- Á...........á..........á..........tôi chết mất.........tôi chết mất....
Toàn thân Trương Nhạc run lên bần bật, hai tay ôm lấy ngực, hắn kêu gào nhưng giọng của hắn ngày càng yếu đi, máu trên người hắn vẫn tiếp tục chảy lênh láng trên mặt đất, cơ thể hắn sau một hồi run rẩy thì dần dần bị cứng đơ.
- Vương Nhất Sinh......tao sẽ nguyền rủa mày......
- Nếu nguyền rủa mà có thể giết người được thì thế giới này đã sạch sẽ từ lâu rồi.
Thân thể hắn đã cứng đơ từ trước đó nên những gì tôi vừa nói hắn không thể nghe thấy được. Đó là câu nói cuối cùng của hắn trong cuộc đời này và cũng là câu trả lời cuối cùng tôi dành cho hắn.
Tôi bật lửa và đốt, ngọn lửa bắt được cồn nên thổi bùng lên, dọc theo ghế sô pha, nhanh chóng lan ra thảm lót sàn, cột nhà, chỉ trong giây lát cả ghế lô ngập trong biển lửa.
Ngọn lửa giống như một con mãnh thú, tàn phá mọi thứ nó đi qua, tôi đã đánh giá thấp nồng độ cồn của rượu, rượu này rất mạnh nên ngọn lửa cháy cực kì lớn.
Nhìn ngọn lửa hừng hực phía trước, tôi chậm rãi rời khỏi ghế lô, đi sau tôi là hai tên Lí Vân và Mã Sở.
Tôi liếc nhìn hai tên đó và nói:
- Vị khách cuối cùng sắp tới, chuẩn bị sẵn sàng.
Tôi kêu Lí Vân và Mã Sở đi thay hai cái áo khoác dính đầy máu và đứng ở cửa lớn theo dõi tình hình, còn tôi đứng ở cửa sổ hành lang lầu hai quan sát bên dưới đại sảnh.
Tôi yên lặng chờ đợi, hiện tại Lí Vân và Mã Sở đều đã bị tôi khống chế vậy nên bây giờ tôi chỉ còn một cơ hội, và tôi cũng chỉ cần một cơ hội ấy mà thôi....
Cơ hội ấy tất nhiên là sẽ dành để đối phó với Trương Quốc Hoa, đây chính là một phần kế hoạch của tôi, và cũng là nước cờ cuối cùng.
Ở ngã tư đường có rất nhiều xe qua lại và có không ít người ghé vào KTV nhưng đều bị Lí Vân và Mã Sở lấy lí do cúp điện đuổi đi. Khoảng 15 phút sau có một chiếc Toyota màu bạc, có rèm che dừng ở trước cửa Ngân Nhạc.
5868....đây đúng là biển số xe của Trương Quốc Hoa, buổi tối hôm đó tuy tôi bỏ lỡ cơ hội giết Trương Quốc Hoa nhưng cũng không phải là ra về trắng tay, ít nhất thì lúc ấy tôi cũng nhớ được biển số xe của lão.
Nhìn vào cửa xe, trong lòng tôi chùng xuống.
Theo tính toán của tôi thì Trương Quốc Hoa không phải là nhân vật tầm thường nên sẽ không tự mình lái xe, vậy nên trừ lái xe và Trương Quốc Hoa ra thì sẽ có nhiều nhất là hai vệ sĩ. Không thể có thêm người nào nữa vì dù sao Trương Quốc Hoa đến đón con mình nên sẽ để chừa ra một ghế cho nó.
Quả nhiên lúc cửa xe được mở ra đúng là có hai tên vệ sĩ đi theo......
Tôi hơi căng thẳng một chút,
Cả Trương Quốc Hoa nữa là ba người, mà "Câu hồn thuật" của tôi chỉ còn một lần sử dụng, xem ra sẽ có hai mối đe dọa với tôi rồi.
Tuy nhiên trong tình huống này tôi cũng đã có tính toán cho riêng mình.
Từ trên cửa sổ tôi thấy Lí Vân và Mã Sở nói chuyện với Trương Quốc Hoa, mặc dù không nghe thấy nhưng lời thoại tôi đều đã dặn hai tên kia kĩ càng nên vẫn có thể nắm được nội dung câu chuyện của họ.
- Bố Trương Nhạc, Trương Nhạc gây ra chuyện bị người ta nhốt ở tầng cao nhất, bị đánh đến sống dở chết dở, KTV gặp rắc rối với chuyện kinh doanh nên bây giờ tắt điện tối thui, bác mau lên trên xem thử đi.
Quả nhiên sau khi nghe được nhưng lời này Trương Quốc Hoa liền dẫn người bước vào trong KTV, còn Lí Vân và Mã Sở đi theo phía sau.
Trúng kế.........
Tôi lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sau và đi tới cầu thang lầu hai gần toa lét.
Tôi chui vào toa lét và im lặng chờ đợi, tim tôi đập rất mạnh, chưa bao giờ nó đập mạnh như vậy, tôi đã đi đến bước này rồi thì bất luận như thế nào cũng thể để xảy ra sai sót được.
Tuyệt đối không thể.
Mồ hôi chảy ra ướt cả lòng bàn tay, tôi nắm chặt tay, nín thở chờ đợi.
Trong chốc lát tôi nghe được tiếng bước chân dồn dập đang bước lên lầu hai, tất nhiên là họ đang đi lên tầng cao nhất.
Vì trong KTV mất điện nên họ không thể sử dụng thang máy và phải chạy bộ lên trên lầu.
Tiếng bước chân của bọn họ phía ngoài hành lang dần biến mất....
Tuy nhiên chỉ năm phút sau bọn Trương Quốc Hoa đã hốt hoảng chạy từ tầng cao nhất xuống dưới.
Ở trên đó đã xảy ra chuyện gì tất nhiên là tôi biết rất rõ.
Lí Vân và Mã Sở đưa bọn người Trương Quốc Hoa lên lầu thì có thể xảy ra chuyện gì?
Chỉ có một khả năng duy nhất.
Đó chính là.........nhảy lầu.
Đúng vậy, ngay sau khi hai tên đó đưa bọn Trương Quốc Hoa lên trên lầu thì liền bước đến rào chắn của hành lang lầu năm và nhảy xuống.
Với độ cao như vậy thì chỉ trong nháy mắt xương cốt của họ sẽ vỡ ra từng mảnh, bên cạnh đó tôi cũng có thể thu hồi lại được "Câu hồn thuật".
Thấy Lí Vân và Mã Sở nhảy lầu, Trương Quốc Hoa khiếp sợ dẫn người chạy xuống dưới, lúc này........
Tôi chuẩn bị ra tay.
Tôi chờ ở cầu thang lầu hai, Trương Quốc Hoa vừa chạy xuống thì chạm mặt tôi.
- Trương Quốc Hoa, chạy đi đâu mà vội vàng vậy hả?
Nhìn thấy tôi đang mặc đồ nhân viên phục vụ, hai tay đút ở túi quần, mỉm cười nghênh đón thì ba người bọn họ thì vô cùng ngạc nhiên.
- Mày...tại sao mày lại ở trong này?
Vẻ mặt của Trương Quốc Hoa lúc nhìn thấy tôi rất khó coi.
Cuối cùng cũng gặp được Trương Quốc Hoa.
Mặc dù không nhìn thấy rõ Trương Quốc Hoa nhưng tôi vẫn cảm thấy vui vẻ trong người.
Cuối cùng tôi cũng túm được đuôi của lão.
Con cáo già kia, lần này tao sẽ không cho mày thoát nữa đâu.
Toàn thân Trương Nhạc run lên bần bật, hai tay ôm lấy ngực, hắn kêu gào nhưng giọng của hắn ngày càng yếu đi, máu trên người hắn vẫn tiếp tục chảy lênh láng trên mặt đất, cơ thể hắn sau một hồi run rẩy thì dần dần bị cứng đơ.
- Vương Nhất Sinh......tao sẽ nguyền rủa mày......
- Nếu nguyền rủa mà có thể giết người được thì thế giới này đã sạch sẽ từ lâu rồi.
Thân thể hắn đã cứng đơ từ trước đó nên những gì tôi vừa nói hắn không thể nghe thấy được. Đó là câu nói cuối cùng của hắn trong cuộc đời này và cũng là câu trả lời cuối cùng tôi dành cho hắn.
Tôi bật lửa và đốt, ngọn lửa bắt được cồn nên thổi bùng lên, dọc theo ghế sô pha, nhanh chóng lan ra thảm lót sàn, cột nhà, chỉ trong giây lát cả ghế lô ngập trong biển lửa.
Ngọn lửa giống như một con mãnh thú, tàn phá mọi thứ nó đi qua, tôi đã đánh giá thấp nồng độ cồn của rượu, rượu này rất mạnh nên ngọn lửa cháy cực kì lớn.
Nhìn ngọn lửa hừng hực phía trước, tôi chậm rãi rời khỏi ghế lô, đi sau tôi là hai tên Lí Vân và Mã Sở.
Tôi liếc nhìn hai tên đó và nói:
- Vị khách cuối cùng sắp tới, chuẩn bị sẵn sàng.
Tôi kêu Lí Vân và Mã Sở đi thay hai cái áo khoác dính đầy máu và đứng ở cửa lớn theo dõi tình hình, còn tôi đứng ở cửa sổ hành lang lầu hai quan sát bên dưới đại sảnh.
Tôi yên lặng chờ đợi, hiện tại Lí Vân và Mã Sở đều đã bị tôi khống chế vậy nên bây giờ tôi chỉ còn một cơ hội, và tôi cũng chỉ cần một cơ hội ấy mà thôi....
Cơ hội ấy tất nhiên là sẽ dành để đối phó với Trương Quốc Hoa, đây chính là một phần kế hoạch của tôi, và cũng là nước cờ cuối cùng.
Ở ngã tư đường có rất nhiều xe qua lại và có không ít người ghé vào KTV nhưng đều bị Lí Vân và Mã Sở lấy lí do cúp điện đuổi đi. Khoảng 15 phút sau có một chiếc Toyota màu bạc, có rèm che dừng ở trước cửa Ngân Nhạc.
5868....đây đúng là biển số xe của Trương Quốc Hoa, buổi tối hôm đó tuy tôi bỏ lỡ cơ hội giết Trương Quốc Hoa nhưng cũng không phải là ra về trắng tay, ít nhất thì lúc ấy tôi cũng nhớ được biển số xe của lão.
Nhìn vào cửa xe, trong lòng tôi chùng xuống.
Theo tính toán của tôi thì Trương Quốc Hoa không phải là nhân vật tầm thường nên sẽ không tự mình lái xe, vậy nên trừ lái xe và Trương Quốc Hoa ra thì sẽ có nhiều nhất là hai vệ sĩ. Không thể có thêm người nào nữa vì dù sao Trương Quốc Hoa đến đón con mình nên sẽ để chừa ra một ghế cho nó.
Quả nhiên lúc cửa xe được mở ra đúng là có hai tên vệ sĩ đi theo......
Tôi hơi căng thẳng một chút,
Cả Trương Quốc Hoa nữa là ba người, mà "Câu hồn thuật" của tôi chỉ còn một lần sử dụng, xem ra sẽ có hai mối đe dọa với tôi rồi.
Tuy nhiên trong tình huống này tôi cũng đã có tính toán cho riêng mình.
Từ trên cửa sổ tôi thấy Lí Vân và Mã Sở nói chuyện với Trương Quốc Hoa, mặc dù không nghe thấy nhưng lời thoại tôi đều đã dặn hai tên kia kĩ càng nên vẫn có thể nắm được nội dung câu chuyện của họ.
- Bố Trương Nhạc, Trương Nhạc gây ra chuyện bị người ta nhốt ở tầng cao nhất, bị đánh đến sống dở chết dở, KTV gặp rắc rối với chuyện kinh doanh nên bây giờ tắt điện tối thui, bác mau lên trên xem thử đi.
Quả nhiên sau khi nghe được nhưng lời này Trương Quốc Hoa liền dẫn người bước vào trong KTV, còn Lí Vân và Mã Sở đi theo phía sau.
Trúng kế.........
Tôi lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sau và đi tới cầu thang lầu hai gần toa lét.
Tôi chui vào toa lét và im lặng chờ đợi, tim tôi đập rất mạnh, chưa bao giờ nó đập mạnh như vậy, tôi đã đi đến bước này rồi thì bất luận như thế nào cũng thể để xảy ra sai sót được.
Tuyệt đối không thể.
Mồ hôi chảy ra ướt cả lòng bàn tay, tôi nắm chặt tay, nín thở chờ đợi.
Trong chốc lát tôi nghe được tiếng bước chân dồn dập đang bước lên lầu hai, tất nhiên là họ đang đi lên tầng cao nhất.
Vì trong KTV mất điện nên họ không thể sử dụng thang máy và phải chạy bộ lên trên lầu.
Tiếng bước chân của bọn họ phía ngoài hành lang dần biến mất....
Tuy nhiên chỉ năm phút sau bọn Trương Quốc Hoa đã hốt hoảng chạy từ tầng cao nhất xuống dưới.
Ở trên đó đã xảy ra chuyện gì tất nhiên là tôi biết rất rõ.
Lí Vân và Mã Sở đưa bọn người Trương Quốc Hoa lên lầu thì có thể xảy ra chuyện gì?
Chỉ có một khả năng duy nhất.
Đó chính là.........nhảy lầu.
Đúng vậy, ngay sau khi hai tên đó đưa bọn Trương Quốc Hoa lên trên lầu thì liền bước đến rào chắn của hành lang lầu năm và nhảy xuống.
Với độ cao như vậy thì chỉ trong nháy mắt xương cốt của họ sẽ vỡ ra từng mảnh, bên cạnh đó tôi cũng có thể thu hồi lại được "Câu hồn thuật".
Thấy Lí Vân và Mã Sở nhảy lầu, Trương Quốc Hoa khiếp sợ dẫn người chạy xuống dưới, lúc này........
Tôi chuẩn bị ra tay.
Tôi chờ ở cầu thang lầu hai, Trương Quốc Hoa vừa chạy xuống thì chạm mặt tôi.
- Trương Quốc Hoa, chạy đi đâu mà vội vàng vậy hả?
Nhìn thấy tôi đang mặc đồ nhân viên phục vụ, hai tay đút ở túi quần, mỉm cười nghênh đón thì ba người bọn họ thì vô cùng ngạc nhiên.
- Mày...tại sao mày lại ở trong này?
Vẻ mặt của Trương Quốc Hoa lúc nhìn thấy tôi rất khó coi.
Cuối cùng cũng gặp được Trương Quốc Hoa.
Mặc dù không nhìn thấy rõ Trương Quốc Hoa nhưng tôi vẫn cảm thấy vui vẻ trong người.
Cuối cùng tôi cũng túm được đuôi của lão.
Con cáo già kia, lần này tao sẽ không cho mày thoát nữa đâu.
/72
|