Chuyển ngữ: Nhã Lam
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Kiều Mạt nói với Kỷ Vĩ, “Em định xin nghỉ việc, thay đổi công việc.”
Kỷ Vĩ đang đứng trước gương đeo cravat, hắn có chút khó hiểu: “Tại sao phải thay đổi công việc?”
Kiều Mạt chẳng nói năng gì.
Kỷ Vĩ hiểu rõ, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói với cô: “Là sợ anh sẽ lại nghĩ ngợi lung tung sao? Yên tâm đi, nếu anh ngay cả giữ em bên cạnh mình còn không tự tin, há chẳng phải là anh rất không xứng sao? Là người yêu, chúng ta phải thành thật với nhau, tin tưởng lẫn nhau, chứ không phải cứ nghi ngờ lẫn nhau, đúng không nào?”
Kiều Mạt ngẩng đầu: “Vậy anh thì sao, dạo này anh đang làm gì vậy?”
Đột nhiên Kỷ Vĩ nghẹn giọng.
“Kỷ Vĩ, anh không đi làm, nói là muốn làm việc mình thích, dù sao đi nữa em cũng không hiểu nổi anh, vậy ít ra anh có thể nói cho em biết anh đang làm gì chứ? Nhưng bây giờ, ngày nào anh cũng tỏ ra bí mật, khiến người ta chẳng hiểu nổi. Ngoài ra, ” Kiều Mạt lôi một thẻ chip đánh bạc màu đỏ từ trong túi sách ra, đưa cho hắn xem: “Đây là cái gì, em đoán nó được dùng trong sòng bạc (casino) đúng vậy không? Vậy mặt này ghi số 5, nghĩa là sao, là mệnh giá năm trăm, năm ngàn hay năm vạn tệ?”
Kỷ Vĩ không nói gì.
Kiều Mạt trách hắn: “Anh muốn làm gì cũng được, chỉ cần là việc chính đáng thì em sẽ ủng hộ anh, nhưng anh đừng bao giờ đi đánh bạc, từ xưa đến nay chỉ có mở sòng bạc kiếm tiền, chứ nào có tay cờ bạc làm giàu trên chiếu bạc, chẳng nói đâu xa, chú của em chẳng phải là một ví dụ đó sao?”
Đúng vậy, chú của Kiều Mạt chính là tay chơi cờ bạc, thua bạc nợ nần chồng chất, tan cửa nát nhà.
Hắn đáp qua loa: “Yên tâ, đi, anh chỉ đi chơi cùng mấy người bạn, không có chuyện gì đâu, anh tự có chừng mực.”
Nói là nói vậy, nhưng một khi đã nghiện cờ bạc, còn có mấy người có thể dứt bỏ hoàn toàn chứ.
Cờ bạc là trò tiêu khiển kích thích và mới mẻ, rất nhiều người đánh bạc, không phải vì sở thích, mà là ý nghĩa của việc nắm bắt khi chơi, tựa như khi chúng ta đi vào phòng vui chơi để chơi trò chơi, đều muốn nắm bắt nó, đánh bại nó và trải nghiệm cảm giác kích thích khi chơi. Cho nên càng chơi càng hang, mà phòng vui chơi cỡ lớn, thường là các máy chơi game đều truyền dữ liệu đến phòng máy, tỷ lệ thắng và thua đã sớm được sắp xếp ổn thỏa, khi bên này những người chơi điên cuồng đặt cược tiền, lại chẳng hề biết ông chủ phía sau đã sớm kiểm soát mọi hành động của mình, những người chơi chẳng biết rằng lúc mình đặt cược tiền cũng chính là lúc kẻ giật dây đang cười nhạo.
Đánh bạc cũng tương tự như vậy, con bạc cho rằng đánh bạc là hên xui, sai lầm, nếu nhà cái không khống chế được anh thì nhà cái sao có thể kiếm lời chứ.
Điều Kiều Mạt lo lắng cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.
Kỷ Vĩ cùng với Niếp Hoán Bình, Trần Hữu Đạo và một người nữa đánh bạc trong sòng bạc ngầm của Niếp Hoán Bình, bốn người đang chơi một trò cờ bạc được ưa chuộng nhất Blackjack.*
[*Blackjack ám chỉ 1 bộ 2 cây gồm 1 con ách và 1 con 10, J, Q, K chất bất kỳ, không nhất thiết phải có J hay có con bài đen nào. Blackjack bao gồm nhà cái và nhiều người chơi. Nhà cái sẽ phát bài cho người chơi và mình, mỗi người được lấy 2 cây. Khi chia, quân đầu tiên trong 2 quân sẽ được lật lên.
Nếu người nào ngay trong 2 lá bài đầu có 1 con Ace và 1 trong các con 10, J, Q, K chất bất kỳ thì người đó đã được blackjack. Blackjack không phụ thuộc vào chất của mỗi con bài để tính kết quả]
Ban đầu hắn cũng chẳng nghiêm túc gì, chỉ muốn cùng mấy người bạn thân từ thưở nhỏ giải trí một chút, chẳng phải chuyện gì to tát, bây giờ không đi làm nên rất rảnh rỗi, từ lúc bắt đầu chơi đến giờ càng ngày càng si mê, dần dần chơi nhiều cũng nghiện.
Ban đầu số hên lắm, nhưng dần dần cũng chẳng được may mắn nữa.
Mà một khi đã đến đánh bạc, tham vọng duy nhất chính là muốn thay đổi ván bài, muốn đảo ngược tình thế.
Hôm nay hắn lại đen đủi.
Niếp Hoán Bình cười hề hề: “Giải trí một chút thôi mà, cậu Kỷ chớ tức giận, hôm nay chơi đến đây thôi lần sau lại chơi tiếp.”
Kỷ Vĩ có chút chán nản: “Tiền của tớ mang đi còn có tiền mượn của cậu đều đặt cược hết rồi, muốn mở miệng hỏi mượn tiếp lại không tiện.”
Niếp Hoán Bình cười ầm lên: “Chúng ta là bạn bè, nói chuyện đâu cần khách sáo như vậy, chỉ là món tiền nhỏ thôi mà.”
Hắn ra hiệu bảo mọi người ngừng chơi để nghỉ ngơi, Kỷ Vĩ đang khó chịu, đột nhiên điện thoại reo vang.
Là ông Chu kia.
Kỷ Vĩ mới bước được vài bước trên vỉa hè, liền nghe thấy tiếng còi xe ầm ĩ sau lưng, là chiếc xe Bently màu đen kia.
Ông Chu đang ngồi ở ghế sau bước xuống, sau khi đóng cửa xe, ông cười ha ha: “Anh bạn Kỷ Vĩ, hôm nay đẹp trời, có muốn đi bơi mùa đông với tôi không?”
Kỷ Vĩ cười, bơi mùa đông? Dù lúc còn đi học, hắn là quán quân môn bơi, nhưng từ trước đến giờ, hắn chưa bao giờ thử nghiệm bơi mùa đông.
Hắn cười từ chối: “Nếu là mùa hè, tôi còn có thể giống như bánh nổi lên như sủi cảo luộc, nhưng mùa đông thì chắc tôi chìm mất.”
Ông Chu cười ầm lên.
Hai người vừa đi trên vỉa hè vừa trò chuyện, hắn rất thích ông Chu khiêm tốn này, ông Chu này, xét về tướng mạo và phong cách không giàu thì sang, lại tán gẫu những chuyện trời đất, cách nói chuyện cũng không tầm thường, hiểu biết sâu rộng, cho nên Kỷ Vĩ rất kính trọng ông.
“Vài năm trở lại đây, vẫn luôn lang bạt nơi đầu đường xó chợ, đến cả tết cũng không được yên ổn, suy cho cùng những đứa trẻ luôn hâm mộ người lớn có thể dùng tiền mua rất nhiều thứ, sau đó ước sao cho mình nhanh lớn, đến khi thật sự trưởng thành rồi mói nhận ra rằng, trên đời này có những chuyện rắc rối đến mức trẻ con không thể nào tưởng tượng nổi.”
Kỷ Vĩ cũng nói: “Đúng vậy, có những chuyện của chúng ta bọn họ đều biết, nhưng cũng có những chuyện chúng ta không nói, học cũng chẳng thể biết được.”
Ông Chu cười nói: “Cậu với tôi, tuy rừng là bạn vong niên, nhưng vừa gặp đã thân, chỉ hận không thể gặp nhau sớm hơn.”
“Tôi cũng có cảm giác này, hệt như đọc tiểu thuyết của Kim Dung, vào buổi tối trước đại chiến Tương Dương, Dương Quá mới gặp gỡ Hoàng Dược Sư, hai người tỷ thí võ mà quen nhau, trong vòng mấy chiêu liền tỉnh ngộ và luyến tiếc, trở thành bạn tốt, tâm đầu ý hợp.”
“Cậu thích Kim Dung?”
Kỷ Vĩ gật đầu: “Rất thích, đặc biệt là Hoàng Dược Sư, ông ta luôn xuất quỷ nhập thần, nhưng lại khước từ tranh đoạt chốn giang hồ để gánh vác trách nhiệm làm một người đàn ông trụ cột, tình cảm sâu đậm nhưng không được dài lâu.”
“Nếu cậu thích, lần sau có dịp thăm viếng đâị hiệp Kim Dung, sẽ dẫn cậu đi cùng?”
“Thật sao?”
“Tất nhiên rồi, tôi còn có quyển tiểu thuyết do ông ta tự tay ký tặng nữa, không những ký tên mà còn có mấy lời đề tặng, nếu cậu thích, tôi sẽ tặng cho cậu.”
“Sao thế được, tôi sao có thể đoạt vật ưa thíc của ông.”
Ông Chu cảm khái: “Thích cái gì nên chia sẻ với mọi người, tôi và cậu cùng thích, cùng nhau sở hữu, lúc đó mới nhận thấy giá trị lớn lao của nó, nếu tôi đem gác xó, giấu giấu diếm diếm, vậy nó sẽ mất đi giá trị của mình.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, từ những chuyện nhỏ đến những tình hình hiện nay của đất nước, xu hướng kinh tế, nói chuyện hào hứng.
Bọn họ đi trên vỉa hè, từ đầu đến cuối chiếc xe Bently màu đen kia vẫn luôn theo sát bên cạnh họ, lái xe điều khiển xe cách họ một khoản tầm 20 m, bánh xe bên phải cách vạch phân cách màu trắng 30 cm, xem ra lái xe được đào tạo rất bài bản.
Sau lưng bọn họ chính là hai người vệ sĩ của ông Chu, hai người vệ sĩ ăn mặc bình thường, chỉ là màu xám và áo khoác nam giới màu đen, chẳng qua là hai người đó ánh mắt sắc sảo, lạnh lùng, sít sao theo sát sau lưng họ khoảng 7-8 m, vừa không cản trở ông chủ nói chuyện, lại theo dõi, kiểm soát được tình hình xung quanh.
Tuy rằng trong lòng hắn vẫn thắc mắc về thân phận của ông achu, nhưng hắn vẫn kìm chế, không hỏi han gì nhiều, nếu trong lòng đã coi ông là người bạn vong niên, có một số việc tự nhiên sẽ rõ thôi.
Bọn họ đến bãi biển rất nhanh, nhìn xa xa, mặt biển vô cùng tĩnh lặng, hom nay đẹp trời, bãi biển này ít người nên nước trong xanh, rất thích hợp để bơi lội.
Ông Chu trêu hắn: “Có muốn thử một chút không?”
Khi nói chuyện, hơi nóng phả ra gặp không khí lạnh liền đóng bang, hắn cười xấu hổ, quá bất ngờ, cũng khoog dám trải nghiệm.
Lúc này hắn nhìn một người phụ nữ da trắng, chắc là bà mẹ người Nga, trên người chỉ mặc bộ bikini, đang bế một bé trai khoảng 4 tuổi xuống nước, vậy mà bé trai kia chẳng hề khóc vì lạnh, trái lại nô đùa rất vui vẻ.
Ông Chu cười: “Cậu nhìn xem người nước ngoài, bé như vậy mà đã bắt đầu luyện tập rồi.”
Vệ sĩ của ông Chu có ý tốt khuyên ông: “Ông chủ, bà chủ có dặn không được để ông đi bơi.”
Ông Chu nhàn nhạt nói, “Tự tôi hiểu rõ.”
Đang nói chuyện, ông liền cởi quần áo rất nhanh, vệ sĩ sau lưng không thể không cầm lấy, ông Chu hỏi hắn: “Tiểu Kỷ à, cậu thật sự không xuống sao?”
Hắn lắc đầu lia lịa.
Ông Chu khởi động gân cốt một chút, lúc này đây đang bị trò mình yêu thích từ trước đến giờ hấp dẫn, thật sự là ngứa ngáy khó nhịn, sau khi cảm thấy khởi động đủ rồi, lúc này mới nhón chân thử độ ấm của nước, chỉ thấy ông thoải mái kêu lên một tiếng, sau đó từ từ xuống nước.
Kỷ Vĩ nghĩ thầm, ông Chu này thật sự rất hào hứng.
Hắn hỏi vệ sĩ bên cạnh, “Năm nào ông chủ của các anh cũng đến đây bơi sao?”
Vệ sĩ cười rất dung mực, không nói một lời.
Kỷ vĩ nhìn người vẹ sĩ này, đoán chừng hắn khoảng hai năm hai sáu tuổi, ánh mắt lạnh thấu xương, nhìn bền ngoài hắn ta dáng người lực lưỡng, mà người vệ sĩ này rất có ý thức trách nhiệm, không nói một lời, chỉ chăm chú quan sát ông chủ.
Nhìn ông Chu vui đùa trong nước, khi thì bơi sấp, khi thì bơi ngửa, bơi rất hăng say, vui vẻ.
Đợi một lát, hai người vệ sĩ bắt đầu lo lắng, một người trong số họ liếc đồng hồ một cái, gọi ông Chu: “Ông chủ, đến giờ rồi.”
Ông Chu bơi chưa đã liền hướng về bên này quát vệ sĩ: “Không vội, tôi sẽ bơi hai vòng nữa.”
Kỷ Vĩ có chút khó hiểu, “Xem chừng ông Chu còn khỏe khoắn lắm, sao lại không để ông ấy bơi thêm lát nữa.”
Hỏi cũng như không, người vệ sĩ liền im lặng.
Kỷ Vĩ cũng không nói nhiều, hắn nhìn ông Chu trong nước, dường như ông Chu còn rất hào hứng, ông liền lặn xuống nước một cái, sau đó lại ngoi lên mặt nước, rồi sau đó lại tiếp tục bơi ra xa.
Bên này vệ sĩ bồn chồn lo lắng, vừa nhìn đồng hồ vừa căng thẳng nhìn chằm chằm mặt biển.
Ông Chu lại lặn xuống nước một cái, nhưng lần này, sau khi ông ta lặn xuống nước, ước chừng 7 đến 8 giây mà không thấy ngoi lên, bên này thấy ông đột nhiên lặn xuống, không thấy người đâu, khiến cho những người đứng trên bờ bên này nhất thời hoảng hốt.
Vài giây sau, ông Chu mới ngóc đầu lên khỏi mặt nước, Kỷ Vĩ vừa mới thời phào nhẹ nhõm liền nghe thấy người vệ sĩ khoảng hai năm hai sáu tuổi hét lên: “Ông Chu xảy ra chuyện rồi.”
Kỷ Vĩ còn chưa bình tĩnh lại, chỉ thấy người vệ sĩ kia tay chân lanh lẹ cởi áo khoác ra, đang cởi áo sơ mi, xem chừng định nhảy xuống.
Quả nhiên, Kỷ Vĩ đứng từ xa nhìn lại, phát hiện dường như ông Chu có chút đuối sức, đang vẫy tay với vệ sĩ.
Người vệ sĩ kia còn không kịp cởi quần áo xong, vừa thấy tình hình của ông chủ, chưa nói lời nào liền nhảy xuống nước ngay. Người vệ sĩ còn lại chắc là không biết bơi, đứng trên bờ hoang mang lo lắng.
Kỷ ĩ lo lắng nhìn về phía ông Chu bên kia, tình trạng của ông Chu không ổn lắm, xem ra vừa rồi ông nặ xuống một cái, không biết là bị sặc nước hay thế nào, mà có phần đuối sức, người vệ sĩ kia đang cố hết sức bơi đến chỗ ông chủ, nhưng nước biển lạnh buốt, hắn bơi có chút khó nhọc, mà đầu của ông Chu thoi thóp trên mặt nước, khó khăn chống đỡ.
Ban nãy có lẽ ông Chu không chú ý nên bơi hơi xa, vậy mà lại không có ai khác bên cạnh.
Vệ sĩ bơi tới bên cạnh ông Chu, hắn giang hai tay xốc nách ông Chu, kéo ông chủ ra sức bơi về bờ, ông Chu còn đang yếu ớt dựa trên người hắn ta.
Kỷ Vĩ nhìn chằm chằm phía bên kia, hỏng rồi, có lẽ nước rất lạnh, người vệ sĩ kia lảo đảo một cái trong nước, có lẽ là không khởi động trước khi nhảy xuống nước nên bị chuột rút.
Mặt không biểu hiện gì, Kỷ Vĩ cắn răng một cái, vội chạy tới cạnh bể bơi, không kịp cởi quần áo, hắn nhún người một cái, nhảy xuống biển.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Kiều Mạt nói với Kỷ Vĩ, “Em định xin nghỉ việc, thay đổi công việc.”
Kỷ Vĩ đang đứng trước gương đeo cravat, hắn có chút khó hiểu: “Tại sao phải thay đổi công việc?”
Kiều Mạt chẳng nói năng gì.
Kỷ Vĩ hiểu rõ, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói với cô: “Là sợ anh sẽ lại nghĩ ngợi lung tung sao? Yên tâm đi, nếu anh ngay cả giữ em bên cạnh mình còn không tự tin, há chẳng phải là anh rất không xứng sao? Là người yêu, chúng ta phải thành thật với nhau, tin tưởng lẫn nhau, chứ không phải cứ nghi ngờ lẫn nhau, đúng không nào?”
Kiều Mạt ngẩng đầu: “Vậy anh thì sao, dạo này anh đang làm gì vậy?”
Đột nhiên Kỷ Vĩ nghẹn giọng.
“Kỷ Vĩ, anh không đi làm, nói là muốn làm việc mình thích, dù sao đi nữa em cũng không hiểu nổi anh, vậy ít ra anh có thể nói cho em biết anh đang làm gì chứ? Nhưng bây giờ, ngày nào anh cũng tỏ ra bí mật, khiến người ta chẳng hiểu nổi. Ngoài ra, ” Kiều Mạt lôi một thẻ chip đánh bạc màu đỏ từ trong túi sách ra, đưa cho hắn xem: “Đây là cái gì, em đoán nó được dùng trong sòng bạc (casino) đúng vậy không? Vậy mặt này ghi số 5, nghĩa là sao, là mệnh giá năm trăm, năm ngàn hay năm vạn tệ?”
Kỷ Vĩ không nói gì.
Kiều Mạt trách hắn: “Anh muốn làm gì cũng được, chỉ cần là việc chính đáng thì em sẽ ủng hộ anh, nhưng anh đừng bao giờ đi đánh bạc, từ xưa đến nay chỉ có mở sòng bạc kiếm tiền, chứ nào có tay cờ bạc làm giàu trên chiếu bạc, chẳng nói đâu xa, chú của em chẳng phải là một ví dụ đó sao?”
Đúng vậy, chú của Kiều Mạt chính là tay chơi cờ bạc, thua bạc nợ nần chồng chất, tan cửa nát nhà.
Hắn đáp qua loa: “Yên tâ, đi, anh chỉ đi chơi cùng mấy người bạn, không có chuyện gì đâu, anh tự có chừng mực.”
Nói là nói vậy, nhưng một khi đã nghiện cờ bạc, còn có mấy người có thể dứt bỏ hoàn toàn chứ.
Cờ bạc là trò tiêu khiển kích thích và mới mẻ, rất nhiều người đánh bạc, không phải vì sở thích, mà là ý nghĩa của việc nắm bắt khi chơi, tựa như khi chúng ta đi vào phòng vui chơi để chơi trò chơi, đều muốn nắm bắt nó, đánh bại nó và trải nghiệm cảm giác kích thích khi chơi. Cho nên càng chơi càng hang, mà phòng vui chơi cỡ lớn, thường là các máy chơi game đều truyền dữ liệu đến phòng máy, tỷ lệ thắng và thua đã sớm được sắp xếp ổn thỏa, khi bên này những người chơi điên cuồng đặt cược tiền, lại chẳng hề biết ông chủ phía sau đã sớm kiểm soát mọi hành động của mình, những người chơi chẳng biết rằng lúc mình đặt cược tiền cũng chính là lúc kẻ giật dây đang cười nhạo.
Đánh bạc cũng tương tự như vậy, con bạc cho rằng đánh bạc là hên xui, sai lầm, nếu nhà cái không khống chế được anh thì nhà cái sao có thể kiếm lời chứ.
Điều Kiều Mạt lo lắng cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.
Kỷ Vĩ cùng với Niếp Hoán Bình, Trần Hữu Đạo và một người nữa đánh bạc trong sòng bạc ngầm của Niếp Hoán Bình, bốn người đang chơi một trò cờ bạc được ưa chuộng nhất Blackjack.*
[*Blackjack ám chỉ 1 bộ 2 cây gồm 1 con ách và 1 con 10, J, Q, K chất bất kỳ, không nhất thiết phải có J hay có con bài đen nào. Blackjack bao gồm nhà cái và nhiều người chơi. Nhà cái sẽ phát bài cho người chơi và mình, mỗi người được lấy 2 cây. Khi chia, quân đầu tiên trong 2 quân sẽ được lật lên.
Nếu người nào ngay trong 2 lá bài đầu có 1 con Ace và 1 trong các con 10, J, Q, K chất bất kỳ thì người đó đã được blackjack. Blackjack không phụ thuộc vào chất của mỗi con bài để tính kết quả]
Ban đầu hắn cũng chẳng nghiêm túc gì, chỉ muốn cùng mấy người bạn thân từ thưở nhỏ giải trí một chút, chẳng phải chuyện gì to tát, bây giờ không đi làm nên rất rảnh rỗi, từ lúc bắt đầu chơi đến giờ càng ngày càng si mê, dần dần chơi nhiều cũng nghiện.
Ban đầu số hên lắm, nhưng dần dần cũng chẳng được may mắn nữa.
Mà một khi đã đến đánh bạc, tham vọng duy nhất chính là muốn thay đổi ván bài, muốn đảo ngược tình thế.
Hôm nay hắn lại đen đủi.
Niếp Hoán Bình cười hề hề: “Giải trí một chút thôi mà, cậu Kỷ chớ tức giận, hôm nay chơi đến đây thôi lần sau lại chơi tiếp.”
Kỷ Vĩ có chút chán nản: “Tiền của tớ mang đi còn có tiền mượn của cậu đều đặt cược hết rồi, muốn mở miệng hỏi mượn tiếp lại không tiện.”
Niếp Hoán Bình cười ầm lên: “Chúng ta là bạn bè, nói chuyện đâu cần khách sáo như vậy, chỉ là món tiền nhỏ thôi mà.”
Hắn ra hiệu bảo mọi người ngừng chơi để nghỉ ngơi, Kỷ Vĩ đang khó chịu, đột nhiên điện thoại reo vang.
Là ông Chu kia.
Kỷ Vĩ mới bước được vài bước trên vỉa hè, liền nghe thấy tiếng còi xe ầm ĩ sau lưng, là chiếc xe Bently màu đen kia.
Ông Chu đang ngồi ở ghế sau bước xuống, sau khi đóng cửa xe, ông cười ha ha: “Anh bạn Kỷ Vĩ, hôm nay đẹp trời, có muốn đi bơi mùa đông với tôi không?”
Kỷ Vĩ cười, bơi mùa đông? Dù lúc còn đi học, hắn là quán quân môn bơi, nhưng từ trước đến giờ, hắn chưa bao giờ thử nghiệm bơi mùa đông.
Hắn cười từ chối: “Nếu là mùa hè, tôi còn có thể giống như bánh nổi lên như sủi cảo luộc, nhưng mùa đông thì chắc tôi chìm mất.”
Ông Chu cười ầm lên.
Hai người vừa đi trên vỉa hè vừa trò chuyện, hắn rất thích ông Chu khiêm tốn này, ông Chu này, xét về tướng mạo và phong cách không giàu thì sang, lại tán gẫu những chuyện trời đất, cách nói chuyện cũng không tầm thường, hiểu biết sâu rộng, cho nên Kỷ Vĩ rất kính trọng ông.
“Vài năm trở lại đây, vẫn luôn lang bạt nơi đầu đường xó chợ, đến cả tết cũng không được yên ổn, suy cho cùng những đứa trẻ luôn hâm mộ người lớn có thể dùng tiền mua rất nhiều thứ, sau đó ước sao cho mình nhanh lớn, đến khi thật sự trưởng thành rồi mói nhận ra rằng, trên đời này có những chuyện rắc rối đến mức trẻ con không thể nào tưởng tượng nổi.”
Kỷ Vĩ cũng nói: “Đúng vậy, có những chuyện của chúng ta bọn họ đều biết, nhưng cũng có những chuyện chúng ta không nói, học cũng chẳng thể biết được.”
Ông Chu cười nói: “Cậu với tôi, tuy rừng là bạn vong niên, nhưng vừa gặp đã thân, chỉ hận không thể gặp nhau sớm hơn.”
“Tôi cũng có cảm giác này, hệt như đọc tiểu thuyết của Kim Dung, vào buổi tối trước đại chiến Tương Dương, Dương Quá mới gặp gỡ Hoàng Dược Sư, hai người tỷ thí võ mà quen nhau, trong vòng mấy chiêu liền tỉnh ngộ và luyến tiếc, trở thành bạn tốt, tâm đầu ý hợp.”
“Cậu thích Kim Dung?”
Kỷ Vĩ gật đầu: “Rất thích, đặc biệt là Hoàng Dược Sư, ông ta luôn xuất quỷ nhập thần, nhưng lại khước từ tranh đoạt chốn giang hồ để gánh vác trách nhiệm làm một người đàn ông trụ cột, tình cảm sâu đậm nhưng không được dài lâu.”
“Nếu cậu thích, lần sau có dịp thăm viếng đâị hiệp Kim Dung, sẽ dẫn cậu đi cùng?”
“Thật sao?”
“Tất nhiên rồi, tôi còn có quyển tiểu thuyết do ông ta tự tay ký tặng nữa, không những ký tên mà còn có mấy lời đề tặng, nếu cậu thích, tôi sẽ tặng cho cậu.”
“Sao thế được, tôi sao có thể đoạt vật ưa thíc của ông.”
Ông Chu cảm khái: “Thích cái gì nên chia sẻ với mọi người, tôi và cậu cùng thích, cùng nhau sở hữu, lúc đó mới nhận thấy giá trị lớn lao của nó, nếu tôi đem gác xó, giấu giấu diếm diếm, vậy nó sẽ mất đi giá trị của mình.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, từ những chuyện nhỏ đến những tình hình hiện nay của đất nước, xu hướng kinh tế, nói chuyện hào hứng.
Bọn họ đi trên vỉa hè, từ đầu đến cuối chiếc xe Bently màu đen kia vẫn luôn theo sát bên cạnh họ, lái xe điều khiển xe cách họ một khoản tầm 20 m, bánh xe bên phải cách vạch phân cách màu trắng 30 cm, xem ra lái xe được đào tạo rất bài bản.
Sau lưng bọn họ chính là hai người vệ sĩ của ông Chu, hai người vệ sĩ ăn mặc bình thường, chỉ là màu xám và áo khoác nam giới màu đen, chẳng qua là hai người đó ánh mắt sắc sảo, lạnh lùng, sít sao theo sát sau lưng họ khoảng 7-8 m, vừa không cản trở ông chủ nói chuyện, lại theo dõi, kiểm soát được tình hình xung quanh.
Tuy rằng trong lòng hắn vẫn thắc mắc về thân phận của ông achu, nhưng hắn vẫn kìm chế, không hỏi han gì nhiều, nếu trong lòng đã coi ông là người bạn vong niên, có một số việc tự nhiên sẽ rõ thôi.
Bọn họ đến bãi biển rất nhanh, nhìn xa xa, mặt biển vô cùng tĩnh lặng, hom nay đẹp trời, bãi biển này ít người nên nước trong xanh, rất thích hợp để bơi lội.
Ông Chu trêu hắn: “Có muốn thử một chút không?”
Khi nói chuyện, hơi nóng phả ra gặp không khí lạnh liền đóng bang, hắn cười xấu hổ, quá bất ngờ, cũng khoog dám trải nghiệm.
Lúc này hắn nhìn một người phụ nữ da trắng, chắc là bà mẹ người Nga, trên người chỉ mặc bộ bikini, đang bế một bé trai khoảng 4 tuổi xuống nước, vậy mà bé trai kia chẳng hề khóc vì lạnh, trái lại nô đùa rất vui vẻ.
Ông Chu cười: “Cậu nhìn xem người nước ngoài, bé như vậy mà đã bắt đầu luyện tập rồi.”
Vệ sĩ của ông Chu có ý tốt khuyên ông: “Ông chủ, bà chủ có dặn không được để ông đi bơi.”
Ông Chu nhàn nhạt nói, “Tự tôi hiểu rõ.”
Đang nói chuyện, ông liền cởi quần áo rất nhanh, vệ sĩ sau lưng không thể không cầm lấy, ông Chu hỏi hắn: “Tiểu Kỷ à, cậu thật sự không xuống sao?”
Hắn lắc đầu lia lịa.
Ông Chu khởi động gân cốt một chút, lúc này đây đang bị trò mình yêu thích từ trước đến giờ hấp dẫn, thật sự là ngứa ngáy khó nhịn, sau khi cảm thấy khởi động đủ rồi, lúc này mới nhón chân thử độ ấm của nước, chỉ thấy ông thoải mái kêu lên một tiếng, sau đó từ từ xuống nước.
Kỷ Vĩ nghĩ thầm, ông Chu này thật sự rất hào hứng.
Hắn hỏi vệ sĩ bên cạnh, “Năm nào ông chủ của các anh cũng đến đây bơi sao?”
Vệ sĩ cười rất dung mực, không nói một lời.
Kỷ vĩ nhìn người vẹ sĩ này, đoán chừng hắn khoảng hai năm hai sáu tuổi, ánh mắt lạnh thấu xương, nhìn bền ngoài hắn ta dáng người lực lưỡng, mà người vệ sĩ này rất có ý thức trách nhiệm, không nói một lời, chỉ chăm chú quan sát ông chủ.
Nhìn ông Chu vui đùa trong nước, khi thì bơi sấp, khi thì bơi ngửa, bơi rất hăng say, vui vẻ.
Đợi một lát, hai người vệ sĩ bắt đầu lo lắng, một người trong số họ liếc đồng hồ một cái, gọi ông Chu: “Ông chủ, đến giờ rồi.”
Ông Chu bơi chưa đã liền hướng về bên này quát vệ sĩ: “Không vội, tôi sẽ bơi hai vòng nữa.”
Kỷ Vĩ có chút khó hiểu, “Xem chừng ông Chu còn khỏe khoắn lắm, sao lại không để ông ấy bơi thêm lát nữa.”
Hỏi cũng như không, người vệ sĩ liền im lặng.
Kỷ Vĩ cũng không nói nhiều, hắn nhìn ông Chu trong nước, dường như ông Chu còn rất hào hứng, ông liền lặn xuống nước một cái, sau đó lại ngoi lên mặt nước, rồi sau đó lại tiếp tục bơi ra xa.
Bên này vệ sĩ bồn chồn lo lắng, vừa nhìn đồng hồ vừa căng thẳng nhìn chằm chằm mặt biển.
Ông Chu lại lặn xuống nước một cái, nhưng lần này, sau khi ông ta lặn xuống nước, ước chừng 7 đến 8 giây mà không thấy ngoi lên, bên này thấy ông đột nhiên lặn xuống, không thấy người đâu, khiến cho những người đứng trên bờ bên này nhất thời hoảng hốt.
Vài giây sau, ông Chu mới ngóc đầu lên khỏi mặt nước, Kỷ Vĩ vừa mới thời phào nhẹ nhõm liền nghe thấy người vệ sĩ khoảng hai năm hai sáu tuổi hét lên: “Ông Chu xảy ra chuyện rồi.”
Kỷ Vĩ còn chưa bình tĩnh lại, chỉ thấy người vệ sĩ kia tay chân lanh lẹ cởi áo khoác ra, đang cởi áo sơ mi, xem chừng định nhảy xuống.
Quả nhiên, Kỷ Vĩ đứng từ xa nhìn lại, phát hiện dường như ông Chu có chút đuối sức, đang vẫy tay với vệ sĩ.
Người vệ sĩ kia còn không kịp cởi quần áo xong, vừa thấy tình hình của ông chủ, chưa nói lời nào liền nhảy xuống nước ngay. Người vệ sĩ còn lại chắc là không biết bơi, đứng trên bờ hoang mang lo lắng.
Kỷ ĩ lo lắng nhìn về phía ông Chu bên kia, tình trạng của ông Chu không ổn lắm, xem ra vừa rồi ông nặ xuống một cái, không biết là bị sặc nước hay thế nào, mà có phần đuối sức, người vệ sĩ kia đang cố hết sức bơi đến chỗ ông chủ, nhưng nước biển lạnh buốt, hắn bơi có chút khó nhọc, mà đầu của ông Chu thoi thóp trên mặt nước, khó khăn chống đỡ.
Ban nãy có lẽ ông Chu không chú ý nên bơi hơi xa, vậy mà lại không có ai khác bên cạnh.
Vệ sĩ bơi tới bên cạnh ông Chu, hắn giang hai tay xốc nách ông Chu, kéo ông chủ ra sức bơi về bờ, ông Chu còn đang yếu ớt dựa trên người hắn ta.
Kỷ Vĩ nhìn chằm chằm phía bên kia, hỏng rồi, có lẽ nước rất lạnh, người vệ sĩ kia lảo đảo một cái trong nước, có lẽ là không khởi động trước khi nhảy xuống nước nên bị chuột rút.
Mặt không biểu hiện gì, Kỷ Vĩ cắn răng một cái, vội chạy tới cạnh bể bơi, không kịp cởi quần áo, hắn nhún người một cái, nhảy xuống biển.
/68
|