Chuyển ngữ: Nhã Lam
Quả nhiên nhìn thấy cửa ra vào bên kia, Chu Chính Vinh mặc bộ âu phục đen cùng con gái Chu Thành Viện tiến vào, gặp người quen liền lễ phép chào hỏi, tại đây, thân phận của hắn không ai dám vô lễ với hắn.
Khóe môi Kỷ Vĩ nhếch lên, hắn thờ ơ bước đến, gật đầu chào hỏi cha vợ: “Ba đến rồi ạ.”
Chu Chính Vinh cười lớn nói: “Sao tối nay không về nhà ăn cơm?”
Kỷ Vĩ giải thích: “Con vốn định về nhà, nhưng sau đó gọi điện đến hỏi thì người làm trong nhà nói ba đang nghỉ ngơi, vừa vặn lúc đó con cũng bận chút việc, nên liền đến thẳng đây.”
Chu Thành Viện nhìn thấy hắn, hắn nhìn vợ mình, nhàn nhạt nói: “Thành Viện đi cùng ba, chẳng trách con về nhà đón cô ấy lại không thấy đâu, Thành Viện sao em lại tắt điện thoại thế?”
Lời này tất nhiên là nói dối.
Đôi vợ chồng này như bạn cũ gặp lại, trời sinh một đôi.
Chu Chính Vinh tán gẫu cùng mấy nhân vật nổi tiếng trong giới thương mại, Chu Thành Viện đến tán gẫu cùng mấy phu nhân khác.
Chủ tiệc cử người bày một ít đồ gốm sứ và hàng triển lãm ra, hôm nay là tiệc rượu đêm giáng sinh, cũng là tiệc đấu giá từ thiện.
Kỷ Vĩ lười xem, hắn đến bên cạnh Thành Viện, khẽ thì thầm bên tai cô, “Em yêu, lát nữa món đồ đấu giá đầu tiên, bất kể là đồ gì hay bao nhiêu tiền em phải mua bằng được.”
Điều quan nhất là phải giữ thể diện.
Chủ tiệc phát biểu trên sân khấu xong, liền tươi cười giảng giải: “Dạ tiệc từ thiện hôm nay, chúng tôi vô cùng cảm ơn chủ tịch Kỷ Vĩ trang sức Bungari đã hết lòng giúp đỡ chúng tôi, sau đây xin mời chủ tịch Kỷ lên sân khấu phát biểu chào mừng lễ Giáng sinh.”
Tất cả mọi người vỗ tay, Kỷ Vĩ đứng lên khỏi ghế, chỉnh lại âu phục, rất tự nhiên phóng khoáng bước lên sân khấu.
Nhìn hết lượt khách quý trong hội trường, hắn cười ranh mãnh với mọi người, sau đó nói đùa: “Một người đẹp trai như tôi đứng ở đây, chắc cũng không ai chán ghét tôi chứ?”
Mọi người cười ầm lên.
Kỷ Vĩ có biệt hiệu là “công tử Thanh Đảo,” cha là một quan chức của tỉnh, mẹ là con nhà quyền quý, cha vợ là một trong mười thương nhân giàu nhất nước, vợ là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, tuổi trẻ tài cao, sự nghiệp lại thuận buồm xuôi gió, nên mọi người đặt cho hắn biệt hiệu là “Công tử Thanh Đảo.” Hắn cũng vui vẻ tiếp nhận.
Hắn tiếp tục tán dóc cùng mọi người: “Tất cả mọi người đều biết tôi làm nghề buôn bán trang sức, cũng chẳng phải là người ngoài ngành, càng không phải giả dối gì, tôi hy vọng mọi người đừng tâng bốc tôi quá, vậy nên, các quý ông ngồi đây, sau khi về nhà nên nhớ quan tâm và chăm sóc vợ con và người yêu của mình, nhớ mua lấy một món quà về tặng cho vợ mình, nếu chưa kết hôn thì cũng chớ quên biểu đạt tình cảm với người mình yêu, nếu có con gái thì chẳng cần nhiều lời làm gì, con gái chính là người yêu kiếp trước của cha mình, kiếp này đầu thai làm con gái cưng, vậy nên càng không thể qua loa cẩu thả được, đúng không? “
Hắn đọc diễn văn chào mừng trước sau như một, không quá nghiêm túc mà lại có phần nhã nhặn, mười phần hư hỏng, những người khác lại chẳng để bụng.
Kỷ Vĩ lại nói: “Hồi nhỏ tôi rất thích tết, bởi vì cứ đến tết là lại được ăn ngon, được vui chơi, bây giờ lại rất sợ tết, bởi vì mỗi một năm qua đi lại già thêm một tuổi, trái lại ngày lễ tết của người nước ngoài, nhộn nhịp tưng bừng, ưu việt hơn so với ngày tết của tổ tiên ta, đêm Giáng sinh đánh dấu một năm mới, vì vậy tại đây xin chúc moi người một lễ Giáng sinh an lành.”
Hắn nâng ly rượu sâm banh lên, mời rượu mọi người, mọi người cùng nâng ly mời đáp lại.
Thái độ của hắn rất nghiêm túc nói: “Hôm nay vô cùng cám ơn tất cả mọi người đã có mặt ở đây, có câu khách đến đường hoa chưa kịp quét **(câu thơ trong bì thơ Khách chí của nhà thơ Đỗ Phủ), ngoại trừ tất cả khách quý, còn có mấy đồng chí phóng viên chỗ nào cũng nhúng tay vào, cám ơn các vị đã hạ cố đến chơi, những người có thể đến đây, tất cả đều là khách, tôi vô cùng vinh hạnh, mong rằng tiệc rượu hôm nay có thể diễn ra suôn sẻ, cũng mong rằng sau tiệc rượu từ thiện về gốm sứ do ông Phương Bồn tổ chức, sẽ có ngày càng nhiều tấm lòng hảo tâm quyên góp giúp đỡ cho những người có hoàn cảnh khó khan, cám ơn mọi người.”
Cuối cùng hắn lại bộc lộ ra một vài tật xấu, cười nói với mọi người: “Tiền bạc là vật ngoài thân, những người có tiền liền không thèm đoái hoài gì đến người bên cạnh, đặc biệt là phụ nữ, chẳng phải người ta có câu nói, vạn lượng vàng cũng không bằng bộ ngực bốn hai.”
Cuối cùng hắn nói một câu ngàn kim vạn lượng cũng không bằng bộ ngực cup 4, vừa nói xong, rất cười cợt, cũng không quên nháy mắt với mọi người, làm cho toàn bộ khách quý ngồi đây cười ầm lên.
Trong thành phố này, tất cả mọi người ai chẳng biết hắn rất nổi bật, đẹp trai, phong lưu, có chút lưu manh, có tiền có thế nhưng không hoành hành ngang ngược, cũng không vi phạm pháp luật, ngược lại còn thường xuyên làm từ thiện, cho nên trong thành phố này, mọi người có ấn tượng tốt với hắn, không hẳn là rất kính trọng, nhưng đa số mọi người đều muốn trò chuyện tán gẫu với hắn đôi chút.
Chu Thành Viện nhìn hắn, khẽ thở dài, trong lòng rối ren trăm vị.
Hắn không phải là một người quân tử, nhưng lại rất ngay thẳng.
Hắn không phải người trọng tình nhưng lại rất si tình.
Hắn không phải là người văn vẻ, nhưng lại cư xử lịch sự, nhã nhặn.
Hắn không phải một kẻ lưu manh nhưng lại rất thủ đoạn.
Trong lòng cô cũng không biết đánh giá hắn như thế nào, quen hắn lâu như vậy, từ đầu đến cuối hắn đều là kẻ sống hai mặt, cô yêu nhưng cũng hận hắn vô cùng.
Kỷ Vĩ phát biểu xong, hắn rất tự nhiên bắt tay với mọi người, rồi không oi air a gì mà rời khỏi dạ tiệc.
Bước đi trên tấm thảm xa hoa, hắn đi một mạch về phòng nghỉ.
Mới vừa đẩy cửa phòng nghỉ ra, bên trong liền có hai bàn tay vươn ra nhéo hắn, sau đó cửa phòng nghỉ sập mạnh một tiếng liền đóng lại.
Hắn bổ nhào lên ghế sô pha dài.
Bài thơ: Khách chí – Đỗ Phủ (4 câu đầu)
“Nhà nam nhà bắc đầy hơi xuân,
Chim rét vài đàn qua trước sân.
Khách đến đường hoa chưa kịp quét,
Cửa lau tay bạn mở lần khân.”
Quả nhiên nhìn thấy cửa ra vào bên kia, Chu Chính Vinh mặc bộ âu phục đen cùng con gái Chu Thành Viện tiến vào, gặp người quen liền lễ phép chào hỏi, tại đây, thân phận của hắn không ai dám vô lễ với hắn.
Khóe môi Kỷ Vĩ nhếch lên, hắn thờ ơ bước đến, gật đầu chào hỏi cha vợ: “Ba đến rồi ạ.”
Chu Chính Vinh cười lớn nói: “Sao tối nay không về nhà ăn cơm?”
Kỷ Vĩ giải thích: “Con vốn định về nhà, nhưng sau đó gọi điện đến hỏi thì người làm trong nhà nói ba đang nghỉ ngơi, vừa vặn lúc đó con cũng bận chút việc, nên liền đến thẳng đây.”
Chu Thành Viện nhìn thấy hắn, hắn nhìn vợ mình, nhàn nhạt nói: “Thành Viện đi cùng ba, chẳng trách con về nhà đón cô ấy lại không thấy đâu, Thành Viện sao em lại tắt điện thoại thế?”
Lời này tất nhiên là nói dối.
Đôi vợ chồng này như bạn cũ gặp lại, trời sinh một đôi.
Chu Chính Vinh tán gẫu cùng mấy nhân vật nổi tiếng trong giới thương mại, Chu Thành Viện đến tán gẫu cùng mấy phu nhân khác.
Chủ tiệc cử người bày một ít đồ gốm sứ và hàng triển lãm ra, hôm nay là tiệc rượu đêm giáng sinh, cũng là tiệc đấu giá từ thiện.
Kỷ Vĩ lười xem, hắn đến bên cạnh Thành Viện, khẽ thì thầm bên tai cô, “Em yêu, lát nữa món đồ đấu giá đầu tiên, bất kể là đồ gì hay bao nhiêu tiền em phải mua bằng được.”
Điều quan nhất là phải giữ thể diện.
Chủ tiệc phát biểu trên sân khấu xong, liền tươi cười giảng giải: “Dạ tiệc từ thiện hôm nay, chúng tôi vô cùng cảm ơn chủ tịch Kỷ Vĩ trang sức Bungari đã hết lòng giúp đỡ chúng tôi, sau đây xin mời chủ tịch Kỷ lên sân khấu phát biểu chào mừng lễ Giáng sinh.”
Tất cả mọi người vỗ tay, Kỷ Vĩ đứng lên khỏi ghế, chỉnh lại âu phục, rất tự nhiên phóng khoáng bước lên sân khấu.
Nhìn hết lượt khách quý trong hội trường, hắn cười ranh mãnh với mọi người, sau đó nói đùa: “Một người đẹp trai như tôi đứng ở đây, chắc cũng không ai chán ghét tôi chứ?”
Mọi người cười ầm lên.
Kỷ Vĩ có biệt hiệu là “công tử Thanh Đảo,” cha là một quan chức của tỉnh, mẹ là con nhà quyền quý, cha vợ là một trong mười thương nhân giàu nhất nước, vợ là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, tuổi trẻ tài cao, sự nghiệp lại thuận buồm xuôi gió, nên mọi người đặt cho hắn biệt hiệu là “Công tử Thanh Đảo.” Hắn cũng vui vẻ tiếp nhận.
Hắn tiếp tục tán dóc cùng mọi người: “Tất cả mọi người đều biết tôi làm nghề buôn bán trang sức, cũng chẳng phải là người ngoài ngành, càng không phải giả dối gì, tôi hy vọng mọi người đừng tâng bốc tôi quá, vậy nên, các quý ông ngồi đây, sau khi về nhà nên nhớ quan tâm và chăm sóc vợ con và người yêu của mình, nhớ mua lấy một món quà về tặng cho vợ mình, nếu chưa kết hôn thì cũng chớ quên biểu đạt tình cảm với người mình yêu, nếu có con gái thì chẳng cần nhiều lời làm gì, con gái chính là người yêu kiếp trước của cha mình, kiếp này đầu thai làm con gái cưng, vậy nên càng không thể qua loa cẩu thả được, đúng không? “
Hắn đọc diễn văn chào mừng trước sau như một, không quá nghiêm túc mà lại có phần nhã nhặn, mười phần hư hỏng, những người khác lại chẳng để bụng.
Kỷ Vĩ lại nói: “Hồi nhỏ tôi rất thích tết, bởi vì cứ đến tết là lại được ăn ngon, được vui chơi, bây giờ lại rất sợ tết, bởi vì mỗi một năm qua đi lại già thêm một tuổi, trái lại ngày lễ tết của người nước ngoài, nhộn nhịp tưng bừng, ưu việt hơn so với ngày tết của tổ tiên ta, đêm Giáng sinh đánh dấu một năm mới, vì vậy tại đây xin chúc moi người một lễ Giáng sinh an lành.”
Hắn nâng ly rượu sâm banh lên, mời rượu mọi người, mọi người cùng nâng ly mời đáp lại.
Thái độ của hắn rất nghiêm túc nói: “Hôm nay vô cùng cám ơn tất cả mọi người đã có mặt ở đây, có câu khách đến đường hoa chưa kịp quét **(câu thơ trong bì thơ Khách chí của nhà thơ Đỗ Phủ), ngoại trừ tất cả khách quý, còn có mấy đồng chí phóng viên chỗ nào cũng nhúng tay vào, cám ơn các vị đã hạ cố đến chơi, những người có thể đến đây, tất cả đều là khách, tôi vô cùng vinh hạnh, mong rằng tiệc rượu hôm nay có thể diễn ra suôn sẻ, cũng mong rằng sau tiệc rượu từ thiện về gốm sứ do ông Phương Bồn tổ chức, sẽ có ngày càng nhiều tấm lòng hảo tâm quyên góp giúp đỡ cho những người có hoàn cảnh khó khan, cám ơn mọi người.”
Cuối cùng hắn lại bộc lộ ra một vài tật xấu, cười nói với mọi người: “Tiền bạc là vật ngoài thân, những người có tiền liền không thèm đoái hoài gì đến người bên cạnh, đặc biệt là phụ nữ, chẳng phải người ta có câu nói, vạn lượng vàng cũng không bằng bộ ngực bốn hai.”
Cuối cùng hắn nói một câu ngàn kim vạn lượng cũng không bằng bộ ngực cup 4, vừa nói xong, rất cười cợt, cũng không quên nháy mắt với mọi người, làm cho toàn bộ khách quý ngồi đây cười ầm lên.
Trong thành phố này, tất cả mọi người ai chẳng biết hắn rất nổi bật, đẹp trai, phong lưu, có chút lưu manh, có tiền có thế nhưng không hoành hành ngang ngược, cũng không vi phạm pháp luật, ngược lại còn thường xuyên làm từ thiện, cho nên trong thành phố này, mọi người có ấn tượng tốt với hắn, không hẳn là rất kính trọng, nhưng đa số mọi người đều muốn trò chuyện tán gẫu với hắn đôi chút.
Chu Thành Viện nhìn hắn, khẽ thở dài, trong lòng rối ren trăm vị.
Hắn không phải là một người quân tử, nhưng lại rất ngay thẳng.
Hắn không phải người trọng tình nhưng lại rất si tình.
Hắn không phải là người văn vẻ, nhưng lại cư xử lịch sự, nhã nhặn.
Hắn không phải một kẻ lưu manh nhưng lại rất thủ đoạn.
Trong lòng cô cũng không biết đánh giá hắn như thế nào, quen hắn lâu như vậy, từ đầu đến cuối hắn đều là kẻ sống hai mặt, cô yêu nhưng cũng hận hắn vô cùng.
Kỷ Vĩ phát biểu xong, hắn rất tự nhiên bắt tay với mọi người, rồi không oi air a gì mà rời khỏi dạ tiệc.
Bước đi trên tấm thảm xa hoa, hắn đi một mạch về phòng nghỉ.
Mới vừa đẩy cửa phòng nghỉ ra, bên trong liền có hai bàn tay vươn ra nhéo hắn, sau đó cửa phòng nghỉ sập mạnh một tiếng liền đóng lại.
Hắn bổ nhào lên ghế sô pha dài.
Bài thơ: Khách chí – Đỗ Phủ (4 câu đầu)
“Nhà nam nhà bắc đầy hơi xuân,
Chim rét vài đàn qua trước sân.
Khách đến đường hoa chưa kịp quét,
Cửa lau tay bạn mở lần khân.”
/68
|