Edit: Mộng cô Hàn
Khi Du Yến về nhà thì Cố Hành Viễn đã đi làm, cô chỉ huy người hầu thu thập hành lý, sau đó lại đến tìm Vu quản gia, nói với ông ta rằng cô sẽ rời đimột thời gian, đến thành phố Y để đóng phim, đại khái phải hai ba tháng sau mới có thể trở về.
Vu quản gia đã quen làm người vô hình không ai hỏi đến, đột nhiên bị kêu tới thông báo, Vu quản gia tỏ vẻ: Áp lực quá lớn, không thể thừa nhận. Nhưng ông là một quản gia cao cấp được đào tạo bài bản, sau khi nghiêm trang kính cẩn ghi nhớ những lời Du Yến dặn dò, lập tức cúi người chào rồi lui ra ngoài, chỉ là khi rời khỏi phạm vi tầm mắt của Du Yến, ông phát hiện sau lưng ông mướt mồ hôi, Vu quản gia quyết định đi ra ngoài sân hít thở không khí, thuận tiện nhìn xem hôm nay có phải mặt trời mọc lên từ hướng Tây hay không?!
Du Yến đương nhiên nhìn không ra lòng của vị quản gia nhà cô đang sôi sùng sục bên dưới gương mặt đơ quanh năm đó, lúc này cô nhận được điện thoại của trợ lý Cảnh Hân, nói sẽ nhanh chóng đến đón cô.
Sau khi treo điện thoại, Du Yến lại là một trận kích động, lúc này, những người đã dần phai nhạt trong trí nhớ của cô lại đồng loạt xuất hiện trước mặt cô một cách sống động thì bảo sao cô không kích động cho được.
Cảnh Hân từ khi cô tốt nghiệp và chính thức bước vào giới giải trí, liền vẫn luôn đi theo bên người cô, vừa mới bắt đầu giữa hai người chắc chắn sẽ có chút va chạm, hơn nữa tính tình minh tinh đại tiểu thư của Du Yến không dễ hầu hạ, xác thực đã tra tấn Cảnh Hân một đoạn thời gian, nhưng tính tình của Cảnh Hân cực kì tốt, người cũng cần mẫn, thường thường bị mắng cô ấy cũng chỉ cười một cái là xong, cũng không giận lâu, tuy tuổi của cô ấy nhỏ hơn Du Yến, nhưng luôn coi mình như chị gái chăm sóc Du Yến, sau khi đã quen với sự tồn tại của Cảnh Hân, Du Yến tuy rằng vẫn sẽ thường thường trút giận với cô nhưng đã xem cô như người một nhà.
Sau đó cô bị nghiện ma túy, bị Du Chính Thiên mạnh mẽ nhốt ở trong nhà cai nghiện, đoạn kí ức sống không bằng chết đó, luôn có hình ảnh của Cảnh Hân ôm chặt cô nói rằng mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp.
Nhưng lúc ấy, tất cả không thể tốt đẹp lên được, năm cuối cùng của cuộc đời ở kiếp trước, cô bắt đầu phiền chán sự quản thúc của Cảnh Hân với cô, hơn nữa Kỷ Hải luôn nói xấu Cảnh Hân ở bên tai cô, cuối cùng là cô nhẫn tâm đuổi Cảnh Hân đi, ngay cả chút ấm áp cuối cùng cũng chính tay cô vứt bỏ.
“Chị Yến chị đừng đuổi em, em muốn ở lại với chị….” Đây là câu khóc lóc cầu xin cuối cùng của Cảnh Hân nói với cô, cô vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Nghĩ đến đây, Du Yến nhịn không được nở nụ cười chua xót.
hiện tại đúng như em nói, mọi chuyện đều đã tốt đẹp hơn.
Chúng ta còn có một đống thời gian của tuổi trẻ, em hãy tiếp tục theo chị nhé.
Dưới sự đưa tiễn đến tận cửa của quản gia và người hầu thì chiếc xe chuyên dụng của công ty cũng vừa chạy đến, Cảnh Hân với gương mặt tươi cười từ trên xe bước xuống, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt tròn trịa của cô lấp lánh, làm cho người ta không thể kiềm được nở nụ cười theo.
“Chị Yến.” cô gọi một tiếng ngọt ngào sau đó nhiệt tình hỗ trợ đem hành lý dọn lên xe, động tác nhanh nhẹn mạnh mẽ quả thực chính là một nữ hán tử, sau khi cùng Du Yến lên xe còn rất có lễ phép vẫy tay chào tạm biệt với quản gia.
Quản gia cực kì chuyên nghiệp khom lưng gật đầu chào một cách cực kì phong độ.
Xe chậm rãi rời khỏi khu biệt thự, Du Yến bảo Cảnh Hân ngồi vào bên cạnh cô, đôi mắt sáng ngời thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô bé không rời, cuối cùng còn thực vừa lòng mà kéo tay của Cảnh Hân qua vỗ vỗ.
Cảnh Hân bị vỗ đến ngây người, nhưng cô lại thích hành động thân mật âm thần như thế này của Du Yến, vì thế nụ cười càng thêm sáng lạn, “Chị Yến, đoàn phim bên kia nói, lần này trở về sẽ đổi cho chị căn phòng sang trọng để chị nghỉ ngơi thoải mái hơn.”
Đổi một căn phòng sang trọng? Du Yến rốt cuộc nhớ tới nguyên nhân mà cô nổi giận.
Đạo diễn Điền Kỳ Lễ của bộ phim《 Kỳ Ngộ 》 lúc này vẫn là một đạo diễn nhỏ không danh tiếng, nhà đầu tư đối với tác phẩm của ông ta đều mang thái độ đứng bên ngoài dò xét, cho dù có người lấy tiền đầu tư, lại cũng không nhiều lắm, cho nên tài chính của đoàn phim rất eo hẹp, mỗi một phân tiền đều cực kì khó khăn, ngay cả nơi nghỉ ngơi cũng tiết kiệm hết mức có thể, phần lớn diễn viên đều là hai ba người ở chung một phòng, Du Yến lúc này đã có chút danh tiếng, lại là diễn viên chính, đoàn phim liền sắp xếp cho cô một phòng riêng, nhưng Du Yến vẫn cảm thấy không hài lòng, phòng đơn quá nhỏ, phòng tắm quá đơn sơ, cách âm càng tệ hại hơn, ở mấy ngày cô liền chịu không nổi, đã nổi giận sau đó lấy cớ bị bệnh phủi tay chạy lấy người.
Hồi tưởng lại tất cả các chi tiết nhỏ đó Du Yến không kiềm được bật thở dài, đối với biểu hiện ngông nghênh bất cần của mình trước kia chỉ có bốn chữ để bình luận: Quá không hiểu chuyện.
Cuộc sống quả nhiên vẫn là không nên quá trôi chảy, sống cuộc sống bình yên ưu việt lâu rồi sẽ dễ dàng lạc mất bản thân, dễ dàng nghĩ bản thân mình quá cao, nếu thoáng gặp phải một chút khó khăn, thì lại chẳng khác gì trời sập.
Hồi tưởng lại những biểu hiện yếu đuối của mình khi gặp phải hoàn cảnh khốn đốn ở kiếp trước, Du Yến cảm thấy mình lúc này, hẳn là xem như niết bàn trọng sinh.
Dọc theo đường đi cùng Cảnh Hân hàn huyên về nhân sự của đoàn phim, Du Yến liền cầm lấy kịch bản 《 Kỳ Ngộ 》 đọc một cách nghiêm túc, dù sao chuyện cũng đã cách nhiều năm, nội dung trong bộ phim này cô đã quên gần hết, vẫn nên nhanh chóng nắm chặt thời gian đọc lại cho quen với nội dung.
Khi bước vào phim trường, Du Yến lại bảo Cảnh Hân mua một đống thức ăn và nước uống, định dùng để khao cả đoàn phim, dù sao nếu ăn đồ của cô, nhận quà của cô, thu mua lòng nười trước , tranh thủ đem hình ảnh bệnh ngôi sao hung tàn của mình hạ đến mức thấp nhất
Du Yến để Cảnh Hân đi trước để cất hành lý, còn đặc biệt dặn dò cô ấy không cần đổi phòng, mình cứ ở gian phòng cũ là được, chờ sau khi Cảnh Hân sảng khoái đồng ý rồi rời đi, Du Yến mới xoay người đi tìm đạo diễn Điền Kỳ Lễ.
Lúc nhìn thấy Điền Kỳ Lễ, phát hiện Trần Hòa Gia cũng ở đây, ngược lại cô cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao hiện tại anh ta cũng là người đại diện của cô, Trần Hòa Gia có nghĩa vụ giúp cô bãi bình tất cả phiền toái, nhưng nhớ tới sau này gã ta tởm lợm muốn cưỡng x cô, Du Yến thật sựkhông có biện pháp bày ra khuôn mặt tươi cười với gã.
Vẫn là nên tìm thời gian đem người này tách đi.
Điền Kỳ Lễ lúc này vẫn còn chưa cao ngạo kênh kiệu, nhưng trên người vẫn luôn mang theo một ít ngạo khí lạ thường, nhìn thấy Du Yến cười khanh khách đến gần, ông ta cũng chưa cho cô sắc mặt tốt, ngồi yên ở nơi đó hút thuốc.
Trần Hòa Gia nhìn thấy cô tới, vội vàng vui tươi hớn hở l nói với Điền Kỳ Lễ nói: “Điền đạo diễn anh xem này, Du Yến cực kì coi trọng đoàn phim, bệnh vừa khoẻ một chút đã lập tức quay lại, làm chậm trễ tiến độ của đoàn phim tôi thật sự xin lỗi, tôi thay mặt Du Yến xin lỗi tất cả mọi người.”
Khi Du Yến rời khỏi đoàn phim, cũng lấy cớ nói mình bị bệnh, thế nên lúc này cũng chỉ có thể nói theo vấn đề đó cho tròn câu, còn việc cô có thực sựbị bệnh hay không, ai rảnh mà đi truy cứu.
“Điền đạo diễn, thật sự thực xin lỗi, lần này xác thật là tôi bướng bỉnh, tôi cam đoan sẽ không có lần sau.” Du Yến cũng rất nhạy bén bước đến xin lỗi, đôi mắt mang theo ý cười chân thành nhìn Điền Kỳ Lễ, lông mi liên tục chớp chớp, giống như chú thỏ con ngây thơ vô tội.
Cho nên nói gương mặt đẹp là có lợi thế nhất, Điền Kỳ Lễ âm thầm thở dài, đối với hành động nói đi là đi của Du Yến, ông cũng cảm thấy cực kì tức giận, nhưng tức giận tuy nhiều lại cũng không dám nói gì cho quá, bởi vì ông chỉ là một đạo diễn chưa có danh tiếng gì, còn trông cậy vào mức độ nổi tiếng của Du Yến để nâng đỡ cho bộ phim.
hiện tại người ta cũng đã thành tâm thành ý tới xin lỗi, Điền Kỳ Lễ cũng không tiếp tục làm bộ làm tịch, đem tàn thuốc ném sang một bên, nói: “Nếu thân thể không có việc gì, thì mau điều chỉnh trạng thái tốt nhất tiếp tục quay chụp đi, trước đó đã chậm trễ một ít thời gian, nên sắp tới có lẽ cô sẽtương đối vất vả.”
Biết được đoàn phim không có ý định đổi người, Du Yến cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Đêm nay để tôi mời cả đoàn phim ăn một bữa cơm, thay lời xin lỗi với mọi người, làm chậm trễ thời gian của đoàn phim đúng là ngượng quá.
Du Yến đã nói đến mức này, chút tức giận còn sót lại của Điền Kỳ Lễ cũng không dám giữ, gật đầu đồng ý còn nói lần này sẽ thẳng tay làm thịt cômột trận ra trò.
Đêm đó cả đoàn phim tề tụ ở một khách sạn năm sao tốt nhất đắt tiền nhất, ăn một trận ra trò, ai nấy đều hô to rốt cuộc cũng đã được ăn thịt, cách ăn của cả đám giống như quỷ chết đói giống y như dân chạy nạn bị bỏ đói mấy tháng. Trong đoàn phim đa số là người trẻ tuổi, ăn uống cười đùa mộttrận thì mọi người lập tức thân thuộc.
Trần Hòa Gia nhìn Du Yến, chỉ thấy cô ở trong đám người thuận lợi mọi bề thành thạo, cảm thấy có chút kỳ lạ, giống như Du đại tiểu thư trở về mộtchuyến, giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
Trần Hòa Gia trở thành người đại diện của cô kể từ khi Du Yến bước vào giới giải trí, hai người ở chung thời gian không ngắn, đối với cô gái tên Du Yến này, gã tự nhận gã rất hiểu cô gái này, là thiên kim tiểu thư duy nhất của chủ tịch công ty giải trí Du thị, từ nhỏ cô đã sống cuộc sống cao hơn người khác, người chung quanh đều quen với việc vây quanh cô, cho nên đã nuôi dưỡng ra tính cách ích kỷ, ngạo mạn ương bướng của cô, bởi vì làm ở chính công ty của cha mình, cho nên trên tay cô không hề thiếu những hợp đồng béo bở vì thế nên trước nay đều là đại tiểu thư cô chọn lựa, mộtkhi không hợp ý cô thì lập tức sa sầm mặt cho người ta xem, thái độ kênh kiệu, mắt cao hơn đầu chưa bao giờ nhún nhường ai.
không thể tưởng tượng một tiểu thư điêu ngoa như thế, lúc này lại có thể bưng ly rượu, không còn thái độ kiêu kỳ, cùng đám người chạm ly chuyện trò vui vẻ, bất luận đi đến nơi nào đều sẽ trở thành tiêu điểm thu hút tất cả mọi ánh nhìn, nụ cười đó đẹp rực rỡ làm người ta loá mắt.
Ở đây trừ bỏ Trần Hòa Gia cùng Cảnh Hân, mọi người gần như không ai hiểu biết gì về Du Yến, chỉ thỉnh thoảng nghe người khác đồn đại cô mang bệnh ngôi sao, kiêu kỳ đỏng đảnh. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi của đêm nay, họ phát hiện thấy Du Yến cũng không khó gần gũi như lời đồn, không khỏi cảm thán tin đồn nhảm quả nhiên không thể tin.
Chờ đến ngày hôm sau khởi công, thái độ và cách đối xử của mọi người đối với Du Yến đã thân thiết hơn rất nhiều.
《 Kỳ Ngộ 》 là bộ phim văn nghệ, Điền Kỳ Lễ dùng phong cách hài hước mặt trái để xây dựng nên câu chuyện này, nội dung chính của câu chuyện kể về chuyến du lịch tốt nghiệp của một nữ sinh. Khi hỏi món quà ao ước của cô khi tốt nghiệp là gì, cô gái nói là muốn đi du lịch, cô không tham gia bất luận công ty du lịch nào cũng không đi theo con đường du lịch truyền thống.
cô đến bến xe tuỳ tiện chọn một chiếc xe rồi leo lên, trên đường đi rồi dừng lại nghỉ chân, ven đường cô nhìn thấy đủ loại phong cảnh đủ người và vật, trên suốt cuộc hành trình đã xảy ra rất nhiều chuyện thú vị làm người ta không biết nên khóc hay cười.
Nhìn chung đây là một bộ phim hài, gom góp từng câu chuyện nhỏ tạo thành. Mỗi sự kiện phát sinh luôn có thể làm người xem cười ngặt ngẽo, lại có thể dẫn dắt người xem suy nghĩ sâu xa: Đúng nhỉ, mấy chuyện thế này mình vẫn luôn thấy xuất hiện chung quanh! Nhưng khi chúng ta đối mặt với chúng thì sẽ có phản ứng ra sao nhỉ?!
Đây là bộ điện ảnh hài nhưng rất có nội tâm, có thể dẫn dắt người xem đi từ tình tiết này sang suy nghĩ khác, lúc trước khi vừa nhìn thấy kịch bản này Du Yến liền rất thích, lập tức đồng ý diễn vai chính ngay không hề do dự, chỉ là sau đó bởi vì cá tính đỏng đảnh của cô đã lãng phí cơ hội tuyệt vời đó.
Du Yến ngồi dưới tán dù che lại ánh nắng chói chang, vừa lật kịch bản vừa uống một ngụm nước trái cây. Hai cảnh diễn vừa rồi cô chỉ diễn một lần là qua, bởi vậy có đến 20 phút để nghỉ ngơi, Cảnh Hân ở bên cạnh vừa dâng nước trái cây vừa dâng bánh kem, hiện tại lại đang gọt táo. Du Yến phân một chút lực chú ý của mình qua nhìn cô, cười mắng: “Em đang nuôi heo đấy à.”
Cảnh Hân cười hì hì nói: “Nếu chị cảm thấy em đang nuôi heo thì em là chủ trại heo.”
“Úi chà, học được tranh luận rồi, muốn ăn đòn đúng không?” Du Yến đem kịch bản cuốn thành cuộn giơ lên định đánh cô.
Cảnh Hân rất phối hợp mà tránh trái tránh phải, trong miệng còn la hét: “Nữ vương đại nhân tha mạng!”
Du Yến bị bộ dáng nghịch ngợm của cô chọc cười, nói: “Tử tội tuy miễn, nhưng tội sống khó tha, chị phạt em ăn hết quả táo nào.”
Cảnh chó săn vội vàng đáp: “Tạ chủ long ân!” Sau đó ngồi ở bên cạnh Du Yến răng rắc răng rắc gặm quả táo, còn không quên lấy quạt cho cô mát mẻ.
Lúc này đang là cuối mùa xuân đầu mùa hè, thái dương vẫn còn chưa nóng gắt quá , nhưng do cop đứng cưới này đã lâu nên cực kì oi bức, nhờ Cảnh Hân quạt một hồi lập tức làm Du Yến sảng khoái đến mức thiếu chút ngủ gật, tối hôm qua cô ngủ không được ngon, cách vách phòng có cô gái nhỏnấu cháo điện thoại đến nửa đêm, cô bồi nghe được nửa đêm, hiện tại vừa hơi thả lỏng liền mệt rã rời.
không bao lâu sau lại đến phiên Du Yến diễn, phó đạo diễn lại đây kêu cô chuẩn bị, chuyên viên trang điểm vội vàng tới dặm lại trang điểm cho cô, Du Yến vỗ vỗ mặt, lên tinh thần bước vào sàn diễn.
Cảnh quay lần này là việc cô đang đi đến một bờ hồ, bị phong cảnh xanh biếc non sông tươi đẹp quyến rũ đến mất hồn, đúng lúc này, một làn gió mát ập đế, mái tóc dài của cô tung bay trong gió, cô vui vẻ thoải mái mà nhắm mắt lại, hoàn toàn say mê bên trong cảnh đẹp của thiên nhiên.
Nhưng mà hiện thực là: hiện tại không hề có gió! Chờ nửa ngày thật vất vả chờ được một trận gió thổi tới, lại là một trận gió yếu như sên, hoàn toàn không thể thổi bay tóc cô dù chỉ một sợi, sau đó tổ đạo cụ vội vàng chuyển một chiếc quạt máy với công suất lớn mang đến đặt trước mặt cô, đạo diễn vừa nói bắt đầu, quạt gió lập tức quạt mạnh về hướng cô, tóc cô lập tức bay lên như ý nguyện, Du Yến chìm đắm trong cảnh đẹp, mỉm cười nhắm hai mắt, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Điền Kỳ Lễ có chút rung động, lập tức cho cameras nhanh chóng bắt giữ hình ảnh này, sau đó kêu cut, nhìn Du Yến nói một câu: “Diễn rất khá.”
Tuy rằng tình tiết rơi lệ thế này có chút đột ngột, nhưng cuối cùng giọt nước mắt như mơ hồ đó lại bị Điền Kỳ Lễ bảo lưu lại, sau đó lúc điện ảnh trình chiếu, mọi người nhìn đến cảnh này lập tức sôi nổi triển khai thảo luận, có người nói cô là bị cảnh thiên nhiên xinh đẹp này làm cảm động, có người nói cô là nhớ tới những chua xót trên suốt quảng đường đi, có người lại bảo là cô nhớ nhà ……, trong lúc nhất thời,Weibo,diễn đàn cực kì náo nhiệt, xôn xao đủ mọi giả thuyết, nhưng đoàn làm phim lại không đưa ra bình luận nào cụ thể, vì thế sự tích của giọt nước mắt đó trở thành một bí ẩn khônglời giải đáp trong lòng mọi người, nhưng tất cả mọi chuyện đó đều thuộc về sau này.
hiện tại, sau khi Du Yến nghe lời khen của đạo diễn chỉ cười đầy khiêm tốn, khi xoay người vội vàng vẫy tay về hướng Cảnh Hân, Cảnh Hân lập tức nhảy nhót chạy tới, chỉ nghe cô nói: “Mau giúp chị xem, có hạt cát thổi vào trong mắt.”
Cho nên, sự thật về giọt nước mất bí ẩn đó chính là: Quạt bật lên gió cuốn hạt cát thổi vào trong mắt, đôi mắt bật chế độ bảo vệ theo bản năng nên chảy nước mắt.
Đây đúng là một sự hiểu lầm đầy cẩu huyết, không biết sau khi đạo diễn Điền biết được sự thật này sẽ có cảm tưởng gì.
Khi Du Yến về nhà thì Cố Hành Viễn đã đi làm, cô chỉ huy người hầu thu thập hành lý, sau đó lại đến tìm Vu quản gia, nói với ông ta rằng cô sẽ rời đimột thời gian, đến thành phố Y để đóng phim, đại khái phải hai ba tháng sau mới có thể trở về.
Vu quản gia đã quen làm người vô hình không ai hỏi đến, đột nhiên bị kêu tới thông báo, Vu quản gia tỏ vẻ: Áp lực quá lớn, không thể thừa nhận. Nhưng ông là một quản gia cao cấp được đào tạo bài bản, sau khi nghiêm trang kính cẩn ghi nhớ những lời Du Yến dặn dò, lập tức cúi người chào rồi lui ra ngoài, chỉ là khi rời khỏi phạm vi tầm mắt của Du Yến, ông phát hiện sau lưng ông mướt mồ hôi, Vu quản gia quyết định đi ra ngoài sân hít thở không khí, thuận tiện nhìn xem hôm nay có phải mặt trời mọc lên từ hướng Tây hay không?!
Du Yến đương nhiên nhìn không ra lòng của vị quản gia nhà cô đang sôi sùng sục bên dưới gương mặt đơ quanh năm đó, lúc này cô nhận được điện thoại của trợ lý Cảnh Hân, nói sẽ nhanh chóng đến đón cô.
Sau khi treo điện thoại, Du Yến lại là một trận kích động, lúc này, những người đã dần phai nhạt trong trí nhớ của cô lại đồng loạt xuất hiện trước mặt cô một cách sống động thì bảo sao cô không kích động cho được.
Cảnh Hân từ khi cô tốt nghiệp và chính thức bước vào giới giải trí, liền vẫn luôn đi theo bên người cô, vừa mới bắt đầu giữa hai người chắc chắn sẽ có chút va chạm, hơn nữa tính tình minh tinh đại tiểu thư của Du Yến không dễ hầu hạ, xác thực đã tra tấn Cảnh Hân một đoạn thời gian, nhưng tính tình của Cảnh Hân cực kì tốt, người cũng cần mẫn, thường thường bị mắng cô ấy cũng chỉ cười một cái là xong, cũng không giận lâu, tuy tuổi của cô ấy nhỏ hơn Du Yến, nhưng luôn coi mình như chị gái chăm sóc Du Yến, sau khi đã quen với sự tồn tại của Cảnh Hân, Du Yến tuy rằng vẫn sẽ thường thường trút giận với cô nhưng đã xem cô như người một nhà.
Sau đó cô bị nghiện ma túy, bị Du Chính Thiên mạnh mẽ nhốt ở trong nhà cai nghiện, đoạn kí ức sống không bằng chết đó, luôn có hình ảnh của Cảnh Hân ôm chặt cô nói rằng mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp.
Nhưng lúc ấy, tất cả không thể tốt đẹp lên được, năm cuối cùng của cuộc đời ở kiếp trước, cô bắt đầu phiền chán sự quản thúc của Cảnh Hân với cô, hơn nữa Kỷ Hải luôn nói xấu Cảnh Hân ở bên tai cô, cuối cùng là cô nhẫn tâm đuổi Cảnh Hân đi, ngay cả chút ấm áp cuối cùng cũng chính tay cô vứt bỏ.
“Chị Yến chị đừng đuổi em, em muốn ở lại với chị….” Đây là câu khóc lóc cầu xin cuối cùng của Cảnh Hân nói với cô, cô vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Nghĩ đến đây, Du Yến nhịn không được nở nụ cười chua xót.
hiện tại đúng như em nói, mọi chuyện đều đã tốt đẹp hơn.
Chúng ta còn có một đống thời gian của tuổi trẻ, em hãy tiếp tục theo chị nhé.
Dưới sự đưa tiễn đến tận cửa của quản gia và người hầu thì chiếc xe chuyên dụng của công ty cũng vừa chạy đến, Cảnh Hân với gương mặt tươi cười từ trên xe bước xuống, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt tròn trịa của cô lấp lánh, làm cho người ta không thể kiềm được nở nụ cười theo.
“Chị Yến.” cô gọi một tiếng ngọt ngào sau đó nhiệt tình hỗ trợ đem hành lý dọn lên xe, động tác nhanh nhẹn mạnh mẽ quả thực chính là một nữ hán tử, sau khi cùng Du Yến lên xe còn rất có lễ phép vẫy tay chào tạm biệt với quản gia.
Quản gia cực kì chuyên nghiệp khom lưng gật đầu chào một cách cực kì phong độ.
Xe chậm rãi rời khỏi khu biệt thự, Du Yến bảo Cảnh Hân ngồi vào bên cạnh cô, đôi mắt sáng ngời thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô bé không rời, cuối cùng còn thực vừa lòng mà kéo tay của Cảnh Hân qua vỗ vỗ.
Cảnh Hân bị vỗ đến ngây người, nhưng cô lại thích hành động thân mật âm thần như thế này của Du Yến, vì thế nụ cười càng thêm sáng lạn, “Chị Yến, đoàn phim bên kia nói, lần này trở về sẽ đổi cho chị căn phòng sang trọng để chị nghỉ ngơi thoải mái hơn.”
Đổi một căn phòng sang trọng? Du Yến rốt cuộc nhớ tới nguyên nhân mà cô nổi giận.
Đạo diễn Điền Kỳ Lễ của bộ phim《 Kỳ Ngộ 》 lúc này vẫn là một đạo diễn nhỏ không danh tiếng, nhà đầu tư đối với tác phẩm của ông ta đều mang thái độ đứng bên ngoài dò xét, cho dù có người lấy tiền đầu tư, lại cũng không nhiều lắm, cho nên tài chính của đoàn phim rất eo hẹp, mỗi một phân tiền đều cực kì khó khăn, ngay cả nơi nghỉ ngơi cũng tiết kiệm hết mức có thể, phần lớn diễn viên đều là hai ba người ở chung một phòng, Du Yến lúc này đã có chút danh tiếng, lại là diễn viên chính, đoàn phim liền sắp xếp cho cô một phòng riêng, nhưng Du Yến vẫn cảm thấy không hài lòng, phòng đơn quá nhỏ, phòng tắm quá đơn sơ, cách âm càng tệ hại hơn, ở mấy ngày cô liền chịu không nổi, đã nổi giận sau đó lấy cớ bị bệnh phủi tay chạy lấy người.
Hồi tưởng lại tất cả các chi tiết nhỏ đó Du Yến không kiềm được bật thở dài, đối với biểu hiện ngông nghênh bất cần của mình trước kia chỉ có bốn chữ để bình luận: Quá không hiểu chuyện.
Cuộc sống quả nhiên vẫn là không nên quá trôi chảy, sống cuộc sống bình yên ưu việt lâu rồi sẽ dễ dàng lạc mất bản thân, dễ dàng nghĩ bản thân mình quá cao, nếu thoáng gặp phải một chút khó khăn, thì lại chẳng khác gì trời sập.
Hồi tưởng lại những biểu hiện yếu đuối của mình khi gặp phải hoàn cảnh khốn đốn ở kiếp trước, Du Yến cảm thấy mình lúc này, hẳn là xem như niết bàn trọng sinh.
Dọc theo đường đi cùng Cảnh Hân hàn huyên về nhân sự của đoàn phim, Du Yến liền cầm lấy kịch bản 《 Kỳ Ngộ 》 đọc một cách nghiêm túc, dù sao chuyện cũng đã cách nhiều năm, nội dung trong bộ phim này cô đã quên gần hết, vẫn nên nhanh chóng nắm chặt thời gian đọc lại cho quen với nội dung.
Khi bước vào phim trường, Du Yến lại bảo Cảnh Hân mua một đống thức ăn và nước uống, định dùng để khao cả đoàn phim, dù sao nếu ăn đồ của cô, nhận quà của cô, thu mua lòng nười trước , tranh thủ đem hình ảnh bệnh ngôi sao hung tàn của mình hạ đến mức thấp nhất
Du Yến để Cảnh Hân đi trước để cất hành lý, còn đặc biệt dặn dò cô ấy không cần đổi phòng, mình cứ ở gian phòng cũ là được, chờ sau khi Cảnh Hân sảng khoái đồng ý rồi rời đi, Du Yến mới xoay người đi tìm đạo diễn Điền Kỳ Lễ.
Lúc nhìn thấy Điền Kỳ Lễ, phát hiện Trần Hòa Gia cũng ở đây, ngược lại cô cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao hiện tại anh ta cũng là người đại diện của cô, Trần Hòa Gia có nghĩa vụ giúp cô bãi bình tất cả phiền toái, nhưng nhớ tới sau này gã ta tởm lợm muốn cưỡng x cô, Du Yến thật sựkhông có biện pháp bày ra khuôn mặt tươi cười với gã.
Vẫn là nên tìm thời gian đem người này tách đi.
Điền Kỳ Lễ lúc này vẫn còn chưa cao ngạo kênh kiệu, nhưng trên người vẫn luôn mang theo một ít ngạo khí lạ thường, nhìn thấy Du Yến cười khanh khách đến gần, ông ta cũng chưa cho cô sắc mặt tốt, ngồi yên ở nơi đó hút thuốc.
Trần Hòa Gia nhìn thấy cô tới, vội vàng vui tươi hớn hở l nói với Điền Kỳ Lễ nói: “Điền đạo diễn anh xem này, Du Yến cực kì coi trọng đoàn phim, bệnh vừa khoẻ một chút đã lập tức quay lại, làm chậm trễ tiến độ của đoàn phim tôi thật sự xin lỗi, tôi thay mặt Du Yến xin lỗi tất cả mọi người.”
Khi Du Yến rời khỏi đoàn phim, cũng lấy cớ nói mình bị bệnh, thế nên lúc này cũng chỉ có thể nói theo vấn đề đó cho tròn câu, còn việc cô có thực sựbị bệnh hay không, ai rảnh mà đi truy cứu.
“Điền đạo diễn, thật sự thực xin lỗi, lần này xác thật là tôi bướng bỉnh, tôi cam đoan sẽ không có lần sau.” Du Yến cũng rất nhạy bén bước đến xin lỗi, đôi mắt mang theo ý cười chân thành nhìn Điền Kỳ Lễ, lông mi liên tục chớp chớp, giống như chú thỏ con ngây thơ vô tội.
Cho nên nói gương mặt đẹp là có lợi thế nhất, Điền Kỳ Lễ âm thầm thở dài, đối với hành động nói đi là đi của Du Yến, ông cũng cảm thấy cực kì tức giận, nhưng tức giận tuy nhiều lại cũng không dám nói gì cho quá, bởi vì ông chỉ là một đạo diễn chưa có danh tiếng gì, còn trông cậy vào mức độ nổi tiếng của Du Yến để nâng đỡ cho bộ phim.
hiện tại người ta cũng đã thành tâm thành ý tới xin lỗi, Điền Kỳ Lễ cũng không tiếp tục làm bộ làm tịch, đem tàn thuốc ném sang một bên, nói: “Nếu thân thể không có việc gì, thì mau điều chỉnh trạng thái tốt nhất tiếp tục quay chụp đi, trước đó đã chậm trễ một ít thời gian, nên sắp tới có lẽ cô sẽtương đối vất vả.”
Biết được đoàn phim không có ý định đổi người, Du Yến cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Đêm nay để tôi mời cả đoàn phim ăn một bữa cơm, thay lời xin lỗi với mọi người, làm chậm trễ thời gian của đoàn phim đúng là ngượng quá.
Du Yến đã nói đến mức này, chút tức giận còn sót lại của Điền Kỳ Lễ cũng không dám giữ, gật đầu đồng ý còn nói lần này sẽ thẳng tay làm thịt cômột trận ra trò.
Đêm đó cả đoàn phim tề tụ ở một khách sạn năm sao tốt nhất đắt tiền nhất, ăn một trận ra trò, ai nấy đều hô to rốt cuộc cũng đã được ăn thịt, cách ăn của cả đám giống như quỷ chết đói giống y như dân chạy nạn bị bỏ đói mấy tháng. Trong đoàn phim đa số là người trẻ tuổi, ăn uống cười đùa mộttrận thì mọi người lập tức thân thuộc.
Trần Hòa Gia nhìn Du Yến, chỉ thấy cô ở trong đám người thuận lợi mọi bề thành thạo, cảm thấy có chút kỳ lạ, giống như Du đại tiểu thư trở về mộtchuyến, giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
Trần Hòa Gia trở thành người đại diện của cô kể từ khi Du Yến bước vào giới giải trí, hai người ở chung thời gian không ngắn, đối với cô gái tên Du Yến này, gã tự nhận gã rất hiểu cô gái này, là thiên kim tiểu thư duy nhất của chủ tịch công ty giải trí Du thị, từ nhỏ cô đã sống cuộc sống cao hơn người khác, người chung quanh đều quen với việc vây quanh cô, cho nên đã nuôi dưỡng ra tính cách ích kỷ, ngạo mạn ương bướng của cô, bởi vì làm ở chính công ty của cha mình, cho nên trên tay cô không hề thiếu những hợp đồng béo bở vì thế nên trước nay đều là đại tiểu thư cô chọn lựa, mộtkhi không hợp ý cô thì lập tức sa sầm mặt cho người ta xem, thái độ kênh kiệu, mắt cao hơn đầu chưa bao giờ nhún nhường ai.
không thể tưởng tượng một tiểu thư điêu ngoa như thế, lúc này lại có thể bưng ly rượu, không còn thái độ kiêu kỳ, cùng đám người chạm ly chuyện trò vui vẻ, bất luận đi đến nơi nào đều sẽ trở thành tiêu điểm thu hút tất cả mọi ánh nhìn, nụ cười đó đẹp rực rỡ làm người ta loá mắt.
Ở đây trừ bỏ Trần Hòa Gia cùng Cảnh Hân, mọi người gần như không ai hiểu biết gì về Du Yến, chỉ thỉnh thoảng nghe người khác đồn đại cô mang bệnh ngôi sao, kiêu kỳ đỏng đảnh. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi của đêm nay, họ phát hiện thấy Du Yến cũng không khó gần gũi như lời đồn, không khỏi cảm thán tin đồn nhảm quả nhiên không thể tin.
Chờ đến ngày hôm sau khởi công, thái độ và cách đối xử của mọi người đối với Du Yến đã thân thiết hơn rất nhiều.
《 Kỳ Ngộ 》 là bộ phim văn nghệ, Điền Kỳ Lễ dùng phong cách hài hước mặt trái để xây dựng nên câu chuyện này, nội dung chính của câu chuyện kể về chuyến du lịch tốt nghiệp của một nữ sinh. Khi hỏi món quà ao ước của cô khi tốt nghiệp là gì, cô gái nói là muốn đi du lịch, cô không tham gia bất luận công ty du lịch nào cũng không đi theo con đường du lịch truyền thống.
cô đến bến xe tuỳ tiện chọn một chiếc xe rồi leo lên, trên đường đi rồi dừng lại nghỉ chân, ven đường cô nhìn thấy đủ loại phong cảnh đủ người và vật, trên suốt cuộc hành trình đã xảy ra rất nhiều chuyện thú vị làm người ta không biết nên khóc hay cười.
Nhìn chung đây là một bộ phim hài, gom góp từng câu chuyện nhỏ tạo thành. Mỗi sự kiện phát sinh luôn có thể làm người xem cười ngặt ngẽo, lại có thể dẫn dắt người xem suy nghĩ sâu xa: Đúng nhỉ, mấy chuyện thế này mình vẫn luôn thấy xuất hiện chung quanh! Nhưng khi chúng ta đối mặt với chúng thì sẽ có phản ứng ra sao nhỉ?!
Đây là bộ điện ảnh hài nhưng rất có nội tâm, có thể dẫn dắt người xem đi từ tình tiết này sang suy nghĩ khác, lúc trước khi vừa nhìn thấy kịch bản này Du Yến liền rất thích, lập tức đồng ý diễn vai chính ngay không hề do dự, chỉ là sau đó bởi vì cá tính đỏng đảnh của cô đã lãng phí cơ hội tuyệt vời đó.
Du Yến ngồi dưới tán dù che lại ánh nắng chói chang, vừa lật kịch bản vừa uống một ngụm nước trái cây. Hai cảnh diễn vừa rồi cô chỉ diễn một lần là qua, bởi vậy có đến 20 phút để nghỉ ngơi, Cảnh Hân ở bên cạnh vừa dâng nước trái cây vừa dâng bánh kem, hiện tại lại đang gọt táo. Du Yến phân một chút lực chú ý của mình qua nhìn cô, cười mắng: “Em đang nuôi heo đấy à.”
Cảnh Hân cười hì hì nói: “Nếu chị cảm thấy em đang nuôi heo thì em là chủ trại heo.”
“Úi chà, học được tranh luận rồi, muốn ăn đòn đúng không?” Du Yến đem kịch bản cuốn thành cuộn giơ lên định đánh cô.
Cảnh Hân rất phối hợp mà tránh trái tránh phải, trong miệng còn la hét: “Nữ vương đại nhân tha mạng!”
Du Yến bị bộ dáng nghịch ngợm của cô chọc cười, nói: “Tử tội tuy miễn, nhưng tội sống khó tha, chị phạt em ăn hết quả táo nào.”
Cảnh chó săn vội vàng đáp: “Tạ chủ long ân!” Sau đó ngồi ở bên cạnh Du Yến răng rắc răng rắc gặm quả táo, còn không quên lấy quạt cho cô mát mẻ.
Lúc này đang là cuối mùa xuân đầu mùa hè, thái dương vẫn còn chưa nóng gắt quá , nhưng do cop đứng cưới này đã lâu nên cực kì oi bức, nhờ Cảnh Hân quạt một hồi lập tức làm Du Yến sảng khoái đến mức thiếu chút ngủ gật, tối hôm qua cô ngủ không được ngon, cách vách phòng có cô gái nhỏnấu cháo điện thoại đến nửa đêm, cô bồi nghe được nửa đêm, hiện tại vừa hơi thả lỏng liền mệt rã rời.
không bao lâu sau lại đến phiên Du Yến diễn, phó đạo diễn lại đây kêu cô chuẩn bị, chuyên viên trang điểm vội vàng tới dặm lại trang điểm cho cô, Du Yến vỗ vỗ mặt, lên tinh thần bước vào sàn diễn.
Cảnh quay lần này là việc cô đang đi đến một bờ hồ, bị phong cảnh xanh biếc non sông tươi đẹp quyến rũ đến mất hồn, đúng lúc này, một làn gió mát ập đế, mái tóc dài của cô tung bay trong gió, cô vui vẻ thoải mái mà nhắm mắt lại, hoàn toàn say mê bên trong cảnh đẹp của thiên nhiên.
Nhưng mà hiện thực là: hiện tại không hề có gió! Chờ nửa ngày thật vất vả chờ được một trận gió thổi tới, lại là một trận gió yếu như sên, hoàn toàn không thể thổi bay tóc cô dù chỉ một sợi, sau đó tổ đạo cụ vội vàng chuyển một chiếc quạt máy với công suất lớn mang đến đặt trước mặt cô, đạo diễn vừa nói bắt đầu, quạt gió lập tức quạt mạnh về hướng cô, tóc cô lập tức bay lên như ý nguyện, Du Yến chìm đắm trong cảnh đẹp, mỉm cười nhắm hai mắt, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Điền Kỳ Lễ có chút rung động, lập tức cho cameras nhanh chóng bắt giữ hình ảnh này, sau đó kêu cut, nhìn Du Yến nói một câu: “Diễn rất khá.”
Tuy rằng tình tiết rơi lệ thế này có chút đột ngột, nhưng cuối cùng giọt nước mắt như mơ hồ đó lại bị Điền Kỳ Lễ bảo lưu lại, sau đó lúc điện ảnh trình chiếu, mọi người nhìn đến cảnh này lập tức sôi nổi triển khai thảo luận, có người nói cô là bị cảnh thiên nhiên xinh đẹp này làm cảm động, có người nói cô là nhớ tới những chua xót trên suốt quảng đường đi, có người lại bảo là cô nhớ nhà ……, trong lúc nhất thời,Weibo,diễn đàn cực kì náo nhiệt, xôn xao đủ mọi giả thuyết, nhưng đoàn làm phim lại không đưa ra bình luận nào cụ thể, vì thế sự tích của giọt nước mắt đó trở thành một bí ẩn khônglời giải đáp trong lòng mọi người, nhưng tất cả mọi chuyện đó đều thuộc về sau này.
hiện tại, sau khi Du Yến nghe lời khen của đạo diễn chỉ cười đầy khiêm tốn, khi xoay người vội vàng vẫy tay về hướng Cảnh Hân, Cảnh Hân lập tức nhảy nhót chạy tới, chỉ nghe cô nói: “Mau giúp chị xem, có hạt cát thổi vào trong mắt.”
Cho nên, sự thật về giọt nước mất bí ẩn đó chính là: Quạt bật lên gió cuốn hạt cát thổi vào trong mắt, đôi mắt bật chế độ bảo vệ theo bản năng nên chảy nước mắt.
Đây đúng là một sự hiểu lầm đầy cẩu huyết, không biết sau khi đạo diễn Điền biết được sự thật này sẽ có cảm tưởng gì.
/63
|