Chuyển ngữ: Nhã Lam “Bí thư Kỷ, ông chưa từng để tôi xem tay cho bạn bè của người nhà ông, xem ra quan hệ giữa cô gái này và thiếu gia rất thân thiết.”
Kỷ Hiến Trung nhàn nhạt đáp: “Cũng chẳng thân thiết lắm, chúng nó còn trẻ nhất thời bồng bột, ai biết sau này thế nào, dù sao cũng không có gì, ông cứ nói đi.”
Thầy Đàm nói: “Thuật xem tướng phân biệt rõ tướng mặt, dáng người, nhìn từ dung mạo đến bàn tay, cô gái này tướng mạo rất tốt, ngũ quan cân đối, mắt sáng, không điểm một chút kiêu căng, tham vọng nào, là một cô gái trong sang, đoan trang, nhìn dáng người có chút yếu ớt, chắc là gia cảnh bình thường, không phải con nhà giàu có, xem đường con cái, cô ấy sẽ không sinh được con trai, nhưng bàn tay cô gái này lại mềm mại, nhẵn nhụi cảm giác mềm như không xương, đây là bàn tay rất có phúc, tựa như bà nhà ông, nhìn từ dung mạo đến dáng người chính là kiểu quý tướng *vượng phu ích tử.”
[*chỉ người phụ nữ có tướng giúp chồng công thành danh toại, con cái thành đạt]
Kỷ Hiến Trung ý bảo ông cứ tiếp tục.
Thầy Đàm nói: “Xem tướng phụ nữ, vượng phu ích tử, tốt nhất là tướng cửu mĩ chi tương, là chỉ nghi phu, nghi gia, nghi tử, nghi đình (* theo kiểu tứ hợp, hợp về mọi mặt), hiền thục, đoan trang, tướng duyên dáng, điềm đạm, nhiều con, tướng mạo của cô gái này có vài phần cửu mĩ chi tướng*, nếu là thời xưa không là Vương phi thì cũng phải Nhất phẩm phu nhân, chẳng qua là, xin cho tôi mạo muội hỏi một câu, cô gái này, trong nhà còn người thân nào không?”
[*không ai là hoàn hảo, thập toàn thập mỹ nhưng người này có tướng mạo cửu mĩ
http://www.thoi-nay.com/tuvi_phongthuy/cuumynhantuong.asp]
Lí Bỉnh HIền đáp: “Cô bé ấy chẳng còn người thân nào, ba mẹ đều qua đời rồi.”
Thầy Đàm lắc đầu: “Sở dĩ đáng tiếc vì mồ côi, không có anh chị em, chẳng có lấy một người thân chăm sóc, đây gọi là lục tuyệt.”
Lí Bỉnh Hiền không đồng ý: “Ông lúc thì nói là cửu mĩ, lúc lại nói là lục tuyệt, vậy ông nói xem cô ta rốt cuộc là thế nào?”
Thầy Đàm dè dặt nói: “Có chuyện này, không biết tôi có nên nói không, cô gái này với thiếu gia có duyên nhưng tiếc là không có phận lên vợ lên chồng. Như thời xưa còn có thể cưới làm thiếp, nhưng như xã hội bây giờ thì không thể được.”
Kỷ Hiến Trung cười, “Không sao, chúng ta cứ thoải mái tâm sự.”
Lí Bỉnh Hiền vội đổi đề tài.
——————
Kiều Mạt nghe thấy tiếng gõ cửa, vội chạy ra ngoài mở cửa, vừa mở cửa ra liền thấy Kỷ Vĩ có vẻ say, cười ầm lên tản mát chút mùi rượu và khí lạnh vào nhà.
Cô vội chạy đến đỡ hắn, dìu hắn ngồi lên ghế sô pha, sau đó vào bếp lấy cho hắn cái ly pha trà sữa cho hắn.
Mũi Kỷ Vĩ hít hít, ban nãy ôm Kiều Mạt, hắn ngửi thấy mùi tương ớt rất nồng trên người cô, hắn hỏi: “Buổi tối em lại làm dưa chua à?”
Kiều Mạt dạ một tiếng.
Bên kia, Âu Dương Mai mở cửa phòng chơi bài ra, gọi Kỷ Vĩ một tiếng, sau khi thấy hắn không sao, lại nhìn khăn trải bàn bên cạnh, nhưng vẫn để cửa mở, liếc con trai một cái đầy ý vị.
Kiều Mạt đứng trong bếp cẩn thận pha trà sữa cho Kỷ Vĩ, hắn ngồi yên trên ghế sô pha nhìn, cô mặc một chiếc áo len màu đỏ mận, tuy rằng hơi rộng một chút, nhưng vẫn cảm nhận được đường cong bên trong lớp áo len đó, xuôi theo áo len, hăn nhìn thấy cần cổ lộ ra bên ngoài của cô, trong lòng không khỏi kích động.
Kiều Mạt bưng một chiếc ly và ấm trà vừa uống đến, mới vừa rót nước vào ly, không ngờ Kỷ Vĩ từ phía sau nhích lại gần, gục đầu vào cần cổ của cô rồi ôm chầm lấy cô, Kiều Mạt sửng sốt quá, tay run lên, làm đổ cả ly trà sữa
Hắn thấy vậy vội túm lấy tay cô nhìn: “Em không bị bỏng chứ?”
Cô lắc đầu, khẽ nói với hăn: “Anh đứng đắn chút đi, đây là nhà anh đó!”
Hắn căn bản chẳng thèm để mắt, xoay người cô lại, đoạt lấy cái ly trà sữa trong tay cô dặt sang một bên, nhìn thấy ánh mắt sửng sốt của cô, bỗng khiến hắn hành động một cách khác thường, hắn nâng trán của cô lên rồi hôn lên đó, Kiều Mạt sửng sốt, vội đẩy hắn ra, hắn dây dưa mãi không thôi đè cô ngã xuống mặt bàn đá trắng, nhào đến hôn cô nồng nhiệt.
Kiều Mạt hoảng sợ, vừa lúng túng vừa xấu hổ, hương rượu ấm nồng lan tỏa trong miệng Kiều Mạt, cô cuống quýt nghiêng đầu né tránh, lấy tay đẩy hắn ra, nhưng hắn chẳng thèm đếm xỉa đến, hắn lại đè cô ngã xuống bàn đá trắng, hôn cô một cách trắng trợn, Kiều Mạt ngọ ngoạy đánh hắn, tay với lại phía sau liền va vào cái ly và thìa lật (dùng để lật đồ chiên rán đó :D), một đống đồ linh tinh choảng một cái rơi hết xuống đất.
Ở bên này Âu Dương Mai nghe thấy bên đó có tiếng động lạ liền qua xem, mặt khác ba vị phu nhân kia cũng ngoái đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy cảnh này, bốn người đều trừng mắt lên.
Trong bếp xảy ra chuyện gì vậy?
Kiều Mạt vừa xấu hổ vừa lúng túng, hắn không dừng tay, cô chỉ có thể nhép thật mạnh vào thắt lung hắn, hắn kêu á một tiếng, ngẩng đầu, cũng chẳng đợi cô kịp nói gì, hắn nhanh chóng vác cô lên vai, không giải thích gì liền chạy huỳnh huỵch lên lầu.
Ba vị phu nhân kia ngơ ngác nhìn nhau, Âu Dương Mai cũng cau mày lại.
Vào trong phòng, Kiều Mạt tức giận, “Anh đang làm cái gì thế hả? Dù gì anh cũng phải chừa lại cho em chút mặt mũi chứ, trước mặt người lớn mà tùy tiện như vậy, đây là sao chứ?”
Không nghĩ tới hắn chẳng có lấy một chút hơi rượu, vô cùng bình tĩnh đáp: “Đúng vậy, anh cố ý đấy.”
Kỷ Hiến Trung nhàn nhạt đáp: “Cũng chẳng thân thiết lắm, chúng nó còn trẻ nhất thời bồng bột, ai biết sau này thế nào, dù sao cũng không có gì, ông cứ nói đi.”
Thầy Đàm nói: “Thuật xem tướng phân biệt rõ tướng mặt, dáng người, nhìn từ dung mạo đến bàn tay, cô gái này tướng mạo rất tốt, ngũ quan cân đối, mắt sáng, không điểm một chút kiêu căng, tham vọng nào, là một cô gái trong sang, đoan trang, nhìn dáng người có chút yếu ớt, chắc là gia cảnh bình thường, không phải con nhà giàu có, xem đường con cái, cô ấy sẽ không sinh được con trai, nhưng bàn tay cô gái này lại mềm mại, nhẵn nhụi cảm giác mềm như không xương, đây là bàn tay rất có phúc, tựa như bà nhà ông, nhìn từ dung mạo đến dáng người chính là kiểu quý tướng *vượng phu ích tử.”
[*chỉ người phụ nữ có tướng giúp chồng công thành danh toại, con cái thành đạt]
Kỷ Hiến Trung ý bảo ông cứ tiếp tục.
Thầy Đàm nói: “Xem tướng phụ nữ, vượng phu ích tử, tốt nhất là tướng cửu mĩ chi tương, là chỉ nghi phu, nghi gia, nghi tử, nghi đình (* theo kiểu tứ hợp, hợp về mọi mặt), hiền thục, đoan trang, tướng duyên dáng, điềm đạm, nhiều con, tướng mạo của cô gái này có vài phần cửu mĩ chi tướng*, nếu là thời xưa không là Vương phi thì cũng phải Nhất phẩm phu nhân, chẳng qua là, xin cho tôi mạo muội hỏi một câu, cô gái này, trong nhà còn người thân nào không?”
[*không ai là hoàn hảo, thập toàn thập mỹ nhưng người này có tướng mạo cửu mĩ
http://www.thoi-nay.com/tuvi_phongthuy/cuumynhantuong.asp]
Lí Bỉnh HIền đáp: “Cô bé ấy chẳng còn người thân nào, ba mẹ đều qua đời rồi.”
Thầy Đàm lắc đầu: “Sở dĩ đáng tiếc vì mồ côi, không có anh chị em, chẳng có lấy một người thân chăm sóc, đây gọi là lục tuyệt.”
Lí Bỉnh Hiền không đồng ý: “Ông lúc thì nói là cửu mĩ, lúc lại nói là lục tuyệt, vậy ông nói xem cô ta rốt cuộc là thế nào?”
Thầy Đàm dè dặt nói: “Có chuyện này, không biết tôi có nên nói không, cô gái này với thiếu gia có duyên nhưng tiếc là không có phận lên vợ lên chồng. Như thời xưa còn có thể cưới làm thiếp, nhưng như xã hội bây giờ thì không thể được.”
Kỷ Hiến Trung cười, “Không sao, chúng ta cứ thoải mái tâm sự.”
Lí Bỉnh Hiền vội đổi đề tài.
——————
Kiều Mạt nghe thấy tiếng gõ cửa, vội chạy ra ngoài mở cửa, vừa mở cửa ra liền thấy Kỷ Vĩ có vẻ say, cười ầm lên tản mát chút mùi rượu và khí lạnh vào nhà.
Cô vội chạy đến đỡ hắn, dìu hắn ngồi lên ghế sô pha, sau đó vào bếp lấy cho hắn cái ly pha trà sữa cho hắn.
Mũi Kỷ Vĩ hít hít, ban nãy ôm Kiều Mạt, hắn ngửi thấy mùi tương ớt rất nồng trên người cô, hắn hỏi: “Buổi tối em lại làm dưa chua à?”
Kiều Mạt dạ một tiếng.
Bên kia, Âu Dương Mai mở cửa phòng chơi bài ra, gọi Kỷ Vĩ một tiếng, sau khi thấy hắn không sao, lại nhìn khăn trải bàn bên cạnh, nhưng vẫn để cửa mở, liếc con trai một cái đầy ý vị.
Kiều Mạt đứng trong bếp cẩn thận pha trà sữa cho Kỷ Vĩ, hắn ngồi yên trên ghế sô pha nhìn, cô mặc một chiếc áo len màu đỏ mận, tuy rằng hơi rộng một chút, nhưng vẫn cảm nhận được đường cong bên trong lớp áo len đó, xuôi theo áo len, hăn nhìn thấy cần cổ lộ ra bên ngoài của cô, trong lòng không khỏi kích động.
Kiều Mạt bưng một chiếc ly và ấm trà vừa uống đến, mới vừa rót nước vào ly, không ngờ Kỷ Vĩ từ phía sau nhích lại gần, gục đầu vào cần cổ của cô rồi ôm chầm lấy cô, Kiều Mạt sửng sốt quá, tay run lên, làm đổ cả ly trà sữa
Hắn thấy vậy vội túm lấy tay cô nhìn: “Em không bị bỏng chứ?”
Cô lắc đầu, khẽ nói với hăn: “Anh đứng đắn chút đi, đây là nhà anh đó!”
Hắn căn bản chẳng thèm để mắt, xoay người cô lại, đoạt lấy cái ly trà sữa trong tay cô dặt sang một bên, nhìn thấy ánh mắt sửng sốt của cô, bỗng khiến hắn hành động một cách khác thường, hắn nâng trán của cô lên rồi hôn lên đó, Kiều Mạt sửng sốt, vội đẩy hắn ra, hắn dây dưa mãi không thôi đè cô ngã xuống mặt bàn đá trắng, nhào đến hôn cô nồng nhiệt.
Kiều Mạt hoảng sợ, vừa lúng túng vừa xấu hổ, hương rượu ấm nồng lan tỏa trong miệng Kiều Mạt, cô cuống quýt nghiêng đầu né tránh, lấy tay đẩy hắn ra, nhưng hắn chẳng thèm đếm xỉa đến, hắn lại đè cô ngã xuống bàn đá trắng, hôn cô một cách trắng trợn, Kiều Mạt ngọ ngoạy đánh hắn, tay với lại phía sau liền va vào cái ly và thìa lật (dùng để lật đồ chiên rán đó :D), một đống đồ linh tinh choảng một cái rơi hết xuống đất.
Ở bên này Âu Dương Mai nghe thấy bên đó có tiếng động lạ liền qua xem, mặt khác ba vị phu nhân kia cũng ngoái đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy cảnh này, bốn người đều trừng mắt lên.
Trong bếp xảy ra chuyện gì vậy?
Kiều Mạt vừa xấu hổ vừa lúng túng, hắn không dừng tay, cô chỉ có thể nhép thật mạnh vào thắt lung hắn, hắn kêu á một tiếng, ngẩng đầu, cũng chẳng đợi cô kịp nói gì, hắn nhanh chóng vác cô lên vai, không giải thích gì liền chạy huỳnh huỵch lên lầu.
Ba vị phu nhân kia ngơ ngác nhìn nhau, Âu Dương Mai cũng cau mày lại.
Vào trong phòng, Kiều Mạt tức giận, “Anh đang làm cái gì thế hả? Dù gì anh cũng phải chừa lại cho em chút mặt mũi chứ, trước mặt người lớn mà tùy tiện như vậy, đây là sao chứ?”
Không nghĩ tới hắn chẳng có lấy một chút hơi rượu, vô cùng bình tĩnh đáp: “Đúng vậy, anh cố ý đấy.”
/68
|