Tôi liếc Sử Binh, quăng cuốn sổ ghi chép vào góc phòng, không thay đổi gì hết.
- Gạch đi.
Nhìn thấy tôi quăng sổ ghi chép vào góc mà không chịu sửa chữa, Sử Binh giận dữ, cầm lên quyển sổ ghi chép của tôi, tuỳ ý mở ra, xé rách.
Tôi liếc Sử Binh một cái, không động đậy.
- Gạch đi!
Nhìn thấy tôi không nhúc nhích, Sử Binh lại tiếp tục xé rách quyển sổ.
Tôi vẫn không hề động đậy.
- Gạch đi! Mày có nghe không, Vương Nhất Sinh?!
Sử Binh bỗng nhiên bóp chặt quyển sổ, sau đó ném vào đầu tôi, rôi vươn tay, giật lại quyển sổ từ tay hắn, vẫn như trước, không nói một câu.
Nhìn thấy không khí căng thẳng giữa tôi và Sử Binh, uỷ viên kỷ luật nhịn không được, nhanh chóng đứng lên.
- Được rồi, đừng làm ồn nữa!
Nói xong, uỷ viên kỷ luật bước nhanh tới bục giảng trước bàn của tôi, lấy quyển sổ ghi chép, xé rách tờ giấy kia đi.
- Lần này là cảnh cáo, Sử Binh, cậu không được quấy rầy các bạn khác trong giờ tự học.
Nhìn hành động của uỷ viên kỷ luật, Sử Binh lạnh lùng cười, cho hắn một cái biểu tình thức thời, sau đó quay sang tôi, làm như nói “Hãy học đi!”
Tôi chỉ liếc mắt Sử Binh, vẫn không nói lời nào.
Trong đầu tôi có một giọng nói, vẫn chưa tới lúc, thời cơ chưa chín mùi.
Nhưng quan trọng hơn là, tôi không thể ở trước mặt nhiều người như vậy thi triển Câu hồn thuật. Nếu không, tôi cũng không chắc lớp học sẽ không xuất hiện Uý Văn Long thứ hai.
Từ sau vụ Trương Vũ Đình, đối với Câu hồn thuật, trong lòng tôi có vài phần kiêng kị, tôi sợ loại năng lực đáng sợ này sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn. Trong lòng tôi hiểu rõ, loại năng lực này, tuyệt đối không phải danh môn chính đạo.
Chẳng qua, tuy rằng trong tâm vẫn bình tĩnh, bề ngoài cũng vậy, nhưng bởi vì chuyện ngày đó, mà ánh mắt mọi người nhìn tôi có chút khác biệt. Bọn họ cho rằng tôi thực sự rất sợ Sử Binh, nhìn thấy Sử Binh ngay cả một tiếng cũng không dám nói, giống như Sử Binh là thiên địch của tôi, hoặc giống như dê gặp sói, ngay cả rắm cũng không dám thả.
Thậm chí... cả Sử Binh cũng cho rằng tôi sợ hắn, cho nên mới không dám phản kháng, một thời gian ngắn sau đó, hắn đối với bạn ngồi cùng bàn như tôi càng thêm khinh thường.
Thậm chí bởi vì quan hệ của tôi và Sử Binh, những nam sinh khác trong lớp học đã bắt đầu bất hoà lãnh đạm với tôi.
Ví dụ như, khi đá banh trong giờ thể dục, nếu như Sử Binh cùng bọn họ hợp thành một đội, bọn họ sẽ không rủ rê tôi, bởi vì họ biết, tôi và Sử Binh không thể nào ở chung một đội, hoặc giả như lúc ăn cơm trưa, bọn họ cũng không ngồi cùng bàn với tôi, để tôi một mình ngồi trong góc…
Đôi khi, một người có thực lực, cho dù nhân phẩm không ra gì, thì so với một tên ôn hoà nhưng yếu đuối vẫn có sức hấp dẫn hơn nhiều.
Đây là điều tôi đã học được từ Sử Binh.
Mà sau khi quan hệ của tôi và Sử Binh thay đổi, cuộc sống ở trường của tôi cũng thay đổi, giống như buổi thể dục ngoại khoá kia…
Đó là lần thể dục ngoại khoá thứ ba sau khi khai giảng, Sử Binh cùng với một ít nam sinh trong lớp chơi đá banh, còn tôi kiếm một chỗ sáng sủa ngồi đọc cuốn sách “Bốn điều quan trọng giữ gìn hạnh phúc gia đình”. Đúng lúc này, một trái banh đột nhiên bay tới, đánh văng sách trong tay tôi, tôi đứng phắt dậy, chỉ nhìn thấy trái banh hướng phía bên phải lăn lăn đi, theo hướng sân bóng.
Tôi nhíu chặt mày, mà khi đó, Sử Binh đang ở sân bóng bên cạnh, chuẩn bị phát bóng, hắn nhìn trái bóng dưới chân, tuỳ tiện đá một cước hung hăng, trái bóng hoá thành một đạo đường cong, bay cao ra khỏi bãi đất, sau đó….
Quả banh kia hướng về phía lan can ngoài sân bóng, bay vào một cái phòng chứa rác qua cửa sổ.
Thấy một màn như vậy, ta cau mày đứng lên, mà cố tình đúng lúc này, một đám nam sinh cao lớn từ ngoài cửa tiến vào, thần tình giận dữ.
- ****, vừa rồi là thằng nào đá trái banh này?
Mấy người nam sinh kia bộ dáng to lớn, bước đi trầm ổn thành thục, giống như là nam sinh cấp ba lớn tuổi, mà mới vừa rồi bị trái banh “tấn công”, có vẻ như là bọn họ từ ngoài cửa tiến vào, chỉ là do góc độ có chút vấn đề, nên bọn họ cũng không biết ai đã đá trái banh vừa đá trái banh vào phòng kia.
Nhìn thấy vài tên cao lớn như thế, Sử Binh cũng choáng váng.
Mà nam sinh lớn hơn kia cũng hùng hổ đi tới trước mặt chúng tôi.
- Mẹ nó, là ai, mau đứng ra!!
Sắc mặt của Sử Binh cùng mười tên nam sinh chơi đá banh bị doạ choáng váng, một đám mặt mày xanh mét, không ai nói gì, mãi cho đến khi tên to con kia đi tới trước mặt, mới hồi phục tinh thần.
- Tao hỏi bọn mày, là ai đá? Là mày phải không?
Đám nam sinh kia dừng lại, tên cao nhất trực tiếp đi tới trước mặt Sử Binh, nhìn chằm chằm hắn, dùng thế uy hiếp để hỏi.
Đối mặt với tên sinh viên năm 3 năm 4, cho dù là đầu trâu mặt ngựa như Sử Binh cũng có chút kiêng kị, nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ của hắn, tôi nhíu mày, nếu cứ ở lại nơi này chắc chắn không tốt, vì thế tôi tính xoay người đi.
Nhưng mà cố tình đúng lúc này, Sử Binh bỗng nhiên hét lên:
- Là hắn, chính hắn đã đá!
Tôi quay đầu, nhìn thấy tay Sử Binh chỉ vào người tôi, biểu tình khẳng định.
- Là Vương Nhất Sinh đá, các người cũng thấy đúng không?
Một bên chỉ tay vào tôi, một bên quay đầu hỏi những người phía sau.
Bị Sử Binh hỏi như thế, mọi người đang đứng bỗng dưng sững sờ, không một ai gật đầu, nét mặt càng thêm trầm trọng.
- Có phải không?
Sử Binh không kiên nhẫn hỏi lại.
Lúc này Sử Binh đã tăng thêm ngữ khí, tất nhiên là có hai gã nam sinh cùng Sử Binh có quan hệ tốt nhẹ gật đầu một cái.
Nhìn đến thấy người phía sau Sử Binh gật đầu, tên nam sinh to cao kia đi tới trước mặt tôi, nắm lấy áo tôi, uy hiếp:
- Đi nhặt trái banh về cho tao! Ngay lập tức!
Nói xong, một bàn tay chỉ về phía phòng chứa rác cách sân bóng một cái lan can.
Tôi nhìn thoáng qua sinh viên năm 3 năm 4 trước mặt, lại nhìn thoáng qua đám người Sử Binh, thản nhiên nói:
- Tao còn chưa chết, đã lập bài vị.
- Cái gì?
Nghe được lời nói của tôi, biểu tình tên kia cứng đờ.
Tôi lặng lặng nhìn tên sinh viên năm 3 năm 4 kia, sau đó liếc mắt nhìn đám Sử Binh, nói:
- Người nào đó có gan làm mà không có gan nhận, đem trách nhiệm đổ lên đầu người khác, tao thực muốn nhìn xem sau khi ngủ dậy, người đó có thể phân ra tay và chân hay không.
Lời của tôi là ám chỉ Sử Binh giống như con rùa đen rúc đầu, chỉ cần động não suy nghĩ một chút thì ai cũng sẽ nghĩ ra, nhưng mà quả thật là tôi đã đánh giá quá cao chỉ số thông minh của tên trước mặt, hẳn bỗng dưng đánh một cú vào ót tôi, hùng hổ nói:
- Con mẹ mày, mày rốt cục là đang nói cái gì? Bây giờ mày kiếm hay không kiếm?
Tôi căm tức nhìn tên sinh viên trước mặt, nhìn thấy tôi trừng mắt nhìn hắn, hắn đột nhiên đánh vào đầu tôi một phát, lên gối một phát vào bụng của tôi.
- ĐM, tao nói mày đi nhặt, có nghe không?
Nói xong, đẩy tôi hướng tới căn phòng kia.
- Là hắn đá, kêu hắn đi kiếm, tao không rảnh.
Tôi thản nhiên nói. Thật sự là một tên có năng lực giải nghĩa kém cỏi, nói đạo lý với người như thế, chẳng khác nào đi nói với đầu vịt, sau đó còn bị hắn dùng vũ lực già mồm át lẽ phải.
Nghe được tôi nói như vậy, tên sinh viên năm 3 có chút không kiên nhẫn .
- ĐM, tao không cần biết. Cho dù là thằng nào đá, mày cũng phải đi nhặt, hiểu không?
- Tao không rảnh.
Nhưng mà lời của tôi còn chưa nói hết, những tên to cao phía sau cũng tiến lên, một tên cho tôi hai cái tát, còn một tên hung hăng đấm vào vai tôi.
- Kêu mày đi kiếm, đừng có nhiều lời!
- Không kiếm.
- Mẹ mày…
Một bạt tai đánh xuống, tiếp theo đầu gối của tôi bị người nào đó đá mạnh một cước, sau đó, lại cảm thấy lồng ngực bị người ta hung hăng đấm một phen, tiếng răng rắc vang lên rõ mồn một, toàn thân đau đớn.
- Gạch đi.
Nhìn thấy tôi quăng sổ ghi chép vào góc mà không chịu sửa chữa, Sử Binh giận dữ, cầm lên quyển sổ ghi chép của tôi, tuỳ ý mở ra, xé rách.
Tôi liếc Sử Binh một cái, không động đậy.
- Gạch đi!
Nhìn thấy tôi không nhúc nhích, Sử Binh lại tiếp tục xé rách quyển sổ.
Tôi vẫn không hề động đậy.
- Gạch đi! Mày có nghe không, Vương Nhất Sinh?!
Sử Binh bỗng nhiên bóp chặt quyển sổ, sau đó ném vào đầu tôi, rôi vươn tay, giật lại quyển sổ từ tay hắn, vẫn như trước, không nói một câu.
Nhìn thấy không khí căng thẳng giữa tôi và Sử Binh, uỷ viên kỷ luật nhịn không được, nhanh chóng đứng lên.
- Được rồi, đừng làm ồn nữa!
Nói xong, uỷ viên kỷ luật bước nhanh tới bục giảng trước bàn của tôi, lấy quyển sổ ghi chép, xé rách tờ giấy kia đi.
- Lần này là cảnh cáo, Sử Binh, cậu không được quấy rầy các bạn khác trong giờ tự học.
Nhìn hành động của uỷ viên kỷ luật, Sử Binh lạnh lùng cười, cho hắn một cái biểu tình thức thời, sau đó quay sang tôi, làm như nói “Hãy học đi!”
Tôi chỉ liếc mắt Sử Binh, vẫn không nói lời nào.
Trong đầu tôi có một giọng nói, vẫn chưa tới lúc, thời cơ chưa chín mùi.
Nhưng quan trọng hơn là, tôi không thể ở trước mặt nhiều người như vậy thi triển Câu hồn thuật. Nếu không, tôi cũng không chắc lớp học sẽ không xuất hiện Uý Văn Long thứ hai.
Từ sau vụ Trương Vũ Đình, đối với Câu hồn thuật, trong lòng tôi có vài phần kiêng kị, tôi sợ loại năng lực đáng sợ này sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn. Trong lòng tôi hiểu rõ, loại năng lực này, tuyệt đối không phải danh môn chính đạo.
Chẳng qua, tuy rằng trong tâm vẫn bình tĩnh, bề ngoài cũng vậy, nhưng bởi vì chuyện ngày đó, mà ánh mắt mọi người nhìn tôi có chút khác biệt. Bọn họ cho rằng tôi thực sự rất sợ Sử Binh, nhìn thấy Sử Binh ngay cả một tiếng cũng không dám nói, giống như Sử Binh là thiên địch của tôi, hoặc giống như dê gặp sói, ngay cả rắm cũng không dám thả.
Thậm chí... cả Sử Binh cũng cho rằng tôi sợ hắn, cho nên mới không dám phản kháng, một thời gian ngắn sau đó, hắn đối với bạn ngồi cùng bàn như tôi càng thêm khinh thường.
Thậm chí bởi vì quan hệ của tôi và Sử Binh, những nam sinh khác trong lớp học đã bắt đầu bất hoà lãnh đạm với tôi.
Ví dụ như, khi đá banh trong giờ thể dục, nếu như Sử Binh cùng bọn họ hợp thành một đội, bọn họ sẽ không rủ rê tôi, bởi vì họ biết, tôi và Sử Binh không thể nào ở chung một đội, hoặc giả như lúc ăn cơm trưa, bọn họ cũng không ngồi cùng bàn với tôi, để tôi một mình ngồi trong góc…
Đôi khi, một người có thực lực, cho dù nhân phẩm không ra gì, thì so với một tên ôn hoà nhưng yếu đuối vẫn có sức hấp dẫn hơn nhiều.
Đây là điều tôi đã học được từ Sử Binh.
Mà sau khi quan hệ của tôi và Sử Binh thay đổi, cuộc sống ở trường của tôi cũng thay đổi, giống như buổi thể dục ngoại khoá kia…
Đó là lần thể dục ngoại khoá thứ ba sau khi khai giảng, Sử Binh cùng với một ít nam sinh trong lớp chơi đá banh, còn tôi kiếm một chỗ sáng sủa ngồi đọc cuốn sách “Bốn điều quan trọng giữ gìn hạnh phúc gia đình”. Đúng lúc này, một trái banh đột nhiên bay tới, đánh văng sách trong tay tôi, tôi đứng phắt dậy, chỉ nhìn thấy trái banh hướng phía bên phải lăn lăn đi, theo hướng sân bóng.
Tôi nhíu chặt mày, mà khi đó, Sử Binh đang ở sân bóng bên cạnh, chuẩn bị phát bóng, hắn nhìn trái bóng dưới chân, tuỳ tiện đá một cước hung hăng, trái bóng hoá thành một đạo đường cong, bay cao ra khỏi bãi đất, sau đó….
Quả banh kia hướng về phía lan can ngoài sân bóng, bay vào một cái phòng chứa rác qua cửa sổ.
Thấy một màn như vậy, ta cau mày đứng lên, mà cố tình đúng lúc này, một đám nam sinh cao lớn từ ngoài cửa tiến vào, thần tình giận dữ.
- ****, vừa rồi là thằng nào đá trái banh này?
Mấy người nam sinh kia bộ dáng to lớn, bước đi trầm ổn thành thục, giống như là nam sinh cấp ba lớn tuổi, mà mới vừa rồi bị trái banh “tấn công”, có vẻ như là bọn họ từ ngoài cửa tiến vào, chỉ là do góc độ có chút vấn đề, nên bọn họ cũng không biết ai đã đá trái banh vừa đá trái banh vào phòng kia.
Nhìn thấy vài tên cao lớn như thế, Sử Binh cũng choáng váng.
Mà nam sinh lớn hơn kia cũng hùng hổ đi tới trước mặt chúng tôi.
- Mẹ nó, là ai, mau đứng ra!!
Sắc mặt của Sử Binh cùng mười tên nam sinh chơi đá banh bị doạ choáng váng, một đám mặt mày xanh mét, không ai nói gì, mãi cho đến khi tên to con kia đi tới trước mặt, mới hồi phục tinh thần.
- Tao hỏi bọn mày, là ai đá? Là mày phải không?
Đám nam sinh kia dừng lại, tên cao nhất trực tiếp đi tới trước mặt Sử Binh, nhìn chằm chằm hắn, dùng thế uy hiếp để hỏi.
Đối mặt với tên sinh viên năm 3 năm 4, cho dù là đầu trâu mặt ngựa như Sử Binh cũng có chút kiêng kị, nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ của hắn, tôi nhíu mày, nếu cứ ở lại nơi này chắc chắn không tốt, vì thế tôi tính xoay người đi.
Nhưng mà cố tình đúng lúc này, Sử Binh bỗng nhiên hét lên:
- Là hắn, chính hắn đã đá!
Tôi quay đầu, nhìn thấy tay Sử Binh chỉ vào người tôi, biểu tình khẳng định.
- Là Vương Nhất Sinh đá, các người cũng thấy đúng không?
Một bên chỉ tay vào tôi, một bên quay đầu hỏi những người phía sau.
Bị Sử Binh hỏi như thế, mọi người đang đứng bỗng dưng sững sờ, không một ai gật đầu, nét mặt càng thêm trầm trọng.
- Có phải không?
Sử Binh không kiên nhẫn hỏi lại.
Lúc này Sử Binh đã tăng thêm ngữ khí, tất nhiên là có hai gã nam sinh cùng Sử Binh có quan hệ tốt nhẹ gật đầu một cái.
Nhìn đến thấy người phía sau Sử Binh gật đầu, tên nam sinh to cao kia đi tới trước mặt tôi, nắm lấy áo tôi, uy hiếp:
- Đi nhặt trái banh về cho tao! Ngay lập tức!
Nói xong, một bàn tay chỉ về phía phòng chứa rác cách sân bóng một cái lan can.
Tôi nhìn thoáng qua sinh viên năm 3 năm 4 trước mặt, lại nhìn thoáng qua đám người Sử Binh, thản nhiên nói:
- Tao còn chưa chết, đã lập bài vị.
- Cái gì?
Nghe được lời nói của tôi, biểu tình tên kia cứng đờ.
Tôi lặng lặng nhìn tên sinh viên năm 3 năm 4 kia, sau đó liếc mắt nhìn đám Sử Binh, nói:
- Người nào đó có gan làm mà không có gan nhận, đem trách nhiệm đổ lên đầu người khác, tao thực muốn nhìn xem sau khi ngủ dậy, người đó có thể phân ra tay và chân hay không.
Lời của tôi là ám chỉ Sử Binh giống như con rùa đen rúc đầu, chỉ cần động não suy nghĩ một chút thì ai cũng sẽ nghĩ ra, nhưng mà quả thật là tôi đã đánh giá quá cao chỉ số thông minh của tên trước mặt, hẳn bỗng dưng đánh một cú vào ót tôi, hùng hổ nói:
- Con mẹ mày, mày rốt cục là đang nói cái gì? Bây giờ mày kiếm hay không kiếm?
Tôi căm tức nhìn tên sinh viên trước mặt, nhìn thấy tôi trừng mắt nhìn hắn, hắn đột nhiên đánh vào đầu tôi một phát, lên gối một phát vào bụng của tôi.
- ĐM, tao nói mày đi nhặt, có nghe không?
Nói xong, đẩy tôi hướng tới căn phòng kia.
- Là hắn đá, kêu hắn đi kiếm, tao không rảnh.
Tôi thản nhiên nói. Thật sự là một tên có năng lực giải nghĩa kém cỏi, nói đạo lý với người như thế, chẳng khác nào đi nói với đầu vịt, sau đó còn bị hắn dùng vũ lực già mồm át lẽ phải.
Nghe được tôi nói như vậy, tên sinh viên năm 3 có chút không kiên nhẫn .
- ĐM, tao không cần biết. Cho dù là thằng nào đá, mày cũng phải đi nhặt, hiểu không?
- Tao không rảnh.
Nhưng mà lời của tôi còn chưa nói hết, những tên to cao phía sau cũng tiến lên, một tên cho tôi hai cái tát, còn một tên hung hăng đấm vào vai tôi.
- Kêu mày đi kiếm, đừng có nhiều lời!
- Không kiếm.
- Mẹ mày…
Một bạt tai đánh xuống, tiếp theo đầu gối của tôi bị người nào đó đá mạnh một cước, sau đó, lại cảm thấy lồng ngực bị người ta hung hăng đấm một phen, tiếng răng rắc vang lên rõ mồn một, toàn thân đau đớn.
/72
|