- Lí Vân, Mã Sở, bọn mày muốn làm gì?
Không kịp phòng bị và bất ngờ bị ấn ngã xuống đất nên Trương Nhạc nhất thời chửi mắng.
- Tụi mày thông đồng với nó để đối phó tao à?
Nói xong Trương Nhạc cố gắng đứng lên và đẩy hai tay của Lí Vân, Mã Sở ra.
- Không được để nó đứng dậy.
Nghe được mệnh lệnh của tôi thì Lí Vân cùng Mã Sở nhất thời lấy con dao gọt hoa quả trong túi áo khoác và đâm vào đùi của Trương Nhạc.
- Á.........
Đột nhiên bị đâm vào hai bên đùi nên Trương Nhạc kêu lên thảm thiết, toàn thân run rẩy không thể nào đứng lên được.
- Lí Vân, Mã Sở, tụi mày điên rồi. Tại sao bọn mày đâm tao? Chúng ta là bạn tốt mà, bọn mày muốn phản tao sao?
Miệng kêu la thảm thiết, Trương Nhạc lúc này giống như một con chó điên bò dưới mặt đất, hắn trợn mắt lên nhìn tôi và đe dọa.
- Vương Nhất Sinh, mày, mày dám làm như vậy à, muốn tao chết cũng không dễ đâu.
Nói xong hắn lao tới tôi như mãnh thú, muốn liều mạng với tôi.
Tuy nhiên Trương Nhạc chưa kịp nhào vào tôi thì hai chân hắn đã bị Lí Vân và Mã Sở giữ chặt, chúng như hai con rối kéo chân Trương Nhạc đi, sau đó thì nhắm ngay mắt cá chân Trương Nhạc mà đâm xuống.
- Á...........á.....................
Trương Nhạc đau đớn, la thất thanh, nghe tiếng la ấy mà tôi cũng thấy run sợ, màng nhĩ rung lên.
- Đừng đâm nữa, Lí Vân, Mã Sở, là tao đây mà, tụi mày không có mắt sao? Tao là Trương Nhạc đây, tụi mày bị gì vậy? Đừng đâm nữa.....á......
Mặc dù trong đại sảnh thiếu ánh sáng, tôi không thể nhìn rõ được Trương Nhạc bị chảy máu nhiều hay ít nhưng tôi biết vết thương của hắn không hề nhẹ vì Mã Sở và Lí Vân đâm vào chân hắn một cách điên cuồng, Trương Nhạc ôm mắt cá chân lăn lộn trên mặt đất đau đớn, vừa khóc lóc vừa định lấy điện thoại ra.
Tuy nhiên, hắn vừa mới chuẩn bị đưa tay vào túi quần thì đã bị tôi dẫm lên mu bàn tay của hắn, chà đạp nó khiến cho xương cốt đều kêu lên răng rắc.
Trương Nhạc như một con chó điên, ngẩng đầu lên nhìn tôi với khuôn mặt méo mó.
- Vương Nhất Sinh, buông ra, bố tao mà biết thì mày sẽ không có kết cục tốt đâu. Tao sẽ giết mày, sẽ cưỡng hiếp em gái mày cho đến chết, chết một cách nhục nhã.
Ban đầu tôi còn tỏ vẻ bình tĩnh nhưng hắn đe dọa như vậy thì chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, khiến cho ngọn lửa bùng lên.
- Á........
Trương Nhạc dường như bị rơi vào trạng thái hoảng loạn, kêu la thảm thiết vì bàn tay của hắn đã bị tôi đạp xuống mạnh hơn, bị đau nên Trương Nhạc dùng tay còn lại gỡ chân tôi ra nhưng chẳng thấm vào đâu.
- Mày ngon thì nói thêm câu nữa đi?
Tôi nhìn xuống Trương Nhạc, lạnh lùng nói.
Nhưng thật không ngờ là tên này đến chết vẫn cố chấp, hắn liều mạng lấy đầu đập vào chân của tôi và la lên:
- Mày là đồ dế nhũi, mày không bằng một con chó, bố tao sẽ khiến mày chết một cách đau đớn. Tao khuyên mày nên thả tao ra, nếu không đợi đến lúc bố tao đến thì sẽ cắt mày nhỏ như tiền phun ti, mày có biết tiền phun ti là gì không? À, đúng rồi, tao quên mất mày là một con dế nhũi thì làm sao mà biết được tiền phun ti cơ chứ, ha ha ha.....
Nói xong Trương Nhạc cười như điên dại, nhìn tôi bằng cặp mắt đầy khinh miệt và coi thường dù tay hắn đang bị tôi dẫm nát dưới chân, hắn vẫn có thể lớn tiếng mắng tôi bằng những lời chói tai như vậy.
Nghe Trương Nhạc quát, lửa giận trong lòng tôi lại thổi bùng lên.
Tôi hít một hơi sau đó nhìn chằm chằm vào Trương Nhạc với sát khí đang nổi lên, hạ thấp giọng nói với hắn.
- Tiền phun ti đúng là tao không biết, nhưng tao lại biết chân heo nướng.
Tôi nhếch mép cười, nói:
- Đó là món mà Yên Yên thích ăn nhất.
Nói xong tôi vào trong quầy lấy ra một chai rượu với nồng độ cồn cao nhất, mở nắp chai, đến bên chân của Trương Nhạc sau đó chậm rãi đổ hết bình rượu xuống chân hắn.
Tôi lấy ra cái bật lửa, tôi bật lên, ngọn lửa màu xanh sáng bừng lên.
Nhìn thấy tôi bật lửa thì mặt của Trương Nhạc cũng bắt đầu tái đi.
- Mày nói xem, tao đốt chân nào sẽ tốt hơn đây, chân trái hay chân phải?
Tôi khom lưng xuống, hào phóng cho Trương Nhạc được chọn lựa.
Nghe những lời vừa rồi mặt Trương Nhạc liền biến sắc, bỗng nhiên hắn quay đầu lại nhìn Mã Sở và Lí Vân kêu gào:
- Tụi mày mau giúp tao đi, thằng đó cho bọn mày cái gì mà bọn mày phải giúp nó? Tao sẽ cho tụi mày gấp hai, gấp ba........gấp một trăm lần, bọn mày mau cứu tao đi.
- Cho nó nếm mùi đau đớn đi.
Ngay lập tức Lí Vân và Mã Sở túm lấy mái tóc dài màu nâu của Trương Nhạc, sau đó kéo hắn chậm rãi đứng lên, hai người lấy dao ra và đâm vào đùi hắn, Trương Nhạc hét lên như heo bị cắt tiết.
- Tại sao, tại sao lại như vậy, Lí Vân, Mã Sở, rốt cuộc tụi mày bị gì vậy?
Trương Nhạc gào lên, hình như trong giây phút này hắn không thể nào giải thích được hành động của hai người đó.
- Mày không còn cơ hội nữa đâu.
Tôi cười nhạt nói với Trương Nhạc, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, đưa cái bật lửa đến gần chân của Trương Nhạc.
"Phực"
Lửa từ chiếc bật lửa vừa chạm vào ống quần của Trương Nhạc thì bốc cháy, nồng độ cồn của loại rượu tôi đổ lên chân hắn rất cao nên lửa càng cháy dữ dội hơn, trong phút chốc hai chân của Trương Nhạc đã bị ngọn lửa bao phủ.
- Á....á.....cứu mạng......
Trương Nhạc điên cuồng la lên, liều mạng lấy tay dập lửa trên chân nhưng quần áo bị cháy thì rất khó để dập tắt, cộng với nồng độ cồn cao nữa nên càng bốc cháy dữ dội.
Trương Nhạc khóc lóc thảm hại, nhưng ngọn lửa màu xanh bắt mắt đã nhanh chóng cháy lan ra hết ống quần của hắn, hắn có dập như thế nào cũng không thể dập được.
Có mùi khai của nước tiểu bốc lên, tất nhiên là Trương Nhạc sợ tới mức tiểu trong quần, đáy quần bị ướt hết.
Toàn thân Trương Nhạc run rẩy, miệng kêu la đau đớn, tới thời điểm này thì Trương Nhạc đã hoàn toàn sụp đổ.
Tôi chậm rãi đi lên và đứng sát gót chân của Trương Nhạc.
Nhìn thấy tôi đến gần Trương Nhạc hoảng sợ ngẩng đầu lên, mặt xám như tro tàn.
- Tôi sai rồi, Vương Nhất Sinh, tôi sai rồi, là tôi không đúng, tôi là súc sinh, tôi mới 16 tuổi, còn nhỏ nên không hiểu chuyện, đã gây ra chuyện hồ đồ, anh hãy bỏ qua cho tôi lần này đi, từ nay về sau tôi không dám nữa....Được không? Tôi cầu xin anh đấy.
Trương Nhạc khóc lóc rồi lết tới chân tôi cầu xin tha mạng.
- Còn trẻ nên không hiểu chuyện à? Còn trẻ thì có thể được tha thứ à? Lúc này mày vẫn còn biết mình trẻ để xin tao tha mạng à? Vì mày còn trẻ nên dùng tiền để mua sinh mạng của em gái tao à? Vì còn trẻ nên có thể làm những chuyện dơ dáy bẩn thỉu à? Vì mày còn trẻ nên mày muốn làm gì thì làm à? Vì còn trẻ nên có thể lấy người khác làm trò tiêu khiển à? Nếu sự thiếu hiểu biết của mỗi người đều được tha thứ thì cần gì đến pháp luật nữa? Nếu còn trẻ mà dám giở trò với người khác thì tại sao lại không dám nhận trừng phạt hả?
- Vậy............rốt cuộc anh muốn thế nào?
Trương Nhạc tuyệt vọng nhìn tôi.
- Vương Nhất Sinh, nếu anh thả tôi ra thì sau này anh có gặp bất cứ chuyện rắc rối nào tôi cũng sẽ giúp đỡ anh, anh chính là người bạn tốt nhất của tôi, anh muốn cái gì tôi cũng sẽ cho anh. Vương Nhất Sinh, anh thả tôi ra đi.
- Thả mày à?
Tôi nhếch mép cười, nghĩ đến cảnh Trương Nhạc mang đôi giày thể thao hiệu Nike đá vào mặt mà tôi phải nén đau, nén giận, nhục nhã chạy trốn là cơn giận của tôi không thể nào nguôi đi được.
Bạn tốt à? Chuyện đùa, nếu để cho Trương Nhạc đi khỏi đây thì tôi sẽ bị hắn trả thù còn thê thảm hơn bây giờ cả trăm lần.
Tay của tôi đã dính máu rồi......không cần phải quan tâm nhiều đến hắn nữa.
Không kịp phòng bị và bất ngờ bị ấn ngã xuống đất nên Trương Nhạc nhất thời chửi mắng.
- Tụi mày thông đồng với nó để đối phó tao à?
Nói xong Trương Nhạc cố gắng đứng lên và đẩy hai tay của Lí Vân, Mã Sở ra.
- Không được để nó đứng dậy.
Nghe được mệnh lệnh của tôi thì Lí Vân cùng Mã Sở nhất thời lấy con dao gọt hoa quả trong túi áo khoác và đâm vào đùi của Trương Nhạc.
- Á.........
Đột nhiên bị đâm vào hai bên đùi nên Trương Nhạc kêu lên thảm thiết, toàn thân run rẩy không thể nào đứng lên được.
- Lí Vân, Mã Sở, tụi mày điên rồi. Tại sao bọn mày đâm tao? Chúng ta là bạn tốt mà, bọn mày muốn phản tao sao?
Miệng kêu la thảm thiết, Trương Nhạc lúc này giống như một con chó điên bò dưới mặt đất, hắn trợn mắt lên nhìn tôi và đe dọa.
- Vương Nhất Sinh, mày, mày dám làm như vậy à, muốn tao chết cũng không dễ đâu.
Nói xong hắn lao tới tôi như mãnh thú, muốn liều mạng với tôi.
Tuy nhiên Trương Nhạc chưa kịp nhào vào tôi thì hai chân hắn đã bị Lí Vân và Mã Sở giữ chặt, chúng như hai con rối kéo chân Trương Nhạc đi, sau đó thì nhắm ngay mắt cá chân Trương Nhạc mà đâm xuống.
- Á...........á.....................
Trương Nhạc đau đớn, la thất thanh, nghe tiếng la ấy mà tôi cũng thấy run sợ, màng nhĩ rung lên.
- Đừng đâm nữa, Lí Vân, Mã Sở, là tao đây mà, tụi mày không có mắt sao? Tao là Trương Nhạc đây, tụi mày bị gì vậy? Đừng đâm nữa.....á......
Mặc dù trong đại sảnh thiếu ánh sáng, tôi không thể nhìn rõ được Trương Nhạc bị chảy máu nhiều hay ít nhưng tôi biết vết thương của hắn không hề nhẹ vì Mã Sở và Lí Vân đâm vào chân hắn một cách điên cuồng, Trương Nhạc ôm mắt cá chân lăn lộn trên mặt đất đau đớn, vừa khóc lóc vừa định lấy điện thoại ra.
Tuy nhiên, hắn vừa mới chuẩn bị đưa tay vào túi quần thì đã bị tôi dẫm lên mu bàn tay của hắn, chà đạp nó khiến cho xương cốt đều kêu lên răng rắc.
Trương Nhạc như một con chó điên, ngẩng đầu lên nhìn tôi với khuôn mặt méo mó.
- Vương Nhất Sinh, buông ra, bố tao mà biết thì mày sẽ không có kết cục tốt đâu. Tao sẽ giết mày, sẽ cưỡng hiếp em gái mày cho đến chết, chết một cách nhục nhã.
Ban đầu tôi còn tỏ vẻ bình tĩnh nhưng hắn đe dọa như vậy thì chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, khiến cho ngọn lửa bùng lên.
- Á........
Trương Nhạc dường như bị rơi vào trạng thái hoảng loạn, kêu la thảm thiết vì bàn tay của hắn đã bị tôi đạp xuống mạnh hơn, bị đau nên Trương Nhạc dùng tay còn lại gỡ chân tôi ra nhưng chẳng thấm vào đâu.
- Mày ngon thì nói thêm câu nữa đi?
Tôi nhìn xuống Trương Nhạc, lạnh lùng nói.
Nhưng thật không ngờ là tên này đến chết vẫn cố chấp, hắn liều mạng lấy đầu đập vào chân của tôi và la lên:
- Mày là đồ dế nhũi, mày không bằng một con chó, bố tao sẽ khiến mày chết một cách đau đớn. Tao khuyên mày nên thả tao ra, nếu không đợi đến lúc bố tao đến thì sẽ cắt mày nhỏ như tiền phun ti, mày có biết tiền phun ti là gì không? À, đúng rồi, tao quên mất mày là một con dế nhũi thì làm sao mà biết được tiền phun ti cơ chứ, ha ha ha.....
Nói xong Trương Nhạc cười như điên dại, nhìn tôi bằng cặp mắt đầy khinh miệt và coi thường dù tay hắn đang bị tôi dẫm nát dưới chân, hắn vẫn có thể lớn tiếng mắng tôi bằng những lời chói tai như vậy.
Nghe Trương Nhạc quát, lửa giận trong lòng tôi lại thổi bùng lên.
Tôi hít một hơi sau đó nhìn chằm chằm vào Trương Nhạc với sát khí đang nổi lên, hạ thấp giọng nói với hắn.
- Tiền phun ti đúng là tao không biết, nhưng tao lại biết chân heo nướng.
Tôi nhếch mép cười, nói:
- Đó là món mà Yên Yên thích ăn nhất.
Nói xong tôi vào trong quầy lấy ra một chai rượu với nồng độ cồn cao nhất, mở nắp chai, đến bên chân của Trương Nhạc sau đó chậm rãi đổ hết bình rượu xuống chân hắn.
Tôi lấy ra cái bật lửa, tôi bật lên, ngọn lửa màu xanh sáng bừng lên.
Nhìn thấy tôi bật lửa thì mặt của Trương Nhạc cũng bắt đầu tái đi.
- Mày nói xem, tao đốt chân nào sẽ tốt hơn đây, chân trái hay chân phải?
Tôi khom lưng xuống, hào phóng cho Trương Nhạc được chọn lựa.
Nghe những lời vừa rồi mặt Trương Nhạc liền biến sắc, bỗng nhiên hắn quay đầu lại nhìn Mã Sở và Lí Vân kêu gào:
- Tụi mày mau giúp tao đi, thằng đó cho bọn mày cái gì mà bọn mày phải giúp nó? Tao sẽ cho tụi mày gấp hai, gấp ba........gấp một trăm lần, bọn mày mau cứu tao đi.
- Cho nó nếm mùi đau đớn đi.
Ngay lập tức Lí Vân và Mã Sở túm lấy mái tóc dài màu nâu của Trương Nhạc, sau đó kéo hắn chậm rãi đứng lên, hai người lấy dao ra và đâm vào đùi hắn, Trương Nhạc hét lên như heo bị cắt tiết.
- Tại sao, tại sao lại như vậy, Lí Vân, Mã Sở, rốt cuộc tụi mày bị gì vậy?
Trương Nhạc gào lên, hình như trong giây phút này hắn không thể nào giải thích được hành động của hai người đó.
- Mày không còn cơ hội nữa đâu.
Tôi cười nhạt nói với Trương Nhạc, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, đưa cái bật lửa đến gần chân của Trương Nhạc.
"Phực"
Lửa từ chiếc bật lửa vừa chạm vào ống quần của Trương Nhạc thì bốc cháy, nồng độ cồn của loại rượu tôi đổ lên chân hắn rất cao nên lửa càng cháy dữ dội hơn, trong phút chốc hai chân của Trương Nhạc đã bị ngọn lửa bao phủ.
- Á....á.....cứu mạng......
Trương Nhạc điên cuồng la lên, liều mạng lấy tay dập lửa trên chân nhưng quần áo bị cháy thì rất khó để dập tắt, cộng với nồng độ cồn cao nữa nên càng bốc cháy dữ dội.
Trương Nhạc khóc lóc thảm hại, nhưng ngọn lửa màu xanh bắt mắt đã nhanh chóng cháy lan ra hết ống quần của hắn, hắn có dập như thế nào cũng không thể dập được.
Có mùi khai của nước tiểu bốc lên, tất nhiên là Trương Nhạc sợ tới mức tiểu trong quần, đáy quần bị ướt hết.
Toàn thân Trương Nhạc run rẩy, miệng kêu la đau đớn, tới thời điểm này thì Trương Nhạc đã hoàn toàn sụp đổ.
Tôi chậm rãi đi lên và đứng sát gót chân của Trương Nhạc.
Nhìn thấy tôi đến gần Trương Nhạc hoảng sợ ngẩng đầu lên, mặt xám như tro tàn.
- Tôi sai rồi, Vương Nhất Sinh, tôi sai rồi, là tôi không đúng, tôi là súc sinh, tôi mới 16 tuổi, còn nhỏ nên không hiểu chuyện, đã gây ra chuyện hồ đồ, anh hãy bỏ qua cho tôi lần này đi, từ nay về sau tôi không dám nữa....Được không? Tôi cầu xin anh đấy.
Trương Nhạc khóc lóc rồi lết tới chân tôi cầu xin tha mạng.
- Còn trẻ nên không hiểu chuyện à? Còn trẻ thì có thể được tha thứ à? Lúc này mày vẫn còn biết mình trẻ để xin tao tha mạng à? Vì mày còn trẻ nên dùng tiền để mua sinh mạng của em gái tao à? Vì còn trẻ nên có thể làm những chuyện dơ dáy bẩn thỉu à? Vì mày còn trẻ nên mày muốn làm gì thì làm à? Vì còn trẻ nên có thể lấy người khác làm trò tiêu khiển à? Nếu sự thiếu hiểu biết của mỗi người đều được tha thứ thì cần gì đến pháp luật nữa? Nếu còn trẻ mà dám giở trò với người khác thì tại sao lại không dám nhận trừng phạt hả?
- Vậy............rốt cuộc anh muốn thế nào?
Trương Nhạc tuyệt vọng nhìn tôi.
- Vương Nhất Sinh, nếu anh thả tôi ra thì sau này anh có gặp bất cứ chuyện rắc rối nào tôi cũng sẽ giúp đỡ anh, anh chính là người bạn tốt nhất của tôi, anh muốn cái gì tôi cũng sẽ cho anh. Vương Nhất Sinh, anh thả tôi ra đi.
- Thả mày à?
Tôi nhếch mép cười, nghĩ đến cảnh Trương Nhạc mang đôi giày thể thao hiệu Nike đá vào mặt mà tôi phải nén đau, nén giận, nhục nhã chạy trốn là cơn giận của tôi không thể nào nguôi đi được.
Bạn tốt à? Chuyện đùa, nếu để cho Trương Nhạc đi khỏi đây thì tôi sẽ bị hắn trả thù còn thê thảm hơn bây giờ cả trăm lần.
Tay của tôi đã dính máu rồi......không cần phải quan tâm nhiều đến hắn nữa.
/72
|