Nhìn khăn lau trong tay Úy Văn Long, trong lòng tôi dâng lên một ngọn sóng lớn, ánh mắt của tôi nhìn theo cái khăn tay rồi nhìn lên mặt hắn.
Trong nháy mắt tôi đột nhiên hiểu được việc Sử Binh lấy áo tôi làm khăn lau phải chăng là chủ ý của Úy Văn Long? Là Úy Văn Long cố ý đem khăn lau giấu đi rồi kêu Sử Binh lấy áo của tôi làm khăn lau sao?
Tôi nheo mắt lại, cẩn thận nhìn Úy Văn Long, còn hắn cũng im lặng nhìn tôi.
Ngay lúc ánh mắt hai người giao nhau thì một giọt mồ hôi từ trên trán tôi lăn xuống, chẳng lẽ Úy Văn Long nhìn ra được "Câu hồn thuật" của tôi sao?
- Cậu đang nói gì vậy?
Mặc dù tôi đoán Úy Văn Long đã có hoài nghi về "Câu hồn thuật" nhưng tôi vẫn giả vờ hỏi.
Tuy nhiên Úy Văn Long lại tiếp tục phân tích khiến tôi sợ hãi.
Úy Văn Long lắc lắc cái khăn lau trong tay, đến vòi nước bên cạnh tôi, xả nước và bắt đầu giặt cái khăn, nhìn tôi nói:
- Ngân Nhạc, kì nghỉ đông, tôi đã nghiên cứu án mạng ở Ngân Nhạc, thấy có rất nhiều điểm liên quan với nhau.
Ánh mắt của Úy Văn Long đã rời khỏi tôi, quay đầu lại giặt khăn, tuy nhiên từng lời hắn nói ra giống như là mũi kim châm vào màng nhĩ tôi.
- Tôi phát hiện được một chuyện rất thú vị.
Úy Văn Long thản nhiên nói.
- Án mạng Ngân Nhạc ư? Úy Văn Long, cậu định nói gì?
Tim tôi đập mạnh, tuy nhiên tôi vẫn cố giữ bình tĩnh, giả bộ như không biết.
- Tôi thấy đó là một án mạng kì lạ.
- Người nhân viên phục vụ gọi điện cho Lí Vân đến Ngân Nhạc, Lí Vân gọi cho ba mẹ mình và Mã Sở đến Ngân Nhạc. 30 phút sau Lí Vân chém chết ba mẹ mình. Lúc sau Mã Sở gọi cho ba mẹ mình và Ngô Hàm, 20 phút sau bố của Mã Sở giết mẹ Mã Sở rồi rồi tự sát. Lúc sau Ngô Hàm tới Ngân Nhạc cũng gọi cho ba mẹ mình, 30 phút sau ba của Ngô Hàm cắn lưỡi tự sát, mẹ Ngô Hàm bị Lí Vân và Mã Sở đâm chết. 15 phút sau Trương Nhạc đến và gọi cho Trương Quốc Hoa, một lúc sau Trương Nhạc tự móc tim mình ra để tự sát, Lí Vân và Mã Sở nhảy lầu tự sát, vệ sĩ của Trương Quốc Hoa nổ súng tự sát, Ngân Nhạc bốc cháy, Ngô Hàm bị bắn chết, Trương Quốc Hoa tự thú. Đó là những chi tiết mà báo chí và truyền thông đều không đưa tin.
- 12 người, hai người nhảy lầu tự sát, một người cắn lưỡi tự sát, hai người cắt cổ tự sát, hai người nổ súng tự sát, một người móc tim tự sát, một người bị bắn chết,...tôi nghĩ đây là vụ án giết người kì lạ nhất trong vòng một thế kỷ trở lại đây đấy, cậu nói xem có đúng không Vương Nhất Sinh?
Khi nói chuyện Úy Văn Long chậm rãi quay đầu lại nhìn tôi.
Nghe những lời này tim tôi đập mạnh.
Tại sao Úy Văn Long lại biết rõ từng chi tiết trong vụ án mạng ở Ngân Nhạc như vậy?
- Vậy à, tuy nhiên....nói với tôi chuyện này để làm gì?
Tôi cố gắng gượng cười nhìn Úy Văn Long nhưng tim đập ngày càng nhanh.
Úy Văn Long thản nhiên nhìn tôi.
- Tự tôi thấy vụ án này rất phức tạp bởi vì quan hệ giữa họ rất phức tạp, cách thức tử vong không giống nhay, ngay cả bối cảnh chính trị cũng không nhất quán. Án mạng này như một mớ bòng bong khó gỡ khiến mọi người không thể tìm ra sự thật, mọi chuyện lại càng phức tạp hơn khi Trương Quốc Hoa đi tự thú. Nhưng nếu chịu khó phân tích một chút thì sẽ không khó để tìm ra, những người này chết có trình tự nhất định. Nhà Lí Vân, đến nhà Mã Sở, sau đó là nhà Ngô Hàm và Trương Nhạc. Nếu tưởng tượng đó là một cần câu cá thì chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc, dụ rắn ra khỏi hang là có thể thông suốt được mọi chuyện.
Nói đến đây Úy Văn Long mỉm cười, nhưng nụ cười kia khiến tôi cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy qua người.
Người kia....không hề đơn giản.
- Mười hai người không liên quan gì vậy mà lại xuất hiện cùng một chỗ, tuy nhiên tài liệu công bố nghi phạm thì không nói rõ tình tiết từng cái chết cho nên tôi không thể biết được mọi chuyện.
Úy Văn Long tiếp tục nói:
- Cho đến mấy ngày gần đây Sử Binh nói cho tôi biết em gái cậu gặp chuyện ở Ngân Nhạc, tôi nghe được thì xác định cậu là đối tượng tình nghi lớn nhất, nhưng tôi không biết cậu dựa vào cái gì để thao túng họ. Vậy nên hôm nay tôi mới làm một thí nghiệm nhỏ để kiểm tra năng lực của cậu và vừa rồi tôi đã biết được đáp án. Chuyện án mạng ở Ngân Nhạc không hợp lô gic, rồi Trương Vũ Đình đột nhiệt đuổi theo cậu. Cả hai chuyện này đều không thể dùng tư duy lô gic bình thường để phân tích, vậy nên tôi khẳng định...
Nói xong đột nhiên hắn ghé sát tai tôi thì thầm:
- Cậu chính là hung thủ, Vương Nhất Sinh.
Nghe đến đây tôi như bị sét đánh ngang tai, sóng lớn trong lòng dâng lên.
Ào ào, tiếng nước từ trong vòi chảy ra bỗng nhiên lạnh như băng.....
Tôi nghiêng đầu nhìn Úy Văn Long, hắn đang cúi đầu và giặt khăn.
Người này.....đúng là lợi hại.
Trái tim tôi mách bảo cho tôi biết điều đó.
Lúc trước tôi không hề để ý đến người này, hóa ra hắn lại có một khả năng quan sát và tư duy lô gic nghịch thiên như vậy.
Tuy nhiên....kết luận này chỉ có một mình hắn đưa ra thôi hay là có nhiều người biết chuyện này rồi? Chẳng lẽ chuyện tôi phạm tội giết người đã bị bại lộ sao?
Nghĩ vậy tôi bắt đầu thấy thấp thỏm lo sợ.
Nhưng rất nhanh sau đó tôi nghĩ đến mình vẫn còn 7 lần sử dụng "Câu hồn thuật" nên liền lấy lại bình tĩnh.
Tôi đúng là ngu ngốc, hiện tại có thể khống chế được Úy Văn Long thì việc gì phải lo lắng như vậy chứ?
Nghĩ vậy tôi nhẹ nhàng thở ra.
- Ha ha, Úy Văn Long, cậu đúng là suy nghĩ nhiều rồi, tuy nhiên chuyện này rất thú vị đó.
Tôi vừa vắt áo vừa nói:
- Đến giờ tôi mới biết được người thông minh nhất lớp mình không phải là lớp trưởng Khâu Đức Hoa, không phải lớp phó Giang Hạo, cũng không phải là người giỏi học vẹt Ngụy Vĩ, càng không phải thiên tài toán học Từ Thịnh. Mà chính là cậu, Úy Văn Long.
Tôi vươn tay, khoác vai Úy Văn Long rồi nhẹ nhàng dùng sức xoay người hắn lại đứng đối diện với tôi.
Úy Văn Long quay sang, không thèm để ý đến ánh mắt của tôi.
- Úy Văn Long, từ giờ trở đi cậu không biết gì hết, cậu là một thằng ngốc.
Tôi nhìn vào mắt Úy Văn Long, dần lấy lại bình tĩnh rồi sử dụng "Câu hồn thuật" với hắn.
Mồ hôi lạnh trên người tôi toát ra, Úy Văn Long mặc dù thông minh biết tôi có năng lực "Câu hồn thuật" nhưng hắn cũng rất ngu xuẩn, dám xuất hiện trước mặt tôi để tôi có cơ hội thôi miên hắn, tất nhiên là hắn đã phạm sai lầm rất lớn, thật là buồn cười.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Úy Văn Long, ra lệnh và chờ đợi trong ba giây.
Tuy nhiên ánh mắt Úy Văn Long vẫn như cũ, vẫn rất sáng, trong suốt.
Hình như hắn không trúng thuật.
Này....tại sao lại như thế?
Nhìn đồng tử của hắn vẫn trong suốt như cũ khiến tôi giật bắn người.
Úy Văn Long lẳng lặng nhìn tôi với vẻ mặt bình tĩnh rồi chậm rãi quay đầu đi rồi vén mái tóc bù xù lên, để lộ ra hai cục bông trắng.
Lúc này tôi mới giật mình phát hiện ra là Úy Văn Long đã nhét hai cục bông gòn vào hai lỗ tai.
Người này ngay từ đầu đã tính toán là sẽ không nghe những gì tôi nói.
Vừa rồi là hắn tự nói một mình.
Ngay từ đầu hắn đã biết chỉ cần không nghe được tôi nói gì thì hắn sẽ không bị trúng "Câu hồn thuật".
- Ngại quá, nãy giờ nhét bông vào tai, nãy giờ cậu nói gì vậy?
Úy Văn Long lẳng lặng nhìn tôi rồi nhẹ nhàng lấy hai cục bông gòn xuống, hỏi tôi.
Trong nháy mắt tôi đột nhiên hiểu được việc Sử Binh lấy áo tôi làm khăn lau phải chăng là chủ ý của Úy Văn Long? Là Úy Văn Long cố ý đem khăn lau giấu đi rồi kêu Sử Binh lấy áo của tôi làm khăn lau sao?
Tôi nheo mắt lại, cẩn thận nhìn Úy Văn Long, còn hắn cũng im lặng nhìn tôi.
Ngay lúc ánh mắt hai người giao nhau thì một giọt mồ hôi từ trên trán tôi lăn xuống, chẳng lẽ Úy Văn Long nhìn ra được "Câu hồn thuật" của tôi sao?
- Cậu đang nói gì vậy?
Mặc dù tôi đoán Úy Văn Long đã có hoài nghi về "Câu hồn thuật" nhưng tôi vẫn giả vờ hỏi.
Tuy nhiên Úy Văn Long lại tiếp tục phân tích khiến tôi sợ hãi.
Úy Văn Long lắc lắc cái khăn lau trong tay, đến vòi nước bên cạnh tôi, xả nước và bắt đầu giặt cái khăn, nhìn tôi nói:
- Ngân Nhạc, kì nghỉ đông, tôi đã nghiên cứu án mạng ở Ngân Nhạc, thấy có rất nhiều điểm liên quan với nhau.
Ánh mắt của Úy Văn Long đã rời khỏi tôi, quay đầu lại giặt khăn, tuy nhiên từng lời hắn nói ra giống như là mũi kim châm vào màng nhĩ tôi.
- Tôi phát hiện được một chuyện rất thú vị.
Úy Văn Long thản nhiên nói.
- Án mạng Ngân Nhạc ư? Úy Văn Long, cậu định nói gì?
Tim tôi đập mạnh, tuy nhiên tôi vẫn cố giữ bình tĩnh, giả bộ như không biết.
- Tôi thấy đó là một án mạng kì lạ.
- Người nhân viên phục vụ gọi điện cho Lí Vân đến Ngân Nhạc, Lí Vân gọi cho ba mẹ mình và Mã Sở đến Ngân Nhạc. 30 phút sau Lí Vân chém chết ba mẹ mình. Lúc sau Mã Sở gọi cho ba mẹ mình và Ngô Hàm, 20 phút sau bố của Mã Sở giết mẹ Mã Sở rồi rồi tự sát. Lúc sau Ngô Hàm tới Ngân Nhạc cũng gọi cho ba mẹ mình, 30 phút sau ba của Ngô Hàm cắn lưỡi tự sát, mẹ Ngô Hàm bị Lí Vân và Mã Sở đâm chết. 15 phút sau Trương Nhạc đến và gọi cho Trương Quốc Hoa, một lúc sau Trương Nhạc tự móc tim mình ra để tự sát, Lí Vân và Mã Sở nhảy lầu tự sát, vệ sĩ của Trương Quốc Hoa nổ súng tự sát, Ngân Nhạc bốc cháy, Ngô Hàm bị bắn chết, Trương Quốc Hoa tự thú. Đó là những chi tiết mà báo chí và truyền thông đều không đưa tin.
- 12 người, hai người nhảy lầu tự sát, một người cắn lưỡi tự sát, hai người cắt cổ tự sát, hai người nổ súng tự sát, một người móc tim tự sát, một người bị bắn chết,...tôi nghĩ đây là vụ án giết người kì lạ nhất trong vòng một thế kỷ trở lại đây đấy, cậu nói xem có đúng không Vương Nhất Sinh?
Khi nói chuyện Úy Văn Long chậm rãi quay đầu lại nhìn tôi.
Nghe những lời này tim tôi đập mạnh.
Tại sao Úy Văn Long lại biết rõ từng chi tiết trong vụ án mạng ở Ngân Nhạc như vậy?
- Vậy à, tuy nhiên....nói với tôi chuyện này để làm gì?
Tôi cố gắng gượng cười nhìn Úy Văn Long nhưng tim đập ngày càng nhanh.
Úy Văn Long thản nhiên nhìn tôi.
- Tự tôi thấy vụ án này rất phức tạp bởi vì quan hệ giữa họ rất phức tạp, cách thức tử vong không giống nhay, ngay cả bối cảnh chính trị cũng không nhất quán. Án mạng này như một mớ bòng bong khó gỡ khiến mọi người không thể tìm ra sự thật, mọi chuyện lại càng phức tạp hơn khi Trương Quốc Hoa đi tự thú. Nhưng nếu chịu khó phân tích một chút thì sẽ không khó để tìm ra, những người này chết có trình tự nhất định. Nhà Lí Vân, đến nhà Mã Sở, sau đó là nhà Ngô Hàm và Trương Nhạc. Nếu tưởng tượng đó là một cần câu cá thì chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc, dụ rắn ra khỏi hang là có thể thông suốt được mọi chuyện.
Nói đến đây Úy Văn Long mỉm cười, nhưng nụ cười kia khiến tôi cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy qua người.
Người kia....không hề đơn giản.
- Mười hai người không liên quan gì vậy mà lại xuất hiện cùng một chỗ, tuy nhiên tài liệu công bố nghi phạm thì không nói rõ tình tiết từng cái chết cho nên tôi không thể biết được mọi chuyện.
Úy Văn Long tiếp tục nói:
- Cho đến mấy ngày gần đây Sử Binh nói cho tôi biết em gái cậu gặp chuyện ở Ngân Nhạc, tôi nghe được thì xác định cậu là đối tượng tình nghi lớn nhất, nhưng tôi không biết cậu dựa vào cái gì để thao túng họ. Vậy nên hôm nay tôi mới làm một thí nghiệm nhỏ để kiểm tra năng lực của cậu và vừa rồi tôi đã biết được đáp án. Chuyện án mạng ở Ngân Nhạc không hợp lô gic, rồi Trương Vũ Đình đột nhiệt đuổi theo cậu. Cả hai chuyện này đều không thể dùng tư duy lô gic bình thường để phân tích, vậy nên tôi khẳng định...
Nói xong đột nhiên hắn ghé sát tai tôi thì thầm:
- Cậu chính là hung thủ, Vương Nhất Sinh.
Nghe đến đây tôi như bị sét đánh ngang tai, sóng lớn trong lòng dâng lên.
Ào ào, tiếng nước từ trong vòi chảy ra bỗng nhiên lạnh như băng.....
Tôi nghiêng đầu nhìn Úy Văn Long, hắn đang cúi đầu và giặt khăn.
Người này.....đúng là lợi hại.
Trái tim tôi mách bảo cho tôi biết điều đó.
Lúc trước tôi không hề để ý đến người này, hóa ra hắn lại có một khả năng quan sát và tư duy lô gic nghịch thiên như vậy.
Tuy nhiên....kết luận này chỉ có một mình hắn đưa ra thôi hay là có nhiều người biết chuyện này rồi? Chẳng lẽ chuyện tôi phạm tội giết người đã bị bại lộ sao?
Nghĩ vậy tôi bắt đầu thấy thấp thỏm lo sợ.
Nhưng rất nhanh sau đó tôi nghĩ đến mình vẫn còn 7 lần sử dụng "Câu hồn thuật" nên liền lấy lại bình tĩnh.
Tôi đúng là ngu ngốc, hiện tại có thể khống chế được Úy Văn Long thì việc gì phải lo lắng như vậy chứ?
Nghĩ vậy tôi nhẹ nhàng thở ra.
- Ha ha, Úy Văn Long, cậu đúng là suy nghĩ nhiều rồi, tuy nhiên chuyện này rất thú vị đó.
Tôi vừa vắt áo vừa nói:
- Đến giờ tôi mới biết được người thông minh nhất lớp mình không phải là lớp trưởng Khâu Đức Hoa, không phải lớp phó Giang Hạo, cũng không phải là người giỏi học vẹt Ngụy Vĩ, càng không phải thiên tài toán học Từ Thịnh. Mà chính là cậu, Úy Văn Long.
Tôi vươn tay, khoác vai Úy Văn Long rồi nhẹ nhàng dùng sức xoay người hắn lại đứng đối diện với tôi.
Úy Văn Long quay sang, không thèm để ý đến ánh mắt của tôi.
- Úy Văn Long, từ giờ trở đi cậu không biết gì hết, cậu là một thằng ngốc.
Tôi nhìn vào mắt Úy Văn Long, dần lấy lại bình tĩnh rồi sử dụng "Câu hồn thuật" với hắn.
Mồ hôi lạnh trên người tôi toát ra, Úy Văn Long mặc dù thông minh biết tôi có năng lực "Câu hồn thuật" nhưng hắn cũng rất ngu xuẩn, dám xuất hiện trước mặt tôi để tôi có cơ hội thôi miên hắn, tất nhiên là hắn đã phạm sai lầm rất lớn, thật là buồn cười.
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Úy Văn Long, ra lệnh và chờ đợi trong ba giây.
Tuy nhiên ánh mắt Úy Văn Long vẫn như cũ, vẫn rất sáng, trong suốt.
Hình như hắn không trúng thuật.
Này....tại sao lại như thế?
Nhìn đồng tử của hắn vẫn trong suốt như cũ khiến tôi giật bắn người.
Úy Văn Long lẳng lặng nhìn tôi với vẻ mặt bình tĩnh rồi chậm rãi quay đầu đi rồi vén mái tóc bù xù lên, để lộ ra hai cục bông trắng.
Lúc này tôi mới giật mình phát hiện ra là Úy Văn Long đã nhét hai cục bông gòn vào hai lỗ tai.
Người này ngay từ đầu đã tính toán là sẽ không nghe những gì tôi nói.
Vừa rồi là hắn tự nói một mình.
Ngay từ đầu hắn đã biết chỉ cần không nghe được tôi nói gì thì hắn sẽ không bị trúng "Câu hồn thuật".
- Ngại quá, nãy giờ nhét bông vào tai, nãy giờ cậu nói gì vậy?
Úy Văn Long lẳng lặng nhìn tôi rồi nhẹ nhàng lấy hai cục bông gòn xuống, hỏi tôi.
/72
|