- A, vậy ý của cậu kết quả thứ hai chỉ là chủ nghĩa hiện thực thôi đúng không?
Kim Na nhún vai, mái tóc màu nâu của cô bay lên.
- Không phải là chủ nghĩa hiện thực mà là nói về những âm mưu toan tính.
Tôi nở nụ cười.
- Này, rốt cuộc đâu mới là con người thật của cậu?
Kim Na cuối mặt xuống, đôi lông mày đẹp như lá mùa thu nhíu lại:
- Vương Nhất Sinh, cậu thật sự dùng thuốc chuột để giết con vẹt kia sao? Cậu làm như vậy à? Cậu.....không thể làm như vậy đâu.
Tôi nhìn Kim Na và cười.
Lúc này có một chiếc taxi chạy ngang qua, trên xe để bảng "xe trống" vậy nên tôi đưa tay lên vẫy.
Taxi thấy tôi vẫy thì chạy đến hướng tôi.
- Cũng không còn sớm nữa, tôi về trước đây.
Tôi quay đầu lại nhìn Kim Na, nói.
Kim Na ngạc nhiên nhìn thấy chiếc taxi đang chạy đến đây rồi nhìn tôi, cuối cùng mặt mày ủ rũ, gật đầu nói:
- Ừ, được rồi, dù sao tôi cũng về đến nhà mình rồi.
Dưới ánh đèn đường tôi nhận thấy vẻ mặt của Kim Na buồn thiu.
- Đúng rồi, rốt cuộc đâu mới là kết quả thật sự, cậu có thể nói cho tôi biết không?
Thấy tôi sắp đi, Kim Na hỏi tới.
Thấy vẻ mặt khẩn thiết của Kim Na, tôi bất đắc dĩ nhún vai:
- Kết quả thứ nhất là thật.
- Thật á?
Kim Na mở to mắt.
- Con chim có thể nói được?
- Đúng vậy, nó có thể nói, nó học được hơn năm mươi từ đơn giản như: Xin chào, chào mừng,...
Tôi khẽ cười, Kim Na khi nghe được câu trả lời của tôi thì như trút được gánh nặng.
Tôi vẫy tay chào Kim Na.
- Vậy tạm biệt.
- Tạm biệt, à đúng rồi, cậu cũng đừng quên đến Kim Bích Huy Hoàng làm nha, nếu nghỉ làm một thời gian dài mà bị đuổi thì tôi cũng không giúp được cậu đâu.
Kim Na cười tươi, vẫy tay chào tôi, tôi gật đầu sau đó bước đến chỗ taxi, mở cửa xe chuẩn bị bước lên.
Đúng lúc này tôi nghe thấy giọng nói của Kim Na.
- Này, cậu nói đến trụ sở cảnh sát lấy cung không hề căng thẳng nhưng trên cổ cậu có rất nhiều mồ hôi đấy.
Nghe vậy tôi hơi do dự quay đầu lại nhìn Kim Na thì thấy cô ấy đang mỉm cười, hai tay chắp sau lưng, nụ cười của cô rất tinh khiết, rất tự nhiên......và cả nhẹ nhàng nữa.
Nhìn Kim Na cười bỗng nhiên trái tim tôi cũng đổ một giọt mồ hôi.
Tôi cười gượng với Kim Na và ngồi vào xe.
Một khoảnh khắc nhìn qua cửa kính xe tôi nhìn thấy nụ cười của Kim Na tỏa sáng như ánh mặt trời, không giấu diếm, không dối trá bất cứ điều gì khiến trâm trạng tôi nặng như chì.
Chủ nghĩa lý tưởng à?
Âm mưu toan tính à?
Hai kết quả à?
Tất cả đều là giả.
Câu chuyện có hai kết quả kia vốn dĩ không hề có thực, sự thật chính là kết quả thứ ba.
Không hề có con vẹt nào, cũng không có gã giàu có nào, cũng không có thuốc chuột, điểu ngữ sư cũng không nốt.
Chuyện lúc trước trả lại 600 đồng cho Kim Na chính là mỗi ngày tôi đi khắp hang cùng ngõ hẻm, đến từng nhà thu lượm lon, chai và bìa các tông để bán.
Đây mới chính là sự thật.
Không phải chủ nghĩa lý tưởng cũng không phải âm mưu toan tính.
Tôi không nói cho Kim Na biết sự thật chẳng qua cũng vì lòng tự trọng của một thằng đàn ông thôi. Tôi không muốn là trái tim cô bị tổn thương, cũng không muốn cho cô biết tôi đã từng làm qua những việc hèn mọn như vậy.
Ngồi sau xe tôi bắt chéo hai chân, mặt mày u ám nói nơi đến với lái xe.
Tôi đã thoát khỏi diện tình nghi và Trương Quốc Hoa đã hạ cánh an toàn, bây giờ trước khi về nhà tôi muốn đến gặp Hồ Tiên, tôi cần hỏi rõ ràng chuyện huyết lệ của hôm nay. Hơn nữa cũng đã một thời gian tôi không gặp cô ấy, bây giờ trong lòng đã gỡ bỏ được một vài chuyện nên tôi cũng nên đến gặp cô ấy.
Chạy thẳng ra vùng ngoại ô, cuối cùng tôi cũng đến được miệng giếng kia.
Miệng giếng vẫn vắng vẻ, không có gì khác thường, lần trước trước khi rời đi tôi đã giấu dây thừng và đèn pin ở dưới gốc cây hòe gần miệng giếng nên lần này tôi không cần phải chuẩn bị gì cả.
Tôi sử dụng "Câu hồn thuật" với lái xe để cho hắn đứng ở ngoài đợi tôi, sau đó tôi quăng sợi dây thừng xuống, đi xuyên qua đường hầm, cuối cùng tôi cũng đến được hang động giam giữ Hồ Tiên.
- Anh đến rồi, Vương Nhất Sinh.
Vừa mới bước vào động tôi đã nghe thấy một giọng nói yếu ớt, vừa giống than thở lại vừa giống như cảm động.
Giọng nói như một sợi tơ mỏng manh chậm rãi lướt qua đầu tôi.
Là giọng của Hồ Tiên.
- Xem ra tinh thần của anh cũng không đến nỗi xấu.
Nghe thấy giọng nói của Hồ Tiên tôi mỉm cười, rọi đèn pin vào người Hồ Tiên, từ ánh sáng đó xuất hiện một cơ thể phụ nữ hoàn mỹ, một mái tóc dài xõa xuống, ngoài ra còn có một cái áo khoác màu trắng, đó là áo khoác của tôi mà tôi đã choàng lên người cô ấy.
Dây xích trên tay Hồ Tiên vẫn còn treo túi ni lông đựng đồ ăn, tôi làm như vậy là để Hồ Tiên có thể tự lấy ăn được, không cần tôi phải đưa đồ ăn đến mỗi ngày.
- Tâm trạng của anh cũng khá đấy Vương Nhất Sinh.
Hồ Tiên nói với tôi và ngẩng đầu lên nhìn tôi bằng một đôi mắt sáng, quyến rũ.
- Thù đã được báo rồi đúng không?
Hồ Tiên đúng là có nhãn lực hơn người, rất dễ dàng nhìn ra được cảm xúc của tôi.
- Xem như vậy đi.
Tôi chậm rãi bước đến trước mặt Hồ Tiên, nhẹ nhàng thở dài ra, ngửi thấy mùi máu tươi trong động khiến tôi thấy không thoải mái, tôi bước đến gần Hồ Tiên, cô gái đó có khuôn mặt trái xoan trắng nõn, xinh đẹp khiến tôi có cảm giác khó mà nhìn thẳng vào được.
- Chúc mừng anh, anh đã đạt đến Trúc Cơ.
Hồ Tiên khẽ hừ một tiếng rồi thản nhiên nói.
Nghe vậy tôi bị chấn động.
- Trúc Cơ sao?
Tôi trợn mắt, kinh ngạc nhìn Hồ Tiên:
- Cô nói là tôi đã đạt đến tầng thứ nhất rồi à?
- Đúng vậy.
Hồ Tiên thản nhiên nói ra hai chữ vô cùng đơn giản, âm thanh kéo dài ra nhất là âm cuối, thật sự rất dài, rất cao.
Tôi đã là Trúc Cơ sao?Nghĩ đến chuyện huyết lệ sáng nay thì có lẽ tôi đã hiểu.
- Sáng nay tôi bị chảy huyết lệ, đó có phải là dấu hiệu của Trúc Cơ không?
Tôi nheo mắt lại, cẩn thận hỏi han.
- Đó chỉ là một trong những lí do thôi.
Hồ Tiên trả lời tôi một cách ngắn gọn.
- Muốn đạt Trúc Cơ phải độ kiếp, chúc mừng anh, anh đã độ kiếp, đúng là nhanh hơn dự kiến của tôi đấy.
Giọng nói của Hồ Tiên nhẹ nhàng như gió thoảng khiến tôi vui mừng đến phát điên lên.
Tôi đã là Trúc Cơ.
Tôi lại có thể đạt đến Trúc Cơ sao?
Tuy nhiên......điều kiện để lên Trúc Cơ là gì? Độ kiếp, tôi đã độ kiếp như thế nào?
- Tôi đã độ kiếp như thế nào?
Tôi hỏi.
- Chẳng lẽ em gái tôi chết xem như là kiếp của tôi sao? Hay là việc tôi dùng "Câu hồn thuật" để giết người là độ kiếp?
- Mỗi người khác nhau.
Thật bất ngờ vì câu trả lời của Hồ Tiên lại đơn giản như vậy.
- Vương Nhất Sinh, anh độ kiếp nhưng thế nào thì chỉ có anh biết, không ai có thể biết rõ hơn anh cả.
- Tôi cũng nghĩ như vậy, tri kỉ cũng không thể bằng mình.
Tôi cười gượng:
- Tuy nhiên nếu là Trúc Cơ thì cũng là chuyện tốt, theo như cô nói thì sau khi đạt Trúc Cơ tôi có thể khống chế nhiều nhất là chín người đúng không?
- Cần phải để ý đến điểm này, nếu như anh chỉ vừa mới sử dụng thành thục "Câu hồn thuật" thì đừng nên quá đắc ý nếu không đến lúc đó tự ôm họa vào người thì có hối hận cũng không kịp đâu.
Cô nói xong thì ánh mắt sáng lên nhìn tôi:
- Vương Nhất Sinh, anh còn nhớ là sau khi đạt được Trúc Cơ thì sẽ phải làm gì không?
Nghe Hồ Tiên nói tôi chợt giật mình, sau đó nhìn vào gương mặt đẹp không tỳ vết của cô thì tôi nở một nụ cười.
- Tất nhiên là tôi nhớ rồi, ngay từ đầu tôi đã nói là sẽ thả cô ra ngoài.
Nghe tôi nói Hồ Tiên liền mỉm cười, một nụ cười đẹp như thiên thần.
- Cũng may là còn chút nhân đạo.
Tôi cười, sau đó chậm rãi tiến sát lại bên người Hồ Tiên, quay đầu lại hỏi:
- Này, cô sẽ không làm chuyện có mới nới cũ, thỏ chết chó thoát đấy chứ?
Hồ Tiên hừ một tiếng:
- Sao, không tin tôi à?
Kim Na nhún vai, mái tóc màu nâu của cô bay lên.
- Không phải là chủ nghĩa hiện thực mà là nói về những âm mưu toan tính.
Tôi nở nụ cười.
- Này, rốt cuộc đâu mới là con người thật của cậu?
Kim Na cuối mặt xuống, đôi lông mày đẹp như lá mùa thu nhíu lại:
- Vương Nhất Sinh, cậu thật sự dùng thuốc chuột để giết con vẹt kia sao? Cậu làm như vậy à? Cậu.....không thể làm như vậy đâu.
Tôi nhìn Kim Na và cười.
Lúc này có một chiếc taxi chạy ngang qua, trên xe để bảng "xe trống" vậy nên tôi đưa tay lên vẫy.
Taxi thấy tôi vẫy thì chạy đến hướng tôi.
- Cũng không còn sớm nữa, tôi về trước đây.
Tôi quay đầu lại nhìn Kim Na, nói.
Kim Na ngạc nhiên nhìn thấy chiếc taxi đang chạy đến đây rồi nhìn tôi, cuối cùng mặt mày ủ rũ, gật đầu nói:
- Ừ, được rồi, dù sao tôi cũng về đến nhà mình rồi.
Dưới ánh đèn đường tôi nhận thấy vẻ mặt của Kim Na buồn thiu.
- Đúng rồi, rốt cuộc đâu mới là kết quả thật sự, cậu có thể nói cho tôi biết không?
Thấy tôi sắp đi, Kim Na hỏi tới.
Thấy vẻ mặt khẩn thiết của Kim Na, tôi bất đắc dĩ nhún vai:
- Kết quả thứ nhất là thật.
- Thật á?
Kim Na mở to mắt.
- Con chim có thể nói được?
- Đúng vậy, nó có thể nói, nó học được hơn năm mươi từ đơn giản như: Xin chào, chào mừng,...
Tôi khẽ cười, Kim Na khi nghe được câu trả lời của tôi thì như trút được gánh nặng.
Tôi vẫy tay chào Kim Na.
- Vậy tạm biệt.
- Tạm biệt, à đúng rồi, cậu cũng đừng quên đến Kim Bích Huy Hoàng làm nha, nếu nghỉ làm một thời gian dài mà bị đuổi thì tôi cũng không giúp được cậu đâu.
Kim Na cười tươi, vẫy tay chào tôi, tôi gật đầu sau đó bước đến chỗ taxi, mở cửa xe chuẩn bị bước lên.
Đúng lúc này tôi nghe thấy giọng nói của Kim Na.
- Này, cậu nói đến trụ sở cảnh sát lấy cung không hề căng thẳng nhưng trên cổ cậu có rất nhiều mồ hôi đấy.
Nghe vậy tôi hơi do dự quay đầu lại nhìn Kim Na thì thấy cô ấy đang mỉm cười, hai tay chắp sau lưng, nụ cười của cô rất tinh khiết, rất tự nhiên......và cả nhẹ nhàng nữa.
Nhìn Kim Na cười bỗng nhiên trái tim tôi cũng đổ một giọt mồ hôi.
Tôi cười gượng với Kim Na và ngồi vào xe.
Một khoảnh khắc nhìn qua cửa kính xe tôi nhìn thấy nụ cười của Kim Na tỏa sáng như ánh mặt trời, không giấu diếm, không dối trá bất cứ điều gì khiến trâm trạng tôi nặng như chì.
Chủ nghĩa lý tưởng à?
Âm mưu toan tính à?
Hai kết quả à?
Tất cả đều là giả.
Câu chuyện có hai kết quả kia vốn dĩ không hề có thực, sự thật chính là kết quả thứ ba.
Không hề có con vẹt nào, cũng không có gã giàu có nào, cũng không có thuốc chuột, điểu ngữ sư cũng không nốt.
Chuyện lúc trước trả lại 600 đồng cho Kim Na chính là mỗi ngày tôi đi khắp hang cùng ngõ hẻm, đến từng nhà thu lượm lon, chai và bìa các tông để bán.
Đây mới chính là sự thật.
Không phải chủ nghĩa lý tưởng cũng không phải âm mưu toan tính.
Tôi không nói cho Kim Na biết sự thật chẳng qua cũng vì lòng tự trọng của một thằng đàn ông thôi. Tôi không muốn là trái tim cô bị tổn thương, cũng không muốn cho cô biết tôi đã từng làm qua những việc hèn mọn như vậy.
Ngồi sau xe tôi bắt chéo hai chân, mặt mày u ám nói nơi đến với lái xe.
Tôi đã thoát khỏi diện tình nghi và Trương Quốc Hoa đã hạ cánh an toàn, bây giờ trước khi về nhà tôi muốn đến gặp Hồ Tiên, tôi cần hỏi rõ ràng chuyện huyết lệ của hôm nay. Hơn nữa cũng đã một thời gian tôi không gặp cô ấy, bây giờ trong lòng đã gỡ bỏ được một vài chuyện nên tôi cũng nên đến gặp cô ấy.
Chạy thẳng ra vùng ngoại ô, cuối cùng tôi cũng đến được miệng giếng kia.
Miệng giếng vẫn vắng vẻ, không có gì khác thường, lần trước trước khi rời đi tôi đã giấu dây thừng và đèn pin ở dưới gốc cây hòe gần miệng giếng nên lần này tôi không cần phải chuẩn bị gì cả.
Tôi sử dụng "Câu hồn thuật" với lái xe để cho hắn đứng ở ngoài đợi tôi, sau đó tôi quăng sợi dây thừng xuống, đi xuyên qua đường hầm, cuối cùng tôi cũng đến được hang động giam giữ Hồ Tiên.
- Anh đến rồi, Vương Nhất Sinh.
Vừa mới bước vào động tôi đã nghe thấy một giọng nói yếu ớt, vừa giống than thở lại vừa giống như cảm động.
Giọng nói như một sợi tơ mỏng manh chậm rãi lướt qua đầu tôi.
Là giọng của Hồ Tiên.
- Xem ra tinh thần của anh cũng không đến nỗi xấu.
Nghe thấy giọng nói của Hồ Tiên tôi mỉm cười, rọi đèn pin vào người Hồ Tiên, từ ánh sáng đó xuất hiện một cơ thể phụ nữ hoàn mỹ, một mái tóc dài xõa xuống, ngoài ra còn có một cái áo khoác màu trắng, đó là áo khoác của tôi mà tôi đã choàng lên người cô ấy.
Dây xích trên tay Hồ Tiên vẫn còn treo túi ni lông đựng đồ ăn, tôi làm như vậy là để Hồ Tiên có thể tự lấy ăn được, không cần tôi phải đưa đồ ăn đến mỗi ngày.
- Tâm trạng của anh cũng khá đấy Vương Nhất Sinh.
Hồ Tiên nói với tôi và ngẩng đầu lên nhìn tôi bằng một đôi mắt sáng, quyến rũ.
- Thù đã được báo rồi đúng không?
Hồ Tiên đúng là có nhãn lực hơn người, rất dễ dàng nhìn ra được cảm xúc của tôi.
- Xem như vậy đi.
Tôi chậm rãi bước đến trước mặt Hồ Tiên, nhẹ nhàng thở dài ra, ngửi thấy mùi máu tươi trong động khiến tôi thấy không thoải mái, tôi bước đến gần Hồ Tiên, cô gái đó có khuôn mặt trái xoan trắng nõn, xinh đẹp khiến tôi có cảm giác khó mà nhìn thẳng vào được.
- Chúc mừng anh, anh đã đạt đến Trúc Cơ.
Hồ Tiên khẽ hừ một tiếng rồi thản nhiên nói.
Nghe vậy tôi bị chấn động.
- Trúc Cơ sao?
Tôi trợn mắt, kinh ngạc nhìn Hồ Tiên:
- Cô nói là tôi đã đạt đến tầng thứ nhất rồi à?
- Đúng vậy.
Hồ Tiên thản nhiên nói ra hai chữ vô cùng đơn giản, âm thanh kéo dài ra nhất là âm cuối, thật sự rất dài, rất cao.
Tôi đã là Trúc Cơ sao?Nghĩ đến chuyện huyết lệ sáng nay thì có lẽ tôi đã hiểu.
- Sáng nay tôi bị chảy huyết lệ, đó có phải là dấu hiệu của Trúc Cơ không?
Tôi nheo mắt lại, cẩn thận hỏi han.
- Đó chỉ là một trong những lí do thôi.
Hồ Tiên trả lời tôi một cách ngắn gọn.
- Muốn đạt Trúc Cơ phải độ kiếp, chúc mừng anh, anh đã độ kiếp, đúng là nhanh hơn dự kiến của tôi đấy.
Giọng nói của Hồ Tiên nhẹ nhàng như gió thoảng khiến tôi vui mừng đến phát điên lên.
Tôi đã là Trúc Cơ.
Tôi lại có thể đạt đến Trúc Cơ sao?
Tuy nhiên......điều kiện để lên Trúc Cơ là gì? Độ kiếp, tôi đã độ kiếp như thế nào?
- Tôi đã độ kiếp như thế nào?
Tôi hỏi.
- Chẳng lẽ em gái tôi chết xem như là kiếp của tôi sao? Hay là việc tôi dùng "Câu hồn thuật" để giết người là độ kiếp?
- Mỗi người khác nhau.
Thật bất ngờ vì câu trả lời của Hồ Tiên lại đơn giản như vậy.
- Vương Nhất Sinh, anh độ kiếp nhưng thế nào thì chỉ có anh biết, không ai có thể biết rõ hơn anh cả.
- Tôi cũng nghĩ như vậy, tri kỉ cũng không thể bằng mình.
Tôi cười gượng:
- Tuy nhiên nếu là Trúc Cơ thì cũng là chuyện tốt, theo như cô nói thì sau khi đạt Trúc Cơ tôi có thể khống chế nhiều nhất là chín người đúng không?
- Cần phải để ý đến điểm này, nếu như anh chỉ vừa mới sử dụng thành thục "Câu hồn thuật" thì đừng nên quá đắc ý nếu không đến lúc đó tự ôm họa vào người thì có hối hận cũng không kịp đâu.
Cô nói xong thì ánh mắt sáng lên nhìn tôi:
- Vương Nhất Sinh, anh còn nhớ là sau khi đạt được Trúc Cơ thì sẽ phải làm gì không?
Nghe Hồ Tiên nói tôi chợt giật mình, sau đó nhìn vào gương mặt đẹp không tỳ vết của cô thì tôi nở một nụ cười.
- Tất nhiên là tôi nhớ rồi, ngay từ đầu tôi đã nói là sẽ thả cô ra ngoài.
Nghe tôi nói Hồ Tiên liền mỉm cười, một nụ cười đẹp như thiên thần.
- Cũng may là còn chút nhân đạo.
Tôi cười, sau đó chậm rãi tiến sát lại bên người Hồ Tiên, quay đầu lại hỏi:
- Này, cô sẽ không làm chuyện có mới nới cũ, thỏ chết chó thoát đấy chứ?
Hồ Tiên hừ một tiếng:
- Sao, không tin tôi à?
/72
|