Cười Hỏi Sinh Tử Duyên

Chương 5

/12


Người đang xui xẻo thời điểm uống nước cũng bị sặc, Cung Mạnh Hiền chính là như thế, thọ yến ăn không được một nửa, cháu ngoại trai chạy đến khảo nghiệm sự chịu đựng của hắn; bất đắc dĩ phải từ Giang Nam đi đến Thái Nguyên phủ, đường xá xa xôi nhưng lại không thể mở miệng nhờ vã bằng hữu không đủ thâm tình đến hổ trợ.

Dù sao đây là chuyện phải mạo nguy hiểm tánh mạng, nếu giao tình không đủ sâu, ai mở miệng thỉnh đối phương cùng chính mình đi tìm chết, làm không tốt người ta trước với ngươi biện cái ngươi chết ta sống nói sau.

Ngay cả như vậy, bây giờ có một đôi huynh muội chủ động tới giúp bọn họ.

Huynh muội Phong lưu công tử Thôi thị, muội muội Thôi Liên là một cô nương hào phóng, ngay thẳng. Bọn họ thực hoan nghênh sự gia nhập của vị c ô nương này, nhưng mà vị ca ca Thôi Cảnh thì có điểm làm người ta chịu không nổi.

Thôi Cảnh cũng không phải người xấu, nhưng theo danh hào của hắn “Phong lưu công tử” thì có thể biết hắn là người như thế nào, hắn cuộc đời yêu nhất nữ nhân, từ tiểu cô nương sáu tuổi đến bà cô ba bốn mươi tuổi, dù thuộc dạng nữ nhân như thế nào, chỉ cần có vài phần tư sắc, hắn liền yêu.

Nam nhân thích nữ nhân, cũng không bị chỉ trích nặng, nhưng hắn chỉ cần coi trọng liền truy đuổi dù người ta đã có vị hôn phu hay phu quân, thậm chí còn có lúc đồng thời theo đuổi ba, bốn nữ nhân một lúc, càng thật giận là, một khi đuổi theo được hắn liền buông tay, nói một cách khác, hắn thuần túy là ở hưởng thụ lạc thú theo đuổi nữ nhân, yêu thích cái loại có tính khiêu chiến này, tiếp tục lần nữa hắn không hứng thú.

Hắn không phải người xấu, nhưng thật sự thực đáng giận!

“Nhị ca, bọn họ đến tột cùng tại sao muốn giúp chúng ta? Đây chính là liều mạng chuyện nha!”

“Này còn phải hỏi sao, chúng ta có ba vị đại mỹ nữ, nhất là đại biểu muội. . . . . .” Cung Trọng Thư tầm mắt hướng bên kia nhìn. “Mặc kệ nàng cá tính như thế nào, bằng vào dung mạo mà nói, nàng là đại mỹ nữ nổi danh ở Giang Nam, không nhìn thấy Thôi công tử luôn đi theo phía sau nàng sao?”

“Cũng biết là như vậy!” Cung tuyết lăng lẩm bẩm nói: “Vậy Thôi cô nương đâu?”

“Thôi cô nương a. . . . . .” Cung Trọng Thư hướng mắt về Cung Tuyết Lăng mỉm cười, biểu tình có điểm thần bí, cằm hướng về Thôi Liên bên kia một chút. “Nhìn một cái xem Thôi cô nương nói chuyện với ai?”

Cung Tuyết Lăng theo lời nhìn lại, nhất thời ngẩn ra.”Đại ca? Chẳng lẽ nàng nhìn trúng đại ca rồi?”

“Thông minh!” Cung Trọng Thư sờ sờ đầu của nàng khen ngợi nàng.

Cung Tuyết Lăng vượt qua hắn liếc mắt một cái, đẩy ra bàn tay còn lưu luyến trên đầu nàng. “Nhị ca, xin huynh, muội đã là mẹ của một tiểu oa nhi rồi, xin đừng xem tiểu muội muội như vậy có được không?”

Cung Trọng Thư mỉm cười.”Cho dù muội làm bà nội, vẫn là tiểu muội của huynh.”

“Chán ghét, người ta nào có già như vậy chứ!” Cung Tuyết Lăng không thuận theo đập hắn một quyền.

Cung Trọng Thư cười hì hì không nhẹ không nặng hỏi. “Cho nên, thành thật nói cho nhị ca biết, muội có phải hay không rất tưởng niệm muội phu nha?”

“Mới không có nha.” Cung Tuyết Lăng quả quyết phủ nhận. ” Muội là tưởng niệm nữ nhi!”

Cung Trọng Thư vẫn như cũ cười mị mị .”Ân?”

Cung Tuyết Lăng miệng nhỏ rên rỉ.” Được rồi, chỉ có tưởng niệm một chút.”

“Một chút?” Cung Trọng Thư không cho là đúng chau lông mày lại. “Mỗi ngày sáng sớm, trời còn chưa sáng muội liền tỉnh dậy, cầm Tử Ngọc bội mặt hướng thành Vô Tích trầm tư, Tử Ngọc bội không phải là muội phu đưa cho muội đi?”

Hai gò má thẹn đỏ cả mặt, Cung Tuyết Lăng cách xiêm y sờ ngọc bội ở ngực, gật đầu thừa nhận.

” Sau khi sinh Phù nhi, Tiếu ca tặng cho muội, nói là an ủi sự vất vả của muội.”

“Như vậy, muội thật sự là tưởng niệm muội phu.” Lời này không còn là hỏi nửa, mà là khẳng định.

Cung Tuyết Lăng cúi đầu không nói, chấp nhận, dù sao lại phủ nhận cũng vô dụng.

Thấy thế, Cung Trọng Thư bắt đầu lại trêu chọc vài câu, nhưng mà miệng mới mở ra một nửa, đầu lưỡi lại rúc về, hai người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về sơn động, phía sau cổ lông tơ toàn thể dựng đứng.

“A a. . . . . . A. . . . . . A a a. . . . . .”

“A. . . . . . Mẹ ơi, cứu. . . . . . Cứu ta. . . . . . Đau. . . . . Đau quá a. . . . . . Cứu ta. . . . . . A. . . . . .”

Đã là gấp rút lên đường, tự nhiên không thể yêu cầu quá cao, có đôi khi chạy đến khi trời tối trước không có thôn xóm, sau không có nhà trọ nào đành phải ngũ ngoài trời, họ cứ thế mà chạy thâu đêm. Cũng có khi cần ăn thì chỉ cần tửu quán nhỏ là được rồi.

Bất quá mỗi cách năm ngày, bọn họ liền thế nào cũng phải tìm sơn động ngủ lại vì đã tới ngày độc phát tác.

Tựa như hôm nay, thời gian mặt trời lặn, mọi người liền khoanh chân ngồi ở trước sơn động, vây quanh đống lửa trước thời gian dùng bữa tối, mặc dù là món ăn lạnh, nhưng lại rất phong phú, thịt bò kho, gà sấy khô, chân giò hun khói cùng bánh nướng, thậm chí còn có rượu lâu năm thật thơm ngon, ở không tốt, ít nhất cũng không thể bạt đãi bụng của mình, nhưng là mọi người tuy nhiên cũng không nuốt không trôi, bởi vì “Tạp âm” thật sự rất chói tai.

“A a a. . . . . . A a. . . . . .”

“A a. . . . . . Đau quá a a. . . . . . Đau a. . . . . .”

Từ trong sơn động truyền ra từng trận kêu gào bén nhọn cùng tiếng cầu khẩn, đan vào thành một chổ làm người ta sởn gai ốc không khí thực khủng bố, gió lạnh từng trận, quỷ khóc thần gào, nghe lâu không khỏi trong lòng trở nên chán nãn.

Đã qua bảy lần, cửa Địa phủ không phải cần phải đóng lại sao?

“Còn. . . . . . Còn bao lâu?”

“Mỗi lần đều phải nửa canh giờ, bây giờ còn không đến một khắc, còn sớm mà!”

“Đáng chết, bọn họ thế nào cũng phải càng kêu càng lớn sao?”

“Bọn họ đều là thiên kim tiểu thư, đại thiếu gia nuông chiều từ bé, chịu khổ không nổi, cũng khó trách.”

“Quên đi, không ăn đi, ta muốn ngủ.”

Ăn nữa nhất định sẽ tiêu chảy.

Vì thế tiêu sư một người tiếp một người mở ra tấm thảm kê đầu ngủ, Cung Tuyết Lăng nhìn bọn họ, lại nhìn sơn động một cái, trong lòng tràn đầy đồng tình, nhưng ở một góc sáng sủa, lại cất giấu mấy phần vui sướng khi người gặp họa.

Sau việc này, bọn họ nên có kinh nghiệm đi?

Đừng tưởng rằng gây họa rồi giao cho người khác xử lý, có đôi khi còn không kịp đem phiền toái giao cho người khác, báo ứng liền trước mắt.

Có lẽ càng tiếp cận với tử thần, bọn họ mới có thể bắt đầu tỉnh lại, nghĩ xem mình làm sao phạm sai lầm rồi?

“Tiểu muội, muội ăn chưa?”

“Một người giết heo, một người giết gà, hai loại thanh âm đều nghe no rồi, ai còn nuốt trôi được chứ?” Cung Tuyết Lăng lẩm bẩm nói.

“Huynh đây giúp muội trải thảm, muội cũng trước tiên ngủ đi!” Cung Trọng Thư săn sóc vì nàng trải thảm chuẩn bị cho nàng ngủ.

Trong sơn động, Cung Như Mỵ cùng Lục Bội Cầm ở trấn an Lục Bội Nghi, Cung Mạnh Hiền cùng Cung Trọng Khanh hợp lực áp chế Lục Học Quý, nhưng Cung Trọng Thư nhất định sẽ theo sát Cung Tuyết Lăng chiếu cố nàng, che chở nàng, thuận tiện giúp nàng ngăn không bị loại không cần thiết quấy rầy.

Loại nào không cần thiết quấy rầy, không đề cập tới cũng thế.

Nàng xoay người, lơ đãng thoáng nhìn Hạ Hầu Lam đang cùng Hải công tử nói nhỏ, hai mắt lại nhìn chằm chằm nàng không tha, nàng nhún nhún vai, đến chổ Cung Trọng Thư thay nàng trải thảm nằm xuống, đưa lưng về phía Hạ Hầu lam, nhắm lại mắt.

Cùng nhau đi tới, nàng biết, Hạ Hầu Lam khát vọng cùng nàng nói chuyện, nhưng Cung Trọng Thư vẫn không cho hắn cơ hội, Hạ Hầu Lam đành phải dùng hai mắt nhìn thẳng nàng, muốn dùng ánh mắt nhắn nói cho nàng biết…, nhưng nói thực ra, nàng căn bản không th èm để ý đến hắn, chỉ cảm thấy hắn nhìn chòng chọc mình, nàng rất không thích.

Bất quá có vài lần, nàng có chút thể ý được hắn đối với nàng yêu thích có khả năng vượt xa lòng tự trọng và không cam tâm, việc này khiến nàng có điểm ngoài ý muốn, từ lúc nàng mười ba tuổi, hắn thường đi tìm nàng, trong thời gian bốn năm, vì sao nàng cũng không có cảm giác gì?

Nàng không phải trì độn như vậy đi?

Không, đương nhiên không phải, là vì Hạ Hầu Lam tự tin quá mức rồi, hắn nhận định chính mình có được điều kiện ưu việt đủ để khiến nàng hết hy vọng nơi khác, trái tim sẽ đặt ở trên người hắn, huống chi nàng đã là vị hôn thê “Của hắn” rồi, bởi vậy hắn cũng không cần đặc biệt tỏ vẻ gì, dù sao nàng sớm muộn gì sẽ biến thành thê tử “Của hắn”.

Con vịt đã luộc chín còn có thể bay, chạy đi đâu?

Cho dù hắn thật sự tưởng tỏ vẻ chút gì đó, nhưng bởi vì hắn đã muốn thói quen để người khác hầu hạ, căn bản không hiểu được như thế nào chiếu cố người khác, cũng không biết cái gì gọi là săn sóc người khác.

Một cái quá độ tự tin lại không hiểu được cái gì gọi là săn sóc người khác, như thế nào làm cho người khác cảm nhận được tâm ý của hắn?

So sánh với , Độc Cô Tiếu Ngu liền có vẻ phá lệ săn sóc, phá lệ uất ức, tuy rằng thời điểm vừa gả cho hắn, hắn rất không săn sóc ép nàng lập tức gánh vác công việc gia đình, không hề thương hại, lại càng không đồng tình với nàng, khiến cho nàng luống cuống tay chân, chật vật vạn phần, hắn chẳng những ngay cả giúp nàng một chút cũng không chịu, còn cười nhạo nàng.

Sau lại nàng mới hiểu được, hắn chính là muốn cho nàng cảm nhận được cuộc sống nông gia đến tột cùng có bao nhiêu vất vả, cũng là muốn dùng phương thức nhanh nhất để nàng quen thuộc công việc gia đình, thực tế lại nói tiếp, đây là vì tốt cho nàng.

Một khi quen thuộc công việc gia đình, hắn mà bắt đầu chủ động chia sẻ công việc của nàng, bình thường đều là loại việc nặng nàng không thích, mỗi ngày sáng sớm xuất môn hạ điền trước, hắn trước tiên đem công việc thô nhất, nặng nhất xử lý tốt.

Về sau, thời điểm nàng ở cữ, hắn chẳng những đem công việc gia đình nàng thường làm làm tốt, còn kiên trì muốn vì nàng giặt quần áo nấu cơm, vì nàng hầm canh tẫm bổ, vì nàng hắn có thể làm tốt tất cả mọi việc.

(A Tử: có đc ông chồng thế này thì tốt bit mấy)

“Công việc của chàng còn chưa đủ mệt sao? Cần gì phải đích thân làm việc này cho ta làm việc này, giao cho má Trần thì tốt rồi!”

“Không, nàng đi theo ta chịu khổ rồi, lại sanh con dưỡng cái cho ta, ta tự nhiên cũng nên tự mình chiếu cố nàng, che chở cho nàng, có thể nào mượn tay người khác chứ.”

Nghe lời này người nào tâm ý không cảm động chứ!

Hắn là người giản dị, cho nên của hắn săn sóc cũng rất giản dị, mặc dù không có lời ngon tiếng ngọt, cũng không cung cấp hưởng thụ thoải mái an nhàn, nhưng hắn làm cho người ta thật sự cảm nhận được sự yêu thích của hắn, cảm nhận được tâm ý của hắn.

Tựa như theo lời Cung Mạnh Hiền, hắn là người rất có lòng.

Một người sẽ làm người ta suy nghĩ, một người không hiểu được làm người ta suy nghĩ, cho nên hắn chưa bao giờ hối hận gả con cho Độc Cô Tiếu Ngu, cũng rất may mắn là nàng có cơ hội thoát khỏi Hạ Hầu Lam.

Nghĩ đến đây, nàng bất giác nhẹ nhàng phun ra một tiếng thở dài, tay cầm Tử Ngọc bội trước ngực.

Liền giống như theo lời Cung Trọng Thư, tuy rằng tạm thời không cần sáng sớm dậy làm việc, nhưng nàng vẫn như cũ sáng sớm mỗi ngày trời chưa sáng liền thanh tỉnh, không có biện pháp, đó th ành thói quen rồi, hơn nữa còn là sau khi gả cho Độc Cô Tiếu Ngu mới đã thành thói quen, bởi vậy sau khi rời giường, nàng cũng đặc biệt tưởng nhớ hắn.

Nàng không từ mà biệt, hắn có thể hay không trách cứ nàng?

Thân là mẹ nhưng lại bỏ lại con gái không để ý, hắn có thể hay không tức giận rồi?

Lại phải tự mình rửa quần áo nấu cơm sửa sang lại nhà cửa, hắn có thể hay không oán trách nàng?

Không thể không rời đi hắn, rời đi con gái, hắn có thể không thể hiểu bất đắc dĩ của nàng?

Thiệt nhiều thiệt nhiều nghi ngờ trong đầu quanh quẩn, thiệt nhiều thiệt nhiều đáp án ở lo lắng lại trôi qua, cuối cùng hội hợp thành một cái suy nghĩ vô cùng đơn giản:

Nàng nhớ hắn!

Tuy rằng bọn họ hai vợ chồng ở nhà ở chung thời gian cũng không nhiều, nhưng ít nhất hắn ba bữa đều ở trong nhà ăn, ban đêm cũng ngủ ở bên người nàng, đã hơn một năm, cuộc sống của nàng sớm thành thói quen như thế rồi, có đôi khi thậm chí đã quên chính mình từng là đại tiểu thư của Cung gia tiêu cục, đã quên chính mình có một thân võ công không kém, càng lúc càng yên tĩnh cho khổ cực như vậy, càng lúc càng thoả mãn với cái cuộc sống nông gia thuần phác đơn giản.

Cho tới hôm nay, nàng không thể không rời đi hắn, ngày từng ngày đi qua, nàng rốt cục dần dần hiểu rỏ hắn, nàng sở dĩ làm một nông phụ vất vả cần cù, tất cả đều là bởi vì hắn.

Không phải hắn, nàng đã sớm không chịu được sinh hoạt gian khổ của nông gia!

Không phải hắn, nàng nhất định sẽ hối hận buông tha cho Hạ Hầu Lam m à lấy nông dân.

Không phải hắn, thành thân đã hơn một năm, nàng sẽ không thỏa mãn như thế, hạnh phúc như thế.

Hết thảy đều là bởi vì hắn, vì hắn cần cù giản dị, còn có kiên định của hắn, còn có săn sóc của hắn, hiền hoà khôi hài của hắn, cùng với bất cứ lúc nào chỗ nào đều thấy môi bờ hắn ngâm ngâm tươi cười, dù là bất đắc dĩ, nét tươi cười của hắn cũng sẽ không biến mất. . . . . . Ách, trừ bỏ ngủ say.

Hắn là một nam nhân tốt, cũng là một trượng phu tốt cẩn thận săn sóc nàng.

Đúng vậy, nàng nhớ hắn, nhớ hắn cùng nàng chia xẻ cùng hái đào hoặc hái táo, cũng nhớ bọn họ trước khi ngủ nói chuyện phiếm thiên nam địa bắc, cho tới cuối cùng thỉnh nàng “Ăn” một chút “Bữa đêm”không thể cắn cũng không thể nuốt; muốn hắn tùy thời tùy chỗ đều ngoài miệng cười, như vậy mê người, đều khiến nàng trong lòng áy náy. Thật sự, nàng rất nhớ rất nhớ hắn, bởi vì. . . . . .

Bất tri bất giác, nàng sớm yêu của chàng nông dân kia rồi!

***

Hai ngày trước khi tới tổng đàn bách hiểu hội, Cung Mạnh Hiền không thể không tìm sơn động nghỉ một đêm, bởi vì huynh muội Lục Học Quý độc lại phát tác, vì thế, trời chưa tối, mọi người liền nằm xuống nghỉ tạm, cũng bịt lấy lỗ tai trốn thật xa, miễn cho còn chưa ngủ lại bị làm cho điên rồi.

Bên cạnh đống lửa chỉ còn lại có huynh muội Cung Trọng Thư, Cung Tuyết Lăng còn có huynh muội Thôi Cảnh, Thôi Liên.

Bất quá rất rõ ràng có thể nhìn ra được, bởi vì tỷ muội Lục gia đều ở trong sơn động, Thôi Cảnh liền tạm thời đem mục tiêu chuyển dời đến trên người Cung Tuyết Lăng, tuyệt không lãng phí thời gian.

Khó trách Cung Trọng Thư phá lệ khẩn trương, nghĩ hết biện pháp muốn ngăn cách Thôi Cảnh quấy rầy.

“Thôi công tử, xá muội đã thành thân và còn lên chức mẫu thân.” Hắn phí công nhắc nhở phong lưu công tử nhưng đối phương căn bản không thèm để ý đến.

“Phải không? Vậy thì thật là chúc mừng!” Quả nhiên, Thôi Cảnh tuyệt không để ý, bất cứ chuyện gì đối với hắn mà nói cũng không trọng yếu, trọng điểm là Cung Tuyết Lăng tuy rằng so ra xinh đẹp bắt mắt kém tỷ muội Lục gia, nhưng là có bảy tám phần tư sắc, tự nhiên cũng bao gồm trong phạm vi”Săn bắn” của hắn.”Bất quá, hắn tại sao không có cùng đi?”

“Ách. . . . . .” Cung Trọng Thư ho hai cái.”Muội phu không biết võ công, đến đây cũng vô dụng.”

“Không biết võ công?” Thôi Cảnh lập tức nhìn ra Cung Trọng Thư ánh mắt không dễ chịu, đoán rằng đáp án có thể là hắn có thể lợi dụng, vì thế. . . . . .”Như vậy, hắn là làm nghề gì, đại chưởng quỹ tiêu cục?” Hắn dường như không có việc gì hỏi tới.

“Không phải, hắn là. . . . . . . . . . .” Cung Trọng Thư do dự mà đáp không được. Không phải lấy muội phu là nông dân lấy làm hổ thẹn, mà là lo lắng muội muội bị cười nhạo.

Đường đường tiêu cục đại tiểu thư gả cho nông dân, ai sẽ tin tưởng!

Bất quá Cung Tuyết Lăng chính mình tuyệt không để ý.”Hắn là nông dân làm ruộng.” Ai dám cười nhạo nàng cứ việc đến đây đi, nàng sẽ làm đối phương chết càng khó xem!

“Nông dân?” Thôi Liên kinh hô.”Ngươi thế nhưng gả cho nông dân làm ruộng, vì sao?”

“Kỳ quái, nông dân làm ruộng có cái gì không đúng?” Cung Tuyết Lăng bình thản ung dung gặm chân gà.”Không có nông dân, các ngươi đã sớm chết đói! Không biết võ công thì như thế nào? Võ công cao tới đâu, còn không phải cần nhờ không biết võ công như nông dân nuôi sống các người!”

Nàng nâng lên con ngươi khinh miệt liếc nhóm huynh muội kia liếc mắt một cái.”Trừ phi các ngươi tính làm thần tiên, sống mà không ăn, bằng không đừng tự cho mình là thanh cao!”

Thôi Liên xấu hổ n ói.”Ách, đúng. . . . . . Thực xin lỗi, ta không phải ý tứ kia, ta là. . .. . . . .”

“Xá muội là cảm thấy thật bất ngờ, dù sao người bình thường là sẽ không nghĩ tới tiêu cục đại tiểu thư cùng nông dân ở cùng một chỗ , không phải sao?” Thôi Cảnh trấn định vì muội muội giải thích, “Ta nghĩ, phu quân của Cung cô nương tất nhiên là một nam nhân hết sức xuất sắc đi?” Lại thêm mấy câu trừ khử tức giận của Cung Tuyết Lăng, không hỗ là phong lưu công tử trải qua vô số nữ nhân.

“Đó là đương nhiên, hắn là nam nhân tốt nhất trên đời này!” Cung Tuyết Lăng kiêu ngạo ưỡn ngực nói.”Giản dị thân thiết, cần cù chịu khó, đối với nữ nhân mà nói, hắn còn là một trượng phu săn sóc ôn nhu, tóm lại, ta chưa thấy qua nam nhân so với hắn tốt hơn !”

“Săn sóc sao?” Thôi Cảnh hạ mắt xuống.”Cô nương có ý tứ là, hắn luyến tiếc cho ngươi làm việc sao?”

“Ai nói , ta cũng không phải phế vật, vì sao không làm việc?” giơ tay ném xương vào trong bóng đêm.”Ta là nói, khi ta ở cữ thì rõ ràng cha phái bà vú già đến hầu hạ ta, mà ta phu quân ta bản thân việc cũng đủ đè chết hắn, nhưng hắn vẫn như cũ kiên trì muốn tự tay thay ta giặt quần áo nấu cơm, hầm canh tẩm bổ, nếu là ngươi, ngươi làm được không?”

Hắn thế nào đi, ngay cả pha trà hắn cũng sẽ không, đâu có thể nào vì người khác giặt quần áo nấu cơm, còn hầm canh tẩm bổ chứ!

“Khụ khụ, kia vốn là công việc của nữ nhân, nam nhân chúng ta. . . . . .”

“Cho nên , hắn nguyện ý vì ta làm công việc vốn là của nữ nhân, còn chưa đủ săn sóc sao?”

Thôi Cảnh nhất thời ngậm miệng, thiếu chút nữa không nói ra lời “Ách, vì cuộc sống, nam nhân phải làm các loại công việc, bình thường nam nhân sẽ không như vậy.” Bởi vì bọn họ có người hầu hạ, nhưng nông dân thì không có.

“Cho nên nói là, vẫn là nông dân đáng tin cậy. ” Cung Tuyết Lăng liên tục lấy khăn lụa lau tay, một bên nói thầm.”Ngày nào đó nếu ta ngã bệnh, bên người không có người hầu hạ, nếu nam nhân của ta cái gì cũng không biết, muốn ta đang bệnh mà xuống bếp nấu cơm, giữa trưa cùng nhau đói chết thế thì quên đi?”

Không phải vậy chứ?

Hắn lại không hiểu việc trong bếp, cho dù bức hắn vào bếp cũng vô dụng, mà việc trong bếp nên để nữ nhân gánh vác, cho dù bị bệnh cũng nên phụ trách rốt công việc, cho nên là nàng không xuống bếp thì ai xuống bếp?

Nhưng là, hắn thật sự có thể nói như vậy sao?

Miệng mở rộng, Thôi Cảnh lúc này thật sự là ngay cả nửa chữ đều không thể nào trả lời được, hắn vẫn là chưa gặp phải loại kinh nghiệm này!

Cung Tuyết Lăng miệng tựa tiếu phi tiếu trêu chọc.”Ngươi biết võ công thì như thế nào, còn không phải so ra kém một nông dân sao!”

Thôi Cảnh có điểm chật vật.”Nhưng m à hiện giờ hắn không giúp được gì cả.”

“Không. ” Cung Tuyết Lăng lắc đầu.”Ta tình nguyện là hắn giúp không được gì, bằng không ai chiếu cố con gái của ta?”

“Ngươi là nữ nhân, tự nhiên là ngươi!” Nam đối ngoại, nữ đối nội, là đạo lý hiển nhiên.

“Ta?” Cung Tuyết Lăng thản nhiên mỉm cười một cái.”Tuy rằng ngươi theo đuổi qua rất nhiều nữ nhân, nhưng ngươi nhất định không có đem các nàng bất kỳ một người nào để ở trong lòng, bằng không ngươi sẽ cũng không nói như vậy.”

“Vì sao nói như vậy?”

“Nếu trong lòng ngươi thực sự có nàng, như vậy ngươi nhất định tình nguyện người mạo hiểm là ngươi mà không phải là nàng, chuyện này không quan hệ nam hoặc nữ, chính là có hay không đem nàng để ở trong lòng. Cho nên. . . . . .” Cung Tuyết Lăng hơi hơi ôn nhu cười.”Ta là tình nguyện đến, mà hắn ta để ở nhà…”

“Tốt nhất không phải là muốn ta để ở nhà chiếu cố đứa nhỏ!”

Bỗng dưng, trong trời đêm tối như mực truyền đến một câu trầm thấp cảnh cáo, đột nhiên từ trên hạ xuống một “Vật phẩm” mềm nhũn rơi vào trong lòng Cung Tuyết Lăng, nàng kinh ngạc nhìn xuống xem, rõ ràng là một tiểu oa nhi đáng yêu đối với nàng ha ha chảy nước miếng, nàng nhưng thật giống như thấy lệ quỷ sợ đến thở hốc vì kinh ngạc, thiếu chút nữa hù chết nàng.

“Phù nhi? !” Nàng thét chói tai, nét mặt giơ lên, tròng mắt thoáng chốc trợn tròn, cằm rơi xuống đất, há mồm lại khắp nơi tìm không thấy thanh âm của mình, cổ họng không ra nửa chữ .

Tốt lắm, để ở nhà làm sao cũng không cần nói, dù sao trách nhiệm lại tới trên người nàng đến đây.

“Muội phu? !” Cung Trọng Thư cũng rất ngoài ý muốn, bất quá hắn không chột dạ, cho nên không có bị dọa mất hồn.

Phảng phất dường như có oan hồn nguyền rủa, Độc Cô Tiếu Ngu chậm rãi xuất hiện ở bên đống lửa.

Vì đuổi theo lão bà, hắn y phục cũng không có thời gian đổi, trên người như cũ là Bố Y nông dân cùng giầy rơm, tùy tiện bao bọc nữ nhi, tắm rửa thay quần áo liền vội vàng lên đường, dọc theo đường đi vì thay tã cho nữ nhi khiến cho mặt xám mày tro, nổi giận trong bụng, hừm hừ. . . . . .

Hắn chậm chậm bước qua chổ tiểu nữ nhân bởi vì kinh sợ mà ngũ quan sai lệch.

“Nữ nhân, chiếu cố đứa nhỏ là trách nhiệm của ngươi, đừng đem nàng giao cho ta!”

” Tiếu … Tiếu … Tiếu. . . . . .” Thật vất vả rốt cục bài trừ thanh âm, đầu lưỡi lại dồn sức mạnh mẽ, vòng tới vòng lui luôn vòng không đến vị trí chính xác.” Tiếu ca, Chàng chàng chàng. . . . . . Chàng như thế nào ở đây?”

“Đúng vậy a, may mắn ta còn đang cười, bằng không nàng sẽ chết rất khó coi!” Độc Cô Tiếu Ngu lẩm bẩm nói, ngữ khí không quá hay, nét mặt lại thủy chung cười mị mị, giống như đội mặt nạ sinh tử phán quan.”Bản thân mình trốn nhà đi, lão bà ta nên bắt nàng làm gì bây giờ đây?”

Cung Tuyết Lăng chột dạ rụt cổ lại, lấy con gái ôm ở trước ngực làm tấm chắn, cười toe toét xấu hổ.

“Người ta. . . . . . Người ta không phải có lưu tờ giấy cho chàng sao?”

“Tờ giấy?” Đứng lại trước mặt Cung Tuyết Lăng, Độc Cô Tiếu Ngu hai tay từ từ vòng trước ngực, híp lại mắt, cao cao tại thượng bễ nghễ ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhìn thê tử.”『 thực xin lỗi, ta phải đi giúp phụ thân! 』, cứ như vậy một câu, nàng nghĩ ứng phó ai?”

“Chàng!” đưa con gái lên phía trước, người nào đó nghiêm chỉnh trốn con gái sau lưng đang cười khanh khách.

“Người nhát gan!” Độc Cô Tiếu ngu không biết nên khóc hay cười thở dài.”Nàng hẳn là thương lượng với ta trước chứ.”

Vốn tưởng rằng nàng sẽ trước cùng hắn thương lượng qua sau mới quyết định, cho nên hắn mới không có nhìn thẳng nàng, không nghĩ tới nàng so với hắn càng lỗ mãng hơn, vụng trộm bỏ đi mất!

Nàng rốt cuộc có hay không xem hắn là trượng phu?

“Thương lượng với chàng trước, chàng nhất định sẽ không để cho ta tới chổ này!” ở sau lưng tiểu oa nhi khanh khách cười to truyền ra tiếng người nào đó lẩm bẩm.

“Ai nói vậy, ta chẳng những sẽ cho nàng tới, còn có thể cùng đi với nàng.”

“Nha? !” Tiểu oa nhi hưng phấn vung tay dưới cánh tay đột nhiên toát ra một đôi mắt kinh ngạc. “Chàng sẽ cho ta tới tới, còn có thể cùng. . . . . .” Nghẹn lời, thét chói tai “Theo ta cùng đi? Chàng theo ta cùng đi sao?”

“Nhạc phụ gặp nạn, ta không thể theo hỗ trợ sao? Lão bà có phiền toái, ta có thể làm bộ như không biết sao?”

“Chàng ngay cả cái cuốc đều cũng không có mang đến, hỗ trợ cái gì?” Cung Tuyết Lăng buộc miệng hỏi, một nửa là không hiểu, một nửa là phẫn nộ.”Cho dù chàng có mang đến, chỉ sợ cái cuốc còn chưa có giơ lên, người ta đã đem chàng chém thành mười tám đoạn rồi! Vẫn là chàng nghĩ rằng ta và chàng có thể bảo hộ người khác? Nhưng nói cho chàng biết, lúc này chúng ta đối mặt là lục lâm bang phái, ta ngay cả mình cũng có thể không chiếu cố được chính mình, làm sao còn chú ý được chàng, làm không tốt ta so với chàng sớm hơn bị chặt thành ba mươi sáu đoạn!”

Độc Cô Tiếu ngu không sao cả nhún nhún vai.”Chúng ta đây sẽ chết cùng nhau đi!”

Lời vừa ra khỏi miệng, không cần nói lòng Cung Tuyết Lăng lập tức hòa tan thành nước, Cung Trọng Thư thở dài âm thầm gật đầu, may mắn muội muội thật sự lấy được một phu quân tốt, huynh muội Thôi Cảnh cùng Thôi Liên lại kinh ngạc mở to mắt, không thể tưởng được một người nông dân bình thường có thể giống như người này tâm ý ôn nhu tha thiết.

Bất quá, hắn nhìn qua cũng không giống là một người nông dân, tuy rằng mặc quần áo vải thô của nông dân, chân mang giầy rơm, nhưng hắn khí chất không giống, tuấn rất ngũ quan cũng không giống, còn có. . . . . . Còn có. . . . . .

Đúng rồi, nét tươi cười của hắn!

Lười biếng như vậy, không chút để ý tươi cười, vô luận hắn là không hờn giận, bất mãn, hoặc không thể tránh được thở dài, nét tươi cười của hắn thủy chung điều xuất hiện trên mặt, chưa từng biến mất dù trong giây lát, nhưng xem lâu lại làm người ta có loại cảm giác sợ hãi lẫn kinh hãi.

” Tiếu ca. . . . . .” Cung tuyết lăng cảm động đến có điểm nghẹn ngào.”Vì sao?”

“Chúng ta là vợ chồng không phải sao?” Độc Cô Tiếu Ngu thản nhiên nói.

Vợ chồng vốn là giống như chim rừng, lúc đại nạn đến đều tự bay đi.

Bất quá bọn hắn không phải chim, bọn họ là người, là người nên vợ chồng có đồng sinh cộng tử, vợ chồng có tình, bằng không liền không thể bạch đầu giai lão.

Nhưng bọn hắn bất quá thành thân đã hơn một năm, hắn đối với nàng đã có loại tình cảm vợ chồng thâm hậu như vậy sao?

Ừ, vậy cũng không kỳ quái, nàng đã đem trái tim của mình ký thác vào trên người hắn rồi, loại tình cảm vợ chồng lại tính là cái gì.

Nhưng là. . . . . .

Cung Tuyết Lăng khó xử nhìn thấy con gái.”Phù nhi thì sao?”

“Chết sống có số, Phú Quý do trời. . . . . .” Độc Cô Tiếu Ngu nghiêng người ở bên người Cung Tuyết Lăng ngồi xuống, thuận tay ôm con gái đến bên người nàng ngồi xuống.”Nếu nàng sống, con sẽ không phải chết; nên nếu nàng chết, con cũng không sống, vô luận sống hay chết, nàng đều không thể thay đổi, cần gì phải băn khoăn nhiều lắm?”

“Nhưng là, Tiếu ca. . . . . .”

“Đủ, đừng nữa nói, nói nửa ta thật sự sẽ tức giận!” Độc Cô Tiếu Ngu ánh mắt hướng sơn động.”Vẫn là nói cho ta biết một chút, có chuyện gì xảy ra?”

Cung Tuyết Lăng nhìn hắn thật lâu, thật sâu thở dài, rốt cục buông tha không thuyết phục ý đồ của hắn nửa “Là biểu ca cùng biểu tỷ. ” hai tay lặng lẽ ôm khửu tay của hắn, gắt gao ôm, từng đợt từng đợt tơ ngọc cũng gắt gao quấn quanh trên người hắn, rốt cuộc không giải được .”Bọn họ độc phát tát.”

“Ta còn tưởng rằng có người đang Lăng Trì* bọn họ chứ!” Độc Cô Tiếu Ngu thì thào lẩm bẩm, hai mắt dời về phía huynh muội Thôi thị.”Như vậy hai vị này là?”

( A Tử: Lăng Trì => hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu).

“Thôi Cảnh công tử cùng muội muội của hắn Thôi Liên cô nương, hai người bọn họ vị là tới giúp chúng ta.” Cung Trọng Thư nhanh vì hắn giới thiệu, miễn cho hắn lại “Đuổi giết” muội muội.”Hai vị, vị này chính muội phu của ta.” Cùng lúc cũng là muốn”Cảnh cáo” Thôi Cảnh, ánh mắt mê hoặc đừng lưu luyến ở trên người muội muội của mình nửa.

“Nguyên lai là phong lưu công tử!” Độc Cô Tiếu Ngu cười dài chắp chắp tay.” Ta là Độc Cô Tiếu Ngu.”

“Độc Cô công tử.” Thôi Cảnh ôm quyền đáp lễ, trong lòng có điểm sợ run, bởi vì Độc Cô Tiếu Ngu tươi cười ẩn ẩn toát ra một cỗ sát khí, nhưng chẳng biết tại sao, tự hồ chỉ có một mình hắn cảm thụ được vậy.

Độc Cô Tiếu ngu thật sự chỉ là nông dân bình thường sao?

Nghi vấn cùng nhau, hắn lập tức lại nghĩ tới một vấn đề khác, tất cả mọi người chỉ lo kinh ngạc cho Độc Cô Tiếu ngu đột nhiên xuất hiện, ngược lại không ai nghĩ đến. . . . . .

Vì sao không có nửa điểm nhận thấy được của hắn tiếp cận chứ?

***

Độc Cô Tiếu Ngu xuất hiện, Cung Mạnh Hiền thập phần ngoài ý muốn, cũng rất cảm động, bởi vì Độc Cô Tiếu Ngu kiên trì không chịu trở về, cố chấp phải cứ cùng thê tử cùng sống chết, bất đắc dĩ, Cung Mạnh Hiền đành phải cho hắn đi theo, nhưng lại ngầm dặn Cung Tuyết Lăng, một khi song phương thật sự đánh nhau, nàng phải mang theo phu quân cùng con gái lập tức thoát ly chiến trường.

Cung Tuyết Lăng không có đồng ý, cũng không có phản đối, nàng không thể thật sự thấy đánh nhay liền chạy, cũng không thể không để ý đến phu quân cùng con gái, nàng nên làm cái gì cho phải bây giờ đây?

“Tiếu ca, ngày mai sẽ đến tổng đàn bách hiểu hội.”

“Ân.”

“Chàng ở dưới chân núi chờ chúng ta được không?”

“Không được.”

Đi qua Lã Lương Sơn, có hai, ba mươi con tuấn mã không nhanh không chậm vụt qua, cuối cùng trên một con ngựa chở một nhà ba người, Cung Tuyết Lăng ôm đứa nhỏ ngồi ở phía trước Độc Cô Tiếu Ngu, Độc Cô Tiếu Ngu ở phía sau khống chế dây cương, gắt gao cùng cùng người phía trước, Cung Mạnh Hiền đi đầu cảm giác được nên đã tận lực thả chậm tốc độ.

“Nhưng thật sự rất nguy hiểm nha!” Càng gần tổng đàn bách hiểu hội, Cung Tuyết Lăng liền càng lo lắng, nhịn không được lại muốn khuyên Độc Cô Tiếu Ngu buông tha ý tưởng đi cùng nàng.

“Ta không sợ.” Độc Cô Tiếu Ngu không chút để ý nói.

“Ta thay con gái sợ cũng không thể được?”

“Không cần thiết.”

“Đáng chết, Tiếu ca, chàng tại sao lại ngoan cố như vậy. ” bởi vì lo lắng, tính nhẫn nại của Cung Tuyết Lăng đã sớm mài đến chỉ còn lại có một sợi tóc, nói chưa tới ba câu thì đã bắt đầu phát điên.”ta nói thật là chuyện này thật sự rất nguy hiểm, vì sao chàng chính là không chịu nghe!”

Nàng nói xong thì cánh tay nơi thắt lưng của nàng cũng nắm thật chặc “Nàng không hy vọng ta cùng nàng chết sao?” Độc Cô Tiếu Ngu nhẹ nhàng hỏi.

“Đương nhiên không!” Cung Tuyết Lăng không cần nghĩ ngợi trả lời: “Ta hi vọng chàng sống thật tốt, so với ai khác đều khỏe mạnh hơn, so với ai khác đều nhanh nhẹn hơn!”

Độc Cô Tiếu Ngu trầm mặc một lát.

“Như vậy, nếu tương lai ta so với nàng chết trước, nàng cũng có thể một người sống tốt , so với ai khác đều khỏe mạnh hơn, so với ai khác đều nhanh nhẹn hơn. . . . . .”

“Đương nhiên không thể, chàgn chết ta làm sao còn có thể sống vui vẻ được, không thể nào có chuyện đó!” Không đợi hắn nói xong, Cung Tuyết Lăng liền quả quyết phủ nhận.”Có khi ta lại cùng chết với chàng nữa!”

“Phải không?” Tựa hồ rất hài lòng nghe được trả lời, Độc Cô Tiếu Ngu tươi cười lại thâm sâu hỏi.”Vì sao?”

Bởi vì nàng thương hắn nha!

Cung Tuyết Lăng há mồm, quanh quẩn tại trong lòng đáp án sẽ thốt ra, ai ngờ chưa nói đến đầu lưỡi cứng đờ, cổ họng run lên một chút lại nuốt trở về.

Không biết vì sao, nàng nói không nên lời.

“Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . .” Nhưng vẫn là cho một đáp án a, nên cho đáp án gì đây?

“Ân? Bởi vì sao?”

Đáng giận, đáng giận, trong khoảng thời gian ngắn, ai nghĩ ra cơ chứ!

Đang lúc nàng tính không trả lời thì con gái đột nhiên rút một chút tóc của nàng, nhất thời tâm trí linh quang chợt lóe, rốt cục làm cho nàng nghĩ ra.

“Bởi vì Phù nhi sẽ tìm cha, sẽ phiền chết người, làm sao vẫn vui vẻ được chứ!”

Độc Cô Tiếu Ngu lại an tĩnh trong chốc lát, bật cười.”Thật không thành thật!”

Trên mặt có cảm giác nóng “Ai. . . . . . Ai không thành thật rồi, người ta nói đúng đấy thôi!” Cung Tuyết Lăng rụt lại cổ nhìn chằm chằm hắn, không dám làm cho Độc Cô Tiếu Ngu nhìn thấy biểu tình chột dạ của mình.

Bất quá Độc Cô Tiếu ngu không cần nhìn cũng biết được, “Được rồi, cho dù nàng nói là thật đi nửa thì cũng tốt lắm, như vậy. . . . . .” bờ môi cười lộ ra vài phần giả dối.”Nàng đã sợ Phù nhi phiền nàng, vì vậy vào thời điểm này nàng có thể theo ta cùng chết!”

Bởi vì chột dạ, Cung Tuyết Lăng không muốn rõ ràng liền bật thốt lên nói : “Hảo. . . . . . Di, không đúng!”

“Không có gì không đúng, ta thực hoan nghênh nàng cùng ta chết, cho nên, nàng cũng không thể cự tuyệt ta cùng nàng cùng đi, hảo, cứ như vậy!”

“Này…nà, đợi chút. . . . . .”

“Không đợi!”

“Nhưng mà, Tiếu ca. . . . . .”

“Đúng, ta còn đang cười, nàng tốt nhất không cần chọc ghẹo ta cười không nổi!”

Hảo lừa gạt!

Nhưng là. . . . . .

Hốc mắt có khí nóng, Cung Tuyết Lăng thở dài sau đó dán chặt vào lồng ngực của hắn, cảm thụ sự mạnh mẽ hữu lực cùng hoài bão của hắn, lòng tràn đầy ôn nhu cùng cảm động.

Một cái nguyện ý cùng ngươi bầu bạn cùng sống cùng chết, nữ nhân muốn không phải là cái này sao?


/12

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status