”
Nghiêm Như Hoa nhiều lần châm chọc khiêu khích thành công kích thích Tần Di, nghĩ đến Tiệu Hạng sau lưng làm ra chuyện kia làm cô càng thêm tức giận, giọng nói lạnh hơn mấy phân.
Đúng lúc này bà Nghiêm được quản gia đỡ đi vào…
“Cháu hiểu rồi ạ thưa bà nội!”
Thấy ba điều này không có quy tắc khắc nghiệt nào thì Tần Di nhẹ nhàng thở ra, cô cũng thấy bà đang nhắc nhở cô phải cắt đứt với những người khác trong quá khứ, đặc biệt là Tiêu Hạng.
“Tốt lắm! Con phải nhớ kỹ bây giờ con là vợ của Dịch Trạch, là con dâu nhà họ Nghiêm thì đừng làm gì để bà phải khó xử. Hơn nữa con và Dịch Trạch đã kết hôn, đứa bé này phương diện kia nên làm thế nào thì con phải để ý. Nhà họ Nghiêm chúng ta ba đời độc đỉnh, không thể đến đời Dịch Trạch chặt đứt hương hỏa, bà còn muốn ôm chắt nữa.”
Bà Nghiêm nói đến đây nụ cười trên mặt càng nở rộ làm Tần Di rất xấu hổ. Cô cúi đầu dạ một tiếng mặt đỏ đến tận cổ.
“Được rồi con đêm qua vất vả rồi! Tranh thủ thời gian trở về phòng nghỉ ngơi đi! Cơm trưa cũng không cần xuống lầu ăn, bà sẽ để cho người đưa đến tận phòng.” Bà lão cười không cười nhìn Tần Di dặn dò một tiếng để người làm đưa cô về phòng.
Tần Di còn chưa tới mức không thể tự đi đang muốn từ chối thì lại thấy vẻ mặt quan tâm của bà Nghiêm nên cô chỉ có thể thuận theo nhẹ gật đầu.
Về đến phòng không bao. lâu, Nghiêm Dịch Trạch đẩy cửa đi vào hỏi vừa rồi bà Nghiêm cùng cô nói cái gì.
“Không có gì, chỉ nói mấy qui tắc trong nhà mà thôi!”
“Quy tắc? Quy tắc gì cơ?”
Nghiêm Dịch Trạch tò mò nhìn Tần Dị, ngược lại làm Tần Di có chút bối rối, chẳng lẽ Nghiêm Dịch Trạch không biết quy tắc nhà họ Nghiêm sao?
Nghe Tần Di nhắc lại ba quy tắc trong nhà mà bà vừa nhắc đến Nghiêm Dịch Trạch cười nói, “Mấy cái này cô nghe là được rồi đừng tưởng thật!”
Tần Di nhíu mày nhìn Nghiêm Dịch Trạch hồi lâu, lúc này mới chậm rãi gật đầu: “Thế cô nghỉ ngơi đi tôi ra ngoài đây!”.
Nghiêm Dịch Trạch đến cũng nhanh, rời đi lại càng nhanh, không bao lâu Tần Di liền nghe thấy tiếng kêu hưng phấn của Nghiêm Dịch Trạch bên ngoài biệt thự.
Xuyên qua ô cửa sổ thì thấy Nghiêm Dịch Trạch đang thả diều la hét trên bãi cỏ, Tần Di cũng không hiểu tại sao Nghiêm Dịch Trạch phải giả điên giả dại.
Một giờ chiều, quản gia chạy tới gõ cửa, nói là đợi chút nữa muốn đưa Nghiêm Dịch Trạch đi viếng mộ ông bà cha mẹ nên đến nhắc cô thay quần áo cẩn thận.
Chuyện này thật sự là làm khó cô. Cô kết hôn quá đột ngột. Cô không mang theo mỹ phẩm hay quần áo. Chẳng lẽ muốn cô mặc váy cưới đi viếng mộ ông bà? Cái này mà bị người ngoài nhìn thấy thì nhất định phải cười đến rụng răng. Cô mất mặt là chuyện nhỏ nhưng mấy mặt nhà họ Nghiêm mới là chuyện lớn.
Lúc cô đang suy nghĩ làm thế nào để có thể chuyển hành lý của mình đến đây thì nghe tiếng gõ cửa, người đứng bên ngoài là mẹ của Tiêu Hạng - Nghiêm Như Hoa, sắc mặt Tần Di đột nhiên thay đổi, nhưng vẫn miễn cường cười hỏi, “Sao cô lại đến đây?”.
“Tôi đến đưa đồ cho cô đấy!”, Nghiêm Như Hoa cười xông vào, hăng hái quan sát bốn phía, liên tiếp gật đầu, chua ngua nói mấy câu, “Phòng cưới này thực sự không tồi! So với phòng cưới ở nhà họ Tiêu tốt hơn không biết bao nhiêu lần”.
Tần Di sắc mặt lạnh lẽo nhìn Nghiêm Như Hoa “Cô nói thế là có ý gì?”
“Tôi chỉ là cô của cô thôi thì có thể có ý gì? Tất nhiên là chúc cô đã bay lên cao biến thành phượng hoàng rồi!”
Nghiêm Như Hoa đi đến trước mặt Tần Di cười như không cười nhìn vào mắt cô, “Cháu dâu, tôi rất hiếu kỳ sao cô biết đứa cháu ngốc kia của tôi sẽ nhìn trúng cô? Hay là cô đã có kế hoạch từ trước? Cô lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi đấy! May mà Tiêu Hạng không lấy cô, không thì…”
“Đủ rồi đừng nói nữa!”
Nghiêm Như Hoa nhiều lần châm chọc khiêu khích thành công kích thích Tần Di, nghĩ đến Tiệu Hạng sau lưng làm ra chuyện kia làm cô càng thêm tức giận, giọng nói lạnh hơn mấy phân.
Đúng lúc này bà Nghiêm được quản gia đỡ đi vào…
/49
|