Một mái tóc chảy xuôi như thác nước, ngọn tóc đen dài muốn chạm đất, bao bọc lấy gương mặt trắng như bạch ngọc, điên đảo chúng sinh, thân hình cân đối, hoàn mỹ đến từng tấc thịt, so với người mẫu chỉ có hơn xa, trên đầu đội một cái nón màu lam, quần bò lửng, lộ ra bắp chân trắng noãn tinh tế, quả thực là một nữ tử khiến cho người ta đau đầu.
Cô đứng đó, bởi vì quần bò không đủ dài, làm lộ ra mấy tấc gót chân, giống như là Hoà Thị Bích, chỉ cần lộ ra chút ít da thịt cũng khiến người ta gặp qua là không quên được.
Hồ Tiên, tuỳ tiện đứng phía sau tôi như vậy, trên đầu đội nón lam che nắng, nhưng vẫn hút không ít ánh nhìn. Điều làm cho tôi tức hộc máu hơn là cô ấy lại khoác bên ngoài cái áo dài giản dị của Yên Yên, còn làm ra dáng người không biết gì, đứng ở trước cửa nhìn ngó xung quanh.
Những học viên khi đi ngang qua Hồ Tiên, liền trở thành cá trích ngược dòng, cước bộ nhanh chóng thả chậm lại, rồi dừng hẳn, thậm chí còn xuất hiện trào lưu “giữ trật tự”.
Nhìn cô gái không hề kiêng nể gì đang đứng ở cửa quầy ăn vặt, trong lòng tôi có một loại cảm giác như trời sập xuống.
Cùng thời điểm khi tôi nhìn thấy Hồ Tiên, cô ấy cũng thấy tôi, một đôi tròng mắt mã não yên lặng nhìn, biểu tình bình tĩnh, hình như đã đoán được tôi sẽ có phản ứng này.
Cuối cùng, vẫn là tôi nhịn không được .
Bởi vì khi Hồ Tiên đứng đó, càng ngày càng có nhiều nam nữ vây quanh, giống như là thấy được minh tinh điện ảnh đến thăm trường, khó có thể kiềm chế muốn đi tới xem chút. Thậm chí có mấy người nam sinh đã lâm vào trạng thái cứng đơ, nháy mắt cũng không động, nói cũng không nói, chỉ đứng chết trân như vậy, nói đơn giản… chính là hoá đá.
Ngay tại lúc tôi ngơ ngẩn, Hồ Tiên cũng bị một đám nam sinh hoặc xa hoặc gần bu kín, lúc này tôi mới hồi phục tinh thần, ý thức được tình huống này quả thực không ổn.
- Cô tới đây làm gì?
Tôi nhìn xung quanh, sau đó cất bước tiến đến, không để Hồ Tiên giãy tay ra, tôi đã bắt lấy tay cô ta, một đường phá vòng vây mà đi.
Hồ Tiên nhìn tôi, khuôn mặt bình tĩnh như nước.
Một đôi mắt tối đen nhìn tôi, thản nhiên nói:
- Tại sao tôi không thể đây?
Tôi vươn tay, dùng sức đè thấp mũ của Hồ Tiên, sau đó mới nói:
- Không phải tôi bảo cô chờ ở nhà sao? Cô không hiểu biết về thế giới này, với dung mạo của cô tuỳ tiện đi khắp nơi, thì chỉ có gây hoạ.
- Đừng dùng hai chữ “bảo cô”, tôi nghe không êm tai.
Hồ Tiên thản nhiên nói.
Tôi sửng sốt, sau đó nhìn chung quanh, nhìn những gương mặt hoặc đã dại ra hoặc kinh ngạc, tôi biết Hồ Tiên đã gây nên động tĩnh không nhỏ.
Tôi hung hăng nuốt nước miếng, vươn tay, nắm lấy bả vai Hồ Tiên, nhìn nàng, đè thấp thanh âm nói:
- Vậy cô tới đây làm gì? Đừng nói là ăn xong hết bánh ngọt ở nhà rồi nhá!
- Ăn hết rồi.
Hồ Tiên nói.
- ...
Tôi nghe xong thiếu chút đã hộc máu.
- Được rồi, bây giờ cô mau về đi. Cô có thấy ánh mắt của những người khác không?
Tôi cau mày, hỗ trợ Hồ Tiên, đẩy nàng rời khỏi đám người, những kẻ vây xung quanh cũng ồ to lên.
- A, anh sợ cái gì?
Đại khái là khi nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của tôi, Hồ Tiên cười ha hả.
Tôi ngất. Cô gái này thật là tuỳ ý. Lúc trước bởi vì chuyện của Trương Vũ Đình tôi đã trở thành tội nhân nổi danh toàn trường, bây giờ Hồ Tiên lại cấp thêm một cái phiền toái, rốt cục là muốn lam loạn đến chừng nào đây?
- Cô không biết sóng gió bên trong trường học của tôi đâu, cho nên cũng đừng gây phiền phức cho tôi, nếu cô muốn tham quan trường học, lần sau tôi dẫn cô đi, đừng có tuỳ tiện đi ra ngoài nữa, được không?
Nhưng mà Hồ Tiên chỉ dùng một câu trả lời đơn giản đã đánh nát mọi tức giận của tôi.
- Tôi bị đuổi ra đấy.
Hồ Tiên nhìn thẳng tôi, thản nhiên nói.
Tôi nhất thời bị tắc nghẽn.
- Đuổi ra? Ai?
- Một người tên là chủ cho thuê nhà.
Hồ Tiên vừa nghịch tóc vừa nói:
- Nói là phải phá bỏ nhà, dời đi nơi khác.
- Cái gì?
Trong lòng tôi lộp bộp một chút.
Nhà của tôi ở trên một mảnh đất, chỉ là một khu lều, nhưng vẫn là thuê mướn, đã ở rất nhiều năm ổn định, không nghĩ tới bây giờ lại có người đòi phá nhà, dời đi nơi khác.
Tuy rằng tôi đã sớm tính toán muốn đổi nhà, nhưng tình trạng của mẹ, ngay cả tôi và A Tuyết cũng vướng bận chuyện học, thật sự là không nên đổi nhà.
Tôi nhìn đồng hồ một chút, cũng sắp tan trường rồi, toàn bộ trường học đều thả lỏng, để học sinh có thể đi ăn cơm.
- Tôi về nhà xem đã.
Nói xong, lôi kéo Hồ Tiên, không nói hai lời dắt nàng ra khỏi trường học.
Hồ Tiên cũng không phản kháng, thấy tôi lôi kéo tay cô, ánh mắt của cô trong trẻo nhưng lạnh lùng lướt qua quần chúng đang quây xem, trong mắt tỏ ra ý khinh thường tiểu hài tử.
Chỉ là tôi không dự đoán được rằng, người muốn tìm phiền toái quả thật không ít a.
Thấy tôi muốn dẫn Hồ Tiên đi, một gã nam sinh diện mạo anh tuấn, vận áo sơmi trắng hàng hiệu vội vội vàng vàng chạy tới, thân hắn cao 1 thước 8, ngũ quan thanh tú, trên người toả ra anh khí bức người, nhưng mà cách ăn mặc rất khéo, vừa nhìn đã biết là xuất thân nhà giàu, một tên thiếu gia danh giá.
- Hắc! Hắc! Bằng hữu, chờ một chút, chờ một chút, bằng hữu, ha hả.
Tên nam sinh áo trắng lộ ra vẻ mặt mê gái tiến đến, chắn trước mặt tôi và Hồ Tiên.
- Chuyện gì?
Tôi nắm chặt bàn tay Hồ Tiên, nhìn hắn, hỏi.
Nam sinh áo trắng tươi cười tự tin, hắn bình tĩnh liếc mắt tôi một cái, sau đó lại tươi cười nhìn qua Hồ Tiên, làm như quen biết nói:
- Vị mỹ nữ này trước kia tôi chưa từng gặp qua ở trường, có phải chăng là minh tinh người mẫu?
- Minh tinh?
Nghe được từ ngữ xa lạ, Hồ Tiên nhíu nhíu mày.
- Là một người được vạn người mê, có thể là diễn viên, cũng có thể là hoa khôi.
Tôi quay đầu, nhẹ giọng giải thích với Hồ Tiên.
- Thật vậy sao?
Giọng nói Hồ Tiên trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn tên nam sinh áo trắng trước mặt, lắc lắc đầu, thản nhiên nói:
- Tôi không phải.
- Không, cô nhất định là thế!! Hình như tôi đã gặp qua cô ở tờ tạp chí nào đó.
Nam tử áo trắng mở trừng hai mắt, tự tin nhìn Hồ Tiên, cố ý khoe ra đồng hồ Thuỵ Sĩ trên tay, sau đó giả bộ suy tư nói:
- Không biết là Mina hay Thuỵ Lệ…
- Thật ngại, tôi không phải.
Hồ Tiên lặp lại lời nói.
Nhưng mà nam tử áo trắng vẫn ra chiều vuốt mông ngựa:
- Làm sao được chứ? Cô so với tiểu thư đệ nhất thế giới hay các minh tinh người mẫu khác còn xinh đẹp hơn vô số lần, làm sao có thể không phải minh tinh? Ai da, nếu thật sự không phải thì quá tiếc, với trình độ của cô đi chụp hình quảng cáo, muốn trở thành minh tinh cũng thật dễ dàng, chắc chắn có thể làm cho Lưu Diệc Phi hay Phạm Băng Băng đều phải cúi đầu… Đúng rồi, không biết cô có hứng thú với chụp hình quảng cáo hay không? Nhà tôi có mở một công ty quảng cáo, nổi danh trên cả nước, không ít minh tinh đều được sinh ra từ nơi đó. Nếu như cô tới đó, nhất định là không cần phải qua nhiều thủ tục rườm rà liền được chấp nhận, thế nào? Lưu lại số điện thoại được không?
Không thể không nói vị nam tử áo trắng này, quả thực rất tự tin với khả năng xin số liên lạc của các cô gái, nếu là những cô gái bình thường thì sau khi hắn nói mấy câu kia nhất định sẽ mắc câu, chân thành dâng lên số điện thoại.
Nhìn thấy biểu tình thản nhiên của Hồ Tiên, nam tử áo trắng vội vàng chặn lại lời cự tuyệt mà có khả năng Hồ Tiên sẽ nói ra.
- Này, tôi không có ý gì đâu, nếu cô không có hứng thú với chuyện đó, thì cũng lưu lại số điện thoại đi, coi như là chúng ta làm quen với nhau, nhiều bạn bè một chút cũng tốt mà, về sau, biết đâu chừng cô bỗng thích chụp hình quảng cáo, vậy… đúng rồi, cô… hai người các cô có phải muốn đi đâu không? Tôi sẽ gọi ba mang chiếc xe đặc biệt nhất đến chở hai người đi, chỉ cần tôi gọi điện, ông sẽ cho chiếc Roll-Royce chạy tới, chúng ta lên xe nói chuyện một chút, được không?
Hồ Tiên vẫn như trước, hờ hững nhìn nam sinh áo trắng trước mặt, nhìn đến mức mồ hôi của hắn đổ ra như mưa hạ.
- Ha hả, tôi là người ăn ngay nói thật, cậu tôi quả thật là đang thông báo tuyển dụng người mẫu, lúc trước công ty cũng ra thông báo như vậy, cũng có được người tốt, nhưng trước khi bắt đầu làm việc người mẫu kia lại đột nhiên gặp nạn, phải nằm viện, nếu như cô có thể giúp công ty cậu tôi chụp nhanh một cái quảng cáo, tôi nhất định sẽ cảm tạ cô, phí quảng cáo mấy chục vạn cũng không thành vấn đề…
Tôi tin rằng nam sinh áo trắng này đã sử dụng loại phương pháp như vậy với vô số nữ sinh, cho nên mới có thể nhiều kinh nghiệm như vậy.
Khi hắn nói những lời này, tôi đứng bên cạnh cũng chẳng nói gì. Không phải là tôi không quan tâm, mà là tôi đã quá rõ ràng, thủ thuật của hắn, ở trước mặt Hồ Tiên chỉ là trẻ con.
Trong mắt Hồ Tiên không có một tia dao động, vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt, cô yên lặng nhìn nam tử áo trắng, sau đó đột nhiên mở miệng nói:
- Bích vân hàn thôn hàn ngôn yên, câu sau là gì?
Nghe xong lời của Hồ Tiên, nam tử áo trắng sửng sốt, gương mặt cứng ngắc:
- Ặc... Cái gì?
Hồ Tiên khẽ nháy mắt, lặp lại:
- Bích vân hàn thôn hàn ngôn yên, câu sau là gì?
Lần này nam tử áo trắng nghe rõ, hổ thẹn cười cười:
- Cái này, tôi không biết…
Lời của nam tử áo trắng còn chưa hết, Hồ Tiên thản nhiên nói:
- Thật xin lỗi, tôi đối với người không biết “Thu Giang thấu dạ” của Trình Duy Kỵ thời Tống thì không có hứng thú.
Nói xong, Hồ Tiên vươn tay, nắm lấy cô tay tôi, cũng không thèm nhìn nam tử áo trắng, xuyên qua đám người, một đường kéo tôi rời khỏi.
Chỉ để lại vị kia si tình mà dại ngốc nhìn theo bóng dáng tôi cùng Hồ Tiên rời đi.
Đương nhiên, còn có một bầy gia ở phía sau cũng nhìn theo Hồ Tiên.
Đi được một đoạn đường, không còn nhìn thấy cổng trường nữa, tôi cau mày hỏi Hồ Tiên:
- Triều Tống có thi nhân tên là Trình Duy Kỵ?
Hồ Tiên buông lỏng tay tôi ra, ôn hoà nói:
- Tôi tức cảnh làm thơ, không được sao?
Nói xong, nàng lạnh lùng trong trẻo cười, vung mái tóc, vượt lên đi trước tôi.
Nhìn cô gái thông minh nhưng lúc nào cũng muốn làm theo ý mình kia, tôi bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô gái này… đúng là chính là phiền toái lớn nhất.
Cô đứng đó, bởi vì quần bò không đủ dài, làm lộ ra mấy tấc gót chân, giống như là Hoà Thị Bích, chỉ cần lộ ra chút ít da thịt cũng khiến người ta gặp qua là không quên được.
Hồ Tiên, tuỳ tiện đứng phía sau tôi như vậy, trên đầu đội nón lam che nắng, nhưng vẫn hút không ít ánh nhìn. Điều làm cho tôi tức hộc máu hơn là cô ấy lại khoác bên ngoài cái áo dài giản dị của Yên Yên, còn làm ra dáng người không biết gì, đứng ở trước cửa nhìn ngó xung quanh.
Những học viên khi đi ngang qua Hồ Tiên, liền trở thành cá trích ngược dòng, cước bộ nhanh chóng thả chậm lại, rồi dừng hẳn, thậm chí còn xuất hiện trào lưu “giữ trật tự”.
Nhìn cô gái không hề kiêng nể gì đang đứng ở cửa quầy ăn vặt, trong lòng tôi có một loại cảm giác như trời sập xuống.
Cùng thời điểm khi tôi nhìn thấy Hồ Tiên, cô ấy cũng thấy tôi, một đôi tròng mắt mã não yên lặng nhìn, biểu tình bình tĩnh, hình như đã đoán được tôi sẽ có phản ứng này.
Cuối cùng, vẫn là tôi nhịn không được .
Bởi vì khi Hồ Tiên đứng đó, càng ngày càng có nhiều nam nữ vây quanh, giống như là thấy được minh tinh điện ảnh đến thăm trường, khó có thể kiềm chế muốn đi tới xem chút. Thậm chí có mấy người nam sinh đã lâm vào trạng thái cứng đơ, nháy mắt cũng không động, nói cũng không nói, chỉ đứng chết trân như vậy, nói đơn giản… chính là hoá đá.
Ngay tại lúc tôi ngơ ngẩn, Hồ Tiên cũng bị một đám nam sinh hoặc xa hoặc gần bu kín, lúc này tôi mới hồi phục tinh thần, ý thức được tình huống này quả thực không ổn.
- Cô tới đây làm gì?
Tôi nhìn xung quanh, sau đó cất bước tiến đến, không để Hồ Tiên giãy tay ra, tôi đã bắt lấy tay cô ta, một đường phá vòng vây mà đi.
Hồ Tiên nhìn tôi, khuôn mặt bình tĩnh như nước.
Một đôi mắt tối đen nhìn tôi, thản nhiên nói:
- Tại sao tôi không thể đây?
Tôi vươn tay, dùng sức đè thấp mũ của Hồ Tiên, sau đó mới nói:
- Không phải tôi bảo cô chờ ở nhà sao? Cô không hiểu biết về thế giới này, với dung mạo của cô tuỳ tiện đi khắp nơi, thì chỉ có gây hoạ.
- Đừng dùng hai chữ “bảo cô”, tôi nghe không êm tai.
Hồ Tiên thản nhiên nói.
Tôi sửng sốt, sau đó nhìn chung quanh, nhìn những gương mặt hoặc đã dại ra hoặc kinh ngạc, tôi biết Hồ Tiên đã gây nên động tĩnh không nhỏ.
Tôi hung hăng nuốt nước miếng, vươn tay, nắm lấy bả vai Hồ Tiên, nhìn nàng, đè thấp thanh âm nói:
- Vậy cô tới đây làm gì? Đừng nói là ăn xong hết bánh ngọt ở nhà rồi nhá!
- Ăn hết rồi.
Hồ Tiên nói.
- ...
Tôi nghe xong thiếu chút đã hộc máu.
- Được rồi, bây giờ cô mau về đi. Cô có thấy ánh mắt của những người khác không?
Tôi cau mày, hỗ trợ Hồ Tiên, đẩy nàng rời khỏi đám người, những kẻ vây xung quanh cũng ồ to lên.
- A, anh sợ cái gì?
Đại khái là khi nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của tôi, Hồ Tiên cười ha hả.
Tôi ngất. Cô gái này thật là tuỳ ý. Lúc trước bởi vì chuyện của Trương Vũ Đình tôi đã trở thành tội nhân nổi danh toàn trường, bây giờ Hồ Tiên lại cấp thêm một cái phiền toái, rốt cục là muốn lam loạn đến chừng nào đây?
- Cô không biết sóng gió bên trong trường học của tôi đâu, cho nên cũng đừng gây phiền phức cho tôi, nếu cô muốn tham quan trường học, lần sau tôi dẫn cô đi, đừng có tuỳ tiện đi ra ngoài nữa, được không?
Nhưng mà Hồ Tiên chỉ dùng một câu trả lời đơn giản đã đánh nát mọi tức giận của tôi.
- Tôi bị đuổi ra đấy.
Hồ Tiên nhìn thẳng tôi, thản nhiên nói.
Tôi nhất thời bị tắc nghẽn.
- Đuổi ra? Ai?
- Một người tên là chủ cho thuê nhà.
Hồ Tiên vừa nghịch tóc vừa nói:
- Nói là phải phá bỏ nhà, dời đi nơi khác.
- Cái gì?
Trong lòng tôi lộp bộp một chút.
Nhà của tôi ở trên một mảnh đất, chỉ là một khu lều, nhưng vẫn là thuê mướn, đã ở rất nhiều năm ổn định, không nghĩ tới bây giờ lại có người đòi phá nhà, dời đi nơi khác.
Tuy rằng tôi đã sớm tính toán muốn đổi nhà, nhưng tình trạng của mẹ, ngay cả tôi và A Tuyết cũng vướng bận chuyện học, thật sự là không nên đổi nhà.
Tôi nhìn đồng hồ một chút, cũng sắp tan trường rồi, toàn bộ trường học đều thả lỏng, để học sinh có thể đi ăn cơm.
- Tôi về nhà xem đã.
Nói xong, lôi kéo Hồ Tiên, không nói hai lời dắt nàng ra khỏi trường học.
Hồ Tiên cũng không phản kháng, thấy tôi lôi kéo tay cô, ánh mắt của cô trong trẻo nhưng lạnh lùng lướt qua quần chúng đang quây xem, trong mắt tỏ ra ý khinh thường tiểu hài tử.
Chỉ là tôi không dự đoán được rằng, người muốn tìm phiền toái quả thật không ít a.
Thấy tôi muốn dẫn Hồ Tiên đi, một gã nam sinh diện mạo anh tuấn, vận áo sơmi trắng hàng hiệu vội vội vàng vàng chạy tới, thân hắn cao 1 thước 8, ngũ quan thanh tú, trên người toả ra anh khí bức người, nhưng mà cách ăn mặc rất khéo, vừa nhìn đã biết là xuất thân nhà giàu, một tên thiếu gia danh giá.
- Hắc! Hắc! Bằng hữu, chờ một chút, chờ một chút, bằng hữu, ha hả.
Tên nam sinh áo trắng lộ ra vẻ mặt mê gái tiến đến, chắn trước mặt tôi và Hồ Tiên.
- Chuyện gì?
Tôi nắm chặt bàn tay Hồ Tiên, nhìn hắn, hỏi.
Nam sinh áo trắng tươi cười tự tin, hắn bình tĩnh liếc mắt tôi một cái, sau đó lại tươi cười nhìn qua Hồ Tiên, làm như quen biết nói:
- Vị mỹ nữ này trước kia tôi chưa từng gặp qua ở trường, có phải chăng là minh tinh người mẫu?
- Minh tinh?
Nghe được từ ngữ xa lạ, Hồ Tiên nhíu nhíu mày.
- Là một người được vạn người mê, có thể là diễn viên, cũng có thể là hoa khôi.
Tôi quay đầu, nhẹ giọng giải thích với Hồ Tiên.
- Thật vậy sao?
Giọng nói Hồ Tiên trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn tên nam sinh áo trắng trước mặt, lắc lắc đầu, thản nhiên nói:
- Tôi không phải.
- Không, cô nhất định là thế!! Hình như tôi đã gặp qua cô ở tờ tạp chí nào đó.
Nam tử áo trắng mở trừng hai mắt, tự tin nhìn Hồ Tiên, cố ý khoe ra đồng hồ Thuỵ Sĩ trên tay, sau đó giả bộ suy tư nói:
- Không biết là Mina hay Thuỵ Lệ…
- Thật ngại, tôi không phải.
Hồ Tiên lặp lại lời nói.
Nhưng mà nam tử áo trắng vẫn ra chiều vuốt mông ngựa:
- Làm sao được chứ? Cô so với tiểu thư đệ nhất thế giới hay các minh tinh người mẫu khác còn xinh đẹp hơn vô số lần, làm sao có thể không phải minh tinh? Ai da, nếu thật sự không phải thì quá tiếc, với trình độ của cô đi chụp hình quảng cáo, muốn trở thành minh tinh cũng thật dễ dàng, chắc chắn có thể làm cho Lưu Diệc Phi hay Phạm Băng Băng đều phải cúi đầu… Đúng rồi, không biết cô có hứng thú với chụp hình quảng cáo hay không? Nhà tôi có mở một công ty quảng cáo, nổi danh trên cả nước, không ít minh tinh đều được sinh ra từ nơi đó. Nếu như cô tới đó, nhất định là không cần phải qua nhiều thủ tục rườm rà liền được chấp nhận, thế nào? Lưu lại số điện thoại được không?
Không thể không nói vị nam tử áo trắng này, quả thực rất tự tin với khả năng xin số liên lạc của các cô gái, nếu là những cô gái bình thường thì sau khi hắn nói mấy câu kia nhất định sẽ mắc câu, chân thành dâng lên số điện thoại.
Nhìn thấy biểu tình thản nhiên của Hồ Tiên, nam tử áo trắng vội vàng chặn lại lời cự tuyệt mà có khả năng Hồ Tiên sẽ nói ra.
- Này, tôi không có ý gì đâu, nếu cô không có hứng thú với chuyện đó, thì cũng lưu lại số điện thoại đi, coi như là chúng ta làm quen với nhau, nhiều bạn bè một chút cũng tốt mà, về sau, biết đâu chừng cô bỗng thích chụp hình quảng cáo, vậy… đúng rồi, cô… hai người các cô có phải muốn đi đâu không? Tôi sẽ gọi ba mang chiếc xe đặc biệt nhất đến chở hai người đi, chỉ cần tôi gọi điện, ông sẽ cho chiếc Roll-Royce chạy tới, chúng ta lên xe nói chuyện một chút, được không?
Hồ Tiên vẫn như trước, hờ hững nhìn nam sinh áo trắng trước mặt, nhìn đến mức mồ hôi của hắn đổ ra như mưa hạ.
- Ha hả, tôi là người ăn ngay nói thật, cậu tôi quả thật là đang thông báo tuyển dụng người mẫu, lúc trước công ty cũng ra thông báo như vậy, cũng có được người tốt, nhưng trước khi bắt đầu làm việc người mẫu kia lại đột nhiên gặp nạn, phải nằm viện, nếu như cô có thể giúp công ty cậu tôi chụp nhanh một cái quảng cáo, tôi nhất định sẽ cảm tạ cô, phí quảng cáo mấy chục vạn cũng không thành vấn đề…
Tôi tin rằng nam sinh áo trắng này đã sử dụng loại phương pháp như vậy với vô số nữ sinh, cho nên mới có thể nhiều kinh nghiệm như vậy.
Khi hắn nói những lời này, tôi đứng bên cạnh cũng chẳng nói gì. Không phải là tôi không quan tâm, mà là tôi đã quá rõ ràng, thủ thuật của hắn, ở trước mặt Hồ Tiên chỉ là trẻ con.
Trong mắt Hồ Tiên không có một tia dao động, vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt, cô yên lặng nhìn nam tử áo trắng, sau đó đột nhiên mở miệng nói:
- Bích vân hàn thôn hàn ngôn yên, câu sau là gì?
Nghe xong lời của Hồ Tiên, nam tử áo trắng sửng sốt, gương mặt cứng ngắc:
- Ặc... Cái gì?
Hồ Tiên khẽ nháy mắt, lặp lại:
- Bích vân hàn thôn hàn ngôn yên, câu sau là gì?
Lần này nam tử áo trắng nghe rõ, hổ thẹn cười cười:
- Cái này, tôi không biết…
Lời của nam tử áo trắng còn chưa hết, Hồ Tiên thản nhiên nói:
- Thật xin lỗi, tôi đối với người không biết “Thu Giang thấu dạ” của Trình Duy Kỵ thời Tống thì không có hứng thú.
Nói xong, Hồ Tiên vươn tay, nắm lấy cô tay tôi, cũng không thèm nhìn nam tử áo trắng, xuyên qua đám người, một đường kéo tôi rời khỏi.
Chỉ để lại vị kia si tình mà dại ngốc nhìn theo bóng dáng tôi cùng Hồ Tiên rời đi.
Đương nhiên, còn có một bầy gia ở phía sau cũng nhìn theo Hồ Tiên.
Đi được một đoạn đường, không còn nhìn thấy cổng trường nữa, tôi cau mày hỏi Hồ Tiên:
- Triều Tống có thi nhân tên là Trình Duy Kỵ?
Hồ Tiên buông lỏng tay tôi ra, ôn hoà nói:
- Tôi tức cảnh làm thơ, không được sao?
Nói xong, nàng lạnh lùng trong trẻo cười, vung mái tóc, vượt lên đi trước tôi.
Nhìn cô gái thông minh nhưng lúc nào cũng muốn làm theo ý mình kia, tôi bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô gái này… đúng là chính là phiền toái lớn nhất.
/72
|