Cô vẫy tay gọi xe, Kỷ Vĩ nắm chặt tay cô: “Kiều Mạt, chia tay gì chứ, bạn trai cũ gì chứ, anh nói chia tay với em khi nào?”
Hắn không hiểu càng không thể tin, Kiều Mạt giận dỗi, hành động như vậy cũng có nguyên nhân, hắn hiểu, nhưng hắn không thể chấp nhận được, khi hắn vừa nỗ lực vì tình yêu, thì mối tình sâu đậm như vậy lại dễ dàng bị bóp nát đương thì nở rộ, hắn không cam lòng, tuyệt nhiên hắn không tin cô lại hẹn hò với Kim Tông Trạch nhanh như vậy, cô không phải loại người dễ dãi thích người khác như vậy? Lẽ nào một chút khả năng và sức hấp dẫn hắn cũng không có sao?
Nhưng hắn phải thất vọng rồi, khi hắn chờ Kiều Mạt, hắn thật sự nhìn thấy Kiều Mạt đi cùng Kim Tông Trạch, hai người cười nói vô cùng thân thiết, chẳng thèm ngó ngàng gì đến hắn.
Hắn căm tức gọi điện thoại cho Kiều Mạt, vừa mở miệng một cái là thái độ độc đoán vô cùng.
“Kiều Mạt, em coi anh là ai? Em coi anh là quả trứng gà em nhặt trong ổ trứng sao? Dùng xong liền vứt vỏ đi liền? Không phải em nói một câu chia tay là xong…….”
Còn chưa nói xong, Kiều Mạt đã tắt máy.
Hôm sau, hắn lại gọi điện thoại cho cô.
Kiều Mạt vẫn không thèm đếm xỉa gì đến hắn, ngắt điện thoại thẳng thừng, cô vậy mà dám ngắt điện thoại của hắn, hắn gọi liên tiếp, nhưng vẫn chẳng nói được một lời.
Ngày thứ ba, hắn vẫn gọi gọi điện như cũ.
Dần dần, giọng điệu của hắn dịu xuống hẳn.
Em họ của hắn Lí Thế Quân, hắn ta cũng là một kẻ ăn chơi trác táng, cùng anh họ đi ăn uống tán gẫu, hắn không hiểu vì sao anh họ lại thích cô gái này, theo hắn thấy, cô gái này vẻ ngoài cũng có chút đáng yêu, nhưng ngoài xã hội đầy rẫy những người phụ nữ như vậy, cứ khăng khăng ở bên cô ấy rất cực khổ, thật không đáng.
Em họ Lí Thế Anh còn tò mò hỏi hắn: “Anh họ, bây giờ hồ ly tinh biến hình rồi sao? Em cứ nghĩ hồ ly tinh đều mày xếch, cằm nhọn, giọng nói đầy mê hoặc, vậy cô gái tên Kiều Mạt kia làm thế nào mà quyến rũ được anh?”
Hắn tức giận mắng em họ: “Con nhóc chết tiệt này, em nói bậy bạ gì vậy?”
Viện cớ say rượu, hắn lảo đảo dựa vào cửa nhà Kiều Mạt, đập cửa, tiếng động đinh tai nhức óc.
Kiều Mạt vừa tức vừa giận ra mở cửa, đứng ở cửa, đôi mắt đỏ hoe, chóp mũi ửng đỏ, trên người cô còn mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, hắn nhìn cô vừa đau lòng vừa rung động, nhịn không được mà bước đến ôm cô thật chặt, hung hăng hôn cô.
Kiều Mạt vội đẩy hắn ra, oán giận rơi nước mắt, tát một cái vào mặt hắn, nhưng không hề vang cũng chẳng đau chút nào.
Mặt hắn ửng đỏ, đôi mắt dưng dưng lệ, vừa khổ sở, vừa xót xa trong lòng, dẫu trái tim từng cứng rắn trăm lần cũng trở nên mềm yếu.
Nhìn thấy cô gái khiến hắn khó chịu, hắn khó nhọc nói với cô: “Về nhà, anh muốn ngủ với em.”
Kiều Mạt trả lời: “Nếu anh còn đập cửa nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Hắn vẫn dây dưa, luôn miệng cầu xin cô: “Để anh ôm em một lát thôi, Kiều Mạt.” Hắn dứt khoát không biết xấu hổ, mặt dày trước mặt cô, vậy mà người phụ nữ này nhẫn tâm ngay cả một cơ hội cũng không cho hắn, cô đóng sập cửa lại, dựa trên cửa, hắn vừa đập cửa vừa la hét: “Kiều Mạt, anh không thể chia tay với em được, em muốn chia tay với anh thật sao, toàn thân anh đều đau đớn mỗi khi nằm trên giường, anh thật sự không thể không có em, anh sẽ không chia tay, em có thể chia tay anh được sao?”
Từ đầu đến cuối Kiều Mạt đều rất đúng mực, điềm tĩnh, nhìn thấy hắn, vẻ mặt cô tĩnh lặng như hồ nước mùa thu, đột nhiên hắn rất hoảng sợ, trái tim suy sụp, ngồi phịch xuống đất, Lí Thế Quân dìu hắn vào nhà.
Âu Dương Bình cũng rất thương cháu trai, dù gì bà cũng chứng kiến đứa cháu này trưởng thành từ nhỏ, cô đỡ Kỷ Vĩ lên ghế sô pha, rót cho hắn ly nước.
Âu Dương Mai lại chẳng hề cảm thông cho con trai, “Nó đang thất tình, cũng không phải chưa từng náo loạn bao giờ, ngày trước có một cô gái bỏ nó, chẳng phải lúc đó cũng náo loạn ầm ĩ cả lên, so với bây giờ còn gay gắt hơn, còn ồn ào theo nó làm gì.”
Kỷ Vĩ tức giận chẳng nể nang gì, “Mẹ, mẹ đúng là mụ phù thủy sống trong thành phố kẹo ngọt.”
Từng ngày một qua đi, thoáng một cái đã qua hai mươi ngày rồi, dù sao mỗi người cũng có công việc riêng của mình, không thể cứ mãi chìm đắm trong cảm xúc thất tình, cứ vậy mà buông xuôi lại không cam lòng, chán nản, vô vị một mình ngồi trong quán bar uống rượu giải sầu.
Bỗng bên cạnh thoảng qua mùi nước hoa nhàn nhạt, ngay sau đó một bàn tay vỗ nhẹ vào vai hắn.
Hắn nhíu mày, “Đi chỗ khác làm ăn đi! Hôm nay anh đây không có hứng.”
Người kia cười khúc khích: “Anh có muốn làm ăn tôi cũng không thèm!”
Hắn khó hiểu quay đầu lại, thấy một khuôn mặt xinh xắn, mỹ nhân khí chất thanh cao.
Cô cười rất chân thành với hắn, khi cười làm cho đôi bông tai màu trắng khẽ lay động, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ động lòng người.
Kỷ Vĩ bị hoa mắt, hắn cứ cố nhìn xem người này là ai, nhận thấy có chút quen quen nhưng lại chẳng thể nhớ nổi.
Cô cười: “Em là Chu Thành Viện, anh không nhớ em sao?”
Hắn lắc đầu: “Hôm qua, tôi cùng Chu Tuệ Mẫn đi ăn, nghe nói gia đình của Nghê Chấn, bạn trai mới của cô ấy cũng không ưa cô ấy, cô ấy hỏi tôi nên làm thế nào!”
Cô vui vẻ cười: “Kỷ Vĩ, anh thật là kẻ dẻo mồm, xảo quyệt mười năm không đổi.”
Hắn cũng cười: “Mười năm? Em có thể nhớ tôi đến mười năm sao? Trời ơi, tôi nợ em tiền sao?”
Cô nói: “Em là Thành Viện, chị họ của Thế Anh, thỉnh thoảng chúng ta cũng gặp nhau.”
Lúc này hắn mới tỉnh táo lại, chị họ của Thế Anh? Quan hệ họ hàng thật là phức tạp, Thế Anh là em họ của hắn, cô lại là chị họ của Thế Anh? Trong đầu hắn cố gắng suy xét mối quan hệ họ hàng này, liền hiểu được.
“Tôi nhớ rồi, em là con gái của bác Thế Anh!”
“Đúng vậy, em là Chu Thành Viện.”
Hắn cười lắc đầu: “Nói vậy coi như chúng ta có họ hàng rồi! Mẹ tôi là bác của Thế Anh, mẹ em là bác của Thế Anh, mối quan hệ này thật thú vị.”
Cô rất ngạc nhiên: “Sao lại một mình uống rượu ở đây vậy?”
Hắn hơi buồn bực: “Chỉ muốn mượn rượu giải sầu thôi, tiếc rằng, quán bar không bán rượu, hàng hóa giá rẻ nước ngoài so với giá nước cũng đắt đến cắt cổ.”
“Vậy em uống với tôi vài ly chứ?”
Hắn liền vui vẻ hắn: “Thật thẳng thắn, nữ nhân đều coi trọng thể diện, không dám uống rượu với đàn ông, em thật là can đảm.”
Chu Thành Viện liền ra hiệu cho quầy bar: “Hai ly nữa.”
Ước chừng cũng uống rượu một tiếng đồng hồ rồi.
Hắn có chút sầu não, chật vật, đầy ắp tâm sự.
Chu Thành Viện rất giỏi tiết chế, tửu lượng cũng cao, tính cách cũng dịu dàng, chỉ lẳng lặng lắng nghe, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn cười cười.
Hắn không biết bản thân về nhà như thế nào, chỉ biết là lúc sáng sớm tỉnh lại, đã nằm trong căn hộ của mình, cả người trần như nhộng.
Hắn không hiểu càng không thể tin, Kiều Mạt giận dỗi, hành động như vậy cũng có nguyên nhân, hắn hiểu, nhưng hắn không thể chấp nhận được, khi hắn vừa nỗ lực vì tình yêu, thì mối tình sâu đậm như vậy lại dễ dàng bị bóp nát đương thì nở rộ, hắn không cam lòng, tuyệt nhiên hắn không tin cô lại hẹn hò với Kim Tông Trạch nhanh như vậy, cô không phải loại người dễ dãi thích người khác như vậy? Lẽ nào một chút khả năng và sức hấp dẫn hắn cũng không có sao?
Nhưng hắn phải thất vọng rồi, khi hắn chờ Kiều Mạt, hắn thật sự nhìn thấy Kiều Mạt đi cùng Kim Tông Trạch, hai người cười nói vô cùng thân thiết, chẳng thèm ngó ngàng gì đến hắn.
Hắn căm tức gọi điện thoại cho Kiều Mạt, vừa mở miệng một cái là thái độ độc đoán vô cùng.
“Kiều Mạt, em coi anh là ai? Em coi anh là quả trứng gà em nhặt trong ổ trứng sao? Dùng xong liền vứt vỏ đi liền? Không phải em nói một câu chia tay là xong…….”
Còn chưa nói xong, Kiều Mạt đã tắt máy.
Hôm sau, hắn lại gọi điện thoại cho cô.
Kiều Mạt vẫn không thèm đếm xỉa gì đến hắn, ngắt điện thoại thẳng thừng, cô vậy mà dám ngắt điện thoại của hắn, hắn gọi liên tiếp, nhưng vẫn chẳng nói được một lời.
Ngày thứ ba, hắn vẫn gọi gọi điện như cũ.
Dần dần, giọng điệu của hắn dịu xuống hẳn.
Em họ của hắn Lí Thế Quân, hắn ta cũng là một kẻ ăn chơi trác táng, cùng anh họ đi ăn uống tán gẫu, hắn không hiểu vì sao anh họ lại thích cô gái này, theo hắn thấy, cô gái này vẻ ngoài cũng có chút đáng yêu, nhưng ngoài xã hội đầy rẫy những người phụ nữ như vậy, cứ khăng khăng ở bên cô ấy rất cực khổ, thật không đáng.
Em họ Lí Thế Anh còn tò mò hỏi hắn: “Anh họ, bây giờ hồ ly tinh biến hình rồi sao? Em cứ nghĩ hồ ly tinh đều mày xếch, cằm nhọn, giọng nói đầy mê hoặc, vậy cô gái tên Kiều Mạt kia làm thế nào mà quyến rũ được anh?”
Hắn tức giận mắng em họ: “Con nhóc chết tiệt này, em nói bậy bạ gì vậy?”
Viện cớ say rượu, hắn lảo đảo dựa vào cửa nhà Kiều Mạt, đập cửa, tiếng động đinh tai nhức óc.
Kiều Mạt vừa tức vừa giận ra mở cửa, đứng ở cửa, đôi mắt đỏ hoe, chóp mũi ửng đỏ, trên người cô còn mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, hắn nhìn cô vừa đau lòng vừa rung động, nhịn không được mà bước đến ôm cô thật chặt, hung hăng hôn cô.
Kiều Mạt vội đẩy hắn ra, oán giận rơi nước mắt, tát một cái vào mặt hắn, nhưng không hề vang cũng chẳng đau chút nào.
Mặt hắn ửng đỏ, đôi mắt dưng dưng lệ, vừa khổ sở, vừa xót xa trong lòng, dẫu trái tim từng cứng rắn trăm lần cũng trở nên mềm yếu.
Nhìn thấy cô gái khiến hắn khó chịu, hắn khó nhọc nói với cô: “Về nhà, anh muốn ngủ với em.”
Kiều Mạt trả lời: “Nếu anh còn đập cửa nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Hắn vẫn dây dưa, luôn miệng cầu xin cô: “Để anh ôm em một lát thôi, Kiều Mạt.” Hắn dứt khoát không biết xấu hổ, mặt dày trước mặt cô, vậy mà người phụ nữ này nhẫn tâm ngay cả một cơ hội cũng không cho hắn, cô đóng sập cửa lại, dựa trên cửa, hắn vừa đập cửa vừa la hét: “Kiều Mạt, anh không thể chia tay với em được, em muốn chia tay với anh thật sao, toàn thân anh đều đau đớn mỗi khi nằm trên giường, anh thật sự không thể không có em, anh sẽ không chia tay, em có thể chia tay anh được sao?”
Từ đầu đến cuối Kiều Mạt đều rất đúng mực, điềm tĩnh, nhìn thấy hắn, vẻ mặt cô tĩnh lặng như hồ nước mùa thu, đột nhiên hắn rất hoảng sợ, trái tim suy sụp, ngồi phịch xuống đất, Lí Thế Quân dìu hắn vào nhà.
Âu Dương Bình cũng rất thương cháu trai, dù gì bà cũng chứng kiến đứa cháu này trưởng thành từ nhỏ, cô đỡ Kỷ Vĩ lên ghế sô pha, rót cho hắn ly nước.
Âu Dương Mai lại chẳng hề cảm thông cho con trai, “Nó đang thất tình, cũng không phải chưa từng náo loạn bao giờ, ngày trước có một cô gái bỏ nó, chẳng phải lúc đó cũng náo loạn ầm ĩ cả lên, so với bây giờ còn gay gắt hơn, còn ồn ào theo nó làm gì.”
Kỷ Vĩ tức giận chẳng nể nang gì, “Mẹ, mẹ đúng là mụ phù thủy sống trong thành phố kẹo ngọt.”
Từng ngày một qua đi, thoáng một cái đã qua hai mươi ngày rồi, dù sao mỗi người cũng có công việc riêng của mình, không thể cứ mãi chìm đắm trong cảm xúc thất tình, cứ vậy mà buông xuôi lại không cam lòng, chán nản, vô vị một mình ngồi trong quán bar uống rượu giải sầu.
Bỗng bên cạnh thoảng qua mùi nước hoa nhàn nhạt, ngay sau đó một bàn tay vỗ nhẹ vào vai hắn.
Hắn nhíu mày, “Đi chỗ khác làm ăn đi! Hôm nay anh đây không có hứng.”
Người kia cười khúc khích: “Anh có muốn làm ăn tôi cũng không thèm!”
Hắn khó hiểu quay đầu lại, thấy một khuôn mặt xinh xắn, mỹ nhân khí chất thanh cao.
Cô cười rất chân thành với hắn, khi cười làm cho đôi bông tai màu trắng khẽ lay động, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ động lòng người.
Kỷ Vĩ bị hoa mắt, hắn cứ cố nhìn xem người này là ai, nhận thấy có chút quen quen nhưng lại chẳng thể nhớ nổi.
Cô cười: “Em là Chu Thành Viện, anh không nhớ em sao?”
Hắn lắc đầu: “Hôm qua, tôi cùng Chu Tuệ Mẫn đi ăn, nghe nói gia đình của Nghê Chấn, bạn trai mới của cô ấy cũng không ưa cô ấy, cô ấy hỏi tôi nên làm thế nào!”
Cô vui vẻ cười: “Kỷ Vĩ, anh thật là kẻ dẻo mồm, xảo quyệt mười năm không đổi.”
Hắn cũng cười: “Mười năm? Em có thể nhớ tôi đến mười năm sao? Trời ơi, tôi nợ em tiền sao?”
Cô nói: “Em là Thành Viện, chị họ của Thế Anh, thỉnh thoảng chúng ta cũng gặp nhau.”
Lúc này hắn mới tỉnh táo lại, chị họ của Thế Anh? Quan hệ họ hàng thật là phức tạp, Thế Anh là em họ của hắn, cô lại là chị họ của Thế Anh? Trong đầu hắn cố gắng suy xét mối quan hệ họ hàng này, liền hiểu được.
“Tôi nhớ rồi, em là con gái của bác Thế Anh!”
“Đúng vậy, em là Chu Thành Viện.”
Hắn cười lắc đầu: “Nói vậy coi như chúng ta có họ hàng rồi! Mẹ tôi là bác của Thế Anh, mẹ em là bác của Thế Anh, mối quan hệ này thật thú vị.”
Cô rất ngạc nhiên: “Sao lại một mình uống rượu ở đây vậy?”
Hắn hơi buồn bực: “Chỉ muốn mượn rượu giải sầu thôi, tiếc rằng, quán bar không bán rượu, hàng hóa giá rẻ nước ngoài so với giá nước cũng đắt đến cắt cổ.”
“Vậy em uống với tôi vài ly chứ?”
Hắn liền vui vẻ hắn: “Thật thẳng thắn, nữ nhân đều coi trọng thể diện, không dám uống rượu với đàn ông, em thật là can đảm.”
Chu Thành Viện liền ra hiệu cho quầy bar: “Hai ly nữa.”
Ước chừng cũng uống rượu một tiếng đồng hồ rồi.
Hắn có chút sầu não, chật vật, đầy ắp tâm sự.
Chu Thành Viện rất giỏi tiết chế, tửu lượng cũng cao, tính cách cũng dịu dàng, chỉ lẳng lặng lắng nghe, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn cười cười.
Hắn không biết bản thân về nhà như thế nào, chỉ biết là lúc sáng sớm tỉnh lại, đã nằm trong căn hộ của mình, cả người trần như nhộng.
/68
|